Nữ Cặn Bã Đột Kích, Vương Gia Chạy Mau!

Chương 67: Để hắn phát hiện liề không có ý tứ

Phốc! Lệ Ảnh Yên theo bản năng cười khổ ở trong lòng, phóng p đấy, ngực của nữ nhân không mềm, sao đặt biệt gọi là ngực chứ?

"Cẩu Đản ta là ai, có một xu quan hệ gì với Tiêu Dung Diệp ngươi sao? Bắt chó đi cày xen vào việc của người khác."

Lệ Ảnh Yên tức giận nói với Tiêu Dung Diệp, lại nói vương gia ngu ngốc này không chỉ không có tiết tháo, còn thiếu đầu óc, sao đến nam nữ cũng phân không rõ. Bất quá nói đi phải nói lại, để hắn phát hiện liền không có ý tứ rồi.

"Ta... ta chỉ là tò mò thôi!" Tiêu Dung Diệp mất tự nhiên nhún nhún vai, thấy Lệ Ảnh Yên tiếp tục một bộ dáng thái độ xa cách với mình, hắn cũng ngượng ngùng mở miệng cầu nàng tha thứ, đành phải tìm cho mình một bậc thang đi xuống.

"Cái kia... Ta đi ra xem thị vệ đã đi chưa, ngươi thành thật ở chỗ này đợi, không cho phép chạy loạn nữa, nghe chưa?"

Tiêu Dung Diệp hiếm khi hạ giọng nói chuyện, hắn không dám nói với nàng quá lớn tiếng, sợ lại dọa nàng chạy.

Đợi một lúc lâu cũng không thấy Lệ Ảnh Yên trả lời, nội tâm Tiêu Dung Diệp buồn bã, nhìn thoáng qua bộ dáng yên tĩnh không phù hợp với tính cách của nàng, mở cửa phòng, phẫn nộ đi ra ngoài.

- - phân cách tuyến - -

Giờ tý đã qua, đã có vài ngôi sao lác đác, ánh trăng sáng trong, phía chân trời đã trở thành một màu đen.

Trong Bích Tiêu cung, Ý phi ngồi ngay ngắn ở trên ghế gỗ lim, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Mà dưới ghế ngồi, trên thảm lông màu đỏ tươi là Tiêu Dung Diệp đang quỳ một gối.

"Nghiệt tử, bất quá chỉ là một nô tài, đáng để ngươi trở mặt thành thù với mẫu phi sao?"

Ý phi bởi vì Tiêu Dung Diệp cứu một tiểu nô tài không tiếc khiến bà xấu mặt trước mặt rất nhiều cung nhân, thậm chí trở thành trò cười cho chúng phi tần trong hậu cung, bà liền tức giận đến hận không thể lăng trì xử tử nghiệt tử này.

"Mẫu phi, nhi thần biết sai, cách làm của nhi thần quả thật làm cho mẫu phi khó có thể chấp nhận, nhưng mẫu phi ngài nghĩ đi, nếu nhi thần không làm như vậy, kết quả là gì đây?"

"Kết quả chính là bản cung giết hắn, để giải tức giận trong lòng ta."

"Không sai, kết quả chính là ngài giết tiểu nô tài kia, để trong lòng mình có thể thoải mái. Tuy rằng kết quả này không có gì, nhưng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi."

"..."

"Ngài hạ mệnh lệnh giết tiểu nô tài kia, cũng là đánh vào mặt Dung Vĩ, cũng là gián tiếp đánh vào mặt của Dung phi nương nương. Nếu nhi thần thật sự để ngài giết nô tài kia, vậy Dung phi nương nương há có thể từ bỏ ý đồ, ngài động đến người của Dung phi nương nương, cái gọi là vượt quyền đó là tai hại không có ích lợi gì với người, cho nên nhi thần làm như vậy hoàn toàn xuất phát từ suy nghĩ cho mẫu thân!"

"Nói như vậy, mẫu phi phải cảm tạ một mảnh hiếu tâm của ngươi rồi?" Bởi vì lời nói của Tiêu Dung Diệp, ánh mắt Ý phi trở nên sắc bén.

Lấy bà so sánh với Dung phi lẳng lơ kia, quả thực là đánh vào mặt Ý phi nương nương bà.

"Mẫu phi, nhi thần chính là tùy việc mà xét, không nghĩ mẫu phi lại có ác cảm như vậy với nhi thần."

"Được rồi, không muốn mẫu tử chúng ta có khúc mắc gì, vậy ngươi liền giao tiểu nô tài kia ra đây, bản cung tự xử lý, như thế nào?"

Vừa nghe nói phải giao Cẩu Đản cho Ý phi, Tiêu Dung Diệp theo bản năng muốn cự tuyệt.

"Mẫu phi, nhi thần đã đuổi hắn ra ngoài cung, sợ là giao không được rồi!"

"Vô liêm sỉ." Bỗng dưng, tay Ý phi vỗ một phát làm rung động ghế gỗ lim, hiển nhiên bà rất tức giận.