Nông Kiều Có Phúc

Chương 68: Tranh Giành Sa Tanh

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có vài người chính là kỳ ba như vậy, nhìn thấy vĩnh viễn không phải là thứ trong tay mình, mà lại là đồ tốt trong tay người ta.

Trần A Cúc chính là người như vậy.

Trần A Cúc một khi nháo lên, Hồ thị khẳng định thiếu kiên nhẫn.

Trần Nghiệp không phải là thích sĩ diện sao? Vậy để hắn xem xem khuôn mặt tham lam của thê nữ bản thân, xấu hổ xấu hổ mặt hắn.

Cũng làm cho Trần Danh cùng Vương thị xem một chút đây không phải là chuyện mấy khối sa tanh, về sau có cho hay không không cần thuận miệng thì nói.

Đồng thời, chính mình cũng có thể lại tinh tường xem đại phòng một chút, người nào đáng giá kết giao, người nào phải đề phòng một chút.

Nhưng mà, sớm định ra cắt cho Đại Nha màu đỏ hoặc là sa tanh màu hồng cũng không dám cho, ngay cả bản thân Trần A Phúc trước mắt cũng không dám làm loại sa tanh màu sáng này.

Trần A Lan may xiêm y nếu như có thể còn dư lại một tấm vải đầu, để cho nàng làm một cái áo ngắn mặc ngoài cho Đại Nha.

Tiểu nha đầu ngày đó bị Hồ thị đánh cực kỳ đáng thương, tiếng kêu khóc khiến cho Trần A Phúc nghe được cũng đau lòng.

Trần A Phúc lại cắt cho mình cùng Vương thị mỗi người một khối màu nâu nhạt, còn cắt cho Trần Danh, A Lộc cùng Đại Bảo mỗi người một khối trang điểm màu lam.

Một người trước chỉ làm một bộ.

Kỳ thật Trần A Phúc một chút cũng không thích sa tanh tông màu nâu nhạt, quá chững chạc.

Nhưng mà mấy thứ sa tanh khác hiện tại không thể lấy ra làm, cũng đành phải trước dùng nó làm kiện váy dài.

Trừ hai khối sa tanh cho Đại Bảo cùng mình thì để lại ra, cái khác đều cầm đi nhà cũ.

Trần Danh nhìn ra Trần A Phúc không thật cao hứng.

Than thở nói: "Cha mẹ cũng không muốn cho Hồ thị...!Chao ôi, xem ở trên mặt mũi đại bá của con, liền cho bà ta một lần đi."

Trần A Phúc chu mỏ nói: "Một lần? Nếu như bà ta lại đòi thì làm sao?"

Trần Danh nói: "Ta liền nói không có sa tanh."

Trần A Phúc lại nói: "Bởi vì lòng tham của bà ta, chúng ta ngay cả tự mình kiếm được sa tanh cũng không dám mặc, phải liên tục áp chế dưới đáy hòm? Về sau, nếu con và nương con mang cây trâm bạc hoặc là kim trâm, bà ta lại tới đòi, thì làm sao? Nếu như nhà chúng ta lại có thứ đồ tốt, lại cất căn nhà lớn, bà ta lại để cho chúng ta xây căn nhà càng lớn cho bà ta, thì làm sao?"

Đây chính là tác phong Hồ thị.

Trần Danh há to miệng, cũng không biết nên làm sao.

Quá khứ là nhà mình nghèo, không có thứ cho Hồ thị để ý.

Hiện tại nhà mình có tiền, cũng không thể nào liên tục đè bạc ở dưới rương.

Dưới đáy rương nhà hắn, đã chôn chín mươi mấy lượng bạc, số lượng lớn như thế, là lúc trước hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh

Nhưng bọn họ hiện tại chính là không dám tiêu.

Bọn họ cho dù hiện tại không tiêu, vài năm sau A Lộc cưới vợ khẳng định cũng phải cất căn nhà lớn.

Nếu như Hồ thị liều mạng muốn tiền, mình nên làm sao?

Nếu như xem ở phân tình của đại ca trước kia, hắn thậm chí nguyện ý lấy ra vài chục lượng bạc cho đại ca về sau hưởng thanh phúc, ít mệt nhọc một chút.

Nhưng hắn không dám, chỉ cần hắn cầm số tiền này bỏ ra, thì Hồ thị sẽ cho rằng trong tay hắn có lẽ có nhiều tiền hơn, sẽ tìm cách đòi hỏi không ngừng nghỉ.

Trần Danh bất đắc dĩ thở dài nói: "Con và Đại Bảo ngày sống khá giả, vẫn có thể mua thứ mình thích, mua một ít đất đai, lại xây cái nhà ngói lớn, dù sao các con đã phân ra lập môn hộ khác.

Đại bá nương của con có da mặt đòi ta, lại không đòi khuê nữ lập môn hộ khác của ta.

Một ít sa tanh này ba ta đòi thì đòi, không phải là vật to tác gì.

Những vật lớn, bà ta đòi từ trong tay con là không được, cha cũng không làm chủ được cho con không phải sao.

Còn như cha mẹ...!Chao ôi, trước hết tạm thời cứ qua như thế này đi."

Trần A Phúc còn nói: "Con cảm thấy muốn tôn trọng đại bá, cũng không ý nghĩa dung túng Hồ thị, bà ta muốn đòi cái gì thì phải cho bà ta cái đó."

Trần Danh lại há to miệng, không lên tiếng.

Hắn cũng biết rõ cái lý này, hắn cũng không muốn cho Hồ thị.

Nhưng mà, sự tình lúc nào cũng phát triển đến hắn không cho cũng phải cho.

Ngẫm lại Trần Thực khôn khéo như vậy, còn không phải là

.