Nông Trang Chủ Cổ Đại

Chương 12: Trương thị [nhị]

Ngày hôm sau Lý Phỉ xuống lầu tìm nửa ngày cũng không tìm được vị phụ nhân ngày hôm qua. Có thể là họ đã rời đi nơi này.

Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lý Phỉ càng thêm cảnh giác, không dám tùy tiện lộ tài, cũng không ở lại nơi này lâu. Nói với Đức thúc một tiếng, trên đường mua chút lương khô, chuẩn bị rời đi. Trên đường trở thì thấy phụ nhân hôm qua và một tiểu cô nương quỳ gối trước cửa một dược điếm, đau khổ cầu xin.

“Tẩu tử!” Lý Phỉ tiến lên nâng phụ nhân kia dậy.”Ngươi làm sao vậy?”

Phụ nhân kia nhìn thấy Lý Phỉ nước mắt càng rơi nhiều hơn, “Hài tử của ta, cầu ngài cứu hài tử của ta đi.”

Lúc này Lý Phỉ mới thấy đứa nhỏ trong lòng bà sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, một bộ dạng mắc bệnh nặng.

“Công tử, ngươi mua ta đi, cầu ngươi cứu đệ đệ của ta.” Tiểu cô nương bên cạnh ôm lấy chân Lý Phỉ khóc lóc cầu xin.

Lý Phỉ lấy ra một thỏi bạc vứt cho tiểu nhị dược điếm, bảo họ kêu đại phu ra cứu người.

Tiểu nhị kia nhìn thấy bạc, làm sao còn dám cự tuyệt chứ, giơ khuôn mặt nịnh hót tới nghênh đón Lý Phỉ.

Lát sau có đại phu ra bắt mạch, trầm ngâm một lát nói: “Không có gì nghiêm trọng, chỉ là sốt nhẹ, ta khai cho ngươi chút dược là được.”

Lý Phỉ có chút không tin, ở trong lòng nàng, loại đại phu thấy chết mà không cứu này thường thì y thuật không cao. Hơn nữa, nhìn qua đã thấy đứa nhỏ kia trông rất nghiêm trọng, vậy mà chỉ là sốt nhẹ thôi ư?.

Vị đại phu kia cảm giác được ánh mắt của Lý Phỉ, đại khái cũng biết được suy nghĩ của nàng, cười khổ mà nói: “Không phải là ta không muốn cứu người, mà chỗ chúng ta chỉ là tiểu điếm thôi, căn bản không nâng dậy nổi những ép buộc, đặc biệt là thời kì như thế này.” Nói xong, nhìn về phía dân chạy nạn bên ngoài.

Lý Phỉ hơi hiểu được tình cảnh của hắn, nhân tâm y giả cũng phải có điều kiện cho phép mới có thể tiến hành!

Cầm thuốc xong, Lý Phỉ để ba người đi theo mình tới khách sạn, dặn tiểu nhị đi sắc thuốc, cũng chuẩn bị vài thứ để rời đi.

“Cám ơn công tử, cám ơn công tử!” Phụ nhân ôm đứa nhỏ dập đầu tạ ơn.

Lý Phỉ ngăn lại bà ta, lại gọi tiểu nhị chuẩn bị chút đồ ăn, nhìn bộ dạng của họ chắc là đói bụng mấy ngày rồi.

Quả nhiên, đồ ăn vừa mang lên, bọn họ nhất tề đi qua, ăn như hổ đói. Phụ nhân đánh thức đứa nhỏ trong lòng dậy, đút cho nó một ít cháo, cô nương bên cạnh cũng không phải chỉ lo chính mình ăn, mà là ăn một miếng lại nhìn xem đệ đệ, thấy nó không sao mới lại ăn tiếp.

Thấy bọn họ cái dạng này, nàng hiểu là do đói quá.

“Các ngươi là từ đâu tới?”

Lý Phỉ thấy bọn họ ăn xong, hỏi.

Phụ nhân kia trả lời: “ Từ bên Cừ huyện đến.”

“Ở nơi đó của các ngươi, hạn hán rất nghiêm trọng sao?”

Phụ nhân kia gật đầu, vuốt cái trán đứa nhỏ trong lòng, đáp: “Chỗ chúng ta đó là nơi nghiêm trọng nhất, đã hơn một tháng, không có lương thực thu hoạch, quan gia cũng không quan tâm gì tới chúng ta, chúng ta chỉ có thể chạy nạn. Phu quân của ta là bị đói chết ở trên đường.”

Nói xong đôi mắt liền đỏ, tiểu cô nương bên cạnh cũng oa oa khóc theo.

“Các ngươi sau này định đi đâu?” Lý Phỉ an ủi một chút, hỏi.

“Chúng ta cũng không biết, chỉ là cứ đi theo những người đó.” Phụ nhân lắc đầu nói, đối với tình cảnh trước mắt thì là một mảnh u ám.

“Làm sao ngươi biết đêm qua sẽ có người lẻn vào?” Lý Phỉ hỏi ra nghi hoặc trong lòng bản thân.

“Ah, mấy người kia là cùng đường với chúng ta, lúc ta cầm bánh công tử cho về, bọn họ còn tìm ta hỏi thăm về ngài, ta không nói gì cả, nhưng ta cảm thấy không thích hợp liền vụng trộm theo sau, mới biết được kế hoạch của bọn họ, thì ra là bọn họ muốn nhân dịp đêm khuya đi trộm đồ của công tử!”

Lý Phỉ gật gật đầu, thì ra là có chuyện như vậy.

“Ta cho ngươi một ít bạc, ngươi cầm lấy, coi như là báo đáp ngươi đã cứu ta một mạng!” Lý Phỉ lấy ra năm lượng bạc đưa cho phụ nhân.

Phụ nhân kia kinh hãi đứng lên, xua tay chối từ, vội vàng đẩy ra, thậm chí làm đổ cả ghế đằng sau.

Lý Phỉ cười khổ, cũng không biết nên nói như thế nào, tiểu cô nương bên cạnh đột nhiên quỳ xuống, “Công tử, ngài là người tốt, ngài mua ta đi, ta có thể làm rất nhiều việc, ngài đem tiền này cho mẫu thân ta, để mẫu thân ta mua đồ ăn cho đệ đệ.”

Cô bé nói rất kiên định, trong mắt còn lóe ra những tia sáng long lanh. Lý Phỉ nghe xong bèn quan sát nàng thật kĩ, bộ dáng khoảng tám tuổi, toàn thân hơi bẩn chút, nhìn không rõ bộ dáng thực, ánh mắt trong sáng, không chứa một tia tạp chất.

“Vũ nhi, con nói luyên thuyên gì vậy? Mẫu thân sao có thể bỏ lại ngươi chứ. Công tử, ngài mua cả ta luôn đi, ta không muốn bỏ lại con ta một mình.”

“Kỳ thật các ngươi cứ cầm số tiền này mà tới Lạc Dương, không cần bán mình vì nô.”

Phụ nhân kia lắc đầu, “Ta không thể nhận số tiền này được, công tử cho chúng ta một cái bánh nướng, ta cứu ngươi cũng phải thôi, bây giờ ngài lại trả tiền cho con ta xem bệnh, ta có làm nô làm tỳ cũng không báo hết ân tình của ngài.”

Thật sự là một vị ân oán rõ ràng, Lý Phỉ có chút tán thưởng bà.

“Nhưng là, công tử, con ta có thể không nhập nô tịch được không? Nguyện vọng lớn nhất của phu quân ta là hi vọng con chúng ta co thể tham gia khoa cử, làm rạng rỡ tổ tông! Cho nên...”

Lý Phỉ đã hiểu, không nói thêm gì nữa.

Đi tới thời đại này, nàng không thích ứng được cái kiểu dập đầu của nơi này, cũng không tán thành cái thể chế nô lệ này. Nhưng mình lại không có năng lực đi thay đổi tình trạng ấy, chỉ có thể thích ứng dần dần. Cho dù khi nàng vừa tới cũng là một nô tỳ, Lý Phỉ cũng không dùng không gian mà chạy đi, mà quang minh chính đại chuộc thân. Vì Lý Phỉ biết, mình đã đi vào nơi này thì phải thích ứng với cuộc sống nơi này!

Lý Phỉ hiểu, bản thân mình nếu muốn sinh tồn tốt ở nơi này, không phải đi tuyên truyền mỗi người ngang hàng, mà là cố gắng học quy củ của nơi này, như vậy nàng mới hòa nhập được vào nơi này, có thể mua nô tỳ hầu hạ mình!

Lý Phỉ có tay có chân, nàng không cần nô tỳ hầu hạ, nhưng có rất nhiều việc một mình nàng thì không thể làm được.

“Được” Lý Phỉ gật đầu, “Đi theo ta, chỉ cần chân thành, như vậy ta sẽ không bạc đãi các ngươi!”

Lý Phỉ gọi tiểu nhị thêm một phòng, để họ tắm rửa nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi hai ngày, chờ đứa nhỏ khá hơn thì xuất phát. Lý Phỉ cũng nói cho bọn họ bản thân mình là nữ nhi, bọn họ thật giật mình, nhưng không có hỏi thêm gì, Lý Phỉ thực vừa lòng với phản ứng như vậy. Nàng cũng dặn dò bọn họ khi ở bên ngoài thì gọi là công tử.

Lý Phỉ cũng biết tên của bọn họ, phụ nhân là Trương thị, Vũ nhi họ là Dương, mà đệ đệ Vũ nhi gọi là Dương Diệu Tổ, nhũ danh gọi là Tiểu Ngưu.

Lý Phỉ trở về phòng liền vào không gian, bọn Tiểu Hắc sớm đói bụng, vừa thấy Lý Phỉ đến liền nhảy lên. Lý Phỉ lấy ra canh cá phao cơm đút cho mấy con chó nhỏ, nói thầm trong lòng:Tiểu Hắc các ngươi quả nhiên hạnh phúc, ở bên ngoài có không biết bao nhiêu người chết đói, còn các ngươi ăn đến phình bụng!

Mấy con chó ăn no, Tiểu Hắc và Tiểu Hoa bắt đầu vui đùa ầm ĩ, Tiểu Béo thì nằm cạnh chân nàng ngủ gà ngủ gật.

Lý Phỉ ngồi đó suy nghĩ những việc sau này cần làm.

Hiện tại nơi này đang gặp nạn hạn hán, kế hoạch chu du của Lý Phỉ thất bại. Giờ nàng lo lắng rất nhiều chuyện, bởi vì nàng không còn là một mình nữa. Đầu tiên là nàng phải tìm chỗ yên ổn, khởi tạo một căn nhà. Nàng đang có hơn bốn vạn, đủ để nàng sống phóng túng chờ chết!

Nhưng là Lý Phỉ không muốn như vậy, một cái nữ tính tri thức hiện đại đến từ thế kỉ 21, nàng có tri thức về nữ tính, muốn làm việc để lấy giá trị bản thân mình.

Tuy rằng đi tới cổ đại, nữ tử chủ yếu là dưỡng trong khuê phòng. Nhưng ý tưởng của Lý Phỉ vẫn không thay đổi.