Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 95

Dịch: Lãng Nhân Môn

***

Sau khi Nam Sơn đến cục cảnh sát thì gọi điện cho cảnh sát Trần Lượng, báo cho anh ta biết là hai người đã tới.

Hai mẹ con ngồi trong đại sảnh một lúc thì Trần Lượng chạy ra đón họ vào phòng khách.

- Mời ngồi.

Anh nói bằng giọng khách khí rồi còn đi pha cho Nam Sơn và bà Hứa hai tách trà.

Trần Lượng ngồi đối diện với bà Hứa rồi hỏi:

- Bác là người nhà của người bị hại Hứa Tuệ Lộ phải không ạ?

Bà Hứa gật đầu:

- Là tôi đây, vụ án của chị cả có tiến triển gì mới không?

- Xin hãy nén bi thương.

Anh dừng một chút rồi nói tiếp:

- Qua hai ngày điều tra, chúng cháu phát hiện ra quả thực Hứa Tuệ Lộ bị lừa bán, sau khi bị bán đền nhà họ Đào, bà ấy tự sát mà

chết, còn cả nhà Đào Minh đã bị Mạnh Thanh Hà sát hại rồi.

Nam Sơn tỏ vẻ kinh ngạc:

- Nói vậy thì những gì viết trong bài post kia đều là thật à?

- Ừ, cơ bản là sự thật.

Vì chuyện này khiến cho xã hội phản ứng mạnh mẽ, nên sau khi điều tra ra chân tướng thì cảnh sát sẽ thông báo ra ngoài. Bởi

vậy Trần Lượng cũng không giấu diếm. Anh hỏi:

- Bác Hứa, bác có đọc bài viết trên mạng kia không ạ?

- Con gái tôi vừa cho tôi xem rồi.

Đọc rồi thì tốt, giải thích sẽ dễ hơn.

- Lúc trước, để che giấu không cho người ngoài biết việc này nhằm hợp tác thuận lợi với phía đầu tư, người dân trong thôn Đào

Nguyên đã bao che cho Mạnh Thanh Hà và dọn dẹp hậu quả do bà ta để lại. Nhờ có bài viết dài mà Mạnh Thanh Hà đăng trên

weibo, chân tướng vụ này mới sáng tỏ.

- Chúng cháu lần theo manh mối trên bài viết, tìm được túi đựng ốc nước ngọt và mảnh bát vỡ, đem xét nghiệm thì thấy có chất

độc. Sau đó chúng cháu thẩm vấn lại những người dân thôn đã cung cấp bằng chứng sai sự thật, có vài người không chịu nổi áp

lực đã cung khai. Một vài người khác không chịu nói thật, chúng cháu đọc luôn lá thư tự bạch của Mạnh Thanh Hà cho họ nghe.

Nghe xong, thấy ngay cả Mạnh Thanh Hà cũng nói thật thì họ biết là không thể giấu diếm chuyện này được nữa.

Bà Hứa nghe với vẻ rất nghiêm túc. Nghe xong, bà hỏi:

- Những người dân thôn nối giáo cho giặc kia có bị trừng trị đích đáng không?

Nghe bà hỏi, Trần Lượng lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ:

- Chắc là không ạ, nhiều người liên lụy vào việc này quá. Người dân trong thôn không có ý thức pháp luật, không thể bắt hết bọn

họ lại được.

Anh siết chặt cái chén trong tay:

- Cùng lắm chỉ xử phạt trưởng thôn và bí thư chi bộ để răn đe thôi.

Rồi anh lại bổ sung:

- Đúng rồi, không bắt được Mạnh Thanh Hà.

Trần Lượng không thể hiểu được vì sao Mạnh Thanh Hà lại trốn kĩ không đi đầu thú. Theo lý mà nói, bà ta đã dám đăng bài viết

dài kia thì phải chủ động đi đầu thú mới đúng chứ.

Bà Hứa đã sớm liệu trước được kết quả này nhưng vẫn không nén nổi thất vọng.

- Hạng mục Nông Trại Vui Vẻ ở thôn Đào Nguyên đã bị hủy bỏ rồi.

Trần Lượng an ủi.

Thế nhưng chuyện này có liên quan gì đến bà và chị cả của bà đâu! Chị của bà đã chết rồi.

Bà Hứa nói với giọng bình thản:

- Tôi muốn gặp chị cả.

- Vâng.

Trần Lượng đưa bà Hứa và Nam Sơn đến nơi đặt hài cốt.

Khi nhìn thấy bộ hài cốt lạnh lẽo của Hứa Tuệ Lộ, bà Hứa đau đớn khôn cùng. Bà áp mặt lên lớp kính lạnh ngắt rồi thì thầm nói:

- Chị cả ơi, em đến đón chị về nhà.

Chiều hôm đó, Cố Thăng gọi cho Nam Sơn.

Anh nói:

- Anh đến bệnh viện rồi.

- Bà thế nào rồi ạ?

Nam Sơn hỏi.

Cố Thăng đáp:

- Bà không sao, chỉ sợ hãi một chút thôi.

Anh đã xem video hiện trường tai nạn, xe của dối phương tự nhiên xông ra từ đường nhỏ, tốc độ lại rất nhanh. May mà lão Triệu

tài xế nhà mình phản ứng nhanh, đánh tay lái quặt ngay sang trái, mới tránh được thảm họa xảy ra.

Xe của lão Triệu đâm vào bồn hoa, méo cả đầu.

Sau khi gặp tai nạn thì lão Triệu gọi điện báo cho Cố Hằng. Bà nội Cố trắng bệch cả mặt mày. Tuy bà nói không sao, nhưng không

đi viện kiểm tra thì chẳng ai yên tâm nổi.

Thế nên Cố Hằng mới gọi cho Cố Thăng.

Sợ bóng sợ gió một trận vẫn tốt hơn là gặp tai nạn thật.

- Bên em thế nào?

Cố Thăng ngồi trong công viên bệnh viện, nhìn một đứa nhóc chơi cầu.

Nam Sơn nói:

- Em đưa mẹ đến cục cảnh sát, bà nhìn thấy hài cốt của dì cả và nghe cảnh sát Trần kể sơ về vụ án rồi. Họ điều tra cũng sắp

xong.

- Cũng đến lúc bảo đoàn đội kia dừng tay rồi.

Hai người nói qua vài câu rồi cúp máy.

Cuối cùng, bà Hứa và Nam Sơn đón tro cốt của Hứa Tuệ Lộ về nhà.

Nam Sơn ở nhà ba hôm rồi quay lại.

Trong ba ngày này, lần đầu tiên cô nhìn thấy bà ngoại mình khóc la thảm thiết, nước mắt đầm đìa, chỉ thiếu điều quỳ xuống cảm

ơn Nam Sơn vì đã tìm được hài cốt của con gái lớn mình về… Cho dù đó chỉ là hài cốt mà thôi.

Khi người thân mất đi, kẻ đau khổ là người còn đang sống.

Đôi khi thời gian không thể chữa lành hết thảy. Vết thương trong lòng có lẽ vĩnh viễn sẽ không khép miệng liền da, mỗi lúc nhìn

thấy vật gì liên quan đến người đã ra đi, thì vết thương ấy lại ứa máu.

Theo năm tháng dằng dặc, cảm giác đau đớn có lẽ sẽ trở nên chết lặng, thế nhưng sẽ chẳng bao giờ mất đi.

Sau khi xử lý xong mọi chuyện thì Nam Sơn về công ty.

Cố Thăng đi công tác ở thành phố lân cận chứ không ở nhà.

Nam Sơn nghỉ thêm một ngày, điều chỉnh trạng thái làm việc rồi đi làm trở lại.

Nam Sơn không về công ty gần hai tuần lễ mà cây xương rồng nhỏ trên bàn cô vẫn sống nhăn, đúng là một loài cây tràn đầy sức

sống mà.

Cô đặt nó ra cạnh cửa sổ, tưới chút nước, sửa sang lại văn kiện một chút rồi lau bàn ghế, bắt đầu làm việc thôi.

Văn phòng không bao giờ thiếu chủ đề buôn dưa, lại càng không thiếu người thích buôn dưa.

Hôm nay chị Lý đến hơi muộn, vừa thấy Nam Sơn đi làm, chị ta chưa kịp tháo túi xách đã sáp lại nói chuyện với cô.

Chị Lý dựa vào bàn của Nam Sơn rồi hỏi:

- Nam Sơn Sơn, lúc cả nhà đi du lịch thì em ở đâu đó?

- Em đi trải nghiệm cuộc sống nông thôn, bị muỗi chích đầy tay đây này.

Nam Sơn nâng tay mình lên rồi đáp.

Nghe chị Lý nói thì cô biết ngay trong lúc mình ở bên Cố Thăng, Tiểu Dương vẫn kín miệng như bưng.

Chị Lý nhìn thì thấy đúng là có vết muỗi đốt thật, chắc phải mấy ngày rồi nhưng dấu vết vẫn còn lờ mờ.

Đi trải nghiệm cuộc sống nông thôn, đúng là tình thú thật. Chị Lý đoán là cô ở bên giám đốc Cố nên hỏi bóng gió:

- Em về muộn hơn bọn chị mấy ngày, có phải là…

Nam Sơn biết chị ta muốn nói gì, bèn ngắt lời ngay:

- Về nhà dự tang lễ.

- Ôi…

Chị Lý ngạc nhiên rồi thở dài vỗ vai cô:

- Nén bi thương nhé.

Nam Sơn lặng lẽ gật đầu, mãi đến lúc chị Lý đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô chống cằm nhìn mấy lát chanh trong cốc, suy nghĩ bắt đầu bay xa.

Vốn dĩ cô muốn yêu Cố Thăng mấy năm, bao giờ hiểu rõ con người anh thì mới đề cập đến chuyện cưới xin.

Thế nhưng gần đây cô và Cố Thăng đã cùng trải qua nhiều chuyện quá, nhiều đủ để cô hiểu anh là người như thế nào.

Lần trước bọn họ lái xe đến cục cảnh sát để tránh né cuộc đuổi giết của Tần Kiều Mộc, trong lúc nguy cấp, Cố Thăng đã lựa chọn

nhận phần nguy hiểm về mình. Lần này đi vào thôn làng trong núi sâu, anh kiên quyết ở lại cùng cô, không rời không bỏ. Thậm

chí anh đã biết bí mật mà cô giấu kín, nhưng vẫn đối xử với cô như lúc ban đầu.

Ý của Cố Thăng là muốn kết hôn. Nam Sơn đã quyết định rồi, nếu anh cầu hôn thật thì cô sẽ đồng ý ngay chứ không lưỡng lự gì

cả.

Còn chuyện công khai yêu nhau thì cứ chờ gặp cha mẹ hai bên rồi nói cũng không muộn, không biết ba mẹ chồng tương lai có dễ

ở chung không đây.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nam Sơn lại thấy hơi thấp thỏm.

Cô vuốt mái tóc dài, mình nghĩ chuyện này sớm quá, thôi cứ làm xong công việc đã rồi tính tiếp vậy.

Sau khi tan tầm, Nam Sơn vào siêu thị mua mấy túi sủi cảo đông lạnh và vật dụng hằng ngày.

Trời vào thu tối rất nhanh, hồi trước hôm nào cô về cũng thấy đám trẻ chơi xích đu và nghịch cát trong công viên ngoài tiểu khu

mình ở, thế mà hôm nay xích đu trống không, bên đống cát cũng chỉ có một chiếc xẻng nhựa xanh chỏng chơ nằm đó.

Nam Sơn làm ổ trên sofa, vừa ăn sủi cảo thịt heo, vừa xem “Đầu bếp cô đơn”, một lúc ăn hết hai mươi cái.

Lúc này cô bắt đầu nhớ tay nghề của Cố Thăng rồi, anh nấu ăn chẳng kém gì đầu bếp nhà nghề.

Cô đứng dậy, cầm đĩa đi vào bếp rửa.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, Nam Sơn nằm trên sofa nghịch di động thì mới thấy bà Hứa gọi nhỡ cho mình. Cô vội vàng gọi lại.

- Mẹ ạ? Nãy con rửa bát nên không nghe thấy điện thoại.

Bà Hứa đáp lời:

- Mẹ gọi cũng không có chuyện lớn gì đâu, chỉ định nhắc con là mồng tám tháng sau chị họ con kết hôn đó. Có hai ngày nghỉ liên

nhau, con nhất định phải về nha.

Bà nói tiếp:

- Chẳng phải con nói là có bạn trai rồi sao? Đưa cả bạn trai con về cho mẹ gặp thử, đỡ yêu phải đứa nào không tốt, phí cả tuổi trẻ

ra.

Cô định đến trung thu mới đưa Cố Thăng về nhà, xem ra lần này sớm đến bảy tám hôm rồi.

Nam Sơn cười:

- Không thành vấn đề, chắc chắn là mẹ sẽ vừa lòng. Mẹ có cần con gửi ảnh cho nhìn trước không?

- Thôi.

Bà Hứa từ chối:

- Thanh niên bay giờ chụp ảnh toàn chỉnh sửa. Mẹ sợ người thật nó khác ảnh quá lại thất vọng.

- Cũng được, vậy mồng tám tháng tám con về.

Nam Sơn gác máy rồi lại nằm trên sofa thêm một lúc.

Hình như mai là Cố Thăng đi công tác về rồi, lúc nào gặp nhau cô phải nói chuyện này cho anh mới được.

Nam Sơn vừa đến văn phòng đã thấy gói bánh quy việt quất để trên bàn mình.

Cô liếc về phía chị Lý theo bản năng, chị Lý nhiệt tình vẫy tay lia lịa.

Chị Lý nói:

- Chị thấy em thích ăn nên lần này làm thêm một ít đấy.

Hôm qua chị Lý về nhà, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng Nam Sơn và Cố Thăng đang yêu đương.

Chưa nói cái khác, Nam Sơn nghỉ mấy hôm là Cố Thăng xin hộ kia kìa.

Có điều mờ ám, chắc chắn là có điều mờ ám.

Nam Sơn gật đầu cười:

- Cảm ơn chị Lý, nhưng mà làm phiền lắm, cứ để em mua một gói cũng được mà.

- Ôi.

Chị Lý phẩy tay:

- Phiền gì mà phiền, huống hồ mình làm mình ăn thì an toàn hơn bên ngoài mà.

Nam Sơn: … nhớ không lầm thì chị Lý vẫn còn một nửa bao việt quất hết đát.

Vừa nghĩ tới đó là cô đã thấy người gai gai rồi.

Nam Sơn cười nói:

- Chị Lý nói có lý lắm, em sẽ ăn hết.

- Nam Sơn, cô sửa tài liệu này chút đi.

Tiểu Dương đưa một tập tài liệu cho cô.

- Ừ.

Nam Sơn thuận tay đặt nó lên bàn.

Chị Lý nói:

- Nam Sơn, em làm việc đi nhé.

- Vâng.

Nam Sơn quay sang đọc tài liệu kia một cách nghiêm túc.

Túi bánh quy việt quất kia bị Nam Sơn nhét vào túi xách.

Tan tầm, cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.

Chiều nay Cố Thăng đã về công ty rồi. Hai người hẹn gặp nhau ở bãi đỗ xe, vừa hay có thể đi ăn cùng nhau rồi anh đưa cô về

luôn.

Thấy Nam Sơn xuống, Cố Thăng xuống xe mở cửa cho cô.

Cố Thăng lái xe rất vững, vừa đi vừa quay sang cười với Nam Sơn.

Anh hỏi:

- Năm ngày không gặp rồi, em có nhớ anh không?

- Nhớ.

Nam Sơn cũng không kìm nổi nụ cười.

Cô nhớ tới lời bà Hứa dặn:

- Đúng rồi, mồng tám tháng này em về ăn cưới chị họ, mẹ em bảo em đưa bạn trai về chung.

Cố Thăng chớp mắt, được gặp bố mẹ vợ nhanh vậy sao? Hạnh phúc tới đột ngột quá.

Thế nhưng anh cũng hơi thấp thỏm. Anh là người cúp máy của bố vợ ba lần rồi còn kéo ông vào sổ đen đấy.

Vạn nhất ba Nam mà phát hiện ra thì anh tiêu đời.

Cố Thăng nghĩ ngợi một lát, phải ra tay từ mẹ Nam mới được.

Anh hỏi:

- Bác gái thích kiểu con rể thế nào nhỉ?

Nam Sơn nghĩ một chút, hình như cô chưa tham khảo mẹ mình vụ này bao giờ:

- Chắc chỉ cần tốt với em là được.

Cố Thăng lắc đầu:

- Chẳng cụ thể gì cả.

- Hay là em gọi điện hỏi mẹ nhé?

Cố Thăng gật như giã tỏi:

- Gọi luôn đi.

- Cũng được.

Nam Sơn lấy di động trong túi ra, đúng lúc xe đi vào ổ gà, xóc một cái, làm gói bánh việt quất trong túi cũng rơi ra theo.

Cố Thăng tinh mắt liếc thấy nó, bèn hỏi với giọng nghi ngờ:

- Có phải lại là bánh chị Lý cho không?

- Sao anh biết hay vậy?

Nam Sơn kinh ngạc, sau đó cô nhớ ra anh đã từng ăn bánh chị Lý làm rồi.

- Anh ăn thử rồi, Tào Tháo đuổi mấy lần liền.

Cố Thăng dừng một chút rồi nói:

- Em đừng ăn cái bánh ấy, nếu thích thì về anh làm cho mà ăn.

Nam Sơn nhặt bánh lên bỏ vào túi rồi cười tủm tỉm gật đầu.

Cô chỉ vào điện thoại:

- Em gọi cho mẹ nhé.

- Ừ, mở loa ngoài nữa, lúc nói chuyện em nhớ khen anh nhiều vào, bảo anh chân dài đẹp trai còn nhiều tiền nữa.

Cố Thăng nghĩ ngợi:

- Hình như dạo này mẹ vợ đều coi trọng việc con rể tương lai có nhà không thì phải, cho nên em phải nhấn mạnh là anh rất giàu

nha.

Nam Sơn ra dấu OK với anh rồi gọi cho bà Hứa.

Bà vừa nghe máy thì Nam Sơn đã nói ngay vào việc chính:

- Mẹ ơi, con gọi hỏi mẹ một tí, mẹ thích kiểu con rể thế nào?

- Con định thuê bạn trai về đấy à?

Bà Hứa hỏi đầy cảnh giác.

Nam Sơn bật cười:

- Đâu có. Con tò mò thế thôi.

Bà Hứa nói:

- Nó đối tốt với con là được, như ba con đối xử với mẹ ấy.

Cố Thăng ở bên cạnh gật đầu, đương nhiên là anh phải đối tốt với Nam Sơn rồi.

- Hoàn cảnh gia đình trong sạch, nhân phẩm tốt, kiếm được tiền nuôi gia đình.

Bà Hứa bổ sung.

- Chuyện này thì mẹ yên tâm, bạn trai con vừa đẹp trai vừa lắm tiền, nuôi gia đình siêu ổn.

Cố Thăng vừa lái xe vừa cười, phù hợp hết các điều kiện nha.

- Ừ, nhưng mà đừng có giàu quá, phải chú ý đến môn đăng hộ đối nữa.

Cố Thăng vừa nghe xong thì đã nguội hết lòng mề: Không ngờ ưu điểm trong mắt anh lại thành khuyết điểm trong mắt mẹ vợ

mất rồi.

Sau đó mẹ Nam còn nói thêm mấy điểm nữa, về cơ bản thì Cố Thăng đều phù hợp cả.

Lúc sắp cúp máy, bà Hứa hỏi Nam Sơn:

- Còn một việc nữa ba con nhờ mẹ hỏi. Lần trước sau khi cảnh sát bắt được thằng trộm điện thoại của con thì xử nó thế nào?

Nam Sơn liếc nhìn Cố Thăng:

- Con không rõ lắm, con lấy điện thoại xong thì đi thôi.

Cố Thăng: … Teo rồi, lâu thế rồi mà bố vợ tương lai vẫn còn nhớ vụ này, không biết lúc gặp mặt ba Nam có nhận ra mình hay

không đây.

Nhìn tình hình này thì đừng nói là qua được cửa của bố vợ, chỉ riêng qua cửa mẹ vợ thôi hình như cũng đã khó rồi.