Nông Phụ

Chương 53

Tiểu Đồng nhận bạc, hướng Phú Quý và Hứa Thảo gật nhẹ đầu, nói cám ơn xong liền mang Ngưu thị rời đi.

Phú Quý xoay người, cầm tay Hứa Thảo, cười nói: "Vừa rồi Tam đệ ở trong phòng có nói với ta trên người hắn cũng có mấy lượng bạc, muốn mượn thêm năm lượng nữa để làm cái nhà chắc chắc một tí rồi chuyển ra ngoài ở. Hắn nói vài năm tới hắn sẽ cố gắng làm việc trả lại cho chúng ta sớm."

"Không có gì, nhưng mà nương cũng làm khó tam đệ quá mức." Hứa Thảo nghĩ đến Dương lão cha bỏ đi đâu không biết thì lo lắng nói, "Ta nghe Tam đệ nói cha đi lên trấn trên, qua một ngày một đêm rồi cũng không biết hiện tại người ra sao nữa. Bây giờ, phải làm thế nào mới tốt đây?"

Vẻ mặt Phú Quý cũng trở nên nghiêm túc, nhíu mày, nghĩ nghĩ, nói: "Trên trấn cha cũng có hai người bằng hữu tốt, qua nay chắc ông ở đó, ngày mai ta lên trấn bán con mồi tiện thể hỏi thăm xem sao. Hiện tại cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi ngủ thôi."

Hai người không hề nghĩ đến nửa đêm liền xảy ra chuyện.

Đang ngủ say, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa liên hồi, tiểu Bạch ngay lập tức sủa lớn làm bừng tỉnh Phú Quý cùng Hứa Thảo.

Hai người nhanh đi mở cửa cổng, dựa vào ánh sáng từ trăng nhìn người đứng bên ngoài, hình như còn cổng ai đó trên lưng. Người kia thấy có người mở cửa, vội vàng nói: "Phú Quý, mau, mau... cha ngươi bị ngã."

Nghe giọng nói này, Phú Quý nhận ra chính là Đức Tử thúc trong thôn.

Phú Quý và Hứa Thảo kinh hãi, vội vàng đi ra, nheo mắt nhìn kỹ, thấy người trên lưng Đức Tử thúc đúng là Dương lão cha, cả người nồng nặc mùi rượu.

Phú Quý vội vàng phụ Đức Tử thúc mang Dương lão cha vào trong phòng, nhờ ánh sáng đèn dầu mới phát hiện sắc mặt ông trắng bệch, trên tay trầy trụa rất nhiều, trên người cũng đầy bùn.

“Đức Tử thúc, sao lại như thế này vậy?”

Đức Tử thúc lau mồ hôi trên trán, nói: “Hôm nay ta có chút chuyện trên trấn nên mới về trở về, ai ngờ trên đường về bỗng nghe thấy tiếng cha ngươi, làm ta gật cả mình, chạy qua xem, cha ngươi cả người đầy mùi rượu, ta nghĩ chắc uống say mới bị té xuống ruộng, lại nghe cha ngươi cứ lẩm bẩm bà già chết tiệt thì đoán cha nương ngươi chắc có mâu thuẫn, cãi nhau, cũng không dám đưa cha ngươi về nên đành đưa đến đây. Phú Quý a, ngươi mau tìm chiếc xe kéo cha ngươi lên trấn tìm đại phu coi thử đi, ta cũng không biết cha ngươi có bị ngã gãy chân không nữa.”

Phú Quý nghe vậy, nhíu nhíu mày không đáp.

“Chị dâu, có chuyện gì thế?” Bên ngoài vang lên giọng tiểu Quang và tiểu Hà.

Hứa Thảo quay đầu nhìn, thấy tiểu Quang và tiểu Hà đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, vẻ mặt kích động, lại nhìn thấy Dương lão cha nằm trên kháng liền bị dọa sợ, vội vàng hỏi:

“Dương lão cha xảy ra chuyện gì vậy? Không có việc gì chứ?”

“Không có gì lớn, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, một lát nữa ta và đại ca các ngươi đem cha lên trấn xem một chút.”

Sau đó Phú Quý nói lời cảm tạ Đức Tử thúc, lại tìm xe đẩy, bỏ Dương lão cha lên và đẩy lên trấn trên. Cũng may đêm nay trăng rất sáng, đường đi cũng thấy khá rõ. Lúc này cũng tầm giờ hợi, chờ đến lúc ba người đi đến trên trấn đã muốn bước qua giờ tý. Tìm được hiệu thuốc vội vàng gõ cửa, hôm nay có thầy thuốc ngủ lại trong tiệm, thấy vậy cũng ngồi dậy nhanh tay kiểm tra thương thế của Dương lão cha.

Cũng may không bị thương gì nghiêm trọng cả, chính là gãy xương, vị thầy thuốc kia nắn xương lại, bôi thuốc xong băng bó, lại tìm hai thanh gỗ cố định lại, làm xong tất cả mới nói:

“Không có gì đáng ngại, nhưng cũng phải nằm trên giường nghỉ ngơi ít nhất một thời gian, bị thương gân cốt cũng cần một trăm ngày dưỡng mà, trong khoảng thời gian này đừng cho bệnh nhân đi lại, cứ vài ngày đổi một lần dược là được.”

Phú Quý vội vàng nói tạ, thấy thuốc kia lại dặn dò: “Cũng đừng cho bệnh nhân uông rượu nữa.”

Hai người rối rít cảm tạ, trả tiền khám bệnh và mua thuốc, xong mới đem Dương lão cha đầy về. Dọc đường đi Dương lão cha vẫn không có tỉnh lại.

Đợi đến ngày hôm sau Dương lão cha tỉnh lại biết bản thân bị ngã gãy chân, lại còn bị đưa đến nhà đứa con cả, vô cùng xấu hổ, ngậm chặt miệng không nói gì.

Hứa Thảo nấu một nồi cháo trắng, xào một dĩa cải thìa, chiên thêm một cái trứng gà, xong xuôi mới bê đồ ăn đến giường Dương lão cha nói: “Cha, dậy ăn miếng cơm đi.”

Nhìn thấy con dâu, Dương lão cha rốt cuộc không duy trì được vẻ mặt nữa, lúng túng nói: “Con dâu cả, phiền toái… ngươi…”

“Cha, không có gì mà, ngài mau ăn cơm đi, lát nữa con cùng Phú Quý qua nói nhị đệ, tam đệ qua thăm ngài. Trong khoảng thời gian này ngài cứ yên tâm ở lại nhà con tĩnh dưỡng.”

Nghĩ đến trong nhà còn có lão thái bà đáng ghét kia, Dương lão cha chần chờ một chút liền gật đầu.

Sau đó Phú Quý cũng đi vào nói chuyện với Dương lão cha một lúc, chờ hắn ra ngoài, Hứa Thảo mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hôm trước, Dương lão cha bị Trần thị chọc tức liền đi đến nhà bằng hữu ở một đêm, ngày hôm sau cũng cảm thấy ngại ở lại, tâm tình cũng không tốt nên có quá chén, một người lảo đảo đi về, thế này mới xảy ra chuyện.

Ăn sáng xong, Phú Quý đi tìm Dương Đại Bằng và Dương Tiểu Đồng, đem chuyện Duong lão cha té gãy chân nói cho bọn họ, hai người liền vội vàng đi tới, phía sau còn có thêm Thẩm thị và Ngưu thị.

Dương lão cha nhìn mấy đứa con trai, buồn không nói nên lời.

Biết được chuyện Dương lão cha muốn ở lại nhà Phú Quý, hai huynh đệ liền đồng ý, dù sao nương cũng không phải là loại người dễ ở chung, hơn nữa nơi này có đại ca và đại tẩu chiếu cố, bọn họ cũng yên tâm hơn.

Trần thị đán đo mãi, cuối cùng cũng mò mặt tới, Dương lão cha gặp bà ta mặt liền đen lại, hướng bà ta quát lên:

“Ngươi tới làm cái gì? Có phải muốn nhìn thử xem lão tử chết hay chưa đúng không? Nếu không phải vì ngươi, lão tử ta làm sao ra dạng này?”

Trần thị bị Dương lão cha rống giận, vẻ mặt cũng khó coi, nhịn không được đáp trả: “Ông rống cái gì mà giống? Liên quan gì đến ta chứ? Còn không phải do ông uống cho lắm vào, giờ xảy ra chuyện lại đổ thừa cho ta.”

Dương lão cha vô cùng tức giận, nhưng không muốn ở trước mặt Phú Quý và Hứa Thảo nhắc đến chuyện tiểu Quế Hoa, chỉ phải dùng tay xua xua Trần thị:

“Trong khoảng thời gian này ta sẽ ở nhà lão đại, không có việc gì quan trọng bà cũng đừng đến làm phiền ta.”

Vừa nghe Dương lão cha nói muốn ở lại nơi này, hai mắt Trần thị sáng lên, đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhìn đến phòng ở lớn, sáng sủa, trong lòng đột nhiên có ý tưởng. Dương lão cha nhìn đến vẻ mặt bà ta, chỉ biết bà ta có chủ ý gì, tức giận nói:

“Ngươi thu hồi cái tâm tư của bản thân lại cho ta, ta ở đây để dưỡng bệnh, ngươi nếu dám đến đây ở ta lập tức cho Đại Bằng và Tiểu Đồng khiêng về nhà. Ngươi cũng không biết xấu hổ, xem thử bản thân mình đối xử với Phú Quý như thế nào, mà còn dám có tâm tư như vậy.”

“Ta làm sao mà không thể có ý nghĩ như vậy? Lão nương cho dù chỉ là mẹ kế của hắn nhưng cũng đem hắn nuôi từ nhỏ đến lớn, chẳng lẽ hắn có thể không thừa nhận ta là nương hắn sao?”

Dương lão cha bị chọc tức đến mức thở không được, mắt trợn lên, miệng hỗn hễnh gầm lên:

“Ngươi… ngươi… lão bà chết tiệt, ngươi dám đến đây ở thử xem.”

Trần thị bị bộ dáng Dương lão cha dọa sợ, lấp bắp nói: “Đồ… đồ lão nhân chết tiệt, không cho đến thì thôi. Ngươi gấp cái gì chứ?”

Luôn đứng bên ngoài mấy người huynh đệ thấy Trần thị lại chọc tức Dương lão cha thì vội vàng đi vào khuyên bà ta về.

Nhìn Trần tị nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, đầu Hứa Thảo có cảm giác trương lớn, nàng không rõ vì sao bản thân lại đụng được một vị mẹ chồng cực phẩm như vậy.

Bị Trần thị quậy một trận như vậy, tiểu Hà và tiểu Quang vội vàng đi cắt cỏ lợn, Phú Quý vốn muốn đi lên trấn bán con mồi nhưng giờ Dương lão cha bị thương nên không bán nữa, giữ lại cho ông bồi bổ. Dương lão cha thấy Đại Bằng cùng Tiểu Đồng đều có mặt, liền đem chuyện ở riêng nói rõ luôn. Trong nhà chỉ có vài mẫu đất, Tiểu Đồng chuyển ra ngoài ở thì sẽ không chia phòng mà chỉ chia vài mẫu đất mà thôi. Dương lão cha lại dặn dò Tiểu Đồng, trước mắt lo chăm chú xây nhà ở đi, sau đó sẽ đưa khế đất cho hắn.

Tiểu Đồng nghe xong mới mang Ngưu thị đi về, vội vàng lo chuyện xây nhà. Phú QUý lại nói Đại Bằng buổi tối mang theo Thẩm thị và Quân ca nhi qua ăn cơm. Chờ Đại Bằng đi rồi, Phú Quý lại vội vàng cầm cung tên đi lên núi săn thú, trong nhà chỉ còn lại Hứa Thảo và Miêu Miêu.

Hứa Thảo đem con thỏ rừng hôm qua Phú Quý săn được ra làm thịt. Miêu Miêu nhìn nương bận bịu, nhớ đến ông nội nằm trên giường không đi được liền nhu thuận rót một chén nước bưng vào trước mặt Dương lão cha, ngọt ngào nói: “Ông ội, uống nước.”

Dương lão cha cuối đầu nhìn đứa cháu gái mập mạp, trắng trẻo trước mặt, trong lòng một trận đau đớn. Khi xưa, lúc Hứa Thảo chưa có vào cửa, Trần thị đối xử với Miêu Miêu rất tệ, ông tuy rằng biết lại chỉ mắng bà ta mấy câu. Nếu không nhờ Hứa Thảo thì không biết đứa nhỏ này giờ trở thành bộ dáng gì nữa. Mãi cho đến hai ngày trước, tiểu Quế Hoa xảy ra chuyện, ông mới hối hận, bản thân mình đối với hai đứa cháu gái vô cùng hời hợt. Bây giờ nhìn cháu gái nhu thuận, đáng yêu, trong lòng ông càng thêm khó chịu, cũng quyết tâm phải trị Trần thị thật tốt.

Miêu Miêu còn nhỏ, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Dương lão cha, thấy hắn uống xong, vội vàng đứng lên hỏi: “Ông nội, ông còn khát không? Miêu Miêu đi rót tiếp cho ông uống nha.”

Dương lão cha cầm bát không trên tay bỏ sang một bên, cười tủm tỉm nói: “Ông cám ơn Miêu Miêu, ông không muốn uống nữa, con ra ngoài giúp nương làm việc đi nhé.”

Miêu Miêu gật gật đầu, lại đem bát không bưng ra ngoài, trước khi đi còn không quên dặn dò Dương lão cha ngỉ ngơi cho tốt.

Miêu Miêu đi đến bên Hứa Thảo, ngoan ngoãn ngồi xuống nhìn nàng xửa lý thỏ rừng. Làm xong thỏ, Hứa Thảo dặn Miêu Miêu ở nhà coi nhà, nàng đi đổi hai con cá về nấu canh uống.

“Nương, người yên tâm đi đi. Có phải người đi đến nhà Thạch đầu ca ca hay không?”

Hứa Thảo cười đáp: “Đúng vậy.”

Lại dặn dò thêm vài câu, Hứa Thảo mới cầm rổ đi đến nhà Thạch đầu. Hôm nay thằng bé không ở nhà, chỉ có mình nương hắn. Hứa Thảo nhìn người phụ nữ kia cười nói:

“Nương Thạch đầu, hôm nay ta qua đây là muốn đổi chút cá, không ai là không biết Phùng đại ca là người bắt cá giỏi nhất thôn chứ.”

Nương Thạch đầu sống chết đều không chịu nhận thịt thỏ của Hứa Thảo mang qua, nàng lại mất nửa ngày thuyết phục, sau khi nhận thịt, lại còn cho Hứa Thảo thêm hai con cá nữa.