Nơi Khởi Đầu Của Những Giấc Mơ (Where Dreams Begin)

Chương 9

Các câu lạc bộ ở Luân Đôn có thể phù hợp với bất cứ một sở thích nào… có những câu lạc bộ dành cho các quý ông là những người đam mê thể thao, chính trị, triết học, rượu chè, cờ bạc hoặc theo đuổi đàn bà. Có những câu lạc bộ dành cho những kẻ giàu có, mới thành đạt, những kẻ thông minh hoặc có xuất thân cao quý. Zachary đã được mời gia nhập vô số câu lạc bộ chào đón những người đàn ông thành đạt, bao gồm những thương nhân, luật sư và các chủ doanh nghiệp. Tuy vậy, anh không muốn thuộc về một trong những câu lạc bộ đó. Anh muốn được gia nhập câu lạc bộ không hề muốn chấp nhận mình, một câu lạc bộ quý tộc độc nhất vô nhị mà các thành viên chỉ được chấp nhận nếu ông tổ của họ đã từng được kết nạp ở đây. Và câu lạc bộ Marlow là chiến thắng cuối cùng anh đạt được.

Tại Marlow một người đàn ông chỉ cần búng ngón tay để gọi bất cứ thứ gì – rượu, một dĩa trứng cá muối hoặc một người đàn bà – và thứ đó đã được đem tới cho anh ta với sự thận trọng dè dặt. Luôn luôn là những món hàng hảo hạng, trong một khung cảnh xa hoa nhất, và không bao giờ được đề cập với thế giới bên ngoài. Bề ngoài của câu lạc bộ rất tầm thường. Nó tọa lạc ở gần cuối đường St. James, một trong những sào huyệt nằm hàng dài của đấng mày râu. Mặt trước xây những phiến đá trắng và trát hồ được thiết kế theo kiểu cổ điển, với trán tường cân xứng vượt xa khỏi ấn tượng bệ vệ oai nghiêm. Tuy vậy phần bên trong hoàn toàn đắt đỏ theo kiểu rất Anh, mỗi bức tường, mỗi cây cột đều được đóng một lớp gỗ gụ sáng bóng tươi mới, sàn nhà được lót một lớp thảm nhung dày với kiểu bát giác màu đỏ thẫm và nâu vàng. Đồ đạc thuộc da thì to bè và chắc nặng, và ánh sáng dìu dịu lộng lẫy được trải khắp nơi bởi những cây đèn chạm trổ cùng những chân nến đồ sộ. Nó được thiết kế để khiến một người đàn ông cảm thấy thoải mái, vì vậy không thấy bóng dáng của một bông hoa hay mảnh vải len diêm dúa nào.

Marlow là đỉnh Olympus của các câu lạc bộ, với một lượng đáng kể những gia đình đã xin gia nhập hết đời này sang đời khác mà không thành công. Zachary phải mất ba năm mới có thể bước chân vào nơi này. Với sự pha trộn giữa sức ép tài chính, mua chuộc và những vận động đằng-sau-tấm-màn, anh đã xoay sở để đưa bản thân được kết nạp, không phải như một thành viên, mà là một ‘vị khách’ thường xuyên có thể đi và tới bất cứ khi nào anh thích. Bởi có quá nhiều nhà quý tộc có những mối làm ăn dây dưa với anh, những người đàn ông sẽ mất gia tài nếu anh bắt đầu chơi theo quy luật thị trường. Anh cũng đã mua sạch toàn bộ các khoản nợ của vài tay quý tộc dại dột, và sẽ không ngần ngại mà nắm các khoản nợ đó treo lủng lẳng trên đầu họ như chiếc roi chực giáng xuống.

Zachary thích thú xem các thành viên chủ chốt hiện thời của Marlow lựa chọn giữa hoặc mất tất cả hoặc chấp nhận một tên tạp chủng như anh được lui tới câu lạc bộ. Hầu hết họ đều miễn cưỡng bỏ phiếu chấp nhận vị thế làm khách của anh, nhưng không hề nghi ngờ rằng khao khát chung của họ là tống cổ anh. Anh không quan tâm. Anh cứ khư khư giữ lấy sự khoái trá trong việc thư giãn trên một trong những chiếc ghế bành trũng sâu và sột soạt đọc một tờ báo trước mặt như những người đàn ông khác, và sưởi ấm chân trước lò sưởi bằng đá to lớn.

Tối nay Zachary đặc biệt thưởng thức việc chịu đựng sự hiện diện của mình ở câu lạc bộ. Ngay cả George Taylor cũng chưa từng được chào đón ở đây, anh cay độc nghĩ. Thực tế chắc chắn gia đình Taylor chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đăng ký gia nhập Marlow. Dòng máu của họ, dù mang màu xanh, cũng không đủ xanh theo tiêu chuẩn, và Chúa biết rằng họ không có tiền. Nhưng Zachary đã dàn xếp được điều đó, và dù chỉ là “vị khách thường xuyên” và hoàn toàn không phải một thành viên. Và giờ anh đang dùng vũ lực để chen vào tầng lớp thượng lưu, anh sẽ khiến nó trở nên dễ dàng hơn một chút đối với kẻ tiếp theo trèo lên nấc thang ngay sau mình. Đó là điều giới quý tộc sợ hãi nhất, rằng địa vị của họ sẽ bị xâm lược bởi những kẻ mới phất, rằng một ngày nào đó nòi giống trâm anh sẽ không còn đủ nhiều để phân biệt ra hẳn một tầng cao riêng nữa.

Khi Zachary ngồi phía trước lò sưởi và đăm chiêu thưởng ngoạn những ngọn lửa đang nhảy múa trong lò, một đàn sói gồm ba gã đàn ông trẻ tiến lại phía anh, hai kẻ ngồi trong những chiếc ghế không xa, còn một thì đang đứng trong điệu bộ láo xược với một tay chắp lên hông. Zachary liếc nhìn tên đứng ngay cạnh mình và nén lại một tiếng cười khinh bỉ. Bá tước Warrington là một con lừa tự coi mình là quan trọng, kẻ chẳng gây được cảm tình cho ai ngoài dòng dõi lỗi lạc của mình. Nhờ cái chết gần đây của cha hắn, Warrington đã được thừa kế tên và tước hiệu, hai điền trang đẹp đẽ và một núi những khoản nợ, không nhỏ trong số chúng được đem lại từ chính tuổi trẻ điên rồ của hắn. Hiển nhiên vị bá tước già đã nhận ra rất khó để có thể cắt giảm thói tiêu hoang của cậu con trai, cũng nhiều như việc gây ấn tượng sâu sắc với những người xung quanh rằng sự cố gắng đó cũng chẳng bõ công chút nào. Giờ thì ngài Warrington trẻ tuổi lúc nào cũng được vây quanh bởi lũ bạn bè chuyên xun xoe và bợ đỡ, do đó càng làm tăng cảm giác ưu việt về bản thân hắn hơn.

“Warrington,” Zachary lẩm bẩm, nghiêng vừa đủ cái đầu. Anh chào hỏi hai tên kia, Turner và Enfield, mà không mấy nhiệt tình.

“Bronson,” tên bá tước trẻ tuổi nói với giọng thân thiện giả tạo, “thật là bất ngờ thú vị khi thấy anh ở đây.” Warrington là một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt dài và hẹp – rõ ràng là một khuôn mặt đầy vẻ quý tộc, nếu không nói chính xác là đẹp trai. Hắn đứng và di chuyển với sự quả quyết của một người đàn ông thành thạo các môn điền kinh và thể thao. “Câu lạc bộ đã không được vinh dự đón tiếp anh trong rất nhiều tuần,” hắn tiếp tục. “Một ai đó còn cho rằng anh đã phải rất bận rộn với… những hoàn cảnh mới trong gia đình anh.”

“Là hoàn cảnh nào mà anh đang nhắc tới vậy?” Zachary êm ái hỏi, mặc dù anh đã biết chính xác cuộc chuyện trò này đang hướng tới đâu.

“Sao vậy, tất cả mọi người ở Luân Đôn đều biết chère amie(con chim câu) mới của anh, phu nhân Holland. Liệu tôi có thể khen ngợi sự phi thường – và còn hơn cả là bất ngờ - về việc thể hiện khẩu vị không chê vào đâu được của anh không. Chúc mừng anh, anh chàng tốt số.”

“Không có lời chúc mừng nào là cần thiết cả,” Zachary nói gọn. “Không có mối quan hệ mật thiết nào, hoặc sẽ có.”

Warrington nhấc đôi lông mày đen nhánh lên, như thể đang phải đối mặt với một sai lầm hiển nhiên vậy. “Phu nhân đó chẳng phải được mời tới ngụ lại dưới mái nhà của anh còn gì, Bronson. Anh định biến tất cả chúng tôi thành thằng ngốc à?”

“Dưới cùng một mái nhà với mẹ và em gái tôi,” Zachary chỉ thẳng, mặc dù phía sâu trong thâm tâm nỗi tức giận của anh đã đổ tràn thành ngọn lửa lạnh lẽo chết người. “Để tới chỉ dẫn và đưa ra những lời khuyên cho gia đình của tôi.”

Warrington buông tiếng cười đáng ghê tởm, để lộ một hàm răng dài và không đều. “Ồ, tôi chắc chắn có một bản thỏa thuận lớn về ‘việc chỉ dẫn’ đang được diễn ra. Liên quan tới việc làm cách nào để một vị phu nhân thích được đưa lên giường hơn, phải vậy không?”

Những tên bạn của Warrington cười khoái trá trước khiếu hài hước què quặt của hắn.

Zachary ngồi yên trên ghế, để lộ vẻ điềm tĩnh thay vì cơn tức giận phủ băng vỡ tung trong lồng ngực. Anh đang phát hiện ra một khám phá không mấy dễ chịu khác: rằng bất cứ sự khinh rẻ nào chống lại phu nhân Holland Taylor đều đủ để khiến anh muốn giết người. Anh đã biết rằng khi anh và Holly ký vào bản hợp đồng thuê mướn quỷ quái của hai người sẽ ngay lập tức xuất hiện những lời đồn. Dù Holly đã thừa nhận chắc chắn thanh danh của nàng sẽ bị hủy hoại. Cùng lúc đó, ý tưởng ấy không làm Zachary bận tâm nhiều lắm – anh đã quá hăm hở để đạt được những gì mình muốn. Hiện giờ, dù sao đi nữa, nó lại làm anh bận tâm quá chừng. Anh cảm nhận được những đốm lửa nhỏ đang cháy phừng phừng đằng sau nhãn cầu của mình.

“Rút lại lời bình luận đó đi,” anh nhẹ nhàng nói. “Và thêm vào một lời xin lỗi, trong khi còn có thể.”

Warrington mỉm cười, rõ ràng hài lòng rằng mũi tên của hắn đã đi trúng đích. “Và nếu tôi không làm thì sao?”

“Thì tao sẽ đánh cho những câu đó văng ra khỏi mày,” Zachary đáp trong bộ dạng đảm bảo chết người.

“Một trận đấm bốc à? Ý tưởng tuyệt vời.” Không nghi ngờ gì đó chính là điều Warrington luôn mong muốn. “Nếu tao thắng, mày phải hứa sẽ rời câu lạc bộ ngay lập tức và không bao giờ được đặt chân vào đây nữa. Và nếu mày thắng, tao sẽ rút lại lời nói lúc nãy và xin thứ lỗi.”

“Và một điều nữa,” Zachary nói, nhìn chằm chằm chiếc nút áo trên cùng trên chiếc áo khoác được cắt may đẹp đẽ của Warrington. Tất cả các hàng nút trên áo của Warrington đều rất lớn và làm bằng vàng, được chạm trổ với gia huy gia đình. Tuy vậy, chiếc trên cùng được điểm thêm một viên kim cương trắng lấp lánh có lẽ nặng phải tới hai cara. “Nếu tao thắng, tao sẽ lấy thêm cái nút kim cương của mày.”

“Cái gì?” Warring khoác lên vẻ mặt bối rối. “Yêu cầu lạ lùng phiền phức. Mày muốn cái đó để làm quái gì?”

“Gọi là để làm kỷ niệm,” Zachary đáp.

Gã bá tước lắc đầu, như thể hắn ngờ rằng mình đang thỏa thuận với một thằng điên. “Được thôi. Tao với mày sẽ thảo bản thỏa thuận vào sáng mai chứ?”

“Không.” Zachary không định cho phép tên công tử bột lẫn lũ bạn của hắn công khai cho bàn dân thiên hạ, hoặc đưa những lời bôi nhọ danh dự của phu nhân Holly đi xa hơn nữa. Vấn đề sẽ càng khó giải quyết hơn mà thôi. Anh đứng dậy và bẻ hai bàn tay sẵn sàng. “Chúng ta sẽ làm ngay bây giờ. Trong hầm rượu của câu lạc bộ.”

Ngay lập tức dường như Warrington lo sợ bởi lối xử sự lạnh lùng, có tính toán của Zachary. “Tao không thể làm ngay bây giờ mà không chuẩn bị gì cả. Giữa một cuộc đấu được giàn xếp thích đáng với một cuộc cãi lộn thô tục trên đường có khác nhau đó – chắc mày không hiểu được nét khác biệt trong chuyện này.”

Thình lình Zachary nở nụ cười. “Tao hiểu mày muốn trình diễn những kỹ năng đấm bốc và kết thúc bằng việc ném bàn tọa của tao ra khỏi câu lạc bộ. Mày sẽ có cơ hội, Warrington. Nhưng nó sẽ diễn ra ở đây ngay lúc này hoặc là chúng ta sẽ công bố việc truất quyền đấu.”

“Không truất quyền,” Warrington đáp trả. “Tao sẽ đeo găng bất cứ khi nào và nơi nào mày muốn.” Hắn quay sang một trong những bè lũ của mình. “Enfield, cậu sẽ làm trợ lý cho tôi chứ?”

Bạn hắn gật đầu ngay lập tức, rõ ràng rất lấy làm vừa lòng khi được yêu cầu.

Warrington liếc về tên kia. “Turner, tôi nghĩ vậy nghĩa là cậu sẽ phải làm trợ lý cho Bronson thôi.”

Turner, một tên lùn mập phệ, mặt tròn như cái dĩa với mái tóc lùng bùng nâu đỏ dài lấm chấm tới vai, nhíu mày và khoanh tay trước ngực. Rõ ràng việc thực hiện bổn phận làm trợ lý cho Bronson – đứng co cụm vào trong góc của sàn đấu để khuyến khích và giúp đỡ cho anh – chẳng có gì là quá lôi cuốn với Turner cả.

Bronson ném cho hắn một nụ cười chế giễu. “Đừng lo, thưa ngài,” anh lẩm bẩm. “Tôi không cần trợ lý.”

Khiến tất cả bọn họ bất ngờ, một giọng nói mới chen ngang vào cuộc hội thoại. “Tôi sẽ làm trợ lý cho anh, Bronson, nếu tôi có thể.”

Zachary nhìn chằm chằm thẳng vào hướng phát ra tiếng nói lạnh lùng có học thức, và nhìn thấy một người đàn ông ngồi trong chiếc ghế đặt ở góc tường. Đặt tờ Thời báo mới xuất bản sang một bên, người đàn ông đứng dậy và tiến về phía anh. Người mới tham gia này là một người đàn ông cao ráo, cơ bắp và tóc vàng, trông giống cái kiểu những tên quý tộc luôn cho mình là như vậy nhưng chẳng hiểu sao không bao giờ đạt được tầm vóc như vậy. Với đôi mắt xám trầm tĩnh, mái tóc vàng màu lúa mỳ và nét mặt như tạc hoàn hảo, công bằng mà nói, anh ta là một người đẹp trai – một cách sang trọng. Bầu không khí tự chủ của anh ta và vẻ mặt thận trọng đầy hiểu biết đem tới hình ảnh một con chim ưng tâm trí người đối diện.

“Vardon Ravenhill,” người đàn ông nói, chìa bàn tay.

Zachary bắt tay anh ta, phát hiện ra người đàn ông này có cái xiết tay chắc nịch. Âm thanh về cái tên gợi điều gì đó trong trí óc anh. Ravenhill, Ravenhill… là cái tên Holly đã nói chỉ vài giờ trước trong hồi tưởng về George do thuốc mang lại. Ravenhill là tên người bạn thân nhất của George Taylor, một người đàn ông đáng tin cậy và được quý trọng tới mức anh ta đã có mặt trong suốt những giờ cuối cùng của cuộc đời George. Có phải cùng một người với người này không? Tại sao anh ta lại tình nguyện nhận làm trợ lý của Zachary trong một cuộc đấm bốc? Và Ravenhill đã nghĩ sao về sự thật rằng người vợ yêu thương của George giờ đang làm việc cho một kẻ thường dân như anh? Zachary nhìn chăm chăm vào đôi mắt xám bạc xa xăm của anh ta, nhưng không tài nào nhận thức nổi một mối cảm xúc.

“Tại sao lại đề nghị đứng về phía tôi?” Zachary hỏi, bị thích thú bất chấp những phản ứng của bản thân.

“Lý do riêng thôi.”

Quan sát anh ta một lát lâu hơn, Zachary trao cho anh ta một cái gật ngắn. “Vậy thì được thôi. Đi nào.”

Những cái đầu ngoái lại và những tờ báo sột soạt nhẹ nhàng khi các thành viên của Marlow quan sát cuộc diễu hành khác lạ. Nhận ra một chuyện cãi cọ nào đó đang diễn ra, một vài người đàn ông đứng dậy và theo sau khi các đấu thủ đi về phía cầu thang tới hầm chứa rượu ở phía sau câu lạc bộ. Lúc họ bước xuống những bậc thang tối hẹp, Zachary chợt nghe được những lời thì thào thảo luận giữa Warrington và những người bạn của hắn phía trước họ.

“Tôi nghĩ anh là một thằng ngốc khi đấu với… thằng con hoang to xác khốn kiếp đó…” Turner cằn nhằn.

“… không biết gì về kỹ xảo hay kỷ luật… chỉ như một con thú đường phố thôi,” tới từ câu trả lời nhạo báng của Warring.

Zachary mỉm cười với sự thích thú cay độc. Có lẽ Warrington có một lượng lớn những kỹ xảo và kỷ luật. Có lẽ hắn đã trải qua hàng năm ròng tập luyện môn quyền anh. Nhưng tất cả con số đó chẳng là gì nếu đem so với kinh nghiệm Zachary tích lũy bằng việc đứng ở một góc đường và chiến đấu với tất cả những kẻ mới tới. Anh đã bỏ ra bao nhiêu ngày và đêm để kiếm từng shilling, biết rằng mẹ và em gái mình sẽ không có thức ăn hay chỗ ngủ nếu như thất bại? Đánh nhau chưa bao giờ là trò giải trí với anh… Đó là sự sống còn… đó là con đường sống của anh. Và với Warring nó đơn thuần chỉ là một môn thể thao.

“Đừng đánh giá thấp hắn,” tới từ giọng nói điềm tĩnh của Ravenhill bên cạnh anh, như thể bằng cách nào đó những ý nghĩ của Zachary đều tỏ rõ với anh ta. “Warrington có cú đấm bên phải sắc bén và tốc độ hơn anh có thể tưởng tượng nhiều. Tôi đã đấu với anh ta vài lần ở Oxford và kẻ bị nốc ao luôn là tôi.”

Họ đã tới hầm rượu, nơi có ánh sáng lờ mờ và hơi ẩm mốc. Sàn nhà dơ bẩn hơi ẩm thấp, và những bức tường đá đều ướt rêu xanh. Những ngăn chất rượu lấp đầy nửa căn hầm, nhưng vẫn còn đủ không gian cho mấy việc liên quan tới nắm đấm.

Khi Zachary và Warring cởi bỏ áo khoác và sơ mi, hai người phụ tá bước đo sàn đấu và kẻ hai đường, cách nhau một phút, ở ngay chính giữa vùng đấu. Ravenhill nói rõ ràng, phác qua các điều khoản của cuộc đấu. “Theo luật của môn quyền anh đấu giải của Luân Đôn, mỗi vòng sẽ kết thúc khi một phần cơ thể của một người chạm đất. Ở cuối mỗi vòng, từng người sẽ quay về góc của mình, nghỉ trong vòng ba mươi giây, và trong tám giây quay trở lại với vạch hiệu. Tự nguyện hạ đầu gối xuống sẽ đồng nghĩa với việc tước quyền thi đấu.” Anh ta liếc từ gương mặt rắn đanh của Zachary tới khuôn mặt kiên quyết của Warrington. “Tôi có quên điều gì không, các quý ông?”

“Có,” Warrington nói, nhìn Zachary chòng chọc đầy vẻ cáo buộc, như thể nghĩ rằng anh sẽ gian lận. “Không dùng thế khóa đầu.”

Ravenhill đáp lời trước khi Zachary có cơ hội. “Thế khóa đầu hoàn toàn đúng luật, thưa ngài.”

“Được thôi,” Zachary đều giọng, giật ra chiếc cravat của mình. “Tôi sẽ không khóa đầu nếu hắn không muốn.” Anh biết điều Warrington lo sợ: rằng anh có thể tóm chặt đầu hắn và đập vỡ từng chiếc xương trên mặt hắn.

“Một nhượng bộ hào hiệp, thưa ông Bronson,” Ravenhill nhận xét, dường như hiểu việc để Warrington nghe thấy từ “hào hiệp” được dùng cho đối thủ sẽ khiến hắn thấy khó chịu cỡ nào. “Vậy thì được, không khóa đầu.” Anh ta chìa tay đón lấy áo sơ mi, áo khoác, áo ghi lê và cravat của Zachary, gập tất cả những thứ đó một cách khéo léo như một người giúp việc rồi đặt chúng trên giá đựng rượu.

Khi hai người đàn ông ngực trần quay sang giáp mặt với nhau, Zachary nhìn thấy đôi mắt Warrington mở rộng với sự mất tinh thần rõ rành.

“Chúa tôi,” Warrington nói, không tài nào kìm khỏi kêu lên, “nhìn hắn kìa – hắn là một con khỉ chuyên bắt chước chết giẫm.”

Zachary đã quen với những lời nhận xét kiểu này từ lâu. Anh biết thân hình mình trông ra sao, thân trên gợn sóng với những múi cơ, một số chỗ thẹo chằng chịt, đôi cánh tay to phồng, vòng cổ khoảng mười bảy inches (hơn 43 cm, má ơi!) và ngực phủ một thảm lông dày. Đó là cơ thể dành cho những cuộc đấu, hoặc cho việc lao động chân tay cực nhọc trên đồng hoặc trong các nhà máy. Warrington, trái lại, có một thân hình chắc khỏe nhưng hơi gầy và cao, với làn da không tì vết và những múi cơ gọn gàng được phô ra bên dưới bộ ngực nhẵn thín.

Đầu tiên Ravenhill mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều đặn. “Tôi tin rằng họ đã từng gọi Bronson là ‘Đồ tể’,” anh ta báo cho Warrington biết, rồi quay về phía Zachary với một nhánh lông mày dướn lên dò hỏi. “Có đúng vậy không?”

Không ở trong tâm trạng chia sẻ khiếu hài hước, Zachary gật đầu cụt lủn.

Sự chú ý của Ravenhill quay lại với Warrington, và anh ta nói nhã nhặn hơn. “Tôi có thể thuyết phục ông Bronson đây bỏ trận đấu, thưa ngài, nếu ngài đồng ý việc thu lại lời nhận xét về phu nhân Holland ngay bây giờ.”

Warrington lắc đầu với tiếng cười khinh thị. “Tôi sẽ chẳng tỏ một lời tôn trọng nào dành cho vị phu nhân đang lưu lại dưới cùng mái nhà với hắn đâu.”

Ravenhill gởi cho Zachary một ánh mắt khuyến khích lạnh lẽo. Dường như bất cứ lời lăng mạ nào hướng về Holly cũng khiến anh ta điên tiết giống như Zachary vậy. Khi Ravenhill đi vượt qua anh để về lại phần góc, anh ta lẩm bẩm giữa hai kẽ răng. “Lấy cái đầu khốn kiếp của hắn đi, Bronson.”

Zachary điềm nhiên đi tới vạch hiệu và đợi Warrington. Họ đối mặt với nhau và đứng theo nghi thức của môn quyền anh, chân trái phía trước, tay trái trước mặt, khuỷu tay gập, các khớp tay ở ngay tầm mắt.

Warrington mở màn cuộc đấu với cú thọc đau nhức về bên tay trái, và vòng lại, trong khi Zachary ngay lập tức thụp xuống. Nhanh chóng Warrington tung ra thêm những cú tương tự, theo sau một cú móc phải. Mặc dù cú bên phải không thành công, bạn bè của Warrington bắt đầu reo hò vì vui sướng, rõ ràng bị kích động bởi sự lấn lướt của hắn. Zachary cho phép Warring đặt khoảng cách, chỉ đơn thuần rút lui và phòng thủ trong khi Warrington nện liên hồi. Những cú đòn trúng mạnh vào xương sườn của Zachary, nhưng đó là loại đau đớn anh đã trơ từ lâu, sau nhiều năm bị đánh bằng dùi cui và nhốt vào trại giam. Ngược trở lại, anh chỉ ném về phía hắn một tràng những cú đấm nhử để kiểm tra trình độ đối thủ.

Cuối cùng, khi khuôn mặt vã mồ hôi của Warrington được tô điểm với một nụ cười chiến thắng điệu đà và Turner cùng Enfield hoan hô hăng say trong niềm vui chiến thắng mới chớm, Zachary thụi một tràng ba cú theo sau bởi một cú đấm chéo nặng nề bên phải mà không nghi ngờ đã trúng mắt của Warrington.

Warrington lảo đảo lùi lại, rõ ràng bị choáng bởi sức mạnh và tốc độ của những cú đòn. Những người đàn ông im lặng ngay lập tức khi chân của Warrington oằn lại và hắn ngã khuỵ gối, trước khi trườn người để lại đứng dậy.

“Kết thúc vòng đấu,” Ravenhill hô, và Zachary đi về góc của anh. Anh bắt đầu đổ mồ hôi từ việc ráng sức, và nôn nóng gạt mớ tóc ướt sũng vừa rơi trên trán. “Đây,” Ravenhill nói, đưa cho anh một chiếc khăn tắm sạch màu rượu vang để Zachary lau mặt.

Warrington rút về góc của mình, trong khi Enfield chùi mặt cho hắn và đưa ra những lời khuyên.

“Đừng chơi đùa với hắn quá lâu,” Ravenhill lẩm bẩm, mỉm cười, mặc dù đôi mắt xám vẫn lạnh lẽo. “Không cần thiết phải dây dưa vụ này đâu, Bronson.”

Zachary đưa trả lại chiếc khăn tắm. “Điều gì khiến anh nghĩ tôi đang chơi đùa với hắn?”

“Rõ ràng đây là trận đấu anh toàn quyền chọn khi nào thì kết thúc. Nhưng lại là một quý ông khi ra quyết định. Ghi điểm một cách súc tích và kết thúc nó đi.”

Ba mươi giây trôi qua, và Zachary quay trở lại vạch đấu trung tâm cho vòng tiếp theo. Anh rất lấy làm khó chịu khi Ravenhill nhìn thấu mình dễ dàng tới vậy. Thật sư anh đã định kéo dài trận đấu, để chế nhạo và làm bẽ mặt Warrington với năng lực ở đẳng cấp trên của mình. Anh đã định sẽ cho tên quý tộc hư hỏng một trận đòn lê thê đau đớn và cho phép Warrington được bước đi với chút tự trọng còn sót lại. Zachary biết rằng việc đó thật là một điều quân tử nên làm. Nhưng nó cũng khiến anh bực mình thêm. Anh không muốn là một quý ông; anh muốn nhẫn tâm lột sạch từng hợm hĩnh một khỏi Warrington.

Warrington bước tới trước anh với sinh lực đã phục hồi, trụ vững chân và cú móc phải thứ ba đã trúng cằm Zachary khiến đầu anh bật về phía sau. Zachary bám đuổi với hai cú thụi vào xương sườn và cú móc trái như ngọn roi quật vào đầu hắn. Cú đòn công phá đó khiến Warrington lảo đảo, và hắn vội nhảy lên để giữ lại thăng bằng. Rút lui, quay vòng, Zachary đợi khi gã kia tới gần thêm một chút nữa, họ đấm qua đấm lại cho tới khi Zachary vung tay trái hạ thẳng vào hàm của đối thủ. Sững sờ, Warrington ngã lăn quay ra đất và chửi thề khi hắn cố gắng lảo đảo đứng dậy.

Enfield hô kết thúc vòng đấu, và cả hai địch thủ rút về góc của mình.

Zachary lau mặt với chiếc khăn đã ướt sũng. Ngày mai anh sẽ bị đau nhức cho coi – Warrington đã đấm thâm tín con mắt trái và cằm phía bên phải của anh. Thực tế, Warrington không phải là một đấu thủ tồi. Một khi hắn đã khiến anh phải bận rộn trong suốt cuộc đấu, nếu không đề cập việc hắn kiên quyết làm cho được điều đó. Dù sao đi nữa, Zachary không chỉ áp đảo hắn về sức mạnh mà còn vượt xa về kinh nghiệm, khi tung ra ít cú đòn hơn nhưng đều vô cùng hiệu quả hơn rất nhiều.

“Làm tốt lắm,” Ravenhill trầm tĩnh nói. Zachary muốn gầm lên rằng anh không cần hoặc muốn lời khích lệ chết dẫm của anh ta. Mà anh cũng không cần những lời chỉ dẫn của một tên khốn kiếp coi phải thi đấu sao cho giống một quý ông. Dù sao đi nữa, anh giữ cơn thịnh nộ trong má, đàn áp lại cảm xúc cho tới khi nó sôi lên lạnh lẽo trong bụng.

Quay trở lại vòng thứ ba, Zachary chịu đựng những cú quất mau lẹ từ Warrington, người rõ ràng đã bắt đầu cảm thấy mệt nhọc. Né tránh được phân nửa những đòn đánh, Zachary nhận thức rõ cảm giác trận đấu đã an bài, cuối cùng cũng có thể với tới chiến thắng sau nhiều giờ. Việc giữ cho Warrington bận rộn cho tới khi hắn ngã xuống vì kiệt sức rất đơn giản. Tuy vậy, Zachary đang đi tới chỗ diệt gọn và hạ năm cú đấm phối kết hợp đã gởi Warrington thẳng tới mặt đất.

Rõ ràng vẫn còn ngơ ngác, hắn lắc đầu trong cố gắng vô ích để gạn lọc cho rõ, Warrington tiếp tục nằm gục trên đất. Turner và Enfield thét lên cho hắn đứng dậy lần nữa, nhưng hắn nhổ một bãi nước bọt đầy máu và lê tay lên từ chối. “Không thể làm nổi,” hắn trệu trạo. “Không thể.” Ngay cả khi Enfield tới nâng dậy và dựng hắn ở trung tâm lần nữa, Warrington vẫn cự lại.

Mặc dù Zachary thích được giáng nhiều đòn thiệt hại hơn, anh đã được nhẹ nhàng xoa dịu trước khuôn mặt thâm tím te tua của Warrington, và cái cách hắn ôm xương sườn một cách khó chịu rõ ràng như vậy.

“Trận đấu kết thúc rồi,” Warrington nói bằng một góc của cái mồm sưng tấy. “Tôi đầu hàng.”

Sau khi dùng một hoặc hai phút để hồi phục lạy sức, Warrington tiến tới và đối mặt với Zachary. “Lời xin lỗi của tôi gởi tới phu nhân Holland,” hắn nói, trong khi bạn bè ầm ỹ kêu ca và phàn nàn. “Tôi rút lại tất cả những lời đã nói về bà ấy.” Hắn quay qua Enfield. “Cắt chiếc nút trên cùng trên áo khoác của tôi và đưa cho anh ta đi.”

“Nhưng hắn sẽ làm gì với nó?” Enfield than, liếc về phía Zachary.

“Tôi chẳng quan tâm,” Warrington cộc lốc đáp. “Cắt cái thứ khốn kiếp đó đi.” Quay lại với Zachary, hắn mở rộng bàn tay. “Bronson, anh có một cái đầu cứng như đe sắt. Tôi nghĩ điều đó sẽ khiến anh sẽ hợp với phần còn lại trong chúng tôi đó.”

Zachary bất ngờ bởi một chút ánh vui vẻ thân thiện đột nhiên sáng lên trong đôi mắt của người đàn ông. Chầm chậm anh với tay và bắt bàn tay của Warrington, cái bắt tay hào hứng khiến toàn bộ khớp ngón tay của hai người đau nhức. Hành động đó biểu lộ rằng Warrington đã thừa nhận Zachary ngang hàng, hay ít nhất cũng là như một ai đó hắn ta sẽ coi như là một thành viên được chấp nhận ở câu lạc bộ.

“Anh có những cú đấm chéo tay phải rất đẹp,” Zachary thô lỗ đáp. “Đẹp như bất cứ cú đánh nào tôi nhận được trong những ngày còn đi đấu để săn thưởng.”

Mặc cho cái mồm phều ra, Warrington mỉm cười, có vẻ rất lấy làm hài lòng bởi lời khen ngợi.

Quay về phía Ravenhill, Zachary lau người và mặc quần áo, cài áo sơ mi một cách khó khăn và để mở áo ghi lê. “Để tôi,” Ravenhill đề nghị, nhưng Zachary cáu kỉnh lắc đầu. Anh ghét bị đụng chạm bởi những người đàn ông khác, kể cả từ chối những phục vụ của một người hầu phòng cũng vậy.

Ravenhill lắc đầu và cười nhẹ. “Đúng là hòa nhã như chú heo đực hoang,” anh ta bình phẩm bằng cái giọng khô khốc, lạnh nhạt. “Làm quái nào mà anh lại khiến phu nhân Holland đồng ý được vậy?”

“Đồng ý cái gì?” Zachary hỏi, mặc dù biết chính xác Ravenhill ám chỉ điều gì.

“Vị phu nhân e thẹn, dịu dàng mà tôi biết ba năm trước sẽ không bao giờ đồng ý làm việc cho anh. Chắc cô ấy sẽ cảm thấy sợ anh tới chết.”

“Có thể cô ấy đã thay đổi,” Zachary hờ hững lẩm bẩm. “Hoặc có thể anh không hề biết rõ cô ấy như anh đã nghĩ.” Anh nhìn thấy nét khó chịu trong đôi mắt xa xăm màu xám của người đàn ông, và anh chợt trải qua một đợt cảm xúc lạ lùng đang dần tới. Chiến thắng, bởi vì thật sự Holly đang sống với anh và cuộc sống của nàng đã gắn kết với anh theo cách mà chưa từng xảy ra với tên quý tộc bậc trên này. Và ghen tuông, nỗi ghen tuông cay đắng và nhức nhối, bởi vì gã đàn ông này đã biết nàng trước Zachary, và đã quen biết nàng trong một khoảng thời gian dài hơn nhiều. Cả Holly và Ravenhill rõ ràng đều được cắt chung một thứ áo quần, và cả hai đều có giáo dục và xuất thân cao quý.

Ném cho khuôn mặt hư hại của anh cú đánh cuối cùng với chiếc khăn tắm, Zachary hơi mỉm cười trước vị quý tộc đẹp trai. “Lời cảm ơn của tôi, Ravenhill. Tôi sẽ nhận anh làm trợ lý cho tôi bất cứ khi nào.” Họ trao nhau một ánh nhìn đánh giá, không thù địch, nhưng chính xác cũng không hề thân thiện. Ravenhill không hài lòng với con người mà Holly trở thành, Zachary nhận ra. Nhà quý tộc đây đang tức giận bởi cái ý tưởng vợ của người bạn quá cố giờ đang làm việc cho một tên thường dân ít học. Quá tệ cho anh, Zachary xấu xa nghĩ, với tất cả thói quen chiếm hữu, bản năng ban sơ trong con người anh đều dựng lên phía trước. Giờ nàng là của tôi, và chẳng cái khốn kiếp gì anh hay bất cứ ai khác có thể thay đổi điều đó.

Chưa qua hai tư giờ kể từ lúc chứng đau đầu bắt đầu, nhưng Holly đã cảm thấy đủ khỏe để không nằm thêm nữa. Nàng thấy yếu và hơi chóng mặt một chút, như nàng vẫn luôn vậy mỗi khi nghỉ xong. Lúc này là đầu giờ tối, thời gian gia đình Bronson thường tụ họp trong phòng khách đợi bữa tối được phục vụ. “Rose đâu rồi?” là câu hỏi đầu tiên của Holly, khi Maude giúp nàng ngồi dậy.

“Ở tầng dưới với ông chủ cùng bà và cô,” Maude trả lời, chèn thêm gối để đỡ phía sau lưng nàng. “Tất cả họ đều mê mẩn cô bé, chơi đùa và đem thêm bao nhiêu là kẹo trong khi cô đang ngủ. Ông Bronson đã hoãn chuyến đi vào thành phố hôm nay và dành cả buổi sáng để hướng dẫn cô bé đi quanh bãi cưỡi ngựa với con ngựa nâu nhỏ.”

“Ôi, ông ấy không nên làm vậy,” Holly phản đối ngay lập tức. “Ông ấy không nên bỏ mặc công chuyện của mình – ông ấy đâu có trách nhiệm phải chăm sóc con tôi đâu.”

“Ông ấy cứ khăng khăng, phu nhân à. Tôi nghĩ điều đó có hơi không thích đáng, và cố gắng nói không cần. Nhưng cô biết ông chủ sao khi đã quyết chuyện gì rồi đó.”

“Phải, tôi biết.” Holly thở dài và chạm bàn tay lên vầng trán đau nhức. “Ôi, rắc rối tôi bắt chị và mọi người chịu thêm…”

“Bây giờ, thưa phu nhân, đừng có làm bản thân buồn phiền để bị thêm một cơn đau khác,” Maude an ủi. “Coi bộ cả gia đình Bronson đều rất hạnh phúc, và Rose cũng rất thích được nuông chiều và giận dỗi mà. Chẳng có gì hại cả. Để tôi cho gọi thức ăn nha, phu nhân?”

“Cảm ơn chị, nhưng tôi sẽ đi xuống và dùng bữa với cả nhà. Tôi đã ở trên giường quá lâu rồi. Và tôi phải gặp Rose nữa.”

Với sự giúp đỡ của người giúp việc, Holly tắm và thay một chiếc áo dài màu nâu mềm mại, đơn giản buộc dây lụa với chiếc cổ áo nhỏ thắt dải dây màu trà, và thêm một chút đăng ten viền ở tay áo. Bởi đầu vẫn còn nhạy cảm sau đợt bịnh nên họ buộc những búi tóc của nàng lỏng tay hơn, dài hơn và cố định ở sau gáy với chỉ duy nhất hai chiếc kẹp ghim. Sau khi kiểm tra vẻ ngoài ở bàn trang điểm để chắc chắn nàng nhìn gọn gàng, Holly cẩn thận bước xuống phòng khách của gia đình.

Như Maude đã mô tả, tất cả gia đình Bronson đều ở đây. Zachary nằm dài trên tấm thảm bên cạnh Rose khi hai người đang quan sát kỹ càng những chồng xếp hình nhiều màu bằng gỗ, trong khi Elizabeth đọc to một câu chuyện từ tuyển tập truyện ngắn. Paula ngồi bận rộn ở một góc của chiếc ghế dài, bằng lòng với việc sửa một diềm đăng ten bị rách trên một trong những chiếc áo ngoài màu trắng của Rose. Cả nhóm người nhỏ đều nhất loạt nhìn lên khi Holly bước vào phòng.

Xanh xao và mệt mỏi, nàng cố gắng nở một nụ cười hối lỗi. “Buổi tối tốt lành, tất cả mọi người.”

“Mama!” Rose la lên, cười rạng rỡ khi cô bé vội vàng chạy tới bên Holly và vòng hai cánh tay quanh người nàng. “Mẹ đã khỏe rồi!”

“Phải, con yêu.” Holly yêu thương vuốt ve những dải tóc sẫm màu của con gái. “Mẹ xin lỗi vì đã nghỉ ngơi quá lâu như vậy.”

“Trong lúc mẹ ngủ con chơi vui lắm,” Rose nói, và tiếp tục nói liên hồi với nàng về bài tường thuật cuộc dạo chơi buổi sáng trên lưng chú ngựa nhỏ.

Trong khi Rose líu lo nói, Elizabeth vừa la lên thương cảm lẫn lo lắng rồi dẫn nàng tới trường kỷ. Paula cứ nhất định bọc đầu gối của Holly với một chiếc mền sợi len, mặc cho những lời phản đối rụt tè của Holly. “Ôi, thưa bà Bronson, bà thật tốt quá. Thật đó, nhưng không cần phải…”

Trong khi những người phụ nữ ồn ào vây quanh nàng, Bronson đứng dậy và cúi mình. Cảm nhận được ánh nhìn u tối, ước đoán của anh ta, Holly trao cho anh một nụ cười ngượng ngùng. “Thưa ông Bronson, tôi…” Nàng dừng lại đột ngột khi bất ngờ nhìn thấy vệt thâm quầng trên mắt anh ta, và một vệt khác ngay trên cằm. “Chuyện gì xảy ra với mặt ông vậy, thưa ông?”

Rose trả lời trước khi anh ta kịp nói, với niềm tự hào của một đứa trẻ đưa những thông tin cực kỳ quan trọng. “Ông Bronson lại chạy thẳng vào một cú móc trái nữa, Mama à. Ông ấy đánh nhau đó. Và ông ấy đem cái này cho con nè.” Cô bé kéo phần đuôi chuỗi nút áo từ chiếc túi trên tạp dề to tướng của mình và trèo lên lòng Holly để nàng coi vật phẩm mới nhất của cô bé.

Ôm lấy cô con gái, Holly cẩn thận xem xét chiếc nút. Nó là một viên kim cương lớn được bọc trong lớp vàng ròng quý giá. Hoang mang, nàng nhìn lên khuôn mặt buồn rầu của Elizabeth, và khuôn mặt mím chặt của Paula, trước khi cuối cùng cũng nhìn trừng trừng vào đôi mắt bí ẩn của Bronson. “Ông không nên đưa cho Rose một vật đắt tiền như vậy, thưa ông Bronson. Cái nút này của ai vậy? Và tại sao ông lại đánh nhau?”

“Tôi bất đồng quan điểm với vài người trong câu lạc bộ của tôi thôi.”

“Vì tiền?… hay là phụ nữ?...”

Vẻ kín bưng của Bronson chẳng để lộ điều gì, và anh ta nhún vai thờ ơ, như thể vấn đề chẳng có gì quan trọng.

Xét những khả năng khác nhau, Holly tiếp tục nhìn anh ta chằm chằm trong im lặng căng thẳng dâng lên trong căn phòng. Bất ngờ câu trả lời nảy ra trong nàng. “Vì tôi sao?” nàng thì thầm.

Broson vẩn vơ dứt một sợi chỉ khỏi tay áo của anh ta. “Không hẳn.”

Holly chợt phát hiện ra mình đủ hiểu anh ta để biết anh ta đang nói dối. “Có đó,” nàng nói với sự kết tội tăng cao. “Chắc ai đó đã nói điều gì khó nghe, và thay vì lờ đi, ông lại chọn cách thách thức lại. Ôi, ông Bronson, sao ông có thể làm vậy?”

Nhìn thấy vẻ không vui của nàng, thay vì sự ngưỡng mộ đầy biết ơn mà rõ ràng anh ta trông đợi, Bronson quắc mắt. “Vậy bà thích việc tôi để mấy thằng khốn…” Anh ta dừng lại để chỉnh lại bản thân khi nhận thấy được sự chăm chú mà Rose đang bỏ hết vào cuộc hội thoại. “Một vài tên ham đấm đá,” anh ta nói, giọng mềm mại hẳn, “đặt điều về bà à? Mồm hắn cần được ngậm lại, và tôi thì có khả năng và sẵn lòng làm việc đó.”

“Cách duy nhất để đáp lại một lời nhận xét khó nghe là phớt lờ nó,” Holly kiên quyết nói. “Ông đã làm chính xác việc ngược lại, bằng cách đó có thể tạo ấn tượng trong tâm trí vài người rằng có thể có chút sự thật trong nó. Ông không nên đánh nhau vì danh dự của tôi. Ông nên cười miệt thị, đảm bảo cho bọn họ biết rằng không có gì ám muội trong mối quan hệ của chúng ta hết.”

“Nhưng phu nhân của tôi ơi, tôi sẽ chiến đấu với cả thế giới vì bà đó.” Bronson nói bằng cái cách anh ta vẫn luôn làm khi đưa ra những câu bình luận đáng giật mình, trong cái giọng trêu đùa vui vẻ khiến người nghe không chút nghi ngờ rằng chắc anh ta đang đùa.

Elizabeth chen vào, môi cô cong lên nụ cười khôi hài. “Anh ấy sẽ dùng bất cứ lý do nào để đánh nhau, phu nhân Holly. Anh trai em thích dùng những nắm đấm, để chứng minh anh ấy đàn ông tới cỡ nào đó mà.”

“Đó là khía cạnh trong tính cách của ông ấy mà chúng ta phải sửa lại.” Holly gởi cho Bronson một ánh nhìn trách mắng, và anh ta bật cười.

Một người hầu gái vào thông báo rằng bữa tối đã sẵn sàng, và Rose nhảy cẫng lên vì kích động. “Thịt cừu nấu cây hương thảo và khoai tây,” cô bé nói đầy hy vọng, rõ ràng đã lượm lặt thông tin từ người đầu bếp. “Món yêu thích của con! Đi thôi cô Lizzie, nhanh lên thôi!”

Cười vui vẻ, Elizabeth nắm lấy bàn tay đứa trẻ và để mình bị lôi đi khỏi phòng khách. Paula mỉm cười khi bà đặt đồ may vá sang một bên và theo sau. Holly từ từ đứng dậy, cố gắng chống lại một cơn nôn ói khi nghĩ tới thịt cừu, thứ không nghe làm ngon lành cho lắm. Thật không may khi thứ thuốc làm dịu đi những cơn đau đầu đã khiến nàng ngủ cả một ngày dài lại đi kèm theo những tác dụng phụ, và một trong số chúng là giảm đáng kể cảm giác thèm ăn.

Nhắm mắt lại trong chốc lát, nàng mở ra để phát hiện rằng Bronson bước tới bên mình với tốc độ chóng mặt. “Cảm thấy yếu sao?” anh ta khẽ hỏi, ánh mắt di chuyển trên khuôn mặt xanh xao của nàng.

“Chỉ hơi muốn ói thôi,” nàng thì thầm, run run đứng vững lại. “Không nghi ngờ rằng tôi sẽ cảm thấy đỡ hơn một khi đã ăn chút gì đó.”

“Để tôi giúp bà.” Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của anh ta trượt ra sau lưng, đỡ lấy trọng lượng để nàng có thể đứng vững, và Holly cảm nhận một sự run rẩy ngọt ngào thân thuộc. Dường như là từ bài học khiêu vũ, cơ thể của nàng đã dần trở nên quen với sự gần gũi của anh ta. Ở trong vòng tay của anh ta khiến nàng cảm thấy quá tự nhiên và dễ chịu.

“Cảm ơn ông,” nàng lầm bầm, với tay chạm cuộn tóc sau gáy, thứ càng lúc càng lỏng. Những kẹp ghim đã bị nới ra do cái ôm trìu mến của Rose. Để Holly thêm mất tinh thần, những chiếc ghim tuột hẳn và thình lình thả dải tóc của nàng xõa hết xuống. Nàng giật mình khỏi Bronson với tiếng kêu nhỏ. “Ôi trời đất.” Xấu hổ bởi suối tóc nâu đổ tràn xuống gần eo, điều mà phụ nữ không bao giờ được để lộ ngoại trừ với chồng của mình, nàng bận rộn túm lấy những lọn tóc trải khắp nơi. “Thứ lỗi cho tôi,” nàng nói, đỏ bừng mặt. “Tôi sẽ sửa lại không mất nhiều thời gian đâu.”

Bronson yên lặng lạ thường. Trong cơn náo động bối rối, nàng không hề liếc nhìn khuôn mặt anh ta, nhưng nàng có cảm giác hơi thở anh ta sâu hơn, nhanh hơn bình thường. Đôi bàn tay anh ta nâng lên, chạm vào mái tóc nàng, và lúc đầu nàng nghĩ anh ta đang cố gắng giúp mình. Nhưng thay vì vậy anh ta nắm lấy hai cổ tay nàng, những ngón tay dài dịu dàng bao quanh cổ tay mong manh, và kéo cánh tay nàng sang hai bên.

Hổn hển, Holly nhìn lên khuôn mặt sẫm tối của anh ta. “Tóc tôi… ôi, thưa ông Bronson, làm ơn… hãy thả tôi ra…”

Anh ta tiếp tục nắm cổ tay nàng, xiết nhẹ và ấm áp, và những ngón tay của Holly vô vọng bám víu vào không khí.

Mái tóc nàng gợn sóng thành một dải nâu lấp lánh qua vai và thân áo, ánh chút ảo giác về màu đồng đỏ khi bện trong bóng tối. Bronson nhìn nàng chăm chăm, ánh mắt di chuyển dọc xuống cơ thể nàng, để ý đường tách trên bờ ngực cao. Má Holly nóng bừng vì thẹn thùng, và nàng cố gắng kéo cổ tay ra thêm chút nữa. Đột ngột anh ta thả ra, để nàng bước lùi về phía sau vài bước. Nhưng khi nàng rút lui, anh ta bước theo.

Thấm ướt đôi môi khô rát, Holly cố gắng gợi điều gì đó, bất cứ điều gì, để phá vỡ sự im lặng xáo động giữa họ. “Maude kể với tôi,” nàng ấp úng, “rằng tối qua ông đã tới phòng tôi sau khi tôi uống thuốc.”

“Tôi lo cho bà.”

“Không cần biết ý định của ông tốt đẹp cỡ nào, nhưng điều đó là sai thưa ông. Tôi không ở trong tình trạng có thể tiếp khách. Tôi thậm chí còn không nhớ ông đã ở đó, h-hoặc điều gì tôi đã nói…”

“Không nói gì cả. Bà đang ngủ.”

“Ôi…” Holly ngừng lại khi vai nàng đụng phải bức tường, ngăn cản đường tháo lui của nàng. “Zachary,” nàng thì thầm.

Nàng không định nói tên anh ta… thậm chí nàng chưa bao giờ dùng nó trong tâm trí mình… nhưng không hiểu bằng cách nào nó đã buột ra. Một thân mật nho nhỏ khiến nàng choáng váng, và có lẽ anh ta cũng vậy. Đôi mắt anh ta khép lại trong một lúc lâu, và khi hai hàng mi nâng lên, đôi mắt đen sáng rực và nóng bỏng.

“Tôi không giống như bình thường,” nàng lẩm bẩm, phát hiện ra toàn thân mình đang run rẩy. “Thuốc của tôi… nó vẫn thường khiến tôi…”

“Shhhh.” Bronson cầm lấy một dải tóc trong tay và nâng lên khỏi vai nàng, ngón cái chà nhẹ trên dải lụa mềm. Anh ta chuyển động chậm rãi, như thể trong một giấc mơ. Đắm nhìn lọn tóc bóng mượt trong tay, anh ta nâng lên môi và hôn nó.

Đầu gối Holly chùng xuống cho tới khi nàng khó có thể đứng vững. Nàng kinh ngạc bởi hành động dịu dàng, tôn kính và với sự săn sóc vô cùng khi anh ta đặt lọn tóc trở lại vai nàng.

Bronson nghiêng người trên nàng, cơ thể vạm vỡ không chạm hẳn vào nàng. Sự gần gũi của anh ta khiến nàng giật mạnh va vào bức tường. Nàng buột ra một hơi thở thô ráp khi anh ta đặt hai bàn tay to lớn sang hai bên đầu nàng, gang bàn tay xèa rộng trên khung ván bằng gỗ.

“Họ đang đợi chúng ta.” Nàng yếu ớt thốt.

Dường như anh ta không hề nghe thấy. Anh ta sắp hôn nàng, nàng nghĩ. Mùi hương trêu ngươi của anh ta, làn da có vị đậm chất đàn ông của anh ta, lấp đầy trong mũi và miệng khi nàng hít thở sâu hơn. Hai tay trơ trọi nắm vào rồi lại mở ra, run rẩy với khao khát được kéo mái đầu đen nhánh của anh ta xuống với mình. Mơ màng, nàng đợi sức ép ngọt ngào từ miệng anh ta hạ xuống, trong khi những lời câm lặng tràn trong đầu: Đúng vậy, hôn em đi, làm ơn…

“Mama?” tiếng cười khúc khích ngạc nhiên của Rose cắt nhỏ sự tĩnh lặng giữa hai người. Cô bé quay lại để xem tại sao họ vẫn chưa ngồi vào bàn ăn tối cùng mọi người. “Hai người đang làm gì khi đứng cùng nhau như vậy kia?”

Holly nghe giọng mình như thể nó đang vọng lại từ một quãng xa xăm. “T-tóc mẹ bị tuột, con yêu à. Ông Bronson đang giúp mẹ sửa lại.”

Cúi xuống, Rose tìm thấy những chiếc ghim và đưa cho Holly. “Chúng đây nè mẹ,” cô bé rạng rỡ nói.

Bronson hạ thấp một cánh tay, để Holly thoát ra, mặc dù ánh mắt mịt mờ vẫn lưu lại trên nàng. Hít một hơi sâu, Holly bước ra và từ chối nhìn anh ta. “Cảm ơn con, Rose,” nàng nói, cúi xuống ôm nhẹ con gái. “Con đúng là một cô bé hữu ích.”

“Làm ơn nhanh lên đi mà,” cô bé thỉnh cầu, quan sát khi Holly gom lại mái tóc, búi lại và ghim nó thêm một lần nữa. “Con đói lắm rồi!”

Bữa tối diễn ra yên ổn, nhưng Zachary nhận thấy sự ngon miệng thường có nay đã chẳng còn lại gì. Anh ngồi ở đầu bàn, để ý Holly ngồi sao cho xa nhất khỏi mình. Tập hợp lại tất cả những sáng suốt, anh chú mình giữ các cuộc thảo luận dừng lại ở những chủ đề trung lập an toàn, trong khi tất cả những gì anh muốn là được ở riêng với Holly.

Chết tiệt nàng đi… không hiểu bằng cách nào đó nàng đã lấy đi khả năng ăn uống và ngủ nghê của anh. Mà anh cũng không còn muốn đi chơi bài hoặc đến nhà thổ nữa; tất cả khao khát của anh đều hội tụ tại nàng. Chỉ cần ngồi với nàng trong phòng khách tĩnh lặng trong tất cả các buổi tối nghe còn thú vị hơn dành cả một đêm trong một nhà chứa thả ga nhất ở Luân Đôn. Nàng đã khuấy động tất cả những trí tưởng tượng khiêu gợi nhất trong anh, và anh không thể liếc nhìn đôi bàn tay, cơ thể nàng cái miệng của nàng mà không dần bị đánh thức bản năng đàn ông một cách sâu sắc. Nàng cũng xúi giục những hình ảnh viển vông khác nữa: hình ảnh về một gia đình êm ấm mà anh từng cười nhạo.

Anh khao khát những buổi tối thân mật khác mà họ đã cùng chia sẻ, khi tất cả mọi người đã đi nghỉ và họ chuyện trò và uống rượu trước ngọn lửa, nhưng thật rõ ràng rằng Holly đã kiệt sức. Sau bữa ăn nàng xin thứ lỗi ngay lập tức, không hề nhìn anh và đi nghỉ sớm.

Vì vài lý do Paula nấn ná ở lại bàn sau khi mọi người đã đứng dậy, nhấp một tách trà trong khi anh uống một ly vang vang đỏ sẫm. Zachary mỉm cười với mẹ, rất hài lòng bởi cảnh tượng bà mặc một chiếc váy lụa màu xanh đắt tiền, với chuỗi ngọc trai mà anh tặng vào Giáng sinh năm ngoái tô điểm trên cổ. Anh sẽ không bao giờ quên những chiếc váy cũ xác xơ mà bà từng mặc, và những công việc bà đã từng làm không ngơi nghỉ để nuôi những đứa con. Bà đã từng là một thợ may, một thợ giặt, và người mua bán vải vụn. Giờ thì anh có thể chăm sóc cho bà, và chắn chắn anh không để bà phải thiếu thốn thứ gì.

Anh biết Paula thường cảm thấy không thoải mái trong hoàn cảnh mới, rằng bà sẽ thích được sống ở trong căn nhà tranh nho nhỏ ở miền quê với chỉ duy nhất một người hầu kiêm nấu bếp phục vụ hơn mà thôi. Tuy vậy anh muốn bà được sống sung sướng như một bà hoàng, vì vậy anh sẽ không chấp nhận một cuộc sống nào ít đủ đầy hơn.

“Mẹ có điều gì để nói vậy,” anh lưu ý, lắc nhẹ ly rượu trong tay. Anh gởi cho bà một nụ cười nửa miệng nhạy bén. “Con có thể nhìn thấy trên mặt mẹ. Mẹ có thêm một bài diễn thuyết khác về cuộc đấu của con phải không?”

“Không phải về trận đấu,” Paula nói, ôm đôi bàn tay chai sần quanh tách trà nghi ngút khói. Ánh mắt nâu dịu của bà quan sát anh với cả yêu thương lẫn trách cứ. “Con là một đứa con ngoan, Zach, mặc dù theo những cách dữ dội. Con có một trái tim mạnh mẽ, và bởi vậy mẹ đã giữ im lặng khi con qua lại với những cô gái làng chơi và cả khi con làm những việc mà không hề cảm thấy xấu hổ. Nhưng có điều này mẹ không thể giữ im lặng, và mẹ muốn con chú ý từng từ mẹ nói.”

Anh khoác lên vẻ mặt giả vờ báo động và đợi bà tiếp tục.

“Đó là về phu nhân Holly.”

“Điều gì về cô ấy?” anh thận trọng hỏi.

Paula thở dài đầy căng thẳng. “Con sẽ không bao giờ có được người phụ nữ đó đâu, Zach. Con phải tìm cách đẩy hết những suy nghĩ về cô ấy ra khỏi đầu, hoặc không con sẽ đưa cô ấy tới chỗ hủy hoại.”

Zachary ép bản thân bật cười, mặc cho âm thanh đó thật trống rỗng. Có thể mẹ không được học hành hay trang nhã, nhưng bà là một người phụ nữ thông minh, và anh không thể dễ dàng gạt tay xua những lời của bà được. “Con không định đưa cô ấy tới chỗ hủy hoại. Con chưa bao giờ động vào cô ấy.”

“Một người mẹ hiểu rõ con mình,” Paula nhấn mạnh. “Mẹ đã thấy cách con ở bên cô ấy. Con có thể giấu khỏi cả thế giới, nhưng không giấu mẹ được đâu. Zach à, điều đó không đúng. Con không thể ở bên cô ấy mà không giống như một… một con lừa kết đôi với một con ngựa thuần chủng được.”

“Con tự biết con là lừa,” Zachary lạnh lùng lẩm bẩm. “Vậy thì, trong trạng thái đột ngột thích nói của mẹ, hãy nói cho con biết tại sao mẹ chưa bao giờ có bất cứ một lời phản đối nào trước đây khi con nói muốn cưới một cô dâu có dòng dõi.”

“Con có thể có được một cô dâu có dòng dõi, nếu đó là điều con muốn. Nhưng phu nhân Holly không phải là người dành cho con đâu.”

“Sự phản đối của mẹ với cô ấy là gì vậy?”

Paula cân nhắc lời nói của mình với sự kỹ lưỡng cao độ. “Có những nét tính cách cứng rắn trong mẹ, con và cả Lizzie – và tạ ơn Chúa vì điều đó. Đó là lý do duy nhất giúp chúng ta sống sót khỏi những năm ở khu Đông. Nhưng phu nhân Holly hoàn toàn là một người dịu dàng. Và nếu kết hôn lần nữa, cô ấy cần một người đàn ông cũng dịu dàng như cô ấy. Một quý ông đích thực như chồng của cô ấy trước đây. Con sẽ không bao giờ được như vậy. Tới giờ mẹ đã gặp vài người phụ nữ có tước hiệu mà mẹ nghĩ khá là thích hợp với con. Hãy chọn một người trong số họ và để phu nhân Holly đi đi.”

“Mẹ không thích cô ấy?” Zachary trầm tĩnh hỏi.

“Không thích cô ấy sao?” Paula lặp lại, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm. “Tất nhiên là mẹ thích cô ấy. Cô ấy là người tốt bụng, và trang nhã nhất mà mẹ từng gặp. Có lẽ là quý phu nhân thực thụ mà mẹ từng được gặp. Vì mẹ thích cô ấy như vậy nên mẹ mới nói những điều đó với con.”

Trong sự im lặng sau đó, Zachary chuyên tâm vào việc kết thúc ly vang. Sự thật trong những nhận định của mẹ không thể chối bỏ. Anh bị xúi giục tỏ rõ điểm đó với bà, nhưng điều đó sẽ ép anh nói lên những việc thậm chí anh còn không dám thừa nhận với chính bản thân. Bởi vậy anh chỉ đưa cho bà một cái gật đầu không lời ngắn gọn, một sự thừa nhận cay đắng rằng bà hoàn toàn đúng.

“Ôi, Zach,” Paula thì thầm thương xót. “Hãy hạnh phúc với những gì con đang có. Con không thể học cách làm được điều đó sao?”

“Hình như là không,” anh dứt khoát.

“Chắc phải có những từ dành cho những người đàn ông như con, người nào với quá cao… gì đó nhưng mẹ không biết câu đó là gì nữa.”

Điều đó khiến anh mỉm cười, mặc cho sức nặng như chì ép trong lồng ngực. “Con cũng không biết mẹ à. Nhưng con có từ này hợp với mẹ.”

“Từ gì?” bà ngờ vực hỏi, vẫy một ngón tay cảnh cáo về phía anh.

Đứng dậy và băng qua khoảng cách giữa họ, Zachary cúi xuống hôn lên mái đầu xám của bà. “Khôn ngoan,” anh lầm bầm.

“Vậy là con sẽ lưu ý lời khuyên của mẹ và quên phu nhân Holly đi chứ?”

“Con sẽ là một thằng ngốc nếu không làm vậy phải không?”

“Nghĩa là ‘vâng’ hả?” Paula tiếp tục hỏi, nhưng anh bật cười và rời khỏi căn phòng mà không đáp lại.