Nông Phụ

Chương 31

Hai người sau khi trở về đã là giờ Dậu tứ khắc, mùa Đông trời tối nhanh, nên bên ngoài sắc trời phủ một màu đen tuyền. Hai người vào phòng đốt than, chờ phòng ấm lên, Hứa Thảo nấu cháo gạo lức, lại đem bánh bao của buổi trưa ra hấp lại.

Khi đi ra ngoài gửi Miêu Miêu ở bên Thẩm thị, lúc này, con nhóc kia nhìn thấy cha mẹ trở lại, bóng dáng nho nhỏ được bao kín bởi một tầng áo bông dày lắc lư lắc lư chạy đến cửa bếp. Nhìn thấy Hứa Thảo và Phú Quý, cái miệng nhỏ nhắn toe toét cười, mềm mại hô: “Nương... nương, phụ thân.”

Hứa Thảo bước nhanh đến ôm lấy bé lại gần bếp lò sưởi ấm, cười tủm tỉm hỏi: “Miêu Miêu sao không chơi cùng đệ đệ nữa?”

Miêu Miêu khẽ quệt quệt miệng, đầu hơi nghiêng nghiêng như tự hỏi, sau đó đáp: “Đệ đệ đang ngủ.” Dáng vẻ cảm thấy rất bất bình, dường như hành vi đang chơi với bé mà lại ngủ giữa chừng của Quân ca nhi là rất xấu.

Hứa Thảo vuốt ve bàn tay nhỏ lạnh lẽo của bé, lôi kéo tay bé đến gần bếp hơn để sưởi ấm, chờ tay bé ấm lên mới nói: “Miêu Miêu chơi cùng với phụ thân được không? Để nương xào rau, hâm lại đồ ăn xong là chúng ta có thể ăn cơm.”

Miêu Miêu nhìn sang Phú Quý, nhu thuận đáp: “Vâng.”

Hứa Thảo lấy một dĩa củ cải muối, thứ này muối chua cũng đã có thể ăn được rồi (Jun: ngày nào cũng ăn mấy món này vậy trời?), lại nấu thêm một nồi canh cải hầm thịt lợn dừng. Một tháng này ngày nào cũng ăn thịt lợn rừng, đến nay cũng chỉ còn lại tầm phân nửa, đều bỏ trong tủ chén khóa kỹ, cũng may hiện nay trời lạnh, để lâu cũng không bị hư.

Vào lúc giao thừa cũng không thể lại bày ra một bữa ăn thịnh soạn, rồi cùng nhau cắn hạt dưa đón năm mới được, cho nên gia đình nhỏ của nàng quyết định ăn cơm tối sớm rồi đi nghỉ. Hứa Thảo đối với việc năm nay có thể ăn được một bữa cơm tất niên tốt như vậy đã rất hài lòng, thời buổi hiện nay có nhiều nơi sợ là không có cơm mà ăn.

Phú Quý ôm Hứa Thảo, ngửi mùi thơm thoang thoảng từ trên người nàng, thỏa mãn thở ra một hơi. Lại ở trên người nàng sờ chỗ này một chút, nhéo chỗ kia một chút, vui vẻ cười khúc khích. Nương tử hắn có vẻ như đã mập lên một chút, xem ra trong khoảng thời gian này hắn nuôi dưỡng không tệ a. Nữ nhân nên như vậy mới tốt, ăn được, ngủ được, thân mình mập mạp có thịt mới dễ nhìn, gầy gầy trông khó coi. (Jun: Phú Quý kia, ngươi nhầm a, thời buổi này con gái phải gầy mới đẹp a.)

Hứa Thảo đỏ mặt, nhỏ giọng giận dỗi nói: “Tướng công, nhanh đi ngủ đi, đừng náo loạn nữa.”

Phú Quý cười hắc hắc, nắm tay Hứa Thảo thật chặt đáp: “Nương tử, tay nàng thật mềm, vuốt rất thoải mái.”

Mặt Hứa Thảo nhanh đỏ lên, uốn éo thân mình, khẽ vươn tay nhéo một chút ở bờ eo rắn chắc của hắn, nói: “Nhanh chút ngủ đi, cẩn thận chàng đánh thức Miêu Miêu đó.”

“Ừ, nương tử, chúng ta ngủ thôi.” Phú Quý khẽ liếc hạ thân của mình đang kêu gào đòi ăn thịt, trong lòng có chút buồn bực.

“Ừm.” Hứa Thảo úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của hắn, nhẹ giọng đáp lại.

Phú Quý nằm ôm Hứa Thảo, không biết có phải do đốt than trong lò sưởi quá nhiều hay không mà hắn cảm thấy cả người nóng vô cùng, nơi nào đó lại càng cương cứng không chịu nghe lời, liên tiếp đâm vào đùi Hứa Thảo, hắn nhỏ giọng kêu lên: “Nương tử...”

“Làm... làm sao?” Hứa Thảo cũng cảm thấy rất khẩn trương, nàng có thể cảm giác được vị tiểu huynh đệ nào đó căng cứng vận sức chờ phát động, nhịn không được trong lòng khẽ thót lại, Phú Quý sẽ không phải... muốn nàng ngay lúc này chứ, nàng còn muốn dưỡng bản thân thêm vài tháng nữa a.

Phú Quý cảm nhận được hơi thở từ miệng Hứa Thảo thấm qua lớp vải mỏng phả vào làn da trước ngực hắn, hạ thân lại càng khó chịu, rốt cuộc hắn nhịn không được, trong bóng đên, thật nhanh hôn lên cái miệng nhỏ nhắn kia. Đầu tiên là khẽ liếm liếm, sau đó hắn nhịn không được muốn nhiều hơn liền cắn, Hứa Thảo khẽ rên một tiếng, cả người như nhũn ra vô lực, không biết rốt cuộc có nên cự tuyệt hay không.

Đang do dự, hắn đã đùng đầu lưỡi tách hàm răng của nàng ra, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của nàng tham lam muốt lấy. Hứa Thảo lần đầu tiên bị hôn môi sâu thế này, cả người nhuyễn thành một bãi xuân thủy, nhịn không được nằm trong lòng hắn thở gấp. Phú Quý cảm thấy như được ủng hộ, bàn tay to men theo mép áo lót đi vào bên trong, khẽ vuốt ve da thịt của nàng, rồi di chuyển đến bộ ngực sữa nhỏ nhắn.

Không biết từ lúc nào áo lót của nàng đều bị hắn cởi ra, Phú Quý hôn một đường từ môi xuống cằm, tới cổ, thẳng đến hai trái đào nhỏ, mắn hắn trở nên nóng rực, cổ họng khô khốc, nhịn không được cuối xuống liếm, cắn, hôn, hắn cảm giác người trong lòng thở dốc càng thêm lớn, thế này mới vươn tay hướng xuống tiết khố của nàng nhẹ nhàng vuốt ve.

Nửa thân trên của Hứa Thảo bị cởi ra hết, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập đến khiến cơ thể nổi đầy da gà, thân thể mềm nhũn, nhưng cũng biết nếu hiện tại không ngăn cản sẽ không kịp nữa, thở gấp nói:

“Tướng công, không... không... muốn...”

Cả người Phú Quý chợt khựng lại, bàn tay đang vuốt ve trên người Hứa Thảo cũng dừng lại, vùi đầu vào vòm cổ Hứa Thảo thở hỗn hễnh, sau đó vội vàng ngồi dậy, thở gấp nói: “Ta.. ta đi ra ngoài một chút.” Nói xong, nhanh chóng đứng dậy mặc thêm áo khoác rồi đi.

Hứa Thảo sững sờ một chút, sau đó cả gương mặt liền đỏ bừng, vội vàng chui vào trong chăn. Đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, lại từ trong chăn chui ra, nhìn thấy Miêu Miêu nằm phía bên trong vẫn đang ngủ say, thế này mới nhẹ nhàng thở ra.

Một lúc lâu sau, Phú Quý mới quay lại, cởi giày, leo lên giường, ôm Hứa Thảo ngủ.

Hứa Thảo mới đầu còn có chút bất an, nghe thấy tiếng thở trầm ổn của hắn, bỗng cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn, nhưng nàng nghĩ đến việc tính cả tuổi mụ mình cũng mới có mười bốn tuổi, mà làm việc... đó thì vẫn có cảm giác không được tự nhiên. Suy nghĩ miên man đến hơn nửa đêm, nàng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Cũng may ngày hôm sau Phú Quý vẫn chưa có cái gì không ổn, chính là Hứa Thảo có cảm giác hắn giống như hơi ngượng ngùng, mỗi khi cùng nàng nói chuyện ánh mắt đều có chút trốn tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng như bình thường, giống như thể hắn làm sai việc gì đó vậy.

Trận tuyết tiếp theo này rơi chừng bảy tám ngày thì bắt đầu rơi nhỏ lại, Hứa Thảo cũng nhẹ nhàng thở ra, trận tuyết này cũng nên dừng lại rồi.

Quả nhiên hai ngày sau tuyết ngừng rơi, nhưng bên ngoài tuyết đọng lại quá dày, cao tầm đến đùi.

Tuyết đọng còn chưa tan, đường đi vẫn bị chặn, Trần Như tự nhiên là đi về không được, đành nán lại thêm vài ngày nữa, cũng may mấy ngày tiếp theo trời đều nắng, mỗi ngày đều nghe được tiếng nước rơi từ mái nhà xuống tí tách. Trần Như cũng khá ít đi tìm Thẩm thị và Hứa Thảo trò chuyện, mỗi ngày đều ở trong phòng Trần thị, cùng bà nói nói cười cười, may vá thêu thùa khiến bà đối nàng ta càng thêm yêu thích.

Nhìn tuyết chảy tí tách bên ngoài mái hiên, Trần thị thở dài, lôi kéo tay Trần Như, nói:

“Như nhi a, phải chi ta có được một người nữ nhi như con thì tốt rồi, vừa ngoan ngoãn, vừa nghe lời. Thật sự không được thì làm con dâu của ta cũng tốt a.”

Trần Như nghe xong, mặt đỏ lên cười nói: “Cô cô, người nói lung tung cái gì vậy a, Tiểu An biểu muội không phải là nữ nhi của người sao?”

Trần thị đột nhiên giận dữ nói: “Đứa nhỏ kia cả ngày chỉ biết chọc giận ta, bởi vì chuyện Thạch Đầu lần trước, cho đến bây giờ vẫn còn giận dỗi, không thèm nói chuyện với ta. Như nhi, ngươi nói cho cô cô nghe một chút, có đứa con nào giận nương nó như vậy không chứ.”

Trần Như nghe vậy, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu An vẫn còn nhỏ, cô cô cũng đừng lo lắng quá, sau này lập gia đình rồi biểu muội sẽ không còn như vậy nữa. Biểu muội chỉ là hơi giận người chút thôi, mấy ngày trước vẫn tìm người nói chuyện đấy thôi, thật ra biểu muội vẫn rất thương người a.”

“Aiz, vẫn là không bằng con bớt lo a, Như nhi a, con nếu có thể làm con dâu của ta thì thật tốt.” Trần thị than thở, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối.

“Cô cô, người đừng nói lung tung nữa, để cho người khác nghe được lại tưởng ta có tâm tư không đàng hoàng gì đó.” Trần Như xấu hổ cuối đầu nói.

Trần thị cười đáp: “Được, được, được, ta không trêu ghẹo con nữa, mấy ngày nay tuyết cũng tan kha khá rồi, con cùng chuẩn bị về đi, chỉ là... ta thật sự luyến tiếc con a.”

Trần Như cười nói: “Cô cô, người nếu nhớ Như nhi thì sau này Như nhi thường xuyên đến thăm người là được.”

“Vậy thì quá tốt rồi...” Trần thị cười tủm tỉm nói.

Lại qua mấy ngày, tuyết tan đại khái cũng gần hết, Trần thị lại lo lắng Trần Như đi trên đường có gì nguy hiểm, liền bảo Phú Quý đưa nàng ta trở về.

Phú Quý không vui, liếc mắt nhìn Trần thị nói: “Nương, ta không đi.” Bảo một người đàn ông như hắn đưa một phụ nhân bị chồng bỏ về là có ý tứ gì? Hắn cũng không muốn làm cho nương tử hắn tức giận.

Trần thị tức giận đến mức muốn dậm chân nói: “Không đưa biểu muội ngươi về, nhỡ trên đường nàng gặp chuyện gì thì sao? Ngươi đi hay là không đi đây?”

Phú Quý không kiên nhẫn đáp: “Biểu muội có tay có chân, đường đều đã thông, trước đó hai ngày mọi người đã có thể đi lại, thì có cái gì mà gặp không may chứ.”

Trần Như bị Phú Quý nói mặt đỏ bừng, hồng hồng mắt nói: “Cô cô, con một mình đi về được mà, không nên phiền đại biểu ca.”

“Nhị lang, vậy ngươi đưa đi.” Trần thị quay sang nói với nhị nhi tử Dương Đại Bằng, “Một mình biểu muội ngươi về nhà không an toàn, nên ngươi đưa con bé về đi.”

Dương Đại Bằng vội đáp: “Nương, con có việc bận rồi.”

Trần thị bị tức đến khó thở, nhìn qua Dương Tiểu Đồng đúng bên cạnh nói: “Tam lang, vậy con đi đi.”

Không đợi Dương Tiểu Đòng nói chuyện, Ngưu thị bên cạnh đã vội vàng kêu lên: “Tướng... tướng công, ta... bụng ta có chút đau, chàng nhanh đỡ ta về phòng.”

Dương Tiểu Đồng nghe xong, vội vội vàng vàng đỡ nương tử hắn đi vào phòng.

Trần Như giống như một trái bóng phiền toái, đá tới đá lui không ai cần, điều này làm cho nàng ta nhịn không được nắm chặt hai tay khẽ run. Một lúc lâu sau, mới ngẩng đầu lên, cười nói:

“Cô cô, con đã nói là không cần phiền toái ai đưa về mà, con chính mình có thể đi về được.”

Trần thị cuối cùng đành phải từ bỏ, nhỏ giọng nói: “Vậy đi đường nhớ phải cẩn thận.”

Trần Như rốt cuộc đã đi, Hứa Thảo lặng lẽ thở ra, Thẩm thị và Ngưu thị cũng thở phào nhẹ nhõm theo.

Ngày cứ lặng lẽ trôi qua, mười ngày sau, tuyết đã tan hết, mặt trời chiếu khắp nơi, mặc dù còn chút rét lạnh, nhưng đã có thể đi ra ngoài, không cần giống như mười mấy ngày trước chỉ có thể làm ổ ở trong nhà.

Đã đến giữa tháng hai, cũng đến lúc bắt đầu cày bừa vụ xuân. Đây là vụ mùa đầu tiên trong năm nên không thể qua loa, đất đai phải làm kỹ như vậy lúa mới tươi tốt, đến lúc thu hoạch mới được mùa. Người ta thường nói vụ xuân mà lười biếng làm đất, tất sẽ chết đói sau này quả không sai.

Gia đình Hứa Thảo không có trâu, cho nên thời điểm này là bận vô cùng, khoai tây Hứa Thảo để làm giống đều đã nãy mầm, Phú Quý đành phải tự mình ra kéo cày.

Hứa Thảo đau lòng, nhưng không khuyên được hắn, đều đã nói chờ trâu nhà ai rảnh rỗi liền đi mượn nhưng hắn không nghe. Hắn nhếch miệng cười, nói: “Nương tử, nàng yên tâm, sức lực của ta rất tốt.”

Nàng không có biện pháp nào, chỉ có thể mỗi ngày nấu thức ăn ngon cho hắn, một ngày ba bữa cơm, cơm trưa thì nàng bỏ vào cái rổ mang ra đồng cho hắn. Nếu không bận việc gì thì nàng cũng đi ra theo, giúp hắn rót nước, lau mồ hôi.

Cũng may chỉ có hai mẫu đất, bận rộn hai ba ngày liền cày xong, tiếp theo là xới đất, đem đất vun thành từng hàng, đợi bỏ khoai tây vào trồng nữa là xong. Khoai tây cũng không phải dễ trồng, không phải cứ cầm một củ vùi xuống đất, cái gì cũng không cần làm, là có thể nảy mầm mọc thành cây và trưởng thành có nhiều củ khoai tây lớn.

Khoai tây cũng có bệnh đốm lá, cùng vài loại sâu bệnh khác, nhưng Hứa Thảo nghĩ khoai tây này do nàng đào được trên núi chắc không có vấn đề gì, hơn nữa hai mẫu đất này mới khai hoang, chưa trồng qua cái gì, cho nên các bệnh tiềm ẩn chắc sẽ nhỏ.

Tuy nghĩ là không có bị bệnh, nhưng Hứa Thảo vẫn làm dự phòng, đầu tiên đem khoai tây ngâm vào vào nước ấm tầm một khắc. Nguyên bản dùng dược để ngâm giống, nhưng nơi này không có, Hứa Thảo đành phải từ bỏ.

Khoai tây này vốn không quá lớn, Hứa Thảo chỉ có thể đem từng củ cắt thành hai nửa, mỗi bên trên bề mặt đều nảy mầm, như vậy trồng xuống có thể sống được.

Cắt khoai tây, rồi ngâm nước ấm xong, liền được Hứa Thảo cẩn thận trồng xuống. Có vài củ mầm đã lên khá lớn, nên khi vùi xuống cần phải vô cùng cẩn thận kẻo sơ ý một chút nó sẽ gãy. Đầu tiên cho vào hốc đất một ít phân tro, sau đó đặt củ khoai tây vào và lấp nhẹ, cái nào có mầm thì chừa phần mầm đó ra. Cuối cùng tưới qua một lần nước là hoàn thành.

Bảy mươi củ khoai tây trồng cũng được kha khá, tầm ba phần trên toàn bộ diện tích đất. Sau đó Hứa Thảo lấy một ít hạt kê để trồng. Người nơi này lương thực chủ yếu là gạo lức, ngô, bột mì, bột ngô, bột khoai lang, còn gạo trắng và bột mì tinh đều rất đắt. Một ít hạt giống mua được này cũng chỉ đủ cho Hứa Thảo trồng thử.

Lại loại một mẫu ngô, còn lại hai phân đất, Hứa Thảo trồng một ít rau dưa để trong nhà có cái ăn, không cần phải đi mua. Xong xuôi hết tất cả công việc, vỏn vẹn tròn ba tháng.