Nông Kiều Có Phúc

Chương 90: Ủy Khuất Cho Bà

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ bời vì đặt ở trong không gian nhiều năm, mấy viên bảo thạch trong vắt bóng loáng, ở trong lòng bàn tay trắng nõn của Trần A Phúc, càng lộ vẻ sáng chói rực rỡ.

Bạch chưởng quỹ vừa nhìn liền nở nụ cười, tiếp nhận bảo thạch cẩn thận nhìn coi ở bên cửa sổ, nói: "Đúng là tốt.

Tiểu nương tử chuẩn bị bán bao nhiêu tiền?"

Trần A Phúc cười nói: "Trước ta nghe qua, đều nói danh tiếng Bạch chưởng quỹ vô cùng tốt.

Đối đãi làm ăn một lượng bạc, đều coi trọng giống như làm ăn một ngàn lượng bạc, cho nên người nghèo ta đây là hướng về phía Bạch chưởng quỹ mà cửa hàng bạc nhà này, cửa hàng bạc khác đi đều không đi."

Bạch chưởng quỹ cười ha ha, nói: "Tiểu nương tử cũng thật biết nói chuyện.

Ngươi đã nói lão phu được tốt như thế, lão phu cũng không tốt ép giá ngươi." Lại xoay người đi bên cửa sổ nhìn nhìn bảo thạch nói: "Ba viên ru-bi này tính chất giống nhau, cũng không lớn, chỗ đáng quý là độ bóng loáng còn được, nứt vỡ thì giá trị chín mươi lượng bạc.

Viên ngọc lục bảo không tệ, có bóng loáng, độ trong suốt cũng tốt, ừm...!Liền trả ba trăm lượng bạc, như thế nào?"

Cái này so với giá trong lòng Trần A Phúc thì cao hơn nhiều, Bạch chưởng quỹ thật là một lão nhân tốt già trẻ không gạt, không áp chế giá cho mình.

Về sau còn phải nói Kim Yến Tử một chút, để nó có ngứa miệng thì cũng không cần nhớ thương cửa tiệm này.

Nhưng nàng dù sao cũng phải lại nâng nâng giá mới giống như nói chuyện làm ăn nha, cũng không thể hắn nói bao nhiêu là bấy nhiêu.

Liền cười nói: "Bạch chưởng quỹ, ta mặc dù không hiểu lắm chuyện này, nhưng mà biết rõ ngọc lục bảo không dễ dàng tổn hại, không dễ dàng cắt cùng mài dũa.

Viên ngọc lục bảo thì giống như đúc, có thể trực tiếp khảm ở trên đồ trang sức đeo tay, có phải cao thêm chút nữa hay không?"

Bạch chưởng quỹ nói: "Lão phu cho giá không thấp.

Xử lý như thế, lại nhiều hai mươi lượng, không thể cao hơn nữa."

Tổng cộng bốn trăm mười lượng, rất tốt.

Trần A Phúc cười đến mặt mày cong cong, nói: "Đồng ý."

Bạch chưởng quỹ cầm hai tờ ngân phiếu hai trăm lượng cùng một nén bạc cho Trần A Phúc.

Ra phòng nhỏ, Bạch chưởng quỹ cười nói: "Tiểu nương tử không mua chút trang sức? Đồ trang sức đeo tay cửa hàng bạc chúng ta đúng là tương đối khá, giá cả cũng hợp lý."

Trần A Phúc sờ sờ thập lượng bạc, liền tới trước quầy, nói mua mấy thứ ngân trâm tiện nghi.

Tiểu nhị mang lên một cái khay nhỏ, Trần A Phúc chọn bốn cây trâm ngân chạm khắc hoa, cho mình, Vương thị, Trương thị, Trần lão thái mỗi người một cây, lại mua cho mình cùng Vương thị nhiều thêm mỗi người một đôi hoa tai vàng, tổng cộng mười một lượng bạc.

Bạch chưởng quỹ giảm giá, chỉ lấy mười lượng.

Mẫu tử hai người tạ ơn, ra cửa hàng bạc.

Trần A Phúc nhìn nhìn qua bốn phía, đường phố này là phồn hoa nhất bên trong phủ Định Châu, đường đá xanh có thể cho sáu chiếc xe ngựa song song đi qua, cửa hàng hai bên vốn là tiểu lâu mấy tầng, trang trí cũng cực kỳ hoa lệ.

Xéo đối diện dĩ nhiên là thêu phường Nghê Thường mà Trần A Mãn đã nói qua.

Thêu phường Nghê Thường ba tầng lâu, ngói xanh tường đỏ tươi cửa sổ chạm trổ, bốn phía còn treo vài chuỗi đèn lồng tươi đẹp cùng tơ lụa, bảng hiệu to tướng xa như thế cũng thấy

.