Nông Kiều Có Phúc

Chương 54: Muội Muội Xinh Đẹp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên đường nháo một trận như vậy, tâm tình Trần A Phúc cũng không tốt lên, ngay cả nấu cơm cũng vểnh môi.

Nàng vốn nghĩ muốn về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng lại sợ Vương thị làm trân châu viên không quen thuộc, khiến Kim Yến Tử ăn không được hài lòng, chỉ đành nâng tinh thần lên nấu cơm.

Ba mươi ba tuổi, ở kiếp trước cũng là tuổi rất giàu sức quyến rũ, tuổi lớn sắp sỉ cùng nàng đời trước.

Nàng chán ghét Lưu Nhị Ngưu, cũng không phải vấn đề tuổi tác.

Thật sự là nàng cùng hắn kém nhau quá nhiều, nghèo cùng tướng mạo không nói, chỉ là một thân hương vị cùng một hàm răng vàng kia của hắn, xiêm y đen đến tỏa sáng đã làm cho nàng chịu không nổi.

Chỉ bộ dáng này, còn muốn đến gần trước mặt nàng, thật sự là giận điên người.

Trần Danh cùng A Lộc nghe Vương thị thấp giọng nói ngọn nguồn, cũng tức đến không thôi.

A Lộc oán hận nói: "Chờ con chăm chỉ học tập, thi đậu tú tài, liền cấp chỗ dựa cho tỷ tỷ, không cho những thứ chó cứt thối kia nhớ thương tỷ tỷ."

Vương thị thở dài nói: "Chờ con thi đậu tú tài, tỷ tỷ co cũng đã bao nhiêu tuổi rồi.

Thật tức chết người ta, A Phúc khuê nữ của ta thủy linh như vậy, lại bị dạng người không lên được mặt bàn này mơ ước, bọn họ làm sao dám nghĩ!"

Đại Bảo trở về nghe nói chuyện này, cũng quyệt miệng rất cao, mày nhíu lại giống như ông cụ non.

Trân châu viên chưng tốt lắm, chưng hai bàn lớn.

Nhìn như thật nhiều, đích xác cũng không nhiều.

Cho ba con chim một con chó phân ra mỗi con hai cái, lại để Đại Bảo đưa cho đại phòng hơn phân nửa bàn, cũng không còn bao nhiêu.

Mấy tên tiểu tử Kim Yến Tử, Thất Thất, Hôi Hôi vây quanh ở bên cạnh chén sứ to, vừa ăn vừa hừ hừ, ngon đến không thôi.

Chỉ cần Kim Yến Tử ở nhà ăn cơm, Truy Phong liền ẩn núp thật xa.

Nửa thân trước của nó ở trong phòng, nửa thân sau ở ngoài phòng, muốn tiến vào lại không dám tiến, như một tiểu tức phụ chịu ngược đãi.

Trần A Phúc chỉ phải cầm chén đựng trân châu viên đến cạnh cửa, lại nhéo nhéo gáy nó, khiến nó không phải sợ.

Lại giận Kim Yến Tử: "Xem dọa nó này.

Con là lấy hộ vệ cho ta, hay là tiểu tức phụ bị khinh bỉ?"

Người Trần gia hiện tại cũng biết rõ Kim Bảo thông nhân tính, cũng giúp thỉnh cầu tình Truy Phong.

Kim Yến Tử chỉ lo hừ hừ ăn trân châu viên, cũng không để ý đến bọn họ.

Truy Phong xem Kim Yến Tử sẽ không gây phiền toái cho mình, mới cúi đầu ăn, nó vẫn không dám thả lỏng hưởng dụng, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.

Chứng kiến những động vật này ăn nhiều như thế, Trần A Phúc nghĩ tới lại phải thêm một ít phí thức ăn.

Chịu thôi, động vật nhà nàng đều là kim bảo bối.

Đây cũng là Trần Danh và Vương thị thiện tâm, nếu như đặt ở nhà khác không giàu dư, khẳng định không nỡ để nàng đối xử tử tế động vật nhỏ như vậy.

Nàng nói ý tưởng, Vương thị cười lắc đầu nói: "Nơi nào còn cần con lại giao thêm tiền, con cho chúng ta mất bao nhiêu tiền gánh vác phí thức ăn bao nhiêu tháng?"

Sau khi ăn xong, Trần A Phúc dẫn Đại Bảo cùng ba con chim một con chó về sân nhỏ mới.

Trần Danh nói với Vương thị: "Lại đi trấn trên mua một ít bông cùng vải mịn, cũng làm một bộ cho nương cùng đại ca ta.

Cũng không thể một nhà chúng ta đều mặc áo bông quần bông mới tốt đẹp, nương và đại ca ta còn mặc cũ."

Vương thị gật đầu xác nhận.

Ngày năm tháng tám, là ngày cuối cùng Kim Yến Tử ở bên ngoài năm nay,

.