Nông Môn Y Hương: Hoàng Thúc Thỉnh Tự Trọng

Chương 20: 20: Thích Cái Nào Lấy Cái Đó

Dư phủ vốn rộng rãi, rất nhanh mọi người đã được an bài đến một tiểu viện khác.

Tuy rằng xảy ra chuyện, nhưng Tôn bà bà vẫn được cử ra trông coi cửa viện, đại khái là vì sợ nếu đổi người khác, những nữ tử còn lại sẽ càng thêm đề phòng.

Một buổi sáng im ắng trôi qua.

Nhóm nữ tử chia làm hai, ngồi giữa gian phòng, không ai muốn nhúc nhích dù chỉ một chút.

Trơ mắt nhìn thấy một người chết, cho dù là người vô tâm vô phế thì cũng thật sự không cười nổi.

Tôn bà bà ở bên ngoài gân cổ lên kêu mọi người tới nhận đồ ăn, sau khi hô hai tiếng mà không thấy động tĩnh gì, liền đẩy cửa tiến vào.

"Đi ăn cơm ngay! Từng bộ mặt đưa đám của các ngươi nếu để Hoắc quản sự thấy được, thì chỗ để khóc cũng không có đâu!"

Những lời nói ra vô cùng tàn nhẫn, có cô nương nghĩ đến thủ đoạn của Hoắc quản sự, nhịn không được mà rùng mình.

Bạch Đường đứng lên trước tiên, A Mai lập tức theo sau nàng.

Đã có người đi đầu, rất nhanh mọi người đều lập cập bước theo.

Bạch Đường nhận một hộp đồ ăn từ tay Tôn bà bà.

"Đừng vào phòng ăn, hạt cơm nếu mà rơi xuống giường xuống đất thì lại không sạch sẽ, dễ dụ chuột đến.

"

Tôn bà bà chỉ vào hai chiếc bàn vuông: "Cứ ngồi đó mà ăn, nếu ăn không no thì xới thêm.

"

Mở hộp ra, bên trong nào gà nào thịt, cơm cũng được bới đến tràn đầy, Bạch Đường lấy một đôi đũa, ngồi xuống, nuốt từng ngụm từng ngụm.

Nếu ai cho rằng trải qua một hồi như vậy, nàng sẽ bỏ ăn bỏ uống thì thật sự quá coi thường năng lực chiến đấu của nàng.

Từ tối hôm qua bận bịu đến giờ, bụng nàng đã sớm kêu rột rột.

Nữ tử thắt cổ chết kia, tất nhiên là đáng thương, song các nàng cũng là những người còn phải đau khổ kiên trì thêm hai ngày nữa, chẳng lẽ không đáng thương sao?

Bộ dạng ăn uống của Bạch Đường khiến mọi người chấn kinh.

Nàng vốn yêu quý lương thực, bởi vì ăn quá nhanh, còn phải dùng tay đem hạt cơm rơi xuống bàn nhặt lên, ăn không bỏ sót cái gì.

Thạch Vĩnh Mai cũng ngơ ngác nhìn nàng: "A Đường, muội đói đến luống cuống luôn sao?"

Bạch Đường ăn đến đầu cũng không ngẩng lên, một bàn tay khác vẫy vẫy A Mai, ý bảo nàng lại ngồi bên cạnh mình.

Tôn bà bà thật ra lại thích như vậy, múc thêm một chén canh vịt măng tiêm thật đầy cho nàng: "Coi chừng nóng, từ từ mà uống.

"

Bạch Đường một bên nỗ lực nuốt đồ ăn trong miệng xuống, hai tay nâng lên chén canh, uống từng ngụm từng ngụm tới khi cạn đáy, sau đó lấy khăn chùi miệng sạch sẽ.

Nhìn váng dầu trên môi nàng, có người nhịn không được mà cười trộm.

"Đừng vội cười ai, còn hai ngày nữa, ai có thể cười đi ra ngoài mới là quan trọng.

"

Lời Bạch Đường nói vô cùng sắc bén, lại đúng hiện thực, tiếng láo nháo cũng ngay lập tức im bặt.

Thạch Vĩnh Mai đương nhiên là đứng về phía A Đường, cũng lãnh hộp đồ ăn, ăn từng ngụm từng ngụm.

Sau đó, hai người, ba người! Bàn bát tiên rất nhanh đã kín chỗ, mỗi người đều cố gắng ăn no bụng, ăn no mới có sức lực, có sức lực mới có thể bảo hộ chính mình.

Trong lòng Bạch Đường tâm niệm, nàng không chỉ phải bảo hộ chính mình, còn phải bảo hộ người nhà.

Chờ đến khi Như Bình cô nương xuất hiện lần nữa, Tôn bà bà đem diễn biến từ đầu đến cuối kể cho nàng nghe.

Như Bình cô nương vừa nghe vừa gật đầu, nhìn vào trong sân viện, xem Bạch Đường đang nhắm mắt phơi nắng: "Ăn uống no say, lại giống một chú mèo lười.

"

Bạch Đường nghe được Như Bình cô nương nói chuyện, đôi mắt mở to, không đứng lên, chỉ hơi mỉm cười: "Như Bình tỷ tỷ.

"

Như Bình cô nương nhìn vào mắt nàng, đáy mắt lóe lên tia nắng, ôn hòa đáp: "Tôn bà bà vừa khen ngươi.

"

"Không dám nhận, muội chỉ muốn kiếm bạc, sau đó về nhà.

"

Trên mặt Như Bình cô nương có chút không tự nhiên, hướng về phía sau vẫy tay nói: "Mọi người đều sợ hãi rồi, ta đã xin chỉ thị của Đại quản sự, đưa cho mọi người vài thứ, trước hết là để mọi người cũng bớt hoảng sợ, thứ hai là! "

Như Bình còn chưa nói xong lời, Bạch Đường đã quay đầu nhìn sang A Mai, nàng vừa nghĩ liền hiểu rằng, thứ hai chính là phí bịt miệng các nàng.

Dư phủ ở trấn Bình Lương vẫn được xem là gia nghiệp to lớn, dù sao trong nhà cũng có chức quan trong triều.

Nhưng Bạch Đường đã từng nhìn thấy thái độ, bộ dạng vô cùng cẩn thận của Đại quản sự với vị quý nhân từ quận Tuân Lăng kia, quả nhiên núi cao còn có núi cao hơn.

Sau khi cáo lão hồi hương, tất nhiên không thể so được với Quận Phủ đại nhân đang nhậm chức.

Yến tiệc này không biết trăm phương ngàn kế chuẩn bị bao lâu, cho nên không có khả năng vì một hai nữ tử không có thân phận, không có địa vị làm gián đoạn.

Dư gia không phải lo lắng sẽ có người tới tính sổ, chắc hẳn là do không muốn trong yến hội có người lắm miệng, khiến quý nhân mất đi hứng thú.

Bạch Đường tươi cười đứng lên, chuẩn bị tiếp nhận phần thưởng từ tay Như Bình cô nương.

Nữ tử trong viện tụm năm tụm bảy, không có ai là người có chủ kiến.

Vừa thấy Bạch Đường chịu đứng ra, ánh mắt mọi người không tự chủ được mà hướng về nàng.

Ấn tượng tối hôm qua của Như Bình cô nương với Bạch Đường không tồi, cảm thấy tiểu nha đầu này vô cùng thức thời, đầu óc thông suốt, nói chuyện lại càng đúng mực.

Lại nhớ đến trong bữa tiệc tối hôm qua, quý nhân mà Bạch Đường hầu hạ lại có địa vị lớn như vậy.

Vốn dĩ Bạch Đường chính là người ngoài phủ, lúc ấy do tìm người quá gấp gáp, chỉ tìm kiếm xung quanh, không kịp điều tra tận gốc rễ từng người một.

Đại quản sự trong phủ chỉ nghĩ là xung quanh trấn Bình Lương đều là nữ tử nhà nghèo, cho dù lợi hại thế nào cũng không thể nằm ngoài lòng bàn tay của Dư phủ.

Vậy nếu như, nữ tử này giấu giếm thân phận thật sự mà đến?

Như Bình cô nương suy nghĩ, sắc mặt đều thay đổi, nhìn Bạch Đường trước mắt, ngũ quan tú lệ, tuổi không lớn, tiểu cô nương bộ dạng này có thể tới Dư phủ làm gian tế sao?

Như Bình ho nhẹ một tiếng, nói: "Đều lại đây đi.

"

Quả nhiên có người trực tiếp nhìn qua Bạch Đường cùng A Mai, rõ ràng là chờ các nàng hành động.

Như Bình hướng về phía Bạch Đường vẫy tay: "Ngươi tới đây trước đi, chọn một món mà ngươi thích nhất.

"

Sức nặng của những lời này cũng tương đương với ý là trong số những nha đầu này, ta xem trọng ngươi nhất, ngươi cũng đừng khiến ta thất vọng.

Bạch Đường ngọt ngào cười, Như Bình cô nương đây là muốn làm khó dễ nàng?

Từ khi vào Dư phủ, Hoắc quản sự thì tàn nhẫn độc ác, vị Như Bình cô nương này sợ là cũng không phải đèn cạn dầu.

Mười mấy đôi mắt đều đang nhìn, nàng đương nhiên không thể cự tuyệt ý tốt của Như Bình cô nương, làm như vậy thì nói trắng ra là không biết tốt xấu.

Như Bình cô nương hào phóng mở ra rương nhỏ, bên trong là trang sức đủ loại kiểu dáng, có trâm cài, vòng tay, khuyên tai, nhẫn, có lớn có bé, tỉ lệ cũng không giống nhau.

"Ngươi thích cái nào, cứ lấy cái đó.

"

Bạch Đường bước lên trước một bước, nghe được phía sau có tiếng nghiến răng, cũng không biết người đó ở phía đông tay nam bắc, nhưng hẳn là đang rất tức giận.

Nước cờ này của Như Bình cô nương đúng là tốt quá.

Bạch Đường một chút cũng không khách khí, lấy ngón tay mày mò ở bên trong rương nhỏ.

Nàng không muốn thứ giá trị nhất, mà phải là thứ dễ thấy nhất, tốt nhất là đủ để chọc mù ánh mắt của mọi người.

"Muội lấy cái này.

" Trong tay Bạch Đường cầm một cây trâm hình con bướm, mười phần vàng ròng, tay nghề thủ công cũng tinh xảo, chạm trổ ra từng họa tiết trên cánh bướm.

Nàng cài lên búi tóc, hướng về phía những cô nương phía sau: "Có đẹp hay không?"

Con bướm dừng ở trên mái tóc đen, sinh động như thật, Bạch Đường hơi ngước cổ lên, bộ dạng lại thêm ba phần buồn cười.

.