Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 37: Đánh đàn

Tê Diệu đắp một miếng mặt nạ, ngồi ở trên giường trầm tư.

Trên đường trở về, cô cùng Tê Vọng hai người không nói một lời, dẫn đến Tê Diệu có nhiều lời muốn nói đều không cách nào nói ra miệng. Cô không phải người trì độn, loáng thoáng rõ ràng ý tứ của Tê Vọng, nhưng Tê Diệu lại hoàn toàn không rõ.

Tê Vọng, thích, cô?

Loại sự tình hoang đường này thật là nghĩ cũng không dám nghĩ. Tê Diệu vội vàng lắc đầu một cái, kém chút đem mặt nạ dưỡng ẩm ném bay đi. Cô đau khổ suy nghĩ một lát, luôn cảm thấy là mình hiểu lầm ý tứ của Tê Vọng. Hai người bọn họ giao thiệp với nhau ít đến thương cảm, đã nói hai cánh tay đều có thể đếm ra, còn nữa, lấy danh tiếng vô cùng xấu vang danh bên ngoài của cô, đúng là Tê Vọng điên rồi mới thích cô.

Tê Diệu ảo não ngã xuống giường, bỏ đi một loạt ý nghĩ không thực tế này.

Trước mắt có thể trở lại thân thể của mình hay không vẫn là ẩn số. Nếu thật sự không thể quay về, cô liền phải làm em gái của Tê Vọng cả đời, suy nghĩ lung tung hoàn toàn không cần thiết.

Nói thì nói như thế, Tê Diệu đắp xong mặt nạ, làm tốt một bước dưỡng da cuối cùng, vẫn không thể ngủ được.

Cô mở to con mắt, ngây ngốc nhìn trần nhà.

“Phiền chết mất..”

Vì cái gì đầy trong đầu đều là lời Tê Vọng vừa mới nói vậy?

Đang lúc cô phiền lòng, chuông điện thoại vang lên, là Trình Lịch. Tê Diệu như được tha tội mà nhận điện thoại, rốt cục có thể tìm cái lý do làm cho cô phân tâm ở trên chuyện khác.

“Alo? Trình Lịch?”

“Là tớ nè. Mấy ngày nay cảm giác thế nào?” Bên kia của Trình Lịch là huyên náo ầm ĩ quen thuộc, giọng tùy tiện, may mắn Tê Diệu có dự kiến trước, để điện thoại cách xa lỗ tai nửa mét, để tránh âmthanh ma quái rót vào tai, làm cho cô đau đầu.

Tê Diệu vẫn đắm chìm trong rối rắm mới vừa rồi như cũ, vô ý thức đem vấn đề xảy ra hỏi: “Tớ muốn hỏi cậu chuyện này.”

Trình Lịch đang ở quán ăn đêm, ồn ào nhốn nháo làm cho cậu muốn nhức não, cậu mắng một câu rồi mới đem điện thoại kề sát lỗ tai.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm nhỏ bé rõ ràng của Tê Diệu.

“Tớ nói là nếu á. Nếu, tớ bảo cậu cưới tớ, cậu sẽ trả lời thế nào?”

Trình Lịch ngu người ngay tại chỗ.

Tê Diệu chỉ muốn nghe câu trả lời của người bình thường để bình phục tâm tình một chút. Dựa theo quan niệm cố hữu của cô, Trình Lịch nhất định sẽ lập tức cười ha ha, phản bác nói chính là ‘ông đây cả một đời có không kết hôn, cũng tuyệt đối không thể coi trọng đứa con gái hung hãn như Tê Diệu cậu’.

Cô kiên nhẫn chờ đợi một lúc lâu, đầu bên kia điện thoại lại chậm chạp chưa trả lời. Nếu không phải tiếng âm nhạc huyên náo liên tục không ngừng, Tê Diệu gần như tưởng rằng điện thoại mất tín hiệu.

Tê Diệu nghi hoặc mà chớp chớp mắt mấy cái, đang muốn tiếp tục hỏi Trình Lịch.

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của Trình Lịch: “Tớ vừa mới xem lịch ngày một chút, mấy ngày nữa liền đến lễ quốc khánh. Kết hôn ngày Quốc Khánh khá tốt. Ngày nghỉ lễ nhiều người náo nhiệt.”

Tê Diệu: “…”

Sắc mặt của cô lúc trắng lúc xanh, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Cậu điên à?”

Trình Lịch: “Nếu cậu cảm thấy thời gian không được, chúng ta có thể thương lượng lại.”

Tê Diệu: “.. Tớ đang giả thiết t t! Có phải là cậu uống nhiều hay không, đầu không thanh tỉnh nữa hả?”

Sau đó đầu bên kia điện thoại lại là một trận trầm mặc, vang lên tiếng giải thích khô khốc của Trình Lịch: “Có khả năng là thế đi, uống nhiều mấy bình.”

Tê Diệu bất đắc dĩ thở dài: “Tớ liền biết cái tên như cậu rượu phẩm* không tốt mà. Ngừng ngừng, cậu chơi tiếp cái của cậu đi, tớ cũng buồn ngủ.”

(*Yue: Phẩm chất sau khi uống rượu)

Cô cúp điện thoại, nằm ở trên giường, không bao lâu lại trở mình.

Tê Diệu nghĩ, cứ tưởng rằng Trình Lịch có thể đứng đắn trả lời vấn đề một lần, ai có thể nghĩ tới đụng không phải lúc. Lần sau hẳn là đem vấn đề đều để tới lúc gần xế chiều, khi đó Trình Lịch vừa rời giường, chính là lúc thanh tỉnh.

Cô đeo cái bịt mắt, quyết định để chuyện này dừng ở đây. Bất luận là Tê Vọng hay là Trình Lịch, đều tuyệt đối không có khả năng trở thành đối tượng kết hôn. (Yue: Nghiệp quật tới lẹ lắm: 3)

Lại nói, khoảng cách tới việc kết hôn còn không biết là chuyện đến khi nào, cô mới không nóng nảy.

Trong nháy mắt Tê Diệu an tâm lại, lặng yên nằm ở trên giường, cũng không lâu lắm liền ngủ thiếp đi.

Tê gia một mảnh hòa thuận bình an, quả thực so sánh với Sở gia là một mảnh gió tanh mưa máu.

Cha Sở chờ lấy tin tức tốt từ Sở Du Du, ban đầu ông ta còn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, sao có thể nghĩ đến phía dưới tình thế tốt đẹp như thế, thế nhưng Sở Du Du vậy mà có thể tính sai, đem sự tình làm hư. Ông ta bực bội không thôi, nổi giận lại vô dụng, chỉ có thể lại tìm cơ hội lần sau.

* * *

Mấy ngày giấc ngủ đầy đủ, để Tê Diệu lại có thêm tinh thần.

Ngay từ đầu cỗ thân thể này có chút suy yếu, cũng may cô kiên trì rèn luyện, ngẫu nhiên phơi nắng, tình trạng cơ thể so với trước kia tốt hơn rất nhiều, thời gian qua đi mấy tháng, thời điểm đi kiểm tra lần nữa, ngay cả bác sĩ cũng có chút không thể tin được.

Cha Tê mẹ Tê kích động đến muốn rơi nước mắt, ôm Tê Diệu không ngừng gọi tên của cô.

(Continue)