Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 61: Ánh mắt tựa hồ không đúng

Dù sao hiểu con không ai bằng mẹ, ánh mắt sắc bén Ý phi phát hiện ánh mắt Tiêu Dung Diệp có chút không đúng, thậm chí vẻ mặt có chút phức tạp.

Ý phi đã trải qua tranh đấu hậu cung nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ hiểu cái gì gọi là vô sự bất đăng tam bảo điện, Tiêu Dung Vĩ đột nhiên đến thăm, sợ là có liên quan tới thần sắc phức tạp của đứa con mình.

Vì thế, vẻ mặt Ý phi ung dung, cười yếu ớt xinh đẹp mở miệng hỏi Tiêu Dung Vĩ: "Vĩ nhi, sao nghĩ đến chỗ này của bản cung ngồi một chút?"

Bị Ý phi chất vấn, Tiêu Dung Vĩ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cung kính trả lời: "Ách, là như vậy nương nương, lúc Vĩ nhi dạo chơi ở các quốc gia, tìm được bốn đôi khuyên tai lam bảo thạch, đưa cho hoàng tổ mẫu một đôi, hoàng hậu nương nương một đôi, mẫu phi Vĩ nhi một đôi, còn có một đôi, Vĩ nhi tiến đến tặng cho nương nương. Mong rằng nương nương không chê lễ bạc."

Dứt lời, Lệ Ảnh Yên mang hộp gấm tới trước mặt Ý phi.

"Thỉnh nương nương nhận lấy." Lệ Ảnh Yên cúi thấp đầu nhỏ, giả bộ làm một nô tài!

Ý phi ngước mắt nhìn nhìn hộp gấm, hiển nhiên không có ý mở ra, dù sao Tiêu Dung Vĩ hắn tặng khuyên tai lam bảo thạch cho mình hiển nhiên không hợp tình hợp lý, dù sao Ý phi bà và Dung phi thân mẫu hắn cũng là địa vị ngang nhau, hắn hoàn toàn không cần phải kết giao tốt với mình, trừ phi có việc muốn nhờ.

Chuyển mắt rời khỏi hộp gấm, lại phát hiện chút manh mối không đúng, ánh mắt con của mình trở nên nóng rực, thật giống như là nhìn chăm chú vào thứ gì thuộc về mình vậy.

Hình như là hộp gấm? A, không đúng, hình như là... gã sai vặt này!

Trên mặt Ý phi là thần sắc nghi hoặc và nghiêm trọng.

Nhưng ở trong cung lăn lộn nhiều năm như vậy, Ý phi tự nhiên là sớm học thành một bộ dáng đạo mạo giả dối.

Đôi mắt bình tĩnh nhàn nhạt mở miệng nói: "Vĩ nhi, quà tặng quý giá như vậy, bản cung thật không thể nhận lấy! Huống chi, từ trước đến nay bản cung thích trang sức đơn thuần, khuyên tai hoa mỹ như vậy, bản cung hoàn toàn không đeo! Vẫn là đừng uổng phí đồ tốt như vậy."

"Nương nương nói như vậy, thật sự là làm Vĩ nhi sợ hãi." Trên mặt Tiêu Dung Vĩ có chút khó xử, dù sao mình là thành tâm thực lòng tặng cho Ý phi.

Thấy khuôn mặt non nớt của Tiêu Dung Vĩ mang theo mất mác, Ý phi cũng là không đành lòng, vì thế liền thản nhiên nói: "Như vậy đi, Vĩ nhi, ngươi tặng khuyên tai lam bảo thạch cho Tư Đồ Lan Cẩn - thiên kim đích nữ của đại tướng quân Tư Đồ Hoảng được không? Bản cung nghĩ, Lan Cẩn chắc chắn đeo đôi bông tai này rất đẹp."

"Tư Đồ tiểu thư?" Tiêu Dung Vĩ tò mò đặt câu hỏi.

"Thần nữ Tư Đồ Lan Cẩn gặp qua Duệ vương điện hạ, nguyện điện hạ kim phúc. Vừa rồi còn chưa kịp tới vấn an vương gia, thỉnh vương gia đừng trách tội."

Vẻ mặt Tư Đồ Lan Cẩn lạnh nhạt chắp tay thi lễ, thực có phong phạm của tiểu thư khuê các.

"Không sao, Tư Đồ tiểu thư hữu lễ. Đến, tặng hộp gấm cho Tư Đồ tiểu thư."

"Vâng" Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, Lệ Ảnh Yên bưng hộp gấm đi đến trước mặt Tư Đồ Lan Cẩn, chuyển đến.

"Thỉnh Tư Đồ tiểu thư nhận lấy."

"Đa tạ." Tư Đồ Lan Cẩn vươn tay mềm lên tiếp lấy hộp gấm.

Nhưng lúc nhận lấy hộp gấm, "Bịch" một tiếng, hộp gấm rơi xuống đất.

"Á!" Tư Đồ Lan Cẩn theo bản năng thét kinh hãi một tiếng, sau đó giống như là nghĩ tới cái gì, chạy nhanh nhặt hộp gấm trên đất lên, mở ra, nhưng vừa nhìn thấy khuyên tai lam bảo thạch trong hộp gấm không thể tránh khỏi bị vỡ nát , Tư Đồ Lan Cẩn vội vàng quỳ rạp xuống đất, khóc thút thít nói.

"Thần nữ biết tội, không cẩn thận làm vỡ khuyên tai lam thạch bảo của Duệ vương điện hạ, mong điện hạ thứ tội."