Nông Môn Khoa Cử Chi Kiếm Tiền, Khảo Thí, Dưỡng Gia

Chương 63: Chương 63

Vương huyện lệnh nóng lòng muốn lập thành tích cuối cùng trước khi lên chức, tốc độ phá án rất nhanh.

Đêm đó, liền phái người đến Quý phủ đem Quý phu nhân về nha môn, ngày hôm sau liền thăng đường lần nữa để xác lập hồ sơ.

Về phần Lâm Trạch là người bị hại, tất nhiên là vẫn đến một chuyến, Ngụy Vân Anh không xuất hiện cũng không được, tất cả đều phải đến nha môn.

Ngày hôm sau có nhiều người đến xem hơn ngày hôm qua, ngoại trừ bá tánh ngày hôm qua về nhà nói chuyện phiếm, đương nhiên còn có công lao của Lâm Trạch.

Trước đó, hắn đã nhờ Hà Hướng Phong đưa tiền cho mười mấy người ăn xin đến trấn Nam Dương, đem toàn bộ quá trình thẩm án ở huyện thành tuyên bố ra bên ngoài, để cho mọi người ở trấn Nam Dương đều biết, Ngụy Hồng Trương muốn che giấu cũng không kịp.

Tú tài bị hàm oan nhiều năm, bị liên lụy tai bay vạ gió bởi lòng đố kỵ của phụ nhân?

Tai bay vạ gió*: được hiểu là tai họa tới bất ngờ, oan uổng, không né tránh được.

Ngụy phu tử đức cao vọng trọng, thế nhưng giả nhân giả nghĩa khắt khe với hạ nhân trong nhà, rồi bị trả thù?

Chấn động!

Toàn bộ vụ án không có gì đặc biệt, nhưng những người có liên quan đều là đại nhân vật, huyện Thanh Sơn rất lâu rồi không có thăng đường xử án, nên ngày hôm sau tái thẩm lại, người nào nhàn rỗi không có việc gì làm đều chạy ra xem.

Bởi vì hôm qua đã điều tra rõ ràng, hôm nay chỉ là thẩm tra đơn giản với Quý phu nhân, ghi lại lời khai để lập hồ sơ, mà Quý phu nhân cũng không có giãy giụa gì liền nhận tội, tiến trình rất là nhanh.

Tuy rằng bị định tội, nhưng gương mặt của Quý phu nhân giống với Lưu Hữu Điền không có nửa điểm thương tâm, chỉ có thống khoái, cười điên cuồng nhìn về Quý cử nhân đang tức muốn hộc máu.

"Quý Vân Phong, lão nương ngồi tù ngươi cũng đừng mong sống tốt, lúc trước lão nương cùng ngươi ăn cỏ ăn trấu, khi ngươi phát đạt liền ngại lão nương xấu xí lại không sinh được con trai, phi! Uổng công ngươi đọc sách thánh hiền, coi như lão nương mắt bị mù, ngươi cũng không có kết cục tốt, ha ha ha, ta sẽ chờ......"

"Còn các ngươi nữa, Ngụy phu tử, ha hả, mọi người đều nói ngươi nhân đức vọng trọng, ta xem đó là phóng rắm thôi, còn tưởng đem con gái gả cho tướng công ta liền trở thành cử nhân nhạc phụ, ngươi nằm mơ đi.

Ngụy Vân Anh, ngươi là đồ tiện nhân không biết xấu hổ, chưa gả chồng liền câu dẫn tướng công ta, ngươi xứng đáng! Ngươi có thể gả cho tướng công hiện tại quả là tiện nghi cho ngươi!"

Quý phu nhân cười to nhận tội.

Cha con Ngụy Hồng Trương đáng lẽ phải cao hứng hả dạ khi tìm được thủ phạm, nhưng hiện tại lại không có nửa điểm vui sướng, bởi vì những lời nói của Quý phu nhân và Lưu Hữu Điền làm Ngụy gia quá mất mặt.

Tuy nói gả cưới bình thê là chuyện bình thường, nhưng bị những lời nói của Quý phu nhân như vậy, Ngụy gia đòi trèo lên cành cao, rốt cuộc Quý cử nhân lớn tuổi hơn Ngụy Vân rất nhiều.

Đặc biệt là những phụ nhân đã kết hôn nhìn Ngụy gia bằng ánh mắt đặc biệt khinh thường.

Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng có mấy ai nguyện ý chia sẻ tướng công với người khác, Quý phu nhân vất vả nhiều năm mới hưởng được ngày lành, Ngụy Vân Anh ỷ bản thân tuổi trẻ mạo mỹ liền muốn ngồi mát ăn bát vàng làm phu nhân, thật là không biết xấu hổ!

Ngày hôm sau tái thẩm, Lâm Trạch được xem một màn hay từ đầu đến cuối.

Sau vụ án này, thanh danh tích lũy nhiều năm của Ngụy gia xem như biến mất sạch sẽ, sau này xưng hô Ngụy phu tử ở trấn Nam Dương Trấn chính là trò cười.

Quý cử nhân nhìn như không đau không ngứa, còn nhân tiện lấy cớ từ Quý phu nhân, trong lòng mọi người có chút bất bình, nếu không phải Quý cử nhân ham mê nữ sắc, Quý phu nhân cũng không làm đến mức này, nhưng nam nhân cưới bình thê nạp thiếp lại không phạm pháp, người khác không thể phán xét, trong lòng thật là nghẹn khuất.

Nhưng ngay sau đó mọi người liền bình tĩnh lại, bởi vì Quý phu nhân đã đưa lễ vật lớn cho tướng công tốt của mình.

Có thể trực tiếp trả thù vì oan ức trong lòng, có thể nghĩ Quý phu nhân không phải nữ nhân ghen tuông bình thường, có tính cách cứng rắn.

Có thể bà đã dự đoán trước có một ngày như vậy, Quý phu nhân từ lâu đã tính toán cho bản thân rồi.

Bà không có con trai, nhưng có một cô con gái, ỷ vào quyền lợi quản lí của phu nhân, Quý phu nhân đã sớm đem tài sản trong nhà chuyển đến danh nghĩa con gái.

Thời điểm chọn chồng cho con gái, bà không có tìm công tử môn đăng hộ đối, mà tìm cháu trai đáng tin cậy ở nhà mẹ đẻ trong thôn, thuận tiện cho con gái bà.

Vì thế chờ đến lúc Quý cử nhân viết thư từ thê, về nhà chuẩn bị đón dâu lần nữa, khi sai quản gia chuẩn bị sính lễ, mới biết được bản thân là người không có một đồng......

Về phần Quý phu nhân, vì không phạm phải tử tội, lại là phụ nhân, cho nên cùng lắm là ngồi nhà lao mấy năm.

Mọi người khi nghe đến đây đều rất thổn thức.

Cùng lúc đó, một số nam nhân có ý định nạp thiếp bị vết xe đổ của Quý cử nhân dọa sợ, đối với nương tử phu lang trong nhà cũng không dám khinh thường.

Trong lúc nhất thời, nam nhân ở trấn Nam Dương bỗng nhiên thành thật, phu phu và phu thê ân ái ở trên đường cũng nhiều hơn......

Mặc dù lần này Lâm Kiến Văn không có việc gì, nhưng tránh cũng không được, thanh danh vất vả tích góp cũng sớm tan hết.

Cuối cùng không có bị ảnh hưởng đến kỳ khoa cử, nhưng các tú tài nói tốt về thi khoa cử với Lâm Kiến Văn đã đổi ý.

Quy củ của kỳ thi hương khó hơn nhiều so với thi đồng sinh, không chỉ yêu cầu về học thức, còn cần năm cái tên tú tài để đảm bảo lẫn nhau trong quá trình thi cử, nếu xuất hiện gian lận, năm người cùng nhau bị tội liên đới.

Đây cũng là lí do vì sao người đọc sách để ý thanh danh như vậy, thanh danh không tốt liền đại biểu nhân phẩm có vấn đề, nhân phẩm có vấn đề thì ai còn dám cùng ngươi đảm bảo lẫn nhau trong quá trình thi cử?

Cho nên tư cách đi thi của Lâm Kiến Văn tạm thời không bị hủy bỏ, nếu muốn tiếp tục đi thi khoa cử, phải nhanh chóng tìm người đảm bảo càng sớm càng tốt, nếu không sẽ không được vào trường thi.

Lâm Trạch khá hài lòng với kết quả này.

Mặc dù không thể chỉnh chết Lâm Kiến Văn, nhưng đứng nhìn Lâm Kiến Văn giãy giụa rất là rất sảng.

Dao cùn giết người càng đau, nhìn vẻ mặt tức giận của Lâm Kiến Văn, trong lòng hắn miễn bàn có bao nhiêu vui sướng.

Về phần khí thế kiêu ngạo của Ngụy phu tử, sau khi về nhà lão chắc chắn sẽ đóng chặt cửa, không còn thể diện mà đi ra ngoài.

Ngày thứ hai sau vụ cáo trạng, nhà chồng của Ngụy Vân Anh đưa tay tay nải cho Ngụy Vân Anh, cộng thêm một bức thư từ thê đưa về nhà.

Lúc trước Chu gia chịu đựng tính tình điêu ngoa của Ngụy Vân Anh, đơn giản là vì nể mặt danh tiếng phu tử của Ngụy Hồng Trương, hiện giờ Ngụy Hồng Trương bị người khác vạch trần là đạo đức giả, thanh danh mất hết, với tính cách của Ngụy Vân Anh, Chu gia làm sao có khả năng tiếp tục chịu đựng nữa?

Cho đến bây giờ, Ngụy Vân Anh mới biết được tính xấu kích động của bản thân đã thọc một cái sọt lớn, mới biết được tướng công của cô có bao nhiêu uất ức bởi tính cách của cô, không có nam nhân nào chịu đựng được bị nương tử đè đầu cưỡi cổ cả ngày........

*********

Sau khi rửa sạch nỗi oan, Lâm Trạch bắt đầu nhớ thương tiệc rượu của mình.

Bởi vì tiệc rượu này là tiệc cưới của hắn và Chương Tụ, tự nhiên là không thể sơ sài, không thể chỉ trong vài ngày là có thể tổ chức được.

Hơn nữa Chương Liễu Mi đã thu hoạch hết củ cải đường ở trên núi, vì còn chờ làm đường, cho nên Lâm Trạch suy xét và ấn định làm tiệc cưới vào nửa tháng sau.

Vì vậy, cũng vừa lúc bỏ lỡ tiệc cưới của Lâm Kiến Văn.

Mặc dù Lâm Trạch đặc biệt thích ý tưởng tổ chức hỉ sự cùng ngày với Lâm Kiến Văn, nhưng xét thấy Lâm Tam Quý bị khó xử giữa hai bên, hắn tốt hơn là nên suy nghĩ lại.

Lâm cha sống được không dễ dàng gì, người làm cha, không có ai muốn nhìn cảnh con cái tương tàn với nhau.

Mà Lâm Kiến Văn biến thành loại người như hiện tại, Lâm cha vẫn luôn tự trách bản thân không làm tròn bổn phận của người làm cha, để Trần Thục Cúc đem gã dạy thành phẩm hạnh như vậy.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, trên đầu của Lâm cha ngày càng bạc thêm.

Nếu hắn hiện tại là Lâm Trạch, không thể không quan tâm đến cảm nhận của Lâm Tam Quý.

Dù sao cũng có quá nhiều việc phải lo liệu, Lâm Trạch không thèm làm nữa, cả ngày phí tâm tư với đám người cực phẩm này, thật là uổng chức vụ giám đốc Lâm của hắn!

Nghĩ đến hôn lễ sắp tổ chức với Chương Tụ, lực chú ý của Lâm Trạch hưng phấn dời đi, mỗi buổi tối đều thảo luận chi tiết với Chương Tụ.

Chương Tụ cũng rất chờ mong, lúc trước cậu thành thân chỉ mang theo tay nải, mơ mơ hồ hồ liền gả tới Lâm gia, cái loại cảm giác hạnh phúc vui sướng khi thành thân trong miệng của người khác, cậu nửa điểm cũng không cảm giác được.

Hơn nữa, ở đêm tân hôn đã bị tướng công cảnh cáo giáo huấn một phen, nghĩ lại đều là nước mắt.

Lúc này, có thể thành thân với người mình thích, chẳng sợ là làm lại nghi lễ, đối với Chương Tụ mà nói đây cũng là trân quý.

Cậu muốn lưu giữ lại kỉ niệm đẹp nhất, đương nhiên là cũng rất để bụng.

Ngoại trừ hai phu phu để bụng, khi trong thôn nghe nói Lâm Trạch muốn mở tiệc rượu và bái đường thành thân lần nữa, bọn họ cũng cũng rất tò mò theo.

Chuyện bái đường thành thân một lần nữa đúng là hiếm lạ chưa từng nghe qua, bọn họ tự hỏi Lâm Trạch có phải hỏng đầu óc hay không, thành thân lần nữa phải tốn bạc lắm đó.

Nhưng khi tin tức Lâm Trạch là ông chủ của Nhất Kiến Chung Tình làm mưa làm gió bại lộ ra, mọi người không còn thổn thức nữa.

Nói giỡn thôi, tuy rằng không biết cụ thể sinh ý nhỏ của Lâm Trạch kiếm bao nhiêu tiền, nhưng lấy số lượng và đơn giá của bánh kem và bánh mì, đồ ngu cũng biết kiếm được bao nhiêu tiền.

Lập tức, trong thôn có không ít đại thẩm bắt đầu đấm ngực dậm chân hối hận.

Sớm biết Lâm Trạch không đi thi khoa cử còn có khả năng như vậy, bọn họ đã dày mặt đem con gái và ca nhi gả cho Lâm Trạch rồi, hiện tại nhìn thấy Lâm Trạch yêu thương Tụ ca nhi, quả thực không tốt sao.

Nhưng mà vì cấp thể diện cho Tụ ca nhi, cũng không tiếc tiền, không màng người khác nghị luận vẫn quyết tâm thành thân một lần nữa, nam nhân trong thiên hạ có mấy ai làm được?

Hối hận nhất không ai khác chính là Chương gia.

Vốn dĩ bọn họ muốn tìm con rể có tiền đồ để hưởng vinh quang, nhưng hiện giờ Lâm Trạch đã tẩy trắng thanh danh, cho dù không thi khoa cử cũng có bản lĩnh kiếm tiền, bây giờ hắn có tiền đồ xán lạn, chỉ cần chờ đợi ngày lành thôi.

Trái lại, Lâm Kiến Văn là thanh danh bại hoại, cũng không biết lần này có thể thi khoa cử được hay không, nếu không tương lai quả thực không dám tưởng tượng.

Dương Quế Phương hối hận đến mức ruột xanh, trong lòng Chương Ngân Châu cũng phức tạp ủy khuất.

Nhưng hiện tại không còn cách nào khác, đã hoán hôn một lần cũng không thể hoán hôn lần hai.

Chương Ngân Châu không phải là thiên tiên khuynh quốc khuynh thành, chỉ là cô nương nhà quê có chút nhan sắc mà thôi, lại hoán hôn ai còn muốn nữa.

Hai nhà Lâm Chương vốn dĩ vui mừng thành thân, thoáng chốc không khí liền nặng nề, trong thôn có nhiều loại phê bình.

Mà đúng lúc này, nhà Lâm Trạch lại một lần nữa chào đón viên ngoại ngồi trên xe ngựa đến bái phỏng.

Mà viên ngoại này không phải là ai khác, chính là Quách viên ngoại và Lý Quảng Tài đã đến lần trước

"Lâm tú tài đã lâu không gặp, đã quấy rầy khi lần nữa tới cửa bái phỏng, còn mong Lâm tú tài đừng trách, duẫn lão phu cùng Quách viên ngoại tới nhà bái phỏng, hôm nay là có chuyện tốt cầu lang quan......"

Lần trước bị Lâm Trạch ra oai phủ đầu, lúc này Lý Quảng Tài không dám tự cho bản thân thông minh làm tiểu tâm tư nữa.

Vì tỏ vẻ tôn trọng, không chỉ để xe ngựa ở cửa thôn đi đường tiến vào, thái độ cung kính khi đến nhà Lâm Trạch, không dám có cái giá của viên ngoại.

Quách viên ngoại cũng làm như vậy, biết rõ tính cách quái lạ của Lâm Trạch, nào dám còn thái độ giống với diễn xuất ngày thường khi ở bên ngoài, nhưng tóm lại cũng có thái độ cung kính.

"Ồ, là chuyện tốt gì? Mời vào nhà."

Lúc này hai tên cáo già rốt cuộc cũng thông minh dùng đúng cách, Lâm Trạch là người ăn mềm không ăn cứng người, gần đây tâm tình lại rất tốt, vì thế rất sảng khoái mời người vào nhà.

.