Nông Gia Ác Phụ

Chương 21

Hà Kiều Hạnh mang theo rượu đi lên thuyền đánh cá nhỏ của ông nội băng qua sông. Nhìn thấy sắc trời cũng đã muộn, nàng liền phụ cất thuyền, đưa rượu cho ông nội cầm rồi tự tay xách thùng cá, ông cháu hai người lần lượt đi bộ bước đi về nhà trên con đường thôn.

Ông ba Hà hỏi cháu gái ngày hôm nay thu hoạch như thế nào?.

Hà Kiều Hạnh nói cũng được.

Hỏi nàng lên núi thuận lợi không? Không gặp phải chuyện gì chứ?.

“Gia Hưng ca đối với chuyện này rất quen thuộc, nhắm hai mắt lại là có thể sờ đi vào được trong núi, nên còn có thể có chuyện gì được ạ? Chúng cháu ở trên núi lang thang nửa ngày, hái được chút nấm mang đi ra ngoài bán, còn mang được cả rượu trở về đấy thôi, chờ lát nữa trở về cháu cát dưa chua thành lát rồi hầm với cá, ông nội nhớ tới uống cùng cha con chén rượu nhé”.

Ông ba Hà nghe xong lời này, cầm bình rượu lên ngủi rồi cười nói: ” Thật sự muốn uống một bát lớn, rượu này thơm ngon lắm đây”,

“Là nhà Trịnh nương tử ở Hồng Thạch trấn, bán cũng không rẻ, cháu mua hai cân trở về đó ạ”.

“Rượu nhà Trịnh nương tử thì ta biết! Uống rất ngon! Cháu hái được chút nắm sao còn phí tiền mua cái này làm gì? Đã sớm nói với cháu rồi, một xu cũng đừng tiêu hết ở trong nhà, phải cất để ở trong tay một ít tiền, nếu gặp chuyện gì, có tiền trong tay cũng không hoảng sợ, còn nếu không có tiền thì đành phải bó tay, hạ thể diện mà đi cầu người “.

Ông ba Hà nói với nàng, Hà Kiều Hạnh lắng nghe, sau khi nghe xong, nàng mới nói rằng cháu đã có dự tính cả rồi.

Thực ra những lời này Đường thị cũng thường nói, có đôi khi Đường thị rất sầu, con gái nhà mình có rất nhiều ý suy nghĩ kỳ quái, người bình thường thà rằng mệt miệng cũng muốn đem tiền tích góp lên, còn Hà Kiều Hạnh thì không quá quan tâm đến tiền bạc, nhưng nàng lại sẵn sàng bỏ ra năng lượng để đi làm đồ ăn, vì một chút thức ăn mà bỏ ra mấy ngày làm vất vả cũng không kêu phiền toái, rắc rối, còn đặc biệt thích tích trữ mọi thứ ở trong nhà.

Bên trong kho nhà Hà gia không chỉ có lương thực có thể ăn đến một hai năm, còn có các loại đậu, mộc nhĩ, măng khô, nấm khô, củ cải khô các loại………Tất cả những thứ này đều là Hà Kiều Hạnh mang theo người trong nhà tích trữ từng chút một, vừa ăn uống vừa bù đắp vào nên tổng sản lượng không ít chút nào.

Trong nhà có rất nhiều thứ có thể mang ra ngoài bán lấy tiền, nhưng nàng rất ít động tâm tư này, nàng là một cô gái coi trọng chất lượng cuộc sống hơn là đồng tiền để ở trong tay. Đường thị trước kia thường chọc trán nàng, nói cũng không được, nhìn thì có vẻ mềm mại nhưng thật ra rất có chủ ý.

Nói đến buổi trưa, Hà Kiều Hạnh nhìn các đồ vật trân châu quý hiếm trong núi Đại Vân Lĩnh mà tâm huyết dâng trào, nàng ở trong đầu đã có hơn một nửa thực đơn công thức, Trình Gia Hưng nói không mang theo nàng đi, nhưng nàng cũng không chết tâm bỏ cuộc.

Dạ thú nàng không sợ, vì trước đó nàng đã đánh chiến đấu không ít biến dị đột biến.

Hai ông cháu nói chuyện quay trở về trong sân nhà Hà gia, mà Trình Gia Hưng lúc này đã sớm về nhà, hắn đặt sọt xuống, đi trong ngoài vòng quanh nhà một vòng, sau đó mới tìm được Hoàng thị ở phía sau nhà. Không đợi nương đặt câu hỏi, hắn ngồi xổm xuống, từ trong túi áo lấy bạc vụn ra.

Hoàng thị ngồi xổm bên chậu, thấy bạc đưa tới trước mặt, nàng lau tay trên tạp dề rồi cầm lấy.

“Được đó, nửa tháng này con đã đưa cho nương một lượng rưỡi bạc, thằng nhóc con đã có tiến bộ rồi”.

Trình Gia Hưng vẻ mặt đắc ý: “Con đã sớm nói với nương rồi, làm việc trồng trọt sẽ chôn vui năng lực của con mà!”.

Khi nhận được tiền, Hoàng thị cũng không so đo với hắn, chỉ hỏi lấy nó từ đâu ra?.

“Nương, nương cũng đừng hỏi thăm nữa, dù sao thì cũng không phải là trộm cướp, mà là đồng tiền có lai lịch chính đáng, nương cứ yên tâm cầm lấy đi………Nương, công việc thu hoạch lúa mì, đậu và khoai tây sau này, nương xem có thể không bắt con làm được không? Đừng làm chậm trễ việc kiếm tiền của con nhé.

“Thời gian bận rộn mà con không chịu xuống đất thì sao được, công việc rất nhiều, làm không hết, con vẫn nên đi giúp đỡ một chút đi”. Hoàng thị nói xong quay lại nhìn trước sau, thấy không có người khác mới kề tai nói nhỏ với Trình Gia Hưng: “Cùng đừng lười quá, ca con không nói gì nhưng còn có các tẩu tử của con đấy “.

Hoàng thị nói một lời này rất trúng đích.

Sau đó trên bàn ăn, mọi người trong nhà nghe nói Trình Gia Hưng đi ra ngoài một ngày mà đã mang theo được nửa lượng bạc về nhà, biểu cảm của mọi ngươi tương đối đa dạng, nhưng hầu hết là cảm thấy rất vui mừng, buồn bực cũng có, thắc mắc cũng có. Cơm chiều qua đi, Hoàng thị trở về phòng đóng cửa đếm tiền, còn sót lại hai cô con dâu đang thu dọn bát đũa bỏ vào trong chậu mang đi tẩy rửa. Trong lúc tẩy rửa thì đại tẩu liền kề tai nói nhỏ với nhị tẩu: “Đệ muội, ngươi nói xem, tiền kia, lão tam đều giao ra sao?”.

Chu thị cũng đang tự hỏi tại sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đột nhiên nghe thấy lời này, động tác trên tay liền dừng lại: “Đại tẩu, ý của đại tẩu là gì?”.

“Còn có ý gì nữa? Ta cảm thấy với cái đức hạnh của tam đệ, có thể giao hết số tiền ra không? Hắn không cất xén sao?”.

Chu thị gật đầu: “Chắc có”.

“Vậy mà ngươi không tức giận?”.

“Đổi lại là chúng ta rồi suy nghĩ mà xem, nếu ngươi cực cực khổ khổ chăm chỉ để kiếm tiền, vậy thì sao không giữ lại cho mình một chút? Giao cả vậy thì hắn thức khuya dậy sớm để làm gì? Còn không bằng ở nhà ngủ cho khoẻ. Ta nghĩ tam đệ bây giờ so với trước kia thì tốt hơn nhiều, ban đầu vốn dĩ là lười, hiện giờ cất giấu tiền riêng cũng không sao, tốt xấu gì thì vẫn còn biết giao ra đưa cho trong nhà. Nuôi một con heo chỉ có giá bốn năm lượng bạc, hắn nửa tháng đã giao ra một lượng rưỡi bạc rồi. Đi ra ngoài nửa ngày tổng thể có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây? Giấu bớt thì mặc kệ giấu bớt,hắn cũng đã giao ra nửa lượng bạc rồi, ta đoán nương cũng biết rồi nghĩ như vậy, Trình Gia Hưng là con ruột của nương, nương không phải hiểu hắn hơn so với chúng ta sao?”.

Còn phải nói, Chu thị thực sự đoán đúng được ý nghĩ của bà bà.

Lần trước Trình Gia Hưng cầm tiền trở về, Hoàng thị đã nghĩ tới rồi, đứa con thứ ba này của nàng là quỷ linh tinh, sao có thể thoải mái hào phóng nói rõ ngọn ngành rồi đưa cho ngươi hết được chứ?

Không thể nha.

Biết hắn cất giấu tiền, Hoàng thị không hỏi, cũng không đi tìm kiếm, chỉ sợ đến khi hắn tức giận đâm ra phản ngược lại không đi kiếm tiền nữa mà ở nhà ăn nhậu, chơi bời thì thật không tốt.

Muốn cuộc sống này thoải mái từng ngày thì nên hồ đồ vẫn phải hồ đồ mà sống. Hắn cất giấu bao nhiêu tiền thì đó cũng là tiền hắn vất vả kiếm ra, Hoàng thì không thèm đoái hoài đến, mà chỉ quan tâm đến lần sau hắn đi chơi về thì lại cầm được bao nhiêu tiền mà thôi.

Tạm thời không nói đến tính toán của Hoàng thị, chỉ nói đến Lưu thị, khi nghe xong đệ muội nói đến những lời này thì lông mày càng nhíu chặt lại: “Muội nói nương biết rõ nhưng không để ý sao?”

“Ta không chắc, nhưng đoán chắc là vậy”.

“Vậy thì chúng ta có thể hay không cũng có…………?”.

Chu thị nghe hiểu ý tứ của Lưu thị, nên ở bên tai nàng nói nhỏ: “Nói là giao một nửa cho trong nhà, nhưng thực tế là nương cũng không quá dè dặt để ý đến tài khoản riêng của các phòng đâu, chỉ cần ăn cách biết không quá coi là được, nàng biết ngươi giao thiếu không nhiều lắm thì cũng không so đo với ngươi đâu, chính là có thể thường xuyên giao tiền về nhà là tốt rồi. Nương không nói ra nghi vấn của tam đệ, e rằng cũng ngầm đồng ý, động viên hai phòng của chúng ta, là hy vọng chúng ta có nghị lực, tinh thần tìm cách kiếm tiền, chứ đừng chỉ nhớ thương đến thu hoạch trong ruộng đất. Làm ruộng trồng trọt à, miễn là năm không mất mùa thì cuộc sống cũng tạm đủ thôi, chứ để nói đến phát tài, giàu có thì không có đâu. Chúng ta ban đầu còn lo lắng tam đệ sẽ kéo chân sau, dựa dẫm vào chúng ta nuôi cấp hắn, nhưng bây giờ xem ra thì hắn đi phía trước còn hơn chúng ta ấy”.

Nghe xong những lời này, trong lòng Lưu thị cảm thấy thoải mái không ít, nhưng sau đó lại nghĩ đến một vấn đề: “Muội nói làm sao có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy? Chúng ta có thể làm gì được đây?”.

Chu thị lắc đầu: “Người nông dân chúng ta cũng không có tay nghề gì, những việc có thể làm chỉ có nuôi vài con vịt, con gà con ngỗng để đẻ trứng thôi sao? Đó không phải là việc gì lớn, về vấn đề này muội đã suy nghĩ rất nhiều nhưng không thể nghĩ ra được cái gì, còn không bằng bớt chút thời gian làm việc rồi bảo Gia Quý đi theo tam đệ học hỏi một chút”.

Chu thị nói xong lại thở dài cảm thán: “Giá như ta có tay nghề như tam đệ muội kia thì khéo rồi, làm đồ ăn ngon có thể đem đi chợ bán lấy tiền, giống như lúc bọn họ đính thân, nương đưa đậu phộng da cá về, đại tẩu có nhớ hay không? Món đó ta thấy bán được rất tốt, sau đó còn có váng đậu cay, Thiết Ngưu nhà ngươi không phải rất thèm ăn món đó hay sao?”.

Lưu thị nghe xong chợt có ý nghĩ mới, quay đầu nói với đệ muội rằng nàng ngồi xổm lâu rồi không thoải mái nên về phòng nghỉ một lát, nàng liền đặt đồ trong tay xuống đi vào. Chu thị biết đại tẩu đã nghĩ ra cách nên không nói gì, trong lòng nàng cũng rất tò mò không biết Trình Gia Hưng là đang làm cái gì.

Dọn dẹp bát đũa xong thì trời cũng gần tối, người nông dân chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, đêm đó Lưu thị mở trợn mắt mãi đến nửa đêm, nàng không thể nào ngủ ngon được, ngày hôm sau gà gáy vang nàng liền thức dậy đợi Trình Gia Hưng rời giường, đợi đến lúc mặt trời lên cao thì người mới ngáp ngắn ngáp dài đi ra khỏi phòng.

“Lão tam dậy rồi à, đệ rửa mặt đi, ta mang đồ ăn sáng tới”.

Trình Gia Hưng còn chưa có tỉnh táo hẳn, dùng nước lạnh giặt khăn rửa mặt xong liền tự hỏi, đại tẩu hôm nay có phải là thân thiện nhiệt tình quá hay không?.

Hắn bưng bát cháo ngồi dưới mái hiên chậm rãi uống, đại tẩu cầm khăn lau trong tay cũng không có đi làm việc mà đứng ở bên cạnh chần chừ muốn nói lại thôi.

Trình Gia Hưng quay đầu liếc nàng một cái: “Đại tẩu, tẩu có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi”.

“Vậy ta đây liền nói……..Ta chính là tò mò, đệ đi ra ngoài một ngày liền cầm về nửa lượng bạc, số tiền này đến làm như thế nào mà có được thế”.

“Bán đồ vật các thứ”.

“Bán cái gì vậy?”.

Trình Gia Hưng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Đồ vật trong núi, các món ăn hoang dã, những thứ này đó”.

Trong lòng Lưu thị không tin lắm, nhưng cũng không thể nghĩ ra được, ngoài đánh bắt thỏ và gà rừng ra thì hắn còn có thể làm gì? Ước chừng nếu có thêm hai con gà, con thỏ thì có thể bán được nửa lượng cũng nên, nhưng cái này là kỹ năng kiếm sống của Trình Gia Hưng, sao có thể dễ dàng học được.

“Đại tẩu còn có vấn đề gì sao?”.

“À…… Lão tam, đệ xem, trong mấy huynh đệ thì đên là người có đầu óc thông mình nhất, đên thử nghĩ xem Gia Phú chàng ấy có thể làm cái gì được? Thiết Ngưu nhà chúng ta năm nay cũng lên năm tuổi rồi, trong bụng còn có một đứa nữa, chi tiêu sau này sẽ nhiều hơn, cho nên ta cũng muốn tiết kiệm một chút tiền bạc trong tay”.

“Đại tẩu, về chuyện này tẩu hãy cùng bàn bạc với đại ca ta thì hơn, dù sao hai người cũng là vợ chông với nhau, ta là huynh đệ sao có thể nhiều miệng xen vào được? Mấy ngày nay làm việc vất vả, dốc hết sức lực ra, buôn bán mới có chút tiền, muốn phát tài đâu có dễ dàng được như vậy? Ta cho tẩu cái chủ ý cũng được thôi, nhưng chỉ sợ làm không tốt thì tẩu quay đầu ngược lại trách ta, trách ta cũng được, nhưng đừng có tìm đến ta bắt bồi tiền”. Trình Gia Hưng nói xong ngẩng đầu húp cháo, nghĩ đến mấy ngày nay không có gặp mặt bọn Man Tử, nên liền huýt sáo đi ra cửa.

Lưu thị còn đi theo hắn vài bước, để nhìn xem Trình Gia Hưng rốt cuộc đang làm cái gì, nhưng lại thấy hắn đến nhà Man Tử, cùng Man Tử mang theo con ngỗng trắng lớn đến bờ sông, vừa thấy chính là đi thả ngỗng, Lưu thị đành quay trở về, lại vừa vặn để bà bà Hoàng thị bắt gặp được.

“Trước sau không tìm thấy con, con chạy đi nơi nào vậy?”.

“Con đi ra mảnh đất trồng rau ạ”.

“Thật là trùng hợp, ta cũng đi ra mảnh đất trồng rau nhìn, nhưng liếc mắt một cái sao không nhìn thấy con đâu?”.

Lưu thị thầm than một tiếng xui xẻo trong lòng: “Có lẽ là con đi trước, đi trở về có gặp mấy người quen nên đứng lại nói huyện hàn huyên vài câu, nương tìm con có việc gì không ạ?”.

Hoàng thị nhìn nàng một cái rồi nói: “Vợ lão nhị nói mấy ngày nay con thường không thoải mái trong người, mang thai đúng là mệt thật, nên con hãy ở trong nhà nghỉ nhiều hơn, bớt chạy đi ra ngoài đi”.

“Nương, hôm qua lúc lão tam giao tiền cho nương, đệ ấy có nói rằng đệ ấy làm thế nào để kiếm được ra tiền ấy không ạ? Con xem có thể cho Gia Phú đi học theo được không”.

“Sợ là học không được đâu, hắn chín mười phần là lên núi đấy”.

“Nương không hỏi qua ạ?”.

“Có hỏi, nhưng hắn nói ta chỉ việc thu tiền là được, quan tâm nhiều như vậy làm gì!”.

“Con chỉ muốn giúp cho trong nhà một chút sức lực, nương xem nếu không con đi nói chuyện này với tam đệ muội, muốn học nửa tay nghề của muội ấy có được không?”.

Hoàng thị cau mày: “Có phải con nhìn thấy món đậu phộng da cá, bánh mật quai chẻo, váng đậu cay mà cả nhà ai cũng thích ăn, đều có thể bán lấy tiền phải không? Ta thấy cũng bán kiếm được ra tiền đấy, nhưng đó là công thức bí mật, nếu đổi lại là con thì con có dạy cho người khác không?……Lùi lại một bước rồi nói, người ta cũng chưa có vào cửa, mà ngươi tính toán muốn đi qua sông đối diện bên kia hỏi thăm? Không thấy xấu hổ à?.