Nông Gia Độc Phi​

Chương 30: 30: Cha Con Là Vui Mừng Nha!

"Hờ..

Cuối cùng cũng xong rồi."

Ra khỏi tửu lâu, Lăng Kính Hiên khoa trương mà thở ra một hơi, lắc trái lắc phải hoạt đông cần cổ vẫn luôn cứng đờ nãy giờ của mình, đúng là cuộc sống an nhàn sẽ làm con người ta nảy sinh sự lười biếng nha, lúc này hắn mới xuyên qua được có mấy ngày nha, chỉ ngụy trang vỏn vẹn có một canh giờ mà đã khiến hắn mệt chết đi được, kiếp trước vì để nhiệm vụ được hoàn thành suôn sẻ, hắn bắt buột phải thường xuyên ngụy trang, ẩn núp vài ngày, mà chưa bao giờ khiến hắn cảm thấy mệt mỏi, hiện giờ cuộc sống tuy rằng có một chút cực khổ, nhưng trong lòng lại bình yên, an nhàn, cho nên làm cho hắn nhanh chóng quên đi cuộc sống máu tanh là như thế nào.

"Cha..

cha ơi, tiền này thật sự là thuộc về chúng ta sao?"

Đại bánh bao đi theo phía sau Lăng Kính Hiên từ nãy đến giờ vẫn chưa thể tin tưởng hai lượng bạc kia thật sự thuộc về bọn họ, ở góc nhìn của nhóc thì vừa nãy cha của nhóc dường như chỉ làm ra một món ăn trông rất ngon mà thôi, vì sao lại vị đại thúc kia lại ra giá đến hai lượng bạc để mua chúng nha? Bọn họ phải bán bao nhiêu cá mới có thể để dành được hai lượng bạc nha?

"Hửm?"

Nghe câu hỏi của bánh bao nhỏ nhà mình, Lăng Kính Hiên cúi đầu nhìn nhóc, sau đó thì cong môi cười: "Đúng vậy, nó bây giờ đã thuộc về chúng ra rồi nha, là do cha vất vả lắm mới kiếm được nha."

Thật sự là rất vất vả nha, phải giả bộ văn nhã lâu như vậy.

"Thật sự, thật sự thuộc về chúng ta sao?"

Mặc dù đã được lão cha nhà mình xác nhận nhưng là Lăng Văn vẫn gắt gao nắm chặt hai lượng bạc trong tay không ngừng dò hỏi lại, nhóc con này ngày thường rất khôn khéo lại trưởng thành sớm, cuối cùng bây giờ cũng lộ ra một chút dáng vẻ mà đứa nhỏ năm tuổi nên có, Lăng Kính Hiên ngồi xổm xuống để tầm mắt của mình ngang bằng với tầm mắt của nhóc, gằn từng chữ một: "Đúng vậy, bây giờ nó thật sự đã thuộc về chúng ta rồi."

"Oa..

Cha..

Cha.."

Sau đó Đại bánh bao ngay lập tức oa một tiếng nhào vào lòng ngực của Lăng Kính Hiên, đôi mắt của Tiểu bánh bao đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà ửng hồng, bộ dáng giống như là sắp khóc đến nơi, làm cho người qua đường không khỏi dừng chân lại mà dùng ánh mắt kỳ quái mà nhìn vào họ, Lăng Kính Hiên ngay lúc Đại bánh bao khóc lên thì đã ngốc lăng trợn tròn mắt nhìn, qua một lúc sau thì mới phản ứng kịp mà vỗ vỗ lưng nhóc an ủi nói: "Ngoan nào, ngoan nào, sao lại khóc lên rồi? Ngoan, đừng khóc, cha sẽ đau lòng chết mất."

Lăng Kính Hiên y tự nhận là mình đã gặp qua vô số loại người, ai tốt ai xấu hắn chỉ cần liếc sơ qua là có thể nhận định được bảy tám phần, nhưng..

Giờ phút này, y thật sự là không hiểu nổi tiểu bánh bao nhỏ nhà hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy, kiếm được tiền là chuyện tốt nha, lấy tính cách yêu tiền như mạng của nhóc con này thì không phải sẽ vui sướng lắm sao? Vậy hiện tại vì sao lại khóc rồi?

"Ca ca đừng khóc nữa, nhìn ca khóc làm đệ cũng muốn khóc.."

Tiểu bánh bao bĩu môi nghẹn ngào mà vươn cánh tay gầy yếu của mình ôm lấy bọn họ, nước mắt lưng tròng, lúc nào cũng có thể lăn xuống.

"Ưm..

ừm, ta không khóc nữa, Tiểu Võ cũng đừng khóc."

Đại bánh bao vốn đang khóc thút tha thút thít, nghe được tiếng nói nghẹn ngào của đệ đệ, xưa nay vẫn luôn tự nhủ mình là ca ca, phải làm gương cho đệ đệ, nhóc vội vàng rời khỏi vòng ôm ấm áp của Lăng Kính Hiên, giơ lay lung tung lau đi nước mắt đọng trên mặt, cũng không quên kéo góc áo lau nước mắt trên mặt đệ đệ, Lăng Kính Hiên thấy được một màn như vậy thì trong lòng không nhịn được mà chua sót, đứa nhỏ mà hiểu chuyện quá cũng làm người ta thật thương cảm nha, hắn muốn suy nghĩ biện pháp làm sao cho hai đứa nhỏ mới năm tuổi này trở lại bộ dáng vô tư hoạt bát nên có mới được.

"Ưm, ca ca cũng không khóc."

Tiểu bánh bao hiểu chuyện gật gật đầu, ngay lập tức cố gắng đem nước mắt sắp tràn bờ đê của mình thu lại.

Đại bánh bao thật cẩn thận đem hai lượng bạc kia bỏ vào túi tiền cũ nát của mình, dắt theo tay của Tiểu bánh bao ngẩn đầu lên nhìn về phía cha mình: "Cha, do con vui mừng quá thôi, nhà chúng ta rốt cuộc cũng có tiền rồi."

Đôi mắt to tròn long lanh ánh nước, nhóc lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy được nhiều tiền đến như thế, nhớ đến mấy ngày trước đến cái ăn bọn họ còn không đủ ăn cho nên nhất thời kích động liền nhịn không được mà khóc lên thành tiếng.

Mới chỉ có hai lượng bạc thôi mà đã cho là nhà có tiền?

Hiện tại Lăng Kính Hiên muốn chửi tục ghê nơi, lại như thế nào cũng không nói nên lời được, bởi vì, hắn cũng nhớ đến hoàn cảnh mấy ngày trước lúc mình mới xuyên qua, tuy rằng tất cả mọi chuyện đều do nguyên chủ tạo thành, không liên quan gì đên hắn cả, nhưng mà hắn vẫn không nhịn được mà đau lòng vì hai nhóc con này.

"Con thật ngốc nha, bộ vừa rồi con không có nghe cha nói chuyện với Trương chưởng quầy sao? Ngày mai bọn họ còn muốn mua thêm mức trái cây đó, hơn nữa còn mua tới một trăm bình, về sau nhà chúng ta sẽ càng ngày càng có tiền hơn bây giờ nhiều, chờ làm xong đợt làm ăn lần này rồi, cha còn muốn đưa bọn con đi trường tư thục học nha, cha còn trông cậy vào bọn con thi được chức danh tú tài về nhà đó."

Lần lượt mỗi tay dắt một theo một nhóc, Lăng Kính Hiên vừa đi vừa nói chuyện, hiện tại thì hắn cũng không có chí hướng lớn lao gì mấy, chỉ muốn nỗ lực kiếm tiền, làm cho cuộc sống của hai tiểu bánh bao nhà mình trãi qua những ngày tháng không cần phải lo đến vấn đề ăn mặt nữa, không bao giờ chịu đựng cảnh đói rét quấn thân, không cần bị người khác ức hiếp, khi dễ là được, còn về sau..

nhớ đến người đàn ông đang nằm ở nhà dưỡng thương kia, chân mày tuấn tú của Lăng Kính Hiên không tự chủ được mà nhíu lại, thôi, đi bước nào tính bước đó đi, chuyện tương lai ai mà đoán trước được cơ chứ, hắn cũng lười không muốn quan tâm đến người xa lạ làm gì.

"Vậy chẳng phải chúng ta sẽ có được một trăm lượng bạc hay sao? Ưm.."

Nghe Lăng Kính Hiên nói xong, Đại bánh bao không khỏi kinh ngạc mà hét lên, nhưng ngay sau đó lại nhớ đến hiện tại bọn họ đang ở trên đường cái thì lại nhanh chóng che lại miệng của mình, hai mắt trừng lớn chứa đầy sự vui sướng lại không dám tin vào chuyện mình vừa mới nói ra, một trăm lượng bạc, trước kia có nằm mơ nhóc cũng không dám mơ đến nha!

"Cha, chúng ra thật sự sẽ có từng đó tiền sao?"

Tiểu bánh bao ngẩng đầu lên, hai hàng mi vừa dày vừa dài chớp chớp, bộ dáng khỏi bàn có bao nhiêu đáng yêu nha, Lăng Kính Hiên bất đắt dĩ lắc đầu: "Đúng vậy, nhưng mà chút nữa chúng ta còn phải đi mua một trăm chiếc bình đựng, sau đó lại đi lên núi hái quả dại, tiếp đó lại phải thức suốt đêm chế biến ra một trăm bình mức trái cây thì mới có được tiền nha."

Lúc trước khi hắn thương lượng chuyện làm ăn với Trương chưởng quầy thì không phải bọn nhỏ luôn ở cạnh bên sao? Sao bây giờ bộ dáng của hai nhóc con này lại mờ mịch như vậy nha?

Điều Lăng Kính Hiên không biết đến chính là ngay lúc mà hắn nói một bình mức trái cây trị giá một lượng bạc thì hai tiểu bánh bao nhà hắn đã trợn tròn mắt, ngốc lăng tại chỗ, căn bản không nghe được sau đó hắn thương lượng chuyện gì với Trương chưởng quầy, lại nói, nếu như bọn họ có nghe được hết đi nữa thì cũng không thể nào hiểu hết mọi chuyện nha, dù cho có khôn khéo hay trưởng thành sớm đi chăng nữa thì hiện tại bọn chúng chỉ là hai nhóc con chưa đầy năm tuổi nữa nha? Sao có thể so với người trưởng thành được nha.

"Vậy..

hiện tại chúng ta mau đi bốc thuốc cho Nhị thúc đi."

Đại bánh bao nghe xong thì bước chân bỗng nhiên bước đi gấp gáp, Tiểu bánh bao cũng vui vẻ chạy theo, hai tiểu bánh bao một trái một phải lôi kéo Lăng Kính Hiên tiến về phía trước: "Cha nói này, các con có thể đi chậm một chút không nha? Dù có gấp cũng không thể gấp đến như vậy nha."

Lăng Kính Hiên vừa bất đăc dĩ vừa buồn cười, hai nhóc con này, vừa nghe đến tiền thì liền trở nên hăng hái, hoạt bát như vậy.

"Kiếm tiền thì sao lại không vội cho được chứ cha? Người mau nhanh lên một chút nha!"

"Cha mau lên, mau đuổi theo chúng con nha, mau lên.."

"Rồi, rồi, rồi.."

Ba cha con bọn họ hoàn toàn ngớ lơ đám người đông đúc, tấp nập phía trước, vậy mà lại trượt đuổi nhau trên con đường đá xanh, ven đường không ngừng vang lên những tiếng cười rơm rả cùng những lời nói non nớt.