Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 94: Ấu thơ của tô toàn

Tô Toàn là nhi tử nhỏ tuổi nhất của Tô gia. Có lẽ cũng giống với câu nói kia: “Người bé sẽ được người già chiều chuộng nhất”, ngay từ khi Tô tiểu điện hạ này được sinh ra cậu đã biết phải làm sao mới được nhiều người chú ý.

Người ta vẫn nói con trai giống mẹ, nhưng Tô tiểu điện hạ lại giống hệt cha cậu. Đôi mắt trong suốt, long lanh, nụ cười dịu dàng trong vắt có thể làm bao người chao đảo.

Thẩm hoàng hậu sinh được ba trai hai gái, Tô Toàn thích nhất là trêu chọc đại ca của mình. Nguyên nhân là, đó là người duy nhất không thích cậu.

Lúc đại hoàng tử Tô Yển mới sinh ra, Thẩm Hành lâm bệnh nặng. Có lẽ là do lần đầu mang thai, sau khi sinh xong cơ thể rất yếu ớt, phải bồi bổ dưỡng sức suốt một thời gian dài.

Mà Tô Yển khi ấy đã được Hoàng hậu lầm thời, cũng chính là Thái hậu bây giờ, xung phong ôm đi nuôi dưỡng.

Mọi người đều biết bà là một Hoàng hậu mặt đơ, nên dưới sự dạy dỗ của bà Tô Yển cũng trở thành một đứa bé không cười không nói.

Sự thay đổi như vậy khiến cha mẹ ruột của bé cực kỳ bất đắc dĩ.

Tô tiểu điện hạ được sinh ra có lẽ cũng là để bù đắp sự tiếc nuối này.

“Phụ hoàng, ôm A Toàn một cái đi, hôm nay A Toàn thơm lắm”.

“Mẫu hậu, hôm qua Mẫu hậu mang miếng ngọc Như ý đẹp lắm ấy, cho Toàn Toàn được không?”

Không thể phủ nhận, To Toàn là một đứa trẻ thích đòi quà. Chiếc miệng nhỏ nhắn như cánh hoa mỗi lúc mở ra xin cái gì cũng thuận buồm xuôi gió.

Thế nhưng, dù bản lĩnh chơi mèo giỡn chó có xuất sắc thế nào thì đa phần cậu vẫn phải dự vào sự chiều chuộng của hai vị Hoàng tổ và hai vị Thẩm gia, tư thế mới “cưỡi mây đạp gió” được như vậy.

Dụng thiên tuế gia, à không Dụng vạn tuế gia có nói: “Đứa bé này giả heo ăn thịt hổ, so với t ngày bé, đúng là hơn chứ khôn kém”.

Ấy vậy, Tô Toàn lại không chiếm được sự yêu thương của Tô Yển.

Bởi vì cậu cảm thấy, nam nhi cần thành thục thận trọng, cả ngày cứ cười cười ôm người này một cái hôn người kia một cái thì còn ra thể thống gì đây.

Thế nhưng, dù không ra thể thống gì, thì Tô Toàn cũng đã làm thế rồi, hơn nữa còn bám chặt không buông.

Mỗi lần khi Tô yển xuất hiện, cậu sẽ thấy một cái bóng nhỏ mập mạp lao vút về hướng mình, sau đó sẽ ôm chặt như dây leo trên người cậu.

“Hoàng huynh ôm một cái, Toàn Toàn rất nhớ huynh”.

Đây là lời dạo đầu Tô Toàn vẫn hay dùng tới, trong khi thực tế họ mới dùng thiện cùng nhau cách đó chỉ một giờ.

Đẩy đệ đệ của mình ra, Tô Yển nói: “A Toàn, đệ đã năm tuổi rồi, không thể đòi ca ca ôm như vậy được”.

“Dù A Toàn năm mươi tuổi cũng là đệ đệ của Hoàng huynh mà, sao không ôm được chứ? Hôm qua Phụ hoàng còn ôm mẫu thân mà, huynh không thương Toàn Toàn”.

Nghĩ tới cặp phụ mẫu lúc nào cũng ân ân ái ái của mình, Tô Yển bất đắc dĩ lắc đầu một cái.

“Chuyện này khác nhau, sau này đệ cưới nương tử cũng có thể như vậy. Nhưng bây giờ, đệ xuống khỏi người ta đi, nếu không ta ném thẳng ra ngoài”.

Khuôn mặt bụ bẫm của Tô tiểu điện hạ nhăn nhó một hồi, đôi mắt to tròn phủ một màn hơi nước.

“Ca ca đừng mà, A Toàn khóc cho ca ca xem” vừa nói đã rơi lệ thật.

Tô Yển mệt mỏi thở dài: “Nói đi, lần này lại gây ra đại họa gì nữa?”

Không ai có thể hiểu Tô Toàn rõ hơn cậu, nếu đã tới tìm mình, chắc chắn là để thu dọn hậu quả.

“Đệ ngoan như thế sao mà gay rắc rối gì được”.

Tô Toàn ba bước nhảy xuống đất.

“Nhưng mà nghe nói Hoàng huynh muốn xuất cung một chuyến, mang đệ theo với được không, đệ muốn học thêm kiến thức”.

Xuất cung? Tô Yển quả quyết lắc đầu.

“Đệ đừng mơ, ta không mang đệ đi đâu”.

Đùa gì đấy, Tô Toàn ở trong cung đã là đại họa rồi, ra ngoài kia sao cậu quản được nữa?

“Đệ biết huynh không thương đệ mà”.

Hai chân ngắn cũn của Tô tiểu điện hạ giãy lạch bạch rồi ngồi khóc trên nền đất. Cái kiểu vật vã này chắc sẽ khiến Quốc trượng Thẩm đại nhân hốt hoảng một phen.

Tô Yển lớn hơn Tô Toàn, nhưng cũng chỉ mới là đứa bé mười hai tuổi, thấy đệ đệ của mình khóc sắp ngất cả đi thì cũng thấy lo lo.

“Sao đệ lại vô sỉ thế hả, mau đứng lên đi”.

“Kệ đệ, ca ca không thương đệ, đệ sống còn có ý nghĩa gì đây, để đệ khóc chết đi…huhuhu…”. Chưa từng thấy trẻ con la lối om sòm chắc sẽ khó mà tưởng tượng ra cảnh tượng bây giờ. Từng giọt nước mắt như mấy hạt đậu tròn lần lượt lăn dài.

Tô Yển không còn cách nào khác đành phải tận tình khuyên bảo: “Vậy đệ về xin Phụ hoàng và Mẫu hậu đi, nếu họ đồng ý thì ta sẽ dẫn đệ đi”.

“Họ không cho nên đệ mới phải tới xin huynh mà”.

Tô Toàn khóc lóc to hơn trước, khuôn mặt nhỏ uất ức co rúm như một trái táo khô.

Kết quả cuối cùng là, đương nhiên Tô tiểu điện hạ được toại nguyện ngồi lên xe ngựa xuất cung.

Nhai viên kẹo hồ lô được mua ở ven đường, Tô Toàn ra chiều cuộc đời này vô cùng hạnh phúc, đặc biệt là khi hạnh phúc này do mình “tranh thủ” mà ra.

Tô Yển xuất cung là để chọn tứ bảo đọc sách.

Tô Nguyệt Cẩm rất ít khi hạn chế quá trình trưởng thành của con, từ lúc mới bắt đầu viết chữ, hắn đã để các con tự chọ đồ dùng cho mình.

Trẻ em Hoàng gia khó tránh khỏi tự cao tự đại, cho nên hắn càng muốn các con được cảm thụ thế giới bên ngoài.

Nhưng mà có lúc, cũng sẽ có những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Chảng hạn như Tô Toàn chưa trưởng thành, cậu gặp được một người hành nghề chui lủi nhất nhân gian – bọn buôn người.

“Cậu bạn nhỏ, kẹo hồ lô ngon không?”

“Ngon ạ” Tô Toàn mím môi cười đáp.

“Bà cũng muốn ăn một miếng sao?”

Thằng bé này xinh xắn quá. Bà buôn người kia vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu: “Bà không ăn, nhưng bà có rất nhiều món ngon mà con chưa từng được ăn bao giờ, con có muốn thử không?”

“Có ạ”.

Bàn tay mập mạp đưa ra, nhưng mãi một lúc lâu không có gì được đặt vào tay cậu.

“Bà lừa cháu à?”

“Bà chưa lừa ai bao giờ. Nhưng chúng ta phải ăn nó trong góc, nếu không sẽ bị người ta cướp mất”.

Đừng tưởng Tô tiểu điện hạ còn nhỏ tuổi, thực ra cậu đã đọc không ít thoại bản, đôi mắt nhỏ xoay tròn một cái đã biết phải làm gì.

Cậu nhìn Tô Yển đang lựa chọn nghiên mực cách đó không xa, cười híp mắt nói:

“Bà muốn bán cháu à? Nhìn cháu xinh xắn thế này, chắc được không ít bạc đâu. Bà xem, ca ca cháu bên kia, chỉ cần cháu khóc một tiếng huynh ấy sẽ tới”.

Bà buôn người vào nam ra bắc đã nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy đứa bé nào thông minh như vậy. Nhìn y phục có lẽ là con nhà quyền quý, cho nên bà xoay mặt định đi.

Nào ngờ vừa được vài bước đã bị đứa bé kia kéo lại.

“Bà vội đi thế làm gì? Chúng ta bàn bạc đã”.

“Bàn…bạc?”

Tô Toàn bị bán, được mười lượng bạc, bán vào nhà Phương Nguyên, Phương học sĩ quan nhất phẩm ở kinh thành.

Phu nhân nhà này mấy năm trước vừa sinh được một người con trai, đang độ tuổi cần một thư đồng nho nhỏ. Vừa vặn mấy hôm trước bà buôn người nghe được tin này, hơn nữa Tô tiểu điện hạ có yêu cầu chỉ được bán trong vùng phụ cận, cho nên cậu mới được đưa tới Phương phủ này.

Đang là người được phục vụ lại chuyển thành đi phục vụ người ta, Tô tiểu điện hạ lại cự kỳ phấn khích.

Đáng thương cho Tô Yển điện hạ dẫn cậu ra ngoài, vừa xoay người lại đã không thấy đệ đệ đâu, sợ muốn khóc.

Một thị vệ thúc ngựa đưa Tô Yển về cung, cậu khóc lóc kể lể lại mọi chuyện một lần, nhìn dáng vẻ như chuẩn bị chịu đòn roi nhận tội.

Vạn tuế gia đang ngồi trên điện xem tấu chương, thấy con lớn nhà mình cũng hốt hoảng như vậy thì ngẩn ra một lúc.

“Biết khóc, biết cười như vậy cũng đáng yêu lắm đấy”.

Tô Yển sắp khóc ngất đi rồi, cậu lau nước mắt đi rồi nói: “Phụ hoàng đừng đùa, không thấy đệ đệ đâu nữa thật, nhi thần tìm khắp kinh thành cũng không thấy đâu”.

“ Không tìm ra cũng tốt, A Toàn ăn uống tốn kém quá”.

Thẩm hoàng hậu từ ngoài điện bước vào, vừa an ủi con trai nhà mình, vừa trừng mắt nhìn Tô Nguyệt Cẩm.

“Có ai lại chọc con mình thế không. Nhanh đưa người đi đi, thằng nhóc kia tự bán mình vào Phương phủ đó”.