Nông Phụ

Chương 52

“Nương, chúng ta về sớm đi, trong nhà chỉ có Miêu Miêu cùng tiểu Quang, con hơi lo lắng.”

Lí thị ừ một tiếng, thật cẩn thận đem hai mươi lượng cất vào trong lòng, tim vẫn còn đập thình thịch rất mạnh, chốc chốc lại dùng aty sờ vào chỗ cất bạc xem chúng còn không, một lúc lâu sau Lí thị mới bình tĩnh lại, hướng Hứa Thảo cười nói:

“Đại nha, chúng ta đi nhanh lên thôi, à à, chờ một chút, ta đi mua ít trái cây ngọt về cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ thèm.”

Thu được nhiều tiền, khó có được một lần Lí thị hào phóng.

Hứa Thảo tất nhiên là hy vọng Lí thị đối tốt với mấy đứa nhỏ một ít, đừng keo kiệt quá, lòng tràn đầy vui vẻ mang Lí thị đi mua đồ. Lí thị mua ít trái cây, lại mua thêm chút vải, cười tủm tỉm nói:

“Về may cho mỗi đứa bộ quần áo mới.”

Mua xong hết, hai người liền nhanh chóng quay trở về thôn.

Bán rượu nho cũng gần hết một ngày, khi về đến nhà, mặt trời đã ngả về phía tây, Hứa Thảo mới bước chân vào trong sân đã nhìn thấy tiểu Hà đang bận bịu trong bếp, Miêu Miêu thì ngoan ngoãn ngồi im một chỗ nhìn tiểu Hà làm việc.

Nhìn thấy Hứa Thảo về, Miêu Miêu vội vàng đứng dậy, chạy nhanh qua, hai tay nhỏ ôm lấy chân Hứa Thảo, cười nói:

“Nương, người đã về rồi, Miêu Miêu rất nhớ người.”

Hứa Thảo lấy trái cây ngọt trong tay đưa cho Miêu Miêu, cười nói: “Đây là bà ngoại mua cho con, nhanh cầm ăn đi.”

“Bà ngoại?” Miêu Miêu ôm bao giấy đựng mấy quả trái cây, hai mắt tròn đen lay láy, sáng, trong veo nhìn Hứa Thảo, nói: “Nương, bà ngoại thật tốt.”

Đang bận bịu làm việc trong bếp, nghe thấy tiếng nói chuyện, tiểu Hà cũng chạy vội ra, hướng Hứa Thảo kêu một tiếng chị dâu. Hứa Thảo cười đáp: “Tiểu Hà, thân mình muội thế nào rồi?”

Tiểu Hà vội đáp: “Chị dâu, uống mấy thang thuốc muội cũng tốt lên nhiều rồi, cả người cũng có khí lực.”

Nhìn thấy sắc mặt nàng ta không còn trắng bệch như trước, đã có chút hồng nhuận, Hứa Thảo mới vừa lòng gật đầu. Đi theo nàng ta vào bếp chuẩn bị bữa cơm tối.

Tiểu Hà nấu cháo gạo lức, Phú Quý cùng tiểu Quang bận bịu khai hoang, Hứa Thảo sợ bọn họ về ăn khôn đủ no, lại dùng bột mì và trứng gà làm thêm chục cái bánh rán. Hứa Thảo vừa làm, vừa dặn tiểu Hà:

“Tiểu Hà, mấy ngày nay Phú Quý và tiểu Quang khoai hoang đất rất vất vả, sợ bọn họ ăn không đủ no, nên buổi tối đừng nấu cháo, làm bánh bao hoặc nấu cơm tẻ đều được. Còn nữa, trứng gà cũng đừng tiết kiệm, cứ chiên vài ba trái, kho thêm thịt hoặc cá và một ít rau. Nói chung nấu làm sao cho bọn họ ăn đầy đủ chất mới có sức làm việc, bụng đói sẽ không thể làm được gì.”

Tiểu Hà nhìn một nồi cháo và dĩa dưa muối trên bàn mặt chợt đỏ bừng. Trước kia trong nhà luôn ăn không đủ no, nên nàng liền quen như vậy, luôn tiết kiệm, sợ ăn bữa nay hết, mai không có cái ăn.

Nhìn Hứa Thảo bận việc luôn tay, tiểu Hà cuồi đầu nhỏ giọng nói: “Chị dâu, muội nhớ rồi.”

Hứa Thảo quay đầu thấy bộ dạng quẫn bách của nàng ta thì cười bảo: “Các ngươi hiện tại sống cùng chúng ta, gọi ta là chị dâu cho nên cũng đừng ngại ngùng, có cái gì cần cứ nói với ta.”

Tiểu Hà cuống quýt gật đầu: “Chị dâu, muội biết rồi.”

Hứa Thảo nói xong, lại quay đầu tiếp tục rán bánh, lại cho tiểu Hà đi lấy cút cá và thịt trong hầm ra, cá thì chiên vàng lại rồi kho nước mắm, thịt thì xào với cọng tỏi non.

Cơm nấu vừa xong, Phú Quý và tiểu Quang đã vác cuốc, xẻng trở về, hai người đều một thân mồ hôi ướt đẫm. Hứa Thảo thấy vậy nói tiểu Hà phụ nàng mang nước ấp ra: “Hai người nhanh đi tắm đi, rồi ra ăn cơm kẻo đói. Thời gian này mọi người đều đang bận rộn trồng bắp, nên hai người ráng thêm mấy hôm, khi đó mướn thêm người, hai người cũng bớt cực hơn.”

Phú Quý đáp một tiếng, nhận lấy thùng đựng nước ấm trong tay Hứa Thảo, nhếch miệng cười đáp: “Thuận tiện cũng mướn người đào phía sau viện cái giếng luôn, như vậy mỗi khi cần dùng nước cũng dễ dàng hơn.”

Lúc ăn cơm, tiểu Hà còn có chút giữ ý nhưng tiểu Quang thì thoải mái vùi đầu ăn. Hai người đều bận rộn cả một ngày, tất nhiên là cực kỳ mệt, ăn uống xong, tiểu Quang về phòng nghỉ ngơi, còn tiểu hà giúp Hứa Thảo dọn dẹp bát đũa và nhà bếp.

Sắc trời chẳng mấy chốc đã đen thui, cổ đại lại không có gì để giải trí nên Phú Quý và Hứa Thảo cũng đi ngủ sớm. Phú Quý ôm Hứa Thảo rầm rì nói chuyện một lát, chẳng bao lâu liền lăn ra ngủ say.

Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, Hứa Thảo quay đầu nhìn gương mặt kiên nghị của nam nhân nằm cạnh mình, trong lòng bỗng cảm thấy mềm mại. Nàng vươn tay vuốt ve mặt hắn một lúc, hé miệng cười khẽ, rồi dựa vào trong lòng hắn nhắm mắt ngủ.

Sau khi người trong thôn trồng bắp xong, nghe nói Phú Quý đang mướn người thì đều vội vàng chạy đến. Trong thôn có nhiều lao động khỏe, Hứa Thảo trả tiền công cao nên sẽ có nhiều người đến xin làm hơn. Chỉ trong vòng một tháng đã khai hoang được mười mẫu.

Mười mẫu đất Hứa Thảo cảm thấy cũng đủ rồi, còn vấn đề ruộng nước đến nay vẫn chưa có tin tức gì. Tiếp đó Phú Quý lại mườn người đào giếng.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, tiểu Quang và tiểu Hà cũng đã ở đây được một tháng. Tiểu Hà bình thường phụ nấu cơm, trông Miêu Miêu, đi lên núi cắt cỏ cho heo, chỉ có tiểu Quang tháng này rất vất vả, Hứa Thảo trả cho hắn một trăm sáu mươi văn, cho tiểu Hà năm mươi văn.

Tiểu Quang lăng lăng nhìn một trăm sáu mươi văn tiền trong tay, ngẩng đầu ngốc ngếch hỏi:

“Chị dâu, không phải tẩu nói thời gian bận sẽ trã một trăm văn tiền sao? Như thế nào bây giờ lại… lại cho đệ nhiều như vậy?”

Hứa Thảo cười nói: “Lúc đầu ta nói giúp việc nha nông sẽ cho một trăm văn, nhưng tháng này khai hoang đất rất cực nhọc nên ta trả cho đệ một trăm sáu mươi văn. Tiền này đệ dáng dành dụm, về sau ở trong thôn mua miếng đất, dựng gian nhà mà ở, như vậy hai tỷ đệ các ngươi cũng có chốn dung thân.”

Tiểu Quang nghe Hứa Thảo nói vậy ngây ngốc nở nụ cười. Nhưng tiểu hà đứng bên cạnh lại có chút bất an, nhìn số tiền trong tay tiểu Quang nói: “Chị dâu, tẩu trả quá nhiều. Tẩu cho chúng ta ăn, ở luôn rồi, mà trả nhiêu đây… nhiều lắm.”

“Nhiều chỗ nào?” Hứa Thảo cười nói, “Muội nhìn một chút tháng này tiểu Quang mệt như thế nào a, số tiền này hai đứa giữ đi, sau này có đủ tiền ra ngoài mua đất dựng nhà ở nhưng vẫn có thể đến làm phụ cho ta mà. Chỉ cần các ngươi làm tốt ta sẽ trả công cao.”

Hứa Thảo không phải không nghĩ đến việc mua đứt hai người bọn họ, chính là trong thôn chưa có nhà nào mua người cả, mất công đến lúc đó lại bị đồn nàng buôn bán nhiều tiền, học nhà giàu mua nha đầu sai sử… Nàng cũng chẳng cần người hầu kẻ hạ, chỉ là thấy Phú Quý làm một mình cực quá mới muốn tìm hai người giúp đỡ mà thôi. Dù sao nhà nàng neo người, vừa trồng trọt, nuôi lợn việc bận không xuể. Giờ có hai đứa này phụ giúp, mỗi ngày nàng cũng không phải quá mệt nữa.

Tiểu Hà không lên tiếng, chỉ im lặng để tiểu Quang cất tiền vào người. Đợi Hứa Thảo đi ra khỏi phòng, tiểu Quang liền đem một trăm sáu mươi văn đưa cho tiểu Hà, cười tủm tỉm nói:

“Tỷ, tiền này tỷ giữ đi, chờ một thời gian nữa, dành dụm đủ chúng ta có thể xây một gian nhà cỏ tranh chuyển ra ngoài ở.”

“Đúng vậy.” Tiểu Hà cũng nở nụ cười, cảm kích nói: “Chúng ta phải cảm tạ chị dâu thật nhiều.”

“Vâng, tỷ, đệ biết rồi. Đệ sẽ cố gắng làm việc hơn nữa.”

Hứa Thảo đi ra xem thử giếng mới đào, nước bên trong rất trong, Hứa Thảo múc một gàu lên xem thử, nước cũng rất lạnh, uống thử thì có vị ngọt thanh, đúng là nước thiên nhiên không bị ô nhiễm có khác.

Bây giờ đã tháng sáu, Hứa Thảo múc lên vài gàu nước xong gọi tiểu Quang đi ra, hai người mang theo Miêu Miêu đi ra ruộng, còn tiểu Hà, sau khi đóng cửa cổng cẩn thận thì đi lên núi cắt cỏ cho lợn.

Đi vào ruộng, nhìn khoai tây sinh trưởng khá tốt, xanh um một mảnh. Mới khoai hoang mười mẫu kia, Hứa Thảo tính chờ đến tháng tám sẽ trồng khoai tây hết, bây giờ thứ này còn mới mẻ, mà mới có một mình thôn nàng trồng như vậy cung cấp cho các nơi là không đủ, nàng tranh thủ trồng nhiều vài vụ, kiếm thêm chút bạc.

Còn có hai tháng thời gian, mười mẫu đất kia phải lo làm đất cho kỹ, bón phân, ủ mùn đến lúc đó hy vọng cho sản lượng cao một tí.

“Chị dâu, này là khoai tây đúng không? Đệ nghe nói ở tửu lâu trên trấn, một dĩa khoai tây xào ti tầm trăm văn tiền, rất đắt.” Tiểu Quang nhìn hai mẫu khoai tây trước mặt chậc lưỡi nói.

Hứa Thảo ngồi xổm xuống bắt đầu nhổ cỏ, cười nói: “Do giờ nó có ít nên mới quý, vài năm nữa cũng chỉ còn là thứ dành cho gia đình nghèo ăn, không bao giờ còn có thể bán giá cao như thế.”

Tiểu Quang phụ Hứa Thảo nhổ cỏ, Hứa Thảo lại chỉ cho thằng bé cách trồng khoai tây, những điều cần lưu ý, cùng với các loại bệnh thường gặp sẽ chữa trị như thế nào.

“Chị dâu, tẩu biết thật nhiều, khó trách khoai tây tẩu trồng so với nhà người ta tốt hơn nhiều lắm.”

Hứa Thảo ươm giống sớm hơn người khác, thường ngày cũng hay chú ý chăm sóc, nhổ cỏ, tưới nước đều rất chịu khó, cho nên hai mẫu này của nàng chắc chắn thu được sản lượng cao hơn nhà khác.

Hai người bận rộn làm việc, Miêu Miêu ngoan ngoãn ngồi một bên tự chơi, không khóc không nháo, nhàm chán quá thì hái hoa dại chơi vui vẻ. Nhổ cỏ nửa ngày, buổi chiều Hứa Thảo cùng tiểu Quang cũng đi lên núi cắt cỏ lợn. Nhị nha, tam nha đều không có nhà nên Hứa Thảo đem Miêu Miêu gửi cho Thẩm thị.

Chờ đến tối, lúc Hứa Thảo đến đón Miêu Miêu, tam đệ Dương Tiểu Đồng cứ nhìn nàng chằm chằm, một bộ muốn nói lại thôi. Hứa Thảo nói câu cảm tạ với Thẩm thị lại chào qua mọi người trong Dương gia mới chuẩn bị ra về, đột nhiên bị tiểu Đồng gọi lại: “Đại tẩu, đại ca về chưa?”

“A, tam đệ, đại ca ngươi chắc cũng sắp về, ngươi tìm hắn có chuyện gì?”

Dương Tiểu Đồng có chút ngượng ngùng, liếc mắt nhìn về đông phòng một cái, mới nhìn sang Hứa Thảo, cắn răng nói: “Đại tẩu, đệ tìm đại ca có chút chuyện, nếu không… nếu không để đệ chờ đại ca về rồi thương lượng với huynh ấy cũng được.”

Hứa Thảo bế Miêu Miêu cười đáp: “Cũng tốt. Chắc hắn cũng sắp về rồi.”

Cả hai đang nói chuyện, Trần thị bỗng từ trong phòng chạy ra, chỉ vào Dương Tiểu Đồng mắng: “Đứa nhỏ đáng chết này, có phải hay không có vợ rồi quên nương a, ngươi hôm nay nếu dám đi mượn tiền của đại ca ngươi, xem ta có đánh gãy chân ngươi hay không?”

Dương Tiểu Đồng không nghĩ đến Trần thị chạy ra, xấu hổ đỏ mặt, tức giận gắt lên: “Nương!”

“Ngươi còn biết gọi ta là nương a?” Trần thị khó thở nói, nghĩ đến tiểu nhi tử mình yêu thương nhất bị con dâu xúi giục chuyển ra ở riêng, lòng của bà ta liền đau đớn. “Đồng nhi a, nương trong lòng rất khó chịu, ngươi chỉ vì một cái phụ nữ mà chuyển ra ngoài sống hay sao? Ngươi không cần nương, ngươi làm nương thất vọng cỡ nào a?” Trần thị vừa khóc vừa dùng những lời lẽ thân tình nói, lén lút trừng mắt về hướng Ngưu thị đang ở trong phòng.

Hứa Thảo ôm Miêu Miêu đứng một bên xem, không rãnh mà xen vào.

Dương Tiểu Đồng rất khó xử nói: “Nương, con cũng không có nghĩ như vậy… nhưng là… nhưng là ngài vì sao nhẫn tâm đối với tiểu Quế Hoa như vậy? Con bé vẫn còn là một đứa bé sơ sinh a, ngài làm sao có thể bỏ mặc con bé ngã xuống giường, khóc đến mức lạc cả giọng, máu chảy be bét mà không quan tâm a?”

Hứa Thảo nghe vậy liền hiểu rõ, khó trách Tiểu Đồng tính tìm Phú Quý mượn tiền. Sợ là Trần thị này lại làm ra chuyện gì đó cực phẩm đây.

Lời Tiểu Đồng vừa nói ra, Ngưu thị ở trong phòng liền ô ô khóc lên, nghe rất thê thảm.

Trần thị nghe hắn nói việc này, lắp bắp thanh minh: “Đồng nhi, nương… nương cũng không phải cố ý. Do nương không có nghe thấy tiềng tiểu Quế Hoa khóc, bằng không nhất định nương sẽ chạy vào xem con bé.”

Trần thị đang giải thích, đột nhiên tiểu Quế Hoa ở trong phòng khóc lớn lên, Dương Tiểu Đồng hốt hoảng chạy vào, không bao lâu liền vội vàng chạy ra, cũng chẳng thèm để ý đến Trần thị đang đứng một bên khóc lóc, hướng Hứa Thảo nói:

“Đại tẩu, chúng ta đi thôi.”

Hứa Thảo gật đầu, hai người một trước một sau nối đuôi nhau đi. Hứ Thảo bế Miêu Miêu đi phía trước, Dương Tiểu Đồng lẳng lặng đi theo sau, hắn không nói lời nào nên nàng cũng không tiện hỏi han.

Qua một lúc, Dương Tiểu Đồng mới thở dài nói: “Đại tẩu, không dối gạt tẩu, đệ tìm đại ca là muốn hỏi mượn chút tiền ra ngoài dựng tạm mái nhà tranh ở. Vốn đệ nghĩ nương và Mai nhi có sống chung cũng không đến mức quá sức chịu đựng, ai ngờ nương lại là người như thế này.” Hắn nói xong dừng lại một chút mới nói tiếp, “Hôm nay cả nhà chúng ta không có ai ở nhà, đệ cùng Mai nhi có chuyện cần đi lên trấn trên, chỉ có mình nương cùng Quân ca nhi, tiểu Quế Hoa ở nhà. Quế Hoa nhà đệ còn nhỏ, thường chỉ ngủ, chỉ cần lâu lâu nương vào nhìn một chút là được. Ai ngờ vậy mà cả ngày trời nương cũng không đi đến phòng đệ một chuyến, chờ đến lúc hai người bọn đệ trở về, con bé khóc đến lạc cả giọng. Đệ cùng Mai nhi chạy vội vào thì thấy con bé nằm sấp dưới sàn nhà khóc, trên trán máu chảy ròng ròng, sắc mặt xanh mét, nếu… nếu hai người bọn đệ về trễ thêm chút nữa, Quế Hoa… Quế Hoa chỉ sợ sẽ…”

Dương Tiểu Đồngn ói tới đó, nhịn không được, cuối đầu lau mắt, “Tuy rằng đệ biết nương không thích cháu gái, nhưng con bé dù sao cũng là cháu ruột của nương a, bà làm sao có thể nhẫn tâm như thế chứ?”

Hứa Thảo thở dài, quay sang an ủi: “Tam đệ, ngươi cũng đừng quá tức giận. Sau này chuyển ra ở riêng thì tốt rồi, hôm nay con bé sao rồi?”

Nàng không có biết chuyện này, bằng không sẽ chạy sang nhìn Quế Hoa một chút. Bất quá, ngẫm lại chuyện như vậy sao bọn họ dám nói ra, nếu truyền ra ngoài Trần thị không bị người trong thôn dùng nước miếng dùm chết mới là lạ.

Dương Tiểu Đồng nói: “Ngày hôm qua đệ liền ôm con bé đi gấp lên trấn trên khám, may mà không có chuyện gì nghiêm trọng.”

Hứa Thảo hỏi: “Cha không biết việc này sao?” Lấy tính tình Dương lão cha, xảy ra chuyện này chắc chắn sẽ ở riêng.

“Cha đêm qua trở về, biết được chuyện này, liền nói muốn ở riêng. Kết quả nương nháo lên, cha liền bỏ đi một mạch lên trấn trên, đến bây giờ còn chưa có quay về.”

Nhớ đến chuyện trong nhà, Dương Tiểu Đồng cảm thấy rất đau đầu, hắn không ngờ nương lại là người như thế.

Hứa Thảo thở dài, cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Hai người đến nhà, chỉ có tiểu Hà cùng tiểu Quang ở, tiểu Hà đang nấu cơm trong bếp, bước ra chào Dương Tiểu Đồng một cái rồi lại đi vào bếp tiếp tục nấu, tiểu Quang thì đang nấu nước. Chẳng bao lâu Phú Quý liền về, hai người vào phòng nói chuyện, Hứa Thảo cảm thấy chuyện này để cho Phú Quý tự giải quyết đi, nên nàng đi xuống bếp phụ tiểu Hà nấu cơm.

Rất nhanh, Phú Quý cùng Tiểu Đồng từ phòng khách đi ra, Phú Quý đi vào trong bếp nói với Hứa Thảo là buổi tối Dương Tiểu Đồng ở lại ăn cơm. Hứa Thảo nghe vậy nói Tiểu Quang đi mua mấy miếng đậu hũ và một bình rượu nhỏ, còn nàng đi ra phía sau vườn hái ít rau, lại làm thêm hai món mặn. Bữa tối gồm có cơm trắng, đậu hũ nấu canh cải thìa, bên trong còn cho thêm mấy miếng thịt, nên rất thơm, nước canh vị ngọt thanh, thịt kho, rau xào và một ít cá chiên.

Người một nhà cùng ăn cơm tối, Tiểu Đồng tâm trạng cũng đã tốt hơn. Đang ăn thì Ngưu thị ôm tiểu Quế Hoa đến tìm. Nhìn thấy mọi người đang ăn, Ngưu thị có chút xấu hổ, đứng ngoài cửa, ngại ngùng gọi một tiếng đại ca, đại tẩu.

“Tam đệ muội ăn chưa? Nếu chưa ăn thì ngồi xuống ăn luôn.” Hứa Thảo cười nói.

Tuy rằng nàng cùng Ngưu thị có mâu thuẫn, nhưng từ khi sinh tiểu Quế Hoa nàng ta cũng thay đổi khá nhiều. Hứa Thảo cũng không muốn cứ lôi mãi những chuyện quá khứ ra tính toán.

Ngưu thị ôm tiểu Quế Hoa, nuốt nướng miếng một cái, cười nói: “Không cần…”

Tiểu Quế Hoa bao một vòng vải bố trắng tinh trên trán, cả người nằm gọn trong lòng Ngưu thị, nghe thấy mùi đồ ăn mới ngẩng đầu lên nhìn qua, ngay sau đó con bé liền tỉnh táo, dùng sức giẫy dụa ở trong lòng Ngưu thị, râm rì đòi ăn.

“Ngồi xuống ăn đi.” Phú Quý cũng mở miệng nói.

Hứa Thảo lấy thêm cho Ngưu thị một cái ghế nhỏ, Ngưu thị nhỏ giọng nói cám ơn rồi mới ôm tiểu Quế Hoa ngồi xuống.

Hứa Thảo múc cho tiểu Quế Hoa một miếng đậu hũ mềm, chút bánh bao mềm, lại đưa cho Ngưu thị một đôi đũa nói: “Tam đệ muội mau ăn đi. Tiểu Quế Hoa bây giờ cũng được tám tháng có thể ăn được mấy thức mềm mềm này rồi đó.”

Ngưu thị cười đáp: “Đã tám tháng rưỡi rồi, có thể y y nha nha nói chuyện luôn rồi.”

“Múc thử cho con bé miếng đậu hũ ăn đi.”

“Bình thường ở nhà đến bữa cơm là bắt đầu quậy, cho đến khi cũng ăn thử một chút mới thôi.” Nói về nữ nhi, vẻ mặt Ngưu thị nhu hòa.

Nhìn thấy Ngưu thị như vậy, Hứa Thảo cảm thấy trong lòng thư thái một ít. Ăn xong cơm tối, Phú Quý hỏi Hứa Thảo năm lượng bạc cho Dương Tiểu Đồng.