Nó Thích Mày

Chương 56: Ấm áp hay lạnh lùng?

Tối đó, ba thằng con trai Nhật, Minh, Tuấn Anh đắp chăn đi ngủ. Tuấn Anh nằm giữa, hỏi nhỏ hai thằng bạn thân:

- Ê! Mày có biết 7/12 là ngày gì không?

Nhật tất nhiên không biết, còn Minh thì như đi thi trúng tủ, phọt ra ngay lập tức:

- Sinh nhật Thảo!

Tuấn Anh hơi ngạc nhiên, thì thầm:

- Chắc không? 7/12 cơ!

- Chắc! Crush tao sinh ngày nào chẳng lẽ tao không biết?

Hai thằng nói được đôi ba câu thì nhận ra thằng Nhật ngủ tít thò lò từ bao giở bao giờ. Đêm khuya tĩnh mịch, đèn tắt tối om, chỉ có tiếng nói nhỏ của Minh và Tuấn Anh. Tuấn Anh hẩy hẩy vai Minh:

- Mày thích con Thảo nhiều lắm à?

- Ừ! Thì sao?

- Thích nhiều cỡ nào? Có bằng con Châu thích mày không?

- Không biết, có thể là nhiều hơn, mà mày đừng hỏi thế, chuyện tình cảm không đem ra cân đo đong đếm được đâu. Chỉ có thích và không thích chứ làm gì có nhiều hơn hay ít hơn.

Tuấn Anh chợt thở dài:

- Mày cũng đừng coi thường con Châu, nó thích mày nhiều hơn mày nghĩ đấy!

- Sao mày biết?

- Là mày không để ý đến. 3 năm rồi, chưa đủ để hiểu à? Nó thích mày không phải thích chơi, không phải nhất thời say nắng. Kể cũng lạ, bỏ 3 năm ra đơn phương một thằng thích bạn thân của mình, con Châu ngu thật! Học thì cao siêu đến mấy, vướng phải công tử Kim Bảo Huy Minh cũng lú mẹ luôn!

Minh ngửa mặt lên nhìn trần nhà, thấy một màu tối om. Cậu đan hai bàn tay để sau gáy, nói một giọng buồn chán:

- Tao không thích nó, tao cũng không muốn nó thích tao.

Lời Minh buông ra một cách băng giá. Nếu Châu ở đây để nghe những lời này, nó sẽ đóng băng mất. Không, vốn dĩ Nguyễn Quỳnh Châu từ lâu đã tự biến mình thành khối tuyết lạnh ngắt rồi, thêm chút băng giá của Minh thì có thấm thía gì.

Tâm tư Tuấn Anh dần lắng xuống, cười nhạt:

- Có bao giờ mày thấy nó buồn vì mày không Minh?

- Chắc là có, nhưng nó dửng dưng như nước lã ấy, không đoán được là đang vui hay buồn. Nó bị vô cảm à?

- Để bố mày nói cho mày nghe. Không phải vì nó vô cảm đâu, mà do mày vô tâm đấy, mày có bao giờ để ý đến nó đâu mà biết. Con Thảo nó yêu đời lắm, suốt ngày chỉ cười thôi, nó hình như chẳng phải suy nghĩ gì cả. Còn con Châu nó yêu bản thân nó cực kì, nó yêu đời không kém gì con Thảo, nhưng nó không bộc lộ rõ ra đâu, nó như con hâm ấy, tao ngồi cạnh nó mà tao cũng đéo hiểu nó đang nghĩ gì, muốn gì. Cái sĩ diện với cái cao ngạo của nó mày mang thước ra không đo xuể. Tự kiêu như nó mà dày vò bản thân để thích mày, nó bị điên! Mỗi lần mày thả thính hay quan tâm con Thảo, lúc đấy làm sao mày để ý tới con Châu được. Tao là người ngoài cuộc tao thấy rõ cái ánh mắt nó nhìn mày những lúc như thế, đéo bao giờ bình thường. Thỉnh thoảng tao thấy nó gục, tay áo nó...mà thôi.

Minh nghệt mặt ra nãy giờ, đợi Tuấn Anh nói xong mới đưa tay lên sờ trán thằng bạn thân. Mặt Minh lộ rõ nét sợ hãi:

- Trán không nóng, mày có bị ai nhập không? Vương Tuấn Anh vợ tao đây ư?

Tuấn Anh hất phăng tay Minh ra, bĩu môi khinh bỉ:

- Thằng điên! Ngủ mẹ mày đi! Gớm quá!

Vương Tuấn Anh là một thằng bất cần đời, không để ý đến cảm nhận của người khác mà luôn luôn nghĩ cho mình, nhưng thực ra có những việc cậu ta để ý rất sâu sắc.

...

Qua một mùa Giáng Sinh, qua một mùa Tết, đây là lúc nắng đã vàng ươm, phượng đã nở rộ.

Tháng 5, tiếng ve râm ran rộn rã kêu lên rít rót như bản hoà ca mùa hạ. Trong thời gian này, học sinh đã thi học kì xong, ngoại trừ khối 12 thì các lớp khối 10 và 11 đang chơi tẹt ga, giảm tải mọi áp lực suốt cả năm học.

Tiết Giáo dục công dân, một tốp người lớp 11A2 rủ rê nhau trốn học, kéo xuống căn tin đập phá. Còn ai ở đây được nữa ngoài thằng đầu xỏ Vương Tuấn Anh. Nó là chủ mưu của tất cả những trò cúp tiết, hai thằng con trai đồng loã là Kim Bảo Huy Minh và Phạm Tấn Nhật. Nhờ sự lôi kéo của Tuấn Anh mà ba đứa con gái kia cũng đi theo.

Bọn nó ngồi căn tin buôn dưa bán mắm rôm rôm rả rả. Lũ con trai miệng cười nói, mắt nhìn điện thoại, tay chơi game. Còn bọn con gái ăn là chủ yếu. Mấy thị nở còn lấy cả son ra nghịch nghịch, vừa make up sương sương cho nhau vừa tám chuyện vu vơ vớ vẩn. Người ta nói trên đời này, đàn bà con gái là sinh vật lắm chuyện nhất.

Bọn con trai chơi game, team thiếu người nên Tuấn Anh mời Thảo chơi cùng:

- Chim lợn! Chim lợn! Làm ván không?

- Thôi...

Tuấn Anh đích thân mời như vậy mà cuối cùng Thảo lại từ chối lạnh nhạt. Thảo thì làm gì có hứng mà chơi tầm này, kết quả học tập cuối năm chả đâu vào đâu, môn nào cũng toang, lại đến việc sắp học phụ huynh rồi, bao nhiêu cái xấu cái xa của Thảo sẽ bị cô Thu nói hết cho bố mẹ, nhất là dạo này bị cô Thu để ý vì hay đi cùng bọn thằng Tuấn Anh.

Thảo thở dài thườn thượt, chấm chấm son lên má Ly mà nghịch. Châu đang hút nước vội giơ tay lên:

- Cho tao chơi với!

Nhật khá hoài nghi với trình độ của Châu nên nhíu mày suy xét:

- Mày biết chơi không đấy?

- Biết chứ! Tao chơi nhiều lần rồi, yên tâm!

Thấy thiên tài Nguyễn Quỳnh Châu trước nay cái gì cũng giỏi, được bao ngưỡng mộ vì thành tích học tập cực kì xuất sắc nên Nhật đoán chơi game cũng được. Nhật gật đầu:

- Ok, để tao add mày! Nick mày là gì?

Châu vội đưa nick cho Nhật xem. Lúc Tuấn Anh nhìn thấy nickname của Châu thì phá lên cười:

- Vãi cứt "Chim cánh cụt"!

Tuấn Anh cười hô hố, bị Châu lườm cho lác hai con mắt. Nhưng dù sao Châu cũng chả làm gì được nên Tuấn Anh cười vẫn cười. Châu nhếch mép khinh bỉ, tên người ta cute thế kia, à chắc cute quá nên mới vãi cứt đây mà. Có một thằng cháu vô duyên như Tuấn Anh đúng là nghiệp chướng đời Châu.

Cười cho đã vào rồi cuối cùng Tuấn Anh vẫn đồng ý cho Châu vào team chơi thử. Chúng nó đinh ninh rằng Châu là bạn Thảo, trình độ hai đứa chắc cũng ngang ngang nhau. Và đúng là Châu biết chơi, nhưng biết chơi không có nghĩa là chơi giỏi. Vừa vào trận được năm phút, chưa gì Châu đã bị địch bắn cho suýt mất mạng, may có Tuấn Anh nhiệt tình cứu trợ. Châu hầu như chỉ việc xách dép chạy theo ba thằng con trai, còn khi gặp được mục tiêu, Châu chưa kịp bắn thì ba thằng kia chén sạch rồi.

Chơi được một lúc thì do Châu "suýt chết" nhiều quá thành ra Tuấn Anh trong lúc hỗ trợ đã bị bắn chết. Thế là team mất đi con át chủ bài. Hết Tuấn Anh thì đến Nhật, cũng là do cứu Châu nên cùng bị gϊếŧ. Team mất hai người làm suy giảm không ít sức mạnh. Minh ngay từ đầu đã không tin tưởng vào Châu nên giờ càng thêm cằn nhằn:

- Mày đừng có chạy lung tung, đứng sau lưng tao ý đm!

Nghe câu này nói thật Châu cũng hơi mát lòng, cho đến khi Minh nói hết:

- Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu!

Minh mới nói câu đấy xong thì đúng lúc Châu bị bắn. Vì bên địch quá nhanh quá nguy hiểm nên lần này chết là chết luôn, Minh không cứu nổi. Cuối cùng thì một mình Minh vẫn phải tự lực cánh sinh, không trông chờ được gì. Minh lúc đó khẽ lắc đầu, nói nhỏ với Châu:

- Mày mà được một phần của con Thảo thì tốt.

Giọng Minh lạnh hơn băng, tanh hơn cá, lạnh tanh đến đáng sợ, lạnh khiến đối phương đau buốt từng tế bào cơ thể.

Người ta thường đồn Kim Bảo Huy Minh là hot boy ôn hoà, là cao thủ tán gái gϊếŧ người chỉ bằng đôi mắt ấp áp như toả ra ánh mặt trời. Vậy tại sao đối với Nguyễn Quỳnh Châu thì lúc nào cũng lạnh lùng hờ hững đến thế?

Châu ngồi yên bất động, không có tí cảm xúc nào. Nực cười, so sánh hai đứa con gái một cách khập khiễng như vậy, Minh vui lắm sao?

Giờ muốn cười cho qua nhưng khoé môi không nhích lên nổi, muốn khóc cho đỡ nghẹn nhưng nước mắt không chịu rơi. Cổ họng nghẹn đắng, khô cháy như sắp vỡ oà. Uất!

Châu với Thảo có rất nhiều điểm khác nhau một cách đối lập, mỗi người một màu sắc riêng biệt, hiển nhiên không thể đặt lên bàn cân để mà so sánh. "Một phần của Thảo" là cái gì? Là tiền, là nhan sắc, là trình độ chơi game hay tình cảm của Minh?