Nói Tình Nói Án

Chương 2: 2: Hài Cốt Bị Chôn Dấu

Lâm Hinh ngồi ở phòng hồ sơ của cục cảnh sát ở thành phố Long, lật xem một ít hồ sơ của mấy năm nay.

Nàng cẩn thận mà tìm đọc lại mấy vụ án, có mấy vụ đã kết án, có mấy vụ vẫn còn ở điều tra.

"Cốc cốc cốc!"

Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Lâm Hinh đầu cũng chưa ngẩng, trực tiếp hỏi: "Tra được cái gì sao?"

"Lâm tỷ, hắn không chịu nói gì cả." Dương Thông trả lời.

Lâm Hinh gật đầu, thầm nghĩ người này cũng rất quật cường.

Kỳ thật, nàng chẳng qua là tò mò mấy câu mà ngày hôm qua Trương Quân nói cho nên mới phái Dương Thông đi tra hỏi, chính là thành phố Long không thuộc phạm vi mà nàng quản lý.

Tuy rằng chính mình là người của cục Liên Bang điều tra, nhưng là nàng cũng không nghĩ nhúng tay loại án kiện về trộm cắp nho nhỏ này.

Dương Thông thấy nàng không nói chuyện nữa, liền đem trên tay báo cáo của Trương Quân đưa đến trên bàn, nói: "Lâm tỷ, ngươi muốn tư liệu."

Lâm Hinh mở tập hồ sơ trước mặt, dư quang liếc đến hắn còn đứng ở đàng kia, liền ngẩng đầu nói: "Hành Tây, ngươi không cần vẫn luôn đi theo ta.

Lần này ta nghỉ phép trở về quê quán, ngươi cũng nên nghỉ ngơi.

Nơi này cũng không có việc gì, ngươi có thể đi dạo xung quanh."

"Lâm tỷ, đi theo bên cạnh ngươi làm ta học được không ít đồ vật đâu, lần này ta theo lại đây là một vạn lần nguyện ý." Dương Thông cười nói.

"Ngươi vẫn luôn đi theo ta, ngươi không sợ người khác nói ra nói vào? Vẫn là ngươi không sợ bạn gái của ngươi? Lâm Hinh nhướng mày hỏi.

"Kia, ta đây đi rồi.

Nếu có chuyện gì, người có thể liên lạc ta mọi lúc."

Lâm Hinh cười gật gật đầu, nhìn hắn quay lưng rời đi, tầm mắt lại lần nữa phóng tới tập tư liệu mà nãy Dương Thông vừa lấy lại đây.

Tên họ: Trương Quân

Tuổi: 25 tuổi

Giới tính: Nam

Khu vực: Thành phố Long

Ngày sinh: Ngày 25 Tháng 5 Năm 1990

Tóm tắt: Trương Quân đến từ một gia đình đơn thân, từ nhỏ lớn lên ở thành phố Long, hiện tại đang ở cùng mẹ.

Sau khi tốt nghiệp cao trung, 17 tuổi liền ra xã hội làm việc.

Công việc đã từng làm: công nhân xây dựng, công nhân xưởng sửa xe, người bán rong, thợ sơn.

Tình tiết vụ án: Ở trung học Công Giáo, trong lúc làm việc, trộm của Lý nữ sĩ 300 dồng tiền, ngoài ra, không có tiền sự.

Hồ sơ rất đơn giản, người này đã làm không ít công việc, nhưng có vẻ đều là không thể làm tốt.

Lâm Hinh đem báo cáo đặt qua một bên, trong lòng yên lặng nhớ kỹ.

Sau khi Dương Thông rời đi phòng hồ sơ, ở chỗ rẻ xoay người, bỗng nhiên bước chân dừng lại, chỉ thấy dối diện hắn có một nữ nhân cũng dừng lại.

"Lãnh, cảnh sát Lãnh, xin chào."

Hắn tuy rằng biết Lãnh Du cũng đi tới thành phố Long, nhưng mà hiện này vô tình gặp phải, vẫn là toát hết mồ hôi lạnh.

"Chào."

Lãnh Du liếc hắn một cái lạnh như băng, liền đi ngang qua hắn.

Dương Thông lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, tưởng tiếp tục đi về phía trước, lại nghe thấy cao lãnh thanh âm phát ra từ phía sau.

"Cảnh sát Lâm ở đâu?"

Hắn vội vàng xoay thân qua, nói: "Nàng ở phòng hồ sơ."

Lãnh Du gật đầu, lại lần nữa xoay người rời đi.

Dương Thông như là vừa mới từ địa ngục về với nhân thế.

Một nữ nhân lạnh nhạt.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình gặp được Lãnh Du, bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp cùng khí chất của cô mà bị hấp dẫn, chính là khi nàng tra án, sự nhạy bén, sức phán đoán, cùng chỉ số thông minh cao chót vót làm hắn phải đối nàng khâm phục.

Sau lại nhìn thấy Lãnh Du đối mặt hung thủ giết người lại không lộ ra chút sợ hãi nào, lại cảm thấy nàng bình tĩnh dị thường, thậm chí khi đối mặt với rách nát thi thể mà đàn ông cũng không dám nhìn thẳng, sắc mặt của cô càng là không đổi, trong lòng bỗng nhiên thấy tuy rằng cô xinh đẹp nhưng cũng không đáng yêu.

Khó trách người của cục cảnh sát Liên Bang đều nói cô là cái ma đầu mặt lạnh, bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong là máu lạnh, từ trên người cô căn bản là không nhìn thấy sự mềm lòng của nữ nhân, càng nhì không tới sự mảnh mai mà đàn ông thường ảo tưởng sẽ xuất hiện ở phái nữ.

Lãnh Du đi tới phòng hồ sơ, quả nhiên nhìn thấy Lâm Hinh ngồi ở chỗ đấy lật xem hồ sơ.

Mặt của cô không một biểu cảm mà đi tới, lấy đi hồ sơ mà chính mình đã xem được mồi nửa hồi hôm qua, rồi ngồi đối diện Lâm Hinh.

Toàn bộ quá trình không phát ra bất kỳ tiếng vang, hiện tại càng là không nói một lời.

Tuy rằng ngồi bên trong phòng hồ sơ là hai cái người sống, lại im lặng không giống người, không khí có chút quỷ dị.

Lãnh Du từ trước đến nay không nhiều lời, sẽ không chủ động mở miệng, Lâm Hinh cùng cô đấu đá, tranh đấu với nhau trong cục Liên Bang cũng đã lâu, càng là khing thường mở miệng.

Lâm Hinh đọc xong hồ sơ trên tay, lấy tờ giấy bên cạnh để ghi chép một chút, liền đứng dậy trả lại hồ sơ vào chỗ cũ.

Vào lúc nàng đứng dậy, ghế dựa phát ra chút tiếng vang.

Tuy rằng tiếng cũng không lớn, nhưng trong không gian an tĩnh này thì lại vô cùng vang dội.

"Ồn ào."

Thanh âm lạnh lùng truyền đến từ phía đối diện.

"Vẫn là tốt hơn mấy người mà người không ra người, quỷ không ra quỷ, đi vào cũng không phát ra tiếng động như chốn không người."

Nghe xong Lâm Hinh châm chọc mỉa mai, Lãnh Du khóe miệng hơi hơi nhúc nhích, lại cái gì cũng không chịu nói.

Lâm Hi đem hồ sơ trả về chỗ cũ, vòng qua Lãnh Du đi ra khỏi phòng hồ sơ, định đi về nhà.

"Thúc thúc, a di có khỏe không?"

Phía sau Lâm Hinh lại lần nữa truyền đến giọng nói quan thuộc lại không chưa tý cảm tình.

"Vẫn khỏe, không cần ngươi bận tâm." Lâm Hinh nhàn nhạt trả lời.

"Ừm."

Lâm Hinh thấy đối phương vậy mà hỏi thăm cha mẹ của mình, cho nên cảm thấy chính mình cũng nên hỏi thăm lại một chút.

"Bá phụ, bá mẫu có tốt không?"

"Ba mẹ đều khỏe mạnh."

"Ừm...!Vậy chị của ngươi?"

Lãnh Du dừng lại một chút, xoay người lại, hỏi: "Ngươi đều đã biết?"

Lâm Hinh gật gật đầu, nói: "Nghe ba mẹ nói một ít."

Lãnh Du nói: "Tên nam nhân phụ bạc đấy đã sớm bị quên đi, nàng cùng con trai đều đang sống rất khá."

Lâm Hinh còn nhớ rõ khi mình còn nhỏ cùng với Lãnh Du ở gần nhau, hai nhà cũng lui tới chặt chẽ.

Trước kia, khi còn nhỏ, chính mình luôn gặp phải Lãnh Khiêm, chị của Lãnh Du, khi đó Lãnh Khiêm lớn hơn các nàng thật nhiều tuổi, nàng thường đi theo phái sau Lãnh Khiêm, mà Lãnh Khiêm đối với cô em gái ở cách vách cũng rất yêu quý.

Chỉ có Lãnh Du tính tình kì lạ, cô lúc nào cũng cầm quyển sách ngồi ở thư viện, chưa bao giờ nói nhiều.

Lâm Hinh bởi vì hai người cùng tuổi nên thường đi quấy rối cô, nhưng đối phương luôn không cho nàng sắc mặt tốt.

Dần dà, Lâm Hinh cũng liền không để ý đến cô, mãi về sau, hai người đều có bạn riêng của mỗi người, quan hệ càng thêm phần lãnh đạm.

Lâm Hinh thấy đối phương không nói chuyện, đối cô gật đầu, lại lần nữa xoay người.

Lúc này, lúc này di động của Lãnh Du ở bên cạnh vang lên, cô nhìn thoáng qua người gọi, mày nhăn lại.

"Uy, tiểu Tuấn, làm sao vậy?"

Lâm Hinh dừng lại một chút, liền nghe thấy Lãnh Du nói: "Ta hiện tại qua đấy."

Trong lời nói rốt cuộc xuất hiện một tia vội vàng.

"Làm sao vậy?" Lâm Hinh hỏi.

Nàng biết tiểu Tuấn trong điện thoại là cháu trai của Lãnh Du.

Lãnh Du đi ra phòng hồ sơ, đối với khác cảnh sát đang ngồi ở một bên nói: " Trung học Công Giáo phát hiện hài cốt, các ngươi mau mau phái người lại đấy đi."

Lâm Hinh nghe xong, sự kinh ngạc không phải là nhỏ.

Hai người đi ra cục cảnh sát, Lâm Hinh đi về hướng xe máy của chính mình, đây là nàng tạm thời mượn từ ba của mình.

Lãnh Du chạy đến bên kia, nàng tính toán mượn chiếc xe cảnh sát, lúc này Lâm Hinh cưỡi xe máy lại đây, đưa cho cô một chiếc mũ bảo hiểm, nói: "Tình thế nghiêm trọng, đi lên đi."

Lãnh Du nhìn thoáng qua chiếc xe máy cũ xưa này, không biết như thế nào, trong lòng nảy lên một sự khác thường, cô từ trước đến nay không bị người dùng xe máy như vậy chở lần nào.

"Ôm chặt ta, bằng không ngã ta sẽ không phụ trách."

Đợi cô ngồi lên xe, Lâm Hinh đối cô hạ lệnh mà cô cũng ngoan ngoãn nghe theo.

Rõ ràng cô một chút cũng không sợ xe máy, rõ ràng kĩ thuật lái xe của cô tốt hơn Lâm Hinh.

Lâm Hinh cũng Lãnh Du đi đến sân thể dục, quả nhiên nhìn thấy đứng trước cái hố nhỏ là hai chiếc xe cảnh sát.

Mọi người tới rồi cái hố nhỏ kia, thấy rõ là một bồ hài cốt.

"Phiền các ngươi đào cái hố lớn ra một chút." Lâm Hinh đối với mấy người cảnh sát nói.

Ngay khi bọn họ nghe thấy phát hiện hài cốt, đã chuẩn bị tốt cuốc lấy ra từ xe cảnh sát, bắt đầu khai quật.

Lâm Hinh nhìn bọn họ ra sức khai quật, còn Lãnh Du thì đi tới trước mặt cháu trai.

"Như thế nào lại đột nhiên đào cái hố ở đây?" Lãnh Du cúi đầu hỏi.

"Vì ta tưởng đem mấy món đồ liên quan đến bạn gái cũ chôn ở chỗ này, cũng thuận tiện chôn lại ký ức cùng với nàng." Tiểu Tuấn rũ mắt nói.

"Cũng tốt, chôn rồi thì quên đi.

Người trẻ tuổi thì hiện tại chăm chỉ đọc sách, sau đó mới là tình yêu." Lãnh Du nhẹ nhàng sờ đầu hắn.

"Vâng, ta đã biết.

Tiểu dì, sao tay của ngươi lạnh như băng vậy?" Tiểu Tuấn ngảng đầu hỏi.

"Từ trước đến nay đều như này." Lãnh Du kiên nhẫn mà đáp.

Cũng chỉ có đối với cháu trai, cô mới có sự kiên nhẫn như thế này.

"Tiểu dì, có phải ngươi sợ hãi khi nhìn thấy thi thể? Cho nên tay mới lạnh như vậy?"

Trên mặt người thiếu niên treo đầy sự hồn nhiên cùng chấp nhất, có vẻ không hỏi ra đáp án là sẽ không bỏ qua.

"Không phải."

"Về sau ta trưởng thành, cũng muốn làm cảnh sát, bảo vệ tốt mụ mụ, ông bà ngoại, còn có tiểu dì."

Lãnh Du trên mặt lộ ra chút tươi cười, nói: "Ngày hôm qua còn muốn ta đến trường học đón ngươi, hôm nay còn vì thất tình mà khóc nhè, hiện tại liền tưởng bảo vệ ta?"

Tiểu Tuấn mặt đỏ lên, nói: "Tiểu dì, ngươi cười ta."

Lâm Hinh nhìn bóng dáng của Lãnh Du lạnh lùng ở nơi xa, nghĩ thầm Lãnh Khiêm thật đúng là không đơn giản, một người vất vả đem con trai nuôi lớn.

"Cảnh sát Lâm, ngươi xem!"

Lâm Hinh bị một người cảnh sát ở bên cạnh kêu hoàn hồn.

Nàng hướng trong hố nhìn, lại thấy trong đó là một bộ hài cốt hình người hoàn chỉnh, hốc mắt màu đen đang nhìn mọi người như là khẩn cầu người đào đến có thể cho chính mình mở rộng chính nghĩa.

Chân của hài cốt là uốn lượn, ít nhất từ sự sắp xếp nhìn được là người chết khi bị ném vào hố, đầu gối bị gập lại, hơn nữa nhìn vào rộng của xương chậu, có lẽ đoán được người chết là nữ.

Bề ngoài của xương cốt khô cạn, giống như đã chết được một khoảng thời gian dài.

Lãnh Du làm tiểu Tuấn về nhà trước, chính mình lại đi tới miệng hố, cô cùng mọi người đồng dạng là khiếp sợ, chỉ bất đồng là trên mặt cô như cũ biểu hiện không mặn không nhạt.

Không lâu sau, nhân viên pháp y của thành phố Long cũng đã đến.

Pháp y ở hài cốt làm bước đầu kiểm nghiệm, những cảnh sát khác thì đi thu thập một ít vật chứng tại hiện trường, hy vọng tìm được một ít chứng cứ có lợi.

"Chúng ta cần liên lạc bên nhà trường về việc phát hiện hài cốt ở sân thể dục." Lãnh Du đột nhiên mở miệng nói.

"Ừm." Lâm Hinh đáp.

"Dương Thông, trung học Công Giáo phát hiện một bộ xương khô, phiền ngươi lại đây cùng bên trường học trao đổi một chút.

Ta cùng cảnh sát Lãnh phải thông báo chuyện này với cục cảnh sát thành phố Long, thuận tiện thông tri cục Liên Bang, nó thoạt nhìn như là án mưu sát."

Lâm Hinh phân phó xong, đem điện thoạt trả lại vào túi quần.

"Cảnh sát Lâm, cảnh sát Lãnh, lúc nãy pháp y bước đầu kiểm nghiệm, người chết là nữ, hơn nữa đã chết khoảng hai mươi năm.

Còn lại, pháp y cần phải giải phẫu mới có thể kiểm nghiệm cũng như kiểm chứng ra thân phận của người chết."

Lâm Hinh cùng Lãnh Du gật đầu.

Hai mươi năm, đó là chuyện của khi nào rồi.

Nếu như hôm này tiểu Tuấn không có đi vào nơi này, không có nghĩ đến đào cái hố này, người chết có lẽ cũng liền như vậy, mãi mãi không thấy lại được ánh mặt trời.

Xem ra hung thủ này cũng thực cẩn thận, thế nhưng giấu diếm đã hai mươi năm, nếu như hôm nay không vừa khéo bị một học sinh trung học phát hiện, như vậy sự việc cứ vẫn luôn bị che dấu.

"Tưởng là được nghỉ phép, có việc này lại không thể không một lần nữa trở về cục Liên Bang." Lâm Hinh cười khổ.

Lãnh Du nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi có thể tiếp tục nghỉ phép, án tử ta tới xử lý."

Lâm Hinh nói: "Thu lại xuân thu đại mộng của ngươi đi.".