Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 54: Chương 54

Bộ dáng đáng yêu mở to hai mắt ngoài ý muốn của Chương Tụ, vẻ mặt ngốc nghếch là điều mà Lâm Trạch thích nhất ở phu lang nhà mình, đặc biệt thú vị.

Đi thẳng tới chỗ của cậu, mặc kệ có người xung quanh, nhân cơ hội ăn đậu hủ* xoa bóp mặt của cậu, dù sao bọn họ cũng là phu phu mà.

Ăn đậu hủ*: từ lóng bên Trung Quốc.

Có nghĩa là chiếm tiện nghi, dê xồm, sàm sỡ

"Bị người khác khi dễ, sao em lại không cãi lại, quản nhiều quy củ như vậy làm gì? Ta không chịu được khi phu lang của ta chịu ủy khuất, Lâm Trạch ta đã không còn thanh danh, cũng không sợ mất thêm lần nữa......"

Ở trước mặt mọi người bị nam nhân của mình ân ái xoa mặt trách cứ, Chương Tụ liền đỏ mặt lên, trong lòng tràn đầy ngọt ngào và thẹn thùng.

Tuy rằng Lâm Trạch đã quen thói không đứng đắn và không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, nhưng cậu vẫn thẹn thùng khi ân ái trước mặt mọi người như vậy, dù sao Chương Tụ vẫn là người cổ đại đứng đắn, vẫn còn khắc sâu trong xương cốt.

Cảm nhận được ánh nhìn xung quanh, Chương Tụ xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố chui xuống đất.

May mắn là Lâm Trạch cười xong liền không làm nữa, trước mặt còn một cục diện rối rắm do nguyên thân lưu lại, Lâm Trạch không muốn vì vậy mà bị liên lụy.

Nếu Ngụy Vân Anh muốn cắn chặt hắn không buông, hắn vừa lúc nhân cơ hội này xoay chuyển tình thế.

"Ngụy nương tử, lúc trước Lâm Trạch say rượu xông vào phòng làm hỏng thanh danh của cô, nhiều năm qua trong lòng ta cũng áy náy không thôi, bởi vậy ta cũng nhận hết sự xem thường từ người nhà.

Nếu Ngụy nương tử đồng dạng cũng không thể tiêu tan, vậy thì mời huyện lệnh làm chủ, Lâm mỗ cùng cô lên nha môn, vừa lúc Lâm mỗ đối với việc năm đó cũng nhiều có nghi vấn......"

Ngữ khí Lâm Trạch nhàn nhạt, hắn quyết định dứt khoát làm người khác không thể nghi vấn, càng không có điểm chột dạ.

Tấm lưng thẳng tắp và phong thái lãnh đạm, khác hẳn với dáng vẻ của người tài hoa từng kiêu ngạo, mọi người đều lau mắt mà nhìn hắn.

Nhưng, Ngụy Hồng Trương nghe được lời này, liền biết con gái của mình xong rồi.

Tuy hắn vẫn luôn oán hận Lâm Trạch về chuyện lúc trước, nhưng hắn cũng biết người đáng trách nhất là bọn họ.

Là hạ nhân trong phủ Ngụy gia làm việc thất trách, không bảo vệ tốt cửa phòng hậu viện, nếu không khách nhân cũng không thể đến hậu viện được.

Lâm Trạch tất nhiên cũng có sai, nhưng trách nhiệm cũng không lớn lắm, không đến mức rơi vào hoàn cảnh như hiện tại.

Sỡ dĩ hiện tại Lâm Trạch nghèo như thế, đều là do mọi người nể mặt danh tiếng phu tử của hắn giúp hắn nói chuyện, mà chính Lâm Trạch vì tiên sinh của mình cũng không có phản bác, một mình gánh chịu mọi sai lầm.

Nếu không, con gái của hắn không chỉ gả thấp cho con cháu thương nhân, còn có khả năng bị đưa đến am ni cô xuống tóc vì bảo toàn thể diện gia tộc!

Hiện tại Lâm Trạch bị kích thích, muốn truy cứu lại chuyện năm xưa, chắc chắc Ngụy gia bọn họ bị ảnh hưởng lớn nhất.

Đáng tiếc Ngụy Vân Anh còn quá trẻ, cùng với bản tính điêu ngoa không hiểu chuyện, một lòng chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất, không được trở thành cử nhân phu nhân, không muốn cho Lâm Trạch sống tốt, sao có thể giống như trưởng bối suy xét nhiều như vậy.

"Được, lập tức đi lên nha môn! Ngọc Hồng, đi chuẩn bị kiệu."

Ngụy Vân Anh oán hận phân phó nha hoàn hầu hạ.

Tuy khoảng cách của trấn Nam Dương với huyện thành không gần, nhưng đi đường cũng mất tới hai canh giờ, dùng xe bò trong một canh giờ là đủ rồi.

Ngụy Hồng Trương không kìm được tát vào mặt con gái, rống giận

"Không được đi lên nha môn! Chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, mọi chuyện đã lắng xuống từ lâu, con đã gả hắn cũng đã cưới, không còn liên quan với nhau, con là một nữ nhân đã có chồng mà lên nha môn kiện tụng loại chuyện cho mọi người biết, có phải muốn tướng công từ con, con mới cam tâm phải không!"

"Tướng công hắn dám!"

Ngụy Vân Anh không suy nghĩ liền phản bác lại, sau đó mới bụm mặt ủy khuất khóc lên "Phụ thân, vốn dĩ là hắn hại con, mấy năm nay hắn tiêu dao tự tại, ta lại gả thấp cho thương nhân, dựa vào cái gì chứ, ô ô......"

"Từ khi hắn bị phụ thân đuổi ra khỏi tư thục, con đường khoa cử đã vô vọng.

Hiện tại hắn lưu lạc ở đầu đường mà kiếm sống, con cần gì phải so đo với hắn, tự mình chuốc lấy khổ làm cái gì!"

Ngụy Hồng Trương rất tức giận với đứa con gái ngu như heo này, đấm ngực dậm chân mà hối hận

"Nếu biết trước con có thể làm được chuyện này, thì ta và nương con sẽ không có nuông chiều con, đem con dưỡng thành cái tính điêu ngoa như thế.

Nếu con cứ mặc kệ bản thân mình nháo đến không còn thể diện như thế, sau này đừng hòng nói là chi nữ của Ngụy Hồng Trương ta!"

"Phụ thân, ngài, ngài nói đều là sự thật......"

Bị mắng như thế, Ngụy Vân Anh rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại.

Chủ yếu là cô nghe được Lâm Trạch chạy đến đầu đường mua bán để kiếm sống, chuyện không cam lòng lập tức tan thành mây khói.

Trước kia Lâm Trạch được xưng là thiên tài, thanh danh hiển hách, có thêm công danh tú tài trong người, thế nhưng hiện tại trở thành người mua bán nhỏ, so với cô còn thảm hơn nhiều.

Nếu là như vậy, đương nhiên cô không cần thiết phải làm Lâm Trạch chịu trừng phạt, hiện tại trừ bỏ cô không phải là cử nhân phu nhân, cuộc sống quả thật vẫn thoải mái, thậm chí cha mẹ chồng đều kính trọng cô.

Nghĩ đến điều này, Ngụy Vân Anh nhìn phụ thân tức giận có chút chột dạ.

Ngụy Hồng Trương không muốn nói chuyện với cô nữa, thấy cô cuối cùng cũng im lặng, lúc này mới nhìn về phía Lâm Trạch, thay đổi thái độ lúc trước, không thể không dùng mặt già nói chuyện

"Lâm Trạch, tính khí của Vân Anh cậu cũng biết, từ nhỏ đã dưỡng thành không hiểu chuyện, chuyện trước kia tiên sinh cũng đã tha thứ cho cậu, cậu không cần phải so đo với sư muội làm gì, nháo ra ngoài thì hai người đều bị ảnh hưởng, tiên sinh như ta sẽ thay mặt nó tạ tội với cậu......"

Không thể không nói, tuy rằng Ngụy Hồng Trương cậy thế lực dùng mặt già lên mặt, nhưng tới thời khắc mấu chốt vẫn co được dãn được.

Nhưng những lời này khiến Lâm Trạch buồn cười.

Cái gì mà tiên sinh đã tha thứ, vừa rồi ở tiền viện còn cãi nhau mấy câu với hắn, lúc này lại nói là tiên sinh của hắn? Không so đo với sư muội, tại sao trước kia lại so đo với nguyên thân chứ?

"Lời nói của Ngụy phu tử quá quan trọng, ta đã bị đuổi khỏi tư thục cũng không dám lấy thanh danh tiên sinh đi rêu rao.

Về chuyện xảy ra lúc trước, ta cảm thấy chủ ý của Ngụy nương tử đi lên nha môn là rất hay, vừa lúc ta biết được ngày say rượu hôm đó có điểm kỳ quặc, mời quan phủ điều tra rõ ràng chân tướng, đó mới là lựa chọn tốt nhất đối với ta và Ngụy nương tử."

Thái độ Lâm Trạch kiên quyết.

Vốn dĩ hắn không muốn phanh phui chuyện này, rốt cuộc từ trong ký ức nguyên thân, hắn suy đoán Lâm Kiến Văn là người có liên quan đến vụ rắc rối này.

Tuy nguyên thân là người bị hại, nhưng dù sao cũng là bị nguyên thân liên lụy, Ngụy cô nương vô tội.

Cho nên muốn tẩy trắng thanh danh, hắn tình nguyện tốn chút thời gian mà làm, không định lục lại chuyện xưa khiến vai chính khác xấu hổ.

Nhưng mà Ngụy Vân Anh không cảm kích, cô ta nhất định phải bắt hắn ra tay, hắn mà nhịn được hắn chính là Ninja rùa!

Ngụy Hồng Trương nói thì dễ nghe, cái gì mà tha thứ, cái gì mà nhận lỗi, còn không phải là chứng minh hắn đúng là phạm sai lầm, sau đó còn nói khoan hồng độ lượng không so đo hiềm khích trước đây......!

Người tốt đều là Ngụy gia làm, hôm nay hắn nén giận thừa nhận sai lầm của mình, sau này hắn còn chỗ đứng ở trấn Nam Dương Trấn sao? Lời nói đáng sợ, mỗi người phun ngụm nước bọt là có thể dìm chết hắn.

"Tiên sinh yên tâm, vài ngày nữa ta sẽ tự viết thư đưa lên nha môn, ta tin chắc nha môn nhất định sẽ trả công đạo cho ta và Ngụy nương tử."

"Lâm Trạch, cậu đây là muốn gây hấn?!"

Ngụy Hồng Trương nghe Lâm Trạch nói, sắc mặt khó coi, cảm thấy Lâm Trạch thật sự không biết tốt xấu.

"Lâm Trạch chỉ muốn giải oan ức mà thôi, sao lại gây hấn được? Tiên sinh, bản thân Lâm Trạch chịu oán chịu khổ cũng không quan trọng, nhưng liên lụy người nhà bị xem thường trong lòng ta thực sự áy náy, sau này phu lang của ta sinh thêm đứa con, người khác chỉ vào mặt phụ thân nó mắng là đồ vô sỉ, người làm phụ thân như ta phải đối mặt với nó như thế nào?"

Lâm Trạch nhìn thẳng, mặt không biểu tình, ngữ khí cũng cứng rắn lên

"Nếu có đắc tội tiên sinh ở chỗ nào, Lâm Trạch cũng không còn sự lựa nào khác ngoài làm người giống như Thạch hôi ngâm*, cả người toái cốt, trong sạch nhân gian!"

Thạch hôi ngâm*(石灰吟): là bài thơ của Vu Khiêm, là một vị quan thời của nhà Minh trong lịch sự Trung Quốc.

Dịch thơ

Thiên chuỳ vạn kích xuất thâm san,

Liệt hoả phần thiêu nhược đẳng nhàn.

Phấn thân toái cốt toàn bất cố,

Yếu lưu thanh bạch tại nhân gian.

Dịch nghĩa

Trải qua ngàn vạn rìu búa đập nện lấy ra khỏi rừng sâu,

Lửa hừng hực thiêu đốt cũng coi chuyện bình thường như thế.

Cho dù tan xương nát thịt làm sao sợ hãi,

Chỉ vì đem một mảnh thanh bạch trường lưu nhân gian.

Khí thế cường đại làm mọi người ở đây đều ngẩn ra, trong lòng đột nhiên có một cổ khí kính nể nói không nên lời.

Ngụy Hồng Trương cũng choáng váng, trong lòng biết Lâm Trạch quyết tâm muốn làm Ngụy gia của hắn mất thể diện, rốt cuộc cũng không duy trì dáng vẻ phu tử hiền giả nữa.

"Được, lão phu hảo khuyên ngươi là do ngươi không chịu nghe, chính ngươi say rượu lầm sự, ta chống mắt lên coi ngươi kêu oan như thế nào! Quách viên ngoại, lão phu thân mình không khoẻ, cáo từ."

Ngụy phu tử phất ta áo một cái, lạnh lùng nói câu cáo từ với Quách viên ngoại, liền lôi kéo con gái rời đi.

Mọi người ở trong viện đều nhìn nhau.

Chương Tụ có điểm lo lắng, Lâm Trạch hướng về cậu khẽ lắc đầu, nắm lấy tay cậu nhéo nhéo an ủi, chủ động chắp tay làm lễ với Quách viên ngoại và Quách phu nhân.

"Quách viên ngoại Quách phu nhân, Lâm Trạch lỗ mãng đắc tội, mong hai vị thứ lỗi, hôm nay đã quấy rầy rồi, ngày khác ta sẽ cùng phu lang tới cửa nhận lỗi......"

Đây cũng là ý muốn chạy lấy người.

Xem hài kịch xem đến ngốc, Quách viên ngoại cũng phản ứng lại, bước ra ngay lập tức và vội vàng nói

"Nếu có oan khuất trong người tự nhiên sẽ bất bình, sao ta lại phản đối được? Lâm tú tài xin dừng bước, hôm nay ta tìm sư cho con trai, phu lang của cậu biểu hiện rất tốt, Lâm tú tài có hãy thông cảm nỗi khổ tâm của ta và phu nhân, đi gặp con trai của ta, nếu như có duyên thầy trò, chẳng phải là sự kiện tốt đẹp sao?"

Quách phu nhân cũng hoàn hồn lại, gật đầu "Đúng đúng đúng, Lâm tú tài từ từ đã......"

Mặc kệ Lâm Trạch và Ngụy phu tử có thù hận gì, Quách gia cũng không quan tâm đến, bọn họ chỉ quan tâm có tìm được lương sư cho con trai như lời trụ trì nói hay không, việc này liên quan đến mệnh Trạng Nguyên của con trai bọn họ.

Nếu con trai thích vị Lâm tú tài làm tiên sinh, có quan hệ thầy trò thì Lâm Trạch có thể tẩy trắng thanh danh càng tốt, bọn họ không có lí do gì mà không cao hứng với Lâm Trạch vì Ngụy phu tử.

Hơn nữa trước kia Lâm Trạch được mệnh danh là thiên tài, danh tiếng vẫn còn vang như sấm bên tai.

Nhưng mà......!Lâm Trạch không hề hứng thú với việc thu đệ tử, thật ra thu nhận tiểu công tử Quách gia rất là phiền toái.

"Quách viên ngoại và Quách phu nhân đã quá xem trọng, lệnh công tử có mệnh Trạng Nguyên, Lâm Trạch tự biết năng lực không dám trì hoãn tiểu công tử, hơn nữa Lâm Trạch đã đáp ứng Lý viên ngoại, sẽ thu nhận con của hắn làm đệ tử khi thông qua bài khảo nghiệm, đa tạ phu nhân lão gia thưởng thức."

"Không quan hệ không quan hệ, lời đoán mệnh cũng không chắc là chuẩn, không phải nói tu hành dựa vào cá nhân sao.

Lâm tú tài quá khiêm tốn rồi, lấy năng lực của cậu, thu nhận thêm một người đệ tử cũng không có gì đáng ngại......"

Vừa rồi nhìn thấy biểu diễn Chương Tụ tri thức, phu thê Quách viên ngoại sao dễ dàng từ bỏ.

Có thể trong thời gian ngắn đem một ca nhi nông thôn tiểu dạy dỗ thành như vậy, năng lực dạy học của Lâm Trạch hiển nhiên là xuất sắc.

Lại nói bọn họ đã mời qua tất cả các tiên sinh ở trấn Nam Dương này, nửa điểm đều không dùng được không bằng mời Lâm Trạch thử xem, nói không chừng Lâm Trạch chính là lương sư mà lão trụ trì đã nhắc đến, rất có khả năng!

Không sai, ngoài miệng là nói đoán mệnh không chuẩn, nhưng sâu trong nội tâm của hai phu thê vẫn là tình nguyện tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng chính con cứ mình có vấn đề......!

Lâm Trạch thật sự rất phục với tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.

Lúc trước Lý Quảng Tài vì con trai cũng không cần thể diện mà đi mời tiên sinh, hắn ta lớn tuổi hơn vẫn ở trước mặt hắn mà ăn nói khép nép, lúc này vợ chồng Quách viên ngoại cũng tích cực mời hắn.

Chỉ là, thu nhận đệ tử và thu nhận học trò là hai khái niệm khác nhau, quan hệ thầy trò trọng đại, huống chi là thu nhận đệ tử là không thể mất cảnh giác.

Phía bên Lý Quảng Tài hắn còn phải ra một bài khảo hạch ở giữa, sao có thể đáp ứng Quách gia dễ dàng như vậy

"Quách viên ngoại Quách phu nhân, Lâm Trạch hiểu được khổ tâm của người làm cha mẹ, chỉ là Quách tiểu công tử thiên tư xuất sắc, không thể tùy tiện mà bái sư.

Nếu các ngài nguyện ý, chờ Lâm Trạch mở tư thục, có thể mang tiểu công tử đến tham gia khóa học, còn việc bái sư này thì tạm thời từ bỏ đi, Lâm Trạch cáo từ."

Lâm Trạch kiên quyết cự tuyệt, không cho bọn họ có cơ hội tiếp tục thuyết phục nữa, nhanh chóng ra hiệu cho Chương Tụ và Lạc ca nhi cùng nhau rời đi.

Những lời còn lại của phu thê Quách viên ngoại đều nghẹn lại ở cổ họng, vạn phần tiếc nuối.

Nhóm tú tài nhìn vào bóng dáng rời đi của Lâm Trạch, trong lòng đều cảm khái

Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, trước kia Lâm Trạch chưa từng khiêm tốn như thế? Tài học thức là điều mà Lâm Trạch kiêu ngạo nhất, nếu đổi thành trước kia được người khác khẩn cầu bái sư như thế, sợ là Lâm Trạch sẽ nóng đầu mà đáp ứng đi?

Trải qua mấy năm bị xem thường và đả kích, Lâm Trạch còn có thể duy trì được khiêm tốn và khí chất, không vì năm đấu gạo mà khom lưng trong cảnh khốn cùng.

Còn bọn họ thì sao? Bọn họ sợ hãi Ngụy phu tử nên cô lập xa lánh hắn, thật sự là tên tiểu nhân!

Không ít học trò trong lòng cảm giác hổ thẹn sâu sắc mà tỉnh táo lại.

Đương nhiên, nếu như bọn họ biết Lâm Trạch căn bản là sợ phiền toái nên mới cự tuyệt, hơn nữa vì bản thân bán bánh kem bơ quá mệt mỏi mà xảo trá khách hàng bán cái giá gấp mấy lần, không chừng sẽ không còn hổ thẹn nữa......!

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Trạch ( khiếu nại): Ta khi nào mà xảo trá! Không có máy móc hiện đại làm bánh kem thật sự rất khó rất mệt đó!

Chương Tụ ( căm giận): Đúng vậy, tướng công của ta rất vất vả đó!

Tác giả ( không còn liêm sỉ mà đầu hàng): Ngoan ngoan, các con nói rất đúng, là ma ma dùng từ không đúng.......