Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 88: Là sự thật 2

Ta không ngờ chàng đã đồng ý đưa ta về Tây quốc thật, khi giao mọi chuyện của Sát Ma Thành lại cho những hộ vệ khác coi quản thì giờ ta lại lên đường cùng chàng và các thuộc hạ của mình, ngoại trừ tên ẻo lả, Mị Nhân mà còn có thêm cái tên mặt lạnh ấy nữa! Ba cây đao đắc lực này của chàng đúng là đi đến đâu cũng không thiếu.

"Ngươi có phải bị bệnh rồi không?"

Đang lẫn quẫn với những suy nghĩ của bản thân lại nghe tiếng chàng hỏi, ta còn nghĩ chàng đã ngủ rồi, ai ngờ đôi mắt sắc bén kia vẫn không ngừng theo dõi nhất cử nhất động của ta, mà chàng đã hỏi gì? Ta bị bệnh gì?.

"Không có"

"không có? Ta thấy thái độ của ngươi từ mấy ngày trước đến nay rất lạ? Ngoan hơn hẳn, ngươi đang toan tính cái gì trong cái đầu nhỏ kia vậy?"

"Hả...thật không có mà!"

Toan tính gì? chàng sau này sẽ là tướng công ta, thì ta đổi thái độ là đúng rồi, mặc dù là vậy nhưng cũng khó trách chàng nghi ngờ, mới mấy ngày trước còn ghét cai, ghét đắng chàng, còn tỏ thái độ chống đối kịch liệt, mà giờ cứ như tiểu bạch thỏ, ngoan ngoãn nghe theo chàng, nên bị nghi ngờ là phải.

"Ưmm..."

Trợn mắt, chưa phản ứng kịp, môi Huyết Dạ đã chế ngự môi ta tự bao giờ, nếu không phản kháng thì cũng không được nên ta cũng cố mà đẩy chàng ra, thế nhưng càng đẩy thì người kia lại càng hung hăng bá đạo hơn, càng thích gặm lấy, càng hôn sâu hơn, xong cũng tự nhiên mà dừng lại.

"Thấy chưa!" Môi đã rời đi.

Bị lật tẩy là đúng rồi, nếu lúc trước là chàng đã ăn tát kèm theo sự phẫn nộ, ta có biết diễn mấy cái trò này đâu chứ! Đưa bộ mặt như sắp thú tội ra, ta nhìn thẳng vào mặt chàng, định mở miệng thì lại thấy ý cười trên mặt chàng đã hiện ra.

"Ngươi đã động tâm với bổn ma chủ ta" Mặt đã áp sát.

Thật hết nói, lúc trước là chàng ba lần bảy lượt bắt ép ta đấy, chính chàng đã động tâm trước, giờ lại nói vậy!

Ta không trả lời câu hỏi của chàng mà im lặng xem như chàng nói đúng, thế nhưng ai kia lại buông càm ta ra mà ngồi lại vị trí cũ của mình còn tỏ ra nhàm chán.

"Chẳng thú vị gì cả!"

Gì? Ta muốn phát hỏa, ra chàng chỉ thích chọc ta hay sao? Hay đúng hơn là chỉ thích chiêu đùa vì quá nhàm chán.

"Có phải ma chủ đại nhân là quá ở không nên thích xem người khách là trò đùa của bản thân không?"

Tay nắm chặt, ta có thể cảm nhận được vẻ mặt đang tức giận của bản thân như thế nào, nếu như lúc trước thì đây là điều ta mong muốn, nhưng đã chảy qua quan hệ phu thê với chàng rồi, khi nghe được chàng nói vậy làm ta khó chịu vô cùng.

"Giận rồi sao?" Nhếch môi cười.

Ta muốn tát cho cái bản mặt đắc ý kia hết sức.

"Dừng xe, ta muốn xuống!"

Chưa kịp vén màn xe thì cả thân đã bị Huyết Dạ đè xuống, lửa giận vẫn còn đó vung tay, ta định đẩy chàng xuống thì tay cũng nhanh bị bắt lại.

"Buông tay!"

"Nếu ta nói không buông!"

"Sát Huyết Dạ"

"Nếu tính thì ngươi chỉ đáng tuổi cháu ta, nhan sắc lại thua các nữ nhân đã từng thầm thương trộm nhớ bổn ma chủ ta"

Mặt tối sầm, cái con người này là muốn ta phát điên đây mà.

"Ngươi là đang tự luyến sao?" Nghiến răng.

"Tuy ngươi không đủ tiêu chuẩn của bổn ma chủ ta, nhưng ta sẽ xem lại, có thể vì ngươi mà hạ tiêu chuẩn xuống"

Chàng dám nói thế? Sát Huyết Dạ sau này chàng đừng có mà cầu xin ta đấy!.

"Đồ tự luyến"

Nhanh quay mặt, ta không muốn thấy cái bản mặt dương dương tự đắc của chàng nữa, nhưng cũng bất thành vì tay chàng đã nhanh hơn khi giữ mặt ta lại, mặt đã áp sát xuống, những sợi tóc trắng kia cũng phủ xuống hai bên mặt ta, ý cười lại càng sâu.

"Đã không đẹp lại hay cáu giận, trong càng xấu hơn"

Hết chịu đựng nổi, tay không cử động được thì đầu vẫn còn động, chòm đến, ta cắn mạnh vào vành tai chàng, dù không thỏa mãn cơn tức, thì cũng đỡ hơn là chẳng chút vào đâu được, đến khi môi ta đã rời đi, nhìn lại là gương mặt phát ngốc kia khi mắt đã mở to dao động mà nhìn ta.

"Ngươi...dám làm thế?"

"Sao ta lại không dám?"

Ta hỏi ngược, tuy không biết chàng sẽ làm gì tiếp, thì bỗng xe ngựa đã dừng nhanh lại.

"Chủ nhân! Bọn người của Thất vương đã bao vây chúng ta" tên ẻo lả.

Là Quân Nhuẫn các chàng sao? Ta nhớ các chàng vẫn chưa có mặt lúc này kia mà, có thể thực tại đã thay đổi nên các chàng ấy đã xuất hiện cũng nên.

"Sát Huyết Dạ! Trả nương tử lại cho ta" Quân Nhuẫn đã lên tiếng.

Ta nghe rõ tiếng chàng, nhìn đến Huyết Dạ mắt đã tỏ vẻ không vui, nếu như hôm nay một sống một còn, vậy Mạc Tử Cách ta sẽ là nơi giản hòa của các chàng vậy.

"Huyết Dạ! Đừng chống đối"

Có lẽ đây là lần đầu ta gọi tên chàng ấy nên Huyết Dạ đã có chút lạ lẫm khi nhìn ta, nhanh sau đó ta đã kéo cổ chàng xuống, thuận thế mà hôn lấy.

"Ta thích chàng Huyết Dạ" Môi ta đã rời đi, không chút xấu hổ ta đã bài tỏ với chàng.

Trái lại gương mặt biểu thị sự ngỡ ngàng kia, cũng đã nhanh hiểu ra mà giữ chặt lấy mặt ta.

"Ngươi đang cố để ta phân tâm?"

"Ta yêu chàng Sát Huyết Dạ"

Lần này vì tay chàng đã nới lỏng nên ta đã chòm đến mà ôm lấy cổ chàng.

"Ta thật rất yêu chàng, không giả dối"

Ta cảm nhận được con người ấy đang khẽ run, có lẽ vì một nam nhân chưa gần nữ sắc như chàng, nói chung là vẫn còn là một nam nhân trong trắng nên đều thế này có lẽ hơi bất ngờ.

"Thật...sao?"

Ai kia vừa bán tín bán nghi, còn ta thì càng siết chặt tay mình hơn, dù không trả lời nhưng hành động đó đã làm chàng hiểu.

Một lúc sau khi ta đã tỉnh táo để hiểu rõ mọi chuyện thì giờ ta đang trong cái ôm của chàng, không hiểu cớ gì, bỏ mặt bọn người của Sát Ma Thành và Quân Nhuẫn các chàng, Huyết Dạ đã ôm lấy ta mà dùng kinh công tẩu thoát.

" Sau chàng lại trốn?"

" Nàng chỉ thuộc về ta thôi! Đám người kia càng nhìn càng chướng mắt"

Gì chứ? Có ai ích kỷ như chàng không? Có lẽ như vậy nên sau này chàng bị Tấn Triệu các chàng ấy không ưa đây mà.