Nó Thích Mày

Chương 47: Bờ vực của tuyệt vọng

Mở mắt, thấy mình đang nằm trên một thứ gì đó rất êm. Ly bừng tỉnh dậy, bên dưới là một chiếc sô pha màu xám lông chuột. Nhìn xung quanh, Ly tưởng chừng như đang trong mơ vậy. Không biết đây là đâu, không biết bây giờ là mấy giờ, không biết mình là ai, mình đang làm gì.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Ly sau khi thức giấc là một chiếc đèn trùm khổng lồ, sáng trưng treo trên trần nhà. Bốn bức tường được sơn màu trắng, đồ đạc, vật dụng gì cũng đều theo một tông màu trắng xám. Có một chiếc sô pha lớn, một chiếc bàn làm việc cỡ vừa, một phòng tắm siêu rộng. Nhìn sang trọng như một khách sạn thuộc tiêu chuẩn năm sao vậy. Ly nhớ mang máng lúc đó, cô và Vũ Việt Vinh đúng là có đến trước một khách sạn, nhưng tại sao lại đến đây thì Ly không rõ.

Phía bên trên còn có cầu thang lên tầng hai nữa cơ, có vẻ giống như một căn hộ chung cư hơn là khách sạn. Tầng hai còn có cả giường ngủ, quả khâm phục người thiết kế ra căn phòng này vì cái gì cũng đẹp, cái gì cũng sang.

Đứng dậy, Ly thấy mình vẫn mặc chiếc áo sơ mi đồng phục, áo khoác ướt sũng vứt dưới sàn nhà. Tóc tai rũ rượi, xoã ra dài đến giữa lưng. Hoang mang hơn là, một chiếc cúc áo bị bật ra, để lộ cổ trắng ngần, thấp thoáng thấy màu trắng trắng của chiếc áo con bên trong. Ly sau khi nhận ra liền đóng ngay cúc lại, đầu óc bắt đầu hoạt động, không lẽ có chuyện đó xảy ra thật? Quái lạ, cơ thể của Ly, Ly biết, rõ ràng vẫn còn nguyên vẹn mà.

Nhìn ra khung cửa sổ lớn, vài hạt nước nhỏ còn bám bên ngoài, chắc chắn là vừa nãy có mưa. Đảo mắt sang chiếc đồng hồ gắn tường, 5 giờ 20 mươi phút. Ly nhanh chóng nhớ ra hết sự việc vừa rồi, nhưng cũng chẳng thế lí giải rằng tại sao mình lại ở đây.

"Cạch"

Cửa mở toang, Vinh cầm một cốc nước đi vào, rồi đóng chặt cửa lại. Ly vừa mừng vừa sợ, cảnh này giống như trong mấy cái phim mà nam chính giàu có rồi bắt nữ chính về nhà để trêu ghẹo chứ gì, nhưng mà đời thì chả phải phim. Hiện thực tàn ác hơn nhiều.

Vinh ngồi xuống ghế, Ly lập tức hỏi:

- Tại sao?

- Tại sao cái gì?

- Tại sao em lại ở đây?

- Em bị ngất ngoài kia, là anh đưa em vào đây.

- Sao anh không đưa em về tận nhà?

- Em bị ngốc à? Mẹ em là giáo viên đấy, mẹ em sẽ chấp nhận khi để con gái ngất xỉu về cùng một thằng con trai xa lạ à?

- ...

- Đây là khách sạn người quen của anh, em cứ yên tâm, tí anh đưa em về.

Ly thấy hơi gai gai, mặc dù Vinh xưng anh gọi em ngọt xỉu nhưng mà cứ không quen thế nào ấy. Bình thường vẫn gọi nhau như thế, chả hiểu sao giờ thấy lạ lạ, giống như hai người là một cặp vậy. Nhưng mà, nhưng mà cứ có gì đó không ổn. Bụng Ly bỗng dưng sôi "ọc ọc ọc" lên, báo hiệu là đang đói. Vinh nghe tiếng ọc ọc đấy, cười tủm:

- Uống tạm nước đi, tôi đi nấu mì.

Ly bối rối lắm, chả biết tại sao, chả biết làm gì , chả biết nói gì, chả biết cuộc sống mình dạo này bị làm sao. Ngồi xuống ghế nhấp vài ngụm nước lớn, Ly thở dài. Năm nay, Ly thay đổi quá nhiều. Từ đâu ra một đứa con gái bình thường ngoan ngoãn không yêu đương, không đú đởn, là đứa khờ nhất trong ba người Thảo Châu Ly mà giờ thì sao, Ly đang làm cái gì ở đây? Đang ở trong khách sạn cùng với một người con trai lớn hơn mình đó, người khác nhìn vào sẽ nghĩ chắc chắn Ly rất lẳng lơ.

Không lâu, Vinh mang một cốc mì ăn liền ra, đặt trên bàn, ngồi xuống ghế, tay gãi gãi đầu:

- Anh không biết nấu gì hết, ăn tạm cái này được không?

- Không sao, ăn tạm một bữa cũng được.

Thật ra Ly chả muốn ăn, nhưng được mời mà từ chối thì có vẻ không lịch sự cho lắm, dù sao Vinh cũng mất công vào bếp trực tiếp nấu, chả nhẽ Ly lại không ăn. Gắp được mấy đũa thì Vinh bỗng hỏi:

- Biết vì sao anh thích ăn mì ly không?

- Không ạ.

- Bởi vì trong đó có ly.

Được thả thính, Ly hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống ngài ngại. Vinh phì cười, nhìn chăm chăm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái trước mặt, dính một chút nước sốt vàng vàng ở khoé miệng trông buồn cười không chịu nổi. Hắn lại gần, dùng ngón tay nhẹ lau đi vết bẩn đó.

Ly nhuốt nước bọt, khoảng cách giữa mặt và mặt lúc này gần quá, dường như nghe được cả nhịp thở của đối phương luôn.

Vinh ngày càng tiến tới, sát thật sát, sát đến nỗi sống mũi thẳng tuột của hắn chạm đến chiếc mũi nhỏ nhắn của Ly. Ngất ngây trước vẻ đẹp của Vinh, Ly đứng người.

Vinh đưa một tay nâng cằm Ly lên, đưa môi mình chạm vào môi Ly, nhá nhá nhẹ nhàng.

Ly nhắm tịt mắt lại, không dám nhìn, không dám nhìn, không dám nhìn. Ôi nụ hôn đầu đời của Ly sao lại nồng nặc mùi mì tôm thế này. Nhưng lúc đó, người Ly dần nóng lên, nóng như đang mùa hè vậy, chỉ muốn lột hết mấy lớp vải trên người đi thôi. Nhưng rõ ràng, nhiệt độ trong phòng rất ổn định, không có vấn đề gì, mà vấn đề nằm ở cốc nước trên bàn.

Chiếc tay hư hỏng còn lại của Vinh mân mê lấy cổ Ly, lần xuống xương quai xanh rồi chạm đến chiếc cúc đầu tiên.

Ly tỉnh ngộ, hất mạnh tay hắn ra, trợn tròn mắt, cắn chặt môi hắn, kêu váng lên:

- Á!!!

Vinh bị đau đến chảy máu môi, không ngờ cô gái này lại kháng cự mạnh mẽ như vậy. Hắn càng thích thú hơn, lao đến đè Ly xuống sô pha, tay nắm chặt cổ áo sơ mi của Ly.

Ly hoảng sợ, thân thể ngày một nóng hơn, ngứa ngáy ở nhiều nơi. Lúc ấy đầu óc Ly mới hoạt động như một thiên tài thì đã quá muộn màng. Cốc nước lọc trên bàn tuy nhỏ bé, không màu không mùi không vị nhưng hoá ra lại chứa đựng cái gì thế này? Thuốc kíƈɦ ɖụƈ à?

Không hiểu Vinh có ý đồ đen tối gì nhưng thân là con gái, Ly biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, vội lấy chân đạp mạnh vào bụng Vinh khiến hắn ngã ra sau. Tất nhiên Vinh không hay biết gì về việc Ly đã lên đai đen võ Taewondo.

Lúc phản kháng, Ly vô tình thấy camera chiếc điện thoại gắn gần cầu thang tầng hai. Ly bật dây, hét toáng lên:

- Đ...mẹ, biếи ŧɦái!

Số lần Ly nói bậy từ bé đến giờ chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng chắc rằng mỗi lần văng tục là ắt phải tức giận lắm. Vinh cũng thế, hắn cũng tức, tức lắm lắm lắm, hắn nhìn lên trên tầng hai, gằn giọng rất đáng sợ:

- Có mỗi chiếc điện thoại cũng đéo giấu nổi cho kín đáo, xuống hết đây!

Ngay sau đó, hai thanh niên từ từ bước xuống cầu thang, nở nụ cười man rợ vô cùng ghê gớm, nhìn đồng phục chắc chắn đang là học sinh cấp III, nhưng không phải đồng phục của Ước Mơ. Một tên thì béo, tròn, có vẻ khá đô con, mặt dâm dê khỏi nói, tên còn lại thì gầy còm, người toàn xương, gương mặt hơi hốc hác, như một thằng nghiện. Ngoảnh đi ngoảnh lại thấy mỗi Vinh là đẹp trai sáng sủa nhất. Chỉ tiếc là, đằng sau lớp mặt nạ tử tế kia ra lại là một thằng súc vật không hơn không kém. Đến giờ, Ly mới phần nào ngấm được lời răn đe của Diễm.

Ly run sợ bần bật, biết trước không thể nào đánh nổi ba thằng con trai cùng lúc này, lẽ nào lại buông xuôi số phận để bị bọn họ đè đầu cưỡi cổ sao? Còn lâu!

Ly nhảy cẫng lên, giơ sẵn nắm đấm để phòng ngừa trường hợp bất trắc, nó dùng cái giọng choe choé của bản thân để hét lên, nhằm đẩy lùi bước chân của hai nam sinh đang tiến tới kia:

- TRÁNH RA TRÁNH RA TRÁNH RA TRÁNH RA TRÁNH RA TRÁNH RA!

Hai người kia đều bịt tai lại, thằng Béo nhìn sang Cáo, to mồm:

- Tao đã bảo rồi, lúc nó ngất thì mau mau làm mẹ luôn đi, lắm chuyện. Bố mày đã tháo một cúc của nó rồi mà mày còn ngăn.

Thằng Gầy hét lên vào mặt thằng Béo:

- Óc chó à? Chơi lúc nó thức mới phê! Thằng Cáo mất công chăn dắt chu đáo như thế, mày phải tận dụng triệt để chứ.

Tên Béo câm nín, không cãi lại được. Hắn vồ vập chạy đến giữ chặt hai tay của Ly khiến cô không kịp phòng thủ. Chân Ly đá như điên vào bụng tên Béo, nhưng toàn mỡ không, chả hề hấn bao nhiêu. Tên Gầy cũng đú đởn chạy ra, tóm hai chân của Ly khiến cô ngã xuống sàn, lưng đau ê ẩm. Ly bất động, nằm yên tại chỗ. Hai tay bị giữ lên phía trước, làm sơ mi cũng bị kéo lên chút ít, để lộ một mảng bụng thon thả, đặc biệt là ngực Ly khá lớn nên cách hai lớp áo lại càng quyến rũ hơn. Thằng Béo ngắm nghía qua, cười hề hề với Cáo:

- Đại ca, nhìn tướng nó nằm khiêu gợi phết, có vẻ ngon hơn cả con Kim.

Cáo tiến tới, ngồi xuống cạnh Ly, đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài đang thả dưới sàn lạnh buốt. Hắn nở một nụ cười tàn độc, khoé môi cong lên tạo hình lưỡi liềm, rất đẹp trai. Ly lườm chúng nó đến đỏ áu cả hai con mắt, tự cắn môi mình chảy máu. Người ngợm bây giờ cứ nóng rực, khó chịu kinh khủng.

Cáo nâng nhẹ cằm Ly lên, cúi xuống hôn lên má cô, giọng nói hắn vẫn ấm áp ngọt ngào như ngày nào:

- Xin lỗi cô bé!

Hắn nói xong liền áp mặt xuống cổ Ly, một tay giữ vai, một tay lần mò cởi cúc áo. Ly cảm thấy ngực mình cồn cào, phập phồng lên xuống, tim đập thình thịch như cái ngày mà Ly mới cảm nắng Vinh. Lúc ấy, người mà Ly thích là Vinh, là Vũ Việt Vinh chứ không phải thằng khốn nạn như Cáo. Áo Ly sau đó bị cởi hết cúc, đôi gò bồng đảo thấy như có tay ai sờ vào, bóp mạnh!

- Đ...con mẹ lũ mất dạy, thả tao ra! Đ...mẹ chúng mày, ôn vật!

Mặc cho Ly hét lên, chúng nó càng tợn hơn.

Tên Gầy bên dưới bắt đầu chạm vào khoá quần Ly, một cảm giác kinh tởm xông lên tận óc.

- Khốn nạn!

Mắt Ly đang nhắm chặt bỗng mở ra, trợn ngược lên. Hồi nãy hét đến khản cổ, giờ Ly vẫn tiếp tục hét. Trong khi tên Gầy đang mải mê tìm cách kéo khoá quần Ly xuống thì trong phút chốc, Ly nhân cơ hội co chân lại lấy đà, đạp hắn mạnh đến mức văng người ra xa. Thằng Gầy nhìn dặt dẹo thế mà ai ngờ cũng yếu ớt y chang vẻ ngoài của hắn, mới giở tí võ đã bay màu. Thằng Gầy nằm sõng soài trên sàn, đau đớn rên lên mấy tiếng.

Cáo tưởng sắp được xơi hàng ngon thì thấy đàn em mình bị Ly đá ra xa, hắn hết sức ngạc nhiên, chưa từng nghĩ đến việc Ly lại khoẻ như thế, ngỡ đâu vẻ ngoài mảnh mai như con kiến mà sức mạnh lại như con voi. Nhưng Cáo chưa kịp hoàng hồn thì cũng bị Ly đá ra chỗ khác luôn.

Ly cuộn mình lại, lộn ngược ra sau, dễ dàng đá vào đầu tên Béo. Hắn bị choáng, đưa tay lên ôm đầu.

Trời ơi, chị đây chỉ giả vờ nằm yên thôi, không nghĩ ba thằng con trai này lại chủ quan đến thế.

Còn Ly đứng phắt dậy, nhanh tay đóng lại cúc áo. Đến giờ vẫn còn cảm giác buồn nôn từ mấy bàn tay dơ bẩn kia. Lục tìm trong balo, Ly lấy chiếc cục gạch, bấm gọi cho Châu.

Nghe giọng Thảo hét lên hỏi mình đang ở đâu, Ly cũng chẳng biết rốt cuộc đây là nơi nào nữa. Nhưng chưa kịp nói chuyện bao nhiêu thì Cáo từ đằng sau chạy tới, chồm lấy Ly, bịt mồm cô lại rồi hất văng chiếc điện thoại đi. Hắn vòng tay từ sau ra trước, ôm trọn ngực Ly khiến cô khó thở, không chống cự nổi. Hắn rút chiếc dao nhỏ ra, ghì sát vào cổ Ly.

Thằng Béo từ đâu cầm cuộn băng dính ra, trói chặt hai chân Ly lại. Ly hận, hận vì không thể tiếp tục đá cho hắn vài cước, vì nếu động thủ một chút thôi, con dao kia sẽ lấy mạng Ly.

Hai tay Ly bị Cáo ôm chặt. Thằng Gầy đau điếng nằm một chỗ, trông cũng đáng thương cực kì. Cáo và thằng Béo mất gần 10 phút để trói chặt chân của Ly.

Đặt Ly xuống sàn, Cáo lần này bạo hơn, không có kiên nhẫn cởi từng cúc áo nữa mà xé toạc ra, để lộ gần như hoàn toàn nơi thanh xuân của cô, xương quai xanh sắc bén này, bụng nhỏ gọn này, đôi vai gầy gầy này, chỉ có miếng vải vướng víu kia là che đi phần đẹp nhất. Mặt Ly đỏ lên như cà chua chín, uất ức vì chẳng thể làm gì. Đôi mắt long lanh đen láy bỗng rỉ ra vài giọt nước mắt của sự nghẹn ngào bất lực, đôi môi tứa máu ra, thoang thoảng một mùi tanh ngòm.

Sự tuyệt vọng đang nhấn chìm Ly, cả người ngứa ngáy khó chịu vì thuốc kíƈɦ ɖụƈ pha trong cốc nước, kèm thêm cả trận đánh vừa nãy khiến nóng càng thêm nóng. Hoá ra, thế giới này toàn là dối trá, toàn là lừa đảo, lũ con trai hoá ra toàn là một đám dê xồm. Không có Vũ Việt Vinh gì hết, không có soái ca ngôn tình hay hoàng tử trong cổ tích nào cả, chỉ có Cáo và sự máu lạnh vô tình.

Tên Béo nhuốt nước dãi thèm thuồng, định làm tới luôn mà Cáo ngăn lại:

- Tao là đại ca hay mày là đại ca?

Béo bị chửi liền xị mặt xuống, nhưng nước dãi vẫn chảy thành dòng. Cáo buột miệng chửi:

- Mẹ con này lì lợm vãi đái! Giữ chặt tay nó, tao bắt đầu cởi áσ ɭóŧ.