Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 43: Tê Vọng

Hướng một ông già trung niên bụng phệ xin lỗi, lại còn đi câu lạc bộ, tâm tư cha Sở là gì, Tê Diệu sao có thể không rõ ràng. Tuổi tác của đối phương có thể làm cha của cô, hai gã nhân vật bậc cha bậc chú này ngầm hiểu lẫn nhau cũng ngầm đồng ý hoạt động lần này, thật là làm cho Tê Diệu một trận buồn nôn.

Sắc mặt cô không tỏ ra cái gì, biểu hiện ra thật sự coi là may mắn vì chỉ vẻn vẹn là xin lỗi, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi Tê Diệu gật đầu đồng ý cùng bọn họ, rời đi phòng khách, trở lại gian phòng của mình.

Mở cửa lớn ra, Tê Diệu đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cô mờ mịt mà chớp chớp đôi mắt, lui về phía sau một bước nhìn trái nhìn phải nhìn xung quanh, sau khi xác định không có đi sai, trong đầu nháy mắt hiện lên ký ức xa xăm -- còn nhớ kỹ lúc trước Sở Du Du đã từng đề cập tới, nàng ta đem phòng ở sửa chữa lại.

Cho nên nói, sửa chữa lại thành dáng vẻ dở dở ương ương như trước mắt là sao đây!

Lúc trước thời điểm Tê Diệu trang trí đều cân nhắc đến phong cách chỉnh thể của biệt thự, lại thêm sở thích đặc biệt của cá nhân, đem gian phòng trang trí nhìn rất yên vui. Gian phòng trước mắt này cũng theo chủ nghĩa tối giản như lúc trước, mà đồ dùng trong nhà lấy gỗ thô làm chủ, sắc thái thanh thoát tươi mát. Đẹp thì đẹp, nhưng lại cực kỳ giống phong cách loft dành cho nhà cho thuê, cùng cả ngôi biệt thự không hợp nhau.

"..."

Tê Diệu cố gắng thích ứng căn phòng mới tươi mát ở trước mặt, đóng cửa lại.

Quả nhiên, quần áo trong tủ quần áo đều là các loại như tiên nữ, màu sắc dựa theo màu mấy ly kem hường phấn cùng các loại tông màu thiên về trắng bệch là chủ, còn mấy bộ màu đỏ màu đen mà ngày bình thường cô yêu nhất đều không có.

Tê Diệu lục lọi nửa ngày, từ một đống quần áo treo trên kệ ở bên ngoài tìm được một váy dài đơn giản thắt lưng màu đen.

Cô chậc một tiếng, đem váy ném trở về, ngồi ở trên giường không nhúc nhích.

Thời gian gặp mặt xin lỗi đã được an bài tốt, liền vào ngày mai. Toàn bộ hành trình của cô sẽ có người nhìn chằm chằm, biện pháp chạy thì cũng có, nhưng chỉ cần chạy một lần, nhất định còn sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, cường độ cha Sở ra tay sẽ chỉ ác hơn, làm cho cô khó lòng phòng bị.

Tê Diệu mặt không thay đổi nhìn chằm chằm chính mình ở trong gương.

Một bộ mặt tươi đẹp căng đầy, chứa đầy lấy ý cười hững hờ. Đứa con gái kia muốn trốn, cô còn muốn chắc?

Cô sẽ làm cho bọn họ nhìn thấy, muốn để cô nhập cuộc, là một sự kiện khó khăn dường nào.

Bệnh viện.

Người đàn ông sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, từ từ mở mắt. Con mắt hẹp dài từ mờ mịt biến thành sắc bén khiến người ta mất hồn mất vía, vết sẹo trên xương lông mày còn chưa lành hẳn, cái này làm cho anh thoạt nhìn sắc bén dị thường.

Cô nàng hộ sĩ nhỏ ngồi ở trên ghế chờ đợi nhìn thấy đến mặt đỏ tim đập, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đụng phải đôi mắt kia, lòng của cô nàng đều run rẩy theo, trong lúc nhất thời đại não trống rỗng, đã quên phản ứng.

Nguoừi đàn ông trẻ tuổi nằm ở trên giường không để ý kim truyền dịch trên mu bàn tay, chống đỡ ngồi dậy. Anh mặc quần áo bệnh nhân, lộ ra cái cổ có vài chỗ vết thương bị băng gạc bao lấy, còn có nhiều vết thương nhỏ vụn còn chưa từng khỏi hẳn, toàn bộ đều bị quần áo bệnh nhân che kín.

Anh nhìn chung quanh một vòng, thần sắc căng thẳng, nghẹn họng hỏi: "Tê Diệu đâu?"

Nhắc tới tên Tê Diệu, hộ sĩ nhỏ nhớ lại căn dặn của cha Tê mẹ Tê, cẩn thận từng li từng tí nói: "Cô ấy còn đang ngủ."

"Ngủ?"

Âm sắc của Tê Vọng trong khoảnh khắc lạnh đi mấy phần.

"Dẫn tôi đi gặp cô ấy."

"!"

* * *

Hôm sau, Tê Diệu thay đổi một thân quần áo đẹp đẽ. Cô lười trang điểm, vì đợi lát nữa thuận tiện hành động, cô thay quần jean, một cái áo vải ka-ki thêu hoa bằng len, để xõa tóc dài màu đen.

Tê Diệu nói thầm mấy ngày này rõ ràng có thể cảm giác được làn da không đàn hồi bằng trước kia, theo thói quen sau khi đắp mặt nạ, chỉ vẽ lên lông mày cùng son môi.

Trang phục của cô như vậy cùng với bộ dáng thường ngày của đứa con gái kia không khác lắm. Nhìn một chút, ngược lại có mấy phần quen thuộc. Tê Diệu nhìn qua chính mình trong gương, luôn cảm giác giống một ngựa gầy hoàn lương, đồ đê tiện yêu diễm cứng rắn phải làm bộ trở thành bộ dáng phụ nữ đàng hoàng khó chịu.

"..."

Thật đúng là càng xem càng giống nha!

Đã lâu chưa chửi người làm cô thiệt hăng hái. Sở Giảo Giảo thận trọng ngẩng lên chiếc cằm thon, nói là đem cô đưa tới cửa, trên thực tế một đường đều đang giám thị nhất cử nhất động của cô. Tê Diệu lười nhác giả vờ giả vịt theo chị ta, nhìn cũng không nhìn chị ta một chút, động tác lưu loát lên xe, từ đầu đến cuối đều không có nói chuyện với Sở Giảo Giảo.

Dáng vẻ hờn dỗi này của cô càng cực kỳ giống đứa con gái đã từng dùng đến thân thể cô.

Tê Diệu đi vào tròng như thế, ngược lại làm Sở Giảo Giảo nhẹ nhàng thở ra. Không biết vì sao, luôn cảm thấy giống như có một chút gì đó không đúng, mà không nói nên lời được chỗ nào không thích hợp. Bây giờ nghĩ lại hẳn là do gần nhất thần kinh chị ta căng chặt, nên quá mức khẩn trương.

Đứa con gái kia có thể lật ra được cái bọt nước gì, Sở Giảo Giảo nhìn thấy rất rõ ràng.

Chị ta đã gấp không chờ nổi chờ đợi tin tức tốt.

Cha Sở hướng chị ta hứa hẹn, yến hội vài ngày sau sẽ nghĩ hết biện pháp làm cho chị ta tham gia, đến lúc đó chị ta chỉ cần biểu hiện ra một mặt chói lọi của chính mình, một lần nữa tuyển chọn một người thật tốt là đủ.

Nhóm khách nữ không chào đón Sở Giảo Giảo, không có nghĩa là nhân duyên của chị ta với đám đàn ông không tốt. Trước khi gặp được Hoắc Ngu đã từng phát triển qua lại với mấy tên đối tượng không tồi, hiện tại chị ta chỉ cần dùng thái độ cẩn thận nhất phỏng đoán tâm ý của bọn họ, từ trong đó chọn một tên thích hợp nhất cũng bảo đảm là người được chọn nhất, từ nay về sau, nhân sinh của chị ta cùng Sở Du Du sẽ không còn cách nào đánh đồng với nhau được nữa.

Trong lòng Sở Giảo Giảo tràn đầy vui sướng tiến vào cửa lớn. Ba giờ chiều hẹn trước cùng chị em đi mát xa, chị ta còn phải về chuẩn bị sửa soạn lại một chút.

Bên này.

Tê Diệu ngồi trên xe, trên đường đi nhàm chán nên chơi game. Cô kiên nhẫn chờ đợi lái xe đem cô đưa đến cổng câu lạc bộ, Tê Diệu xuống xe, tài xế là một lão đại ca chính trực cường tráng, toàn bộ hành trình nhìn chằm chằm cô, sợ cô chạy trốn, cho đến lúc đem Tê Diệu giao đến trong tay mấy người khác, lúc này mới yên lòng lái xe rời đi.

Tê Diệu hơi có vẻ nhàm chán hai mắt liếc nhìn hai tên vệ sĩ một trái một phải, nhướng mày, nói: "Có cần phải cấp bách như vậy không?"