Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 5

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 5: Tư thế cơ thể cô nương tốt.

Sáng sớm hôm sau, mọi người bắt đầu dọn dẹp một chút, ăn xong điểm tâm lên đường, Trương Trí Hằng vẫn như trước cưỡi ngựa còn Ngôn Âm, Y Mặc cùng Tiểu Lục thì ở trong xe ngựa.

Bất quá hiện tại Ngôn Âm cũng tương đối xấu hổ, bởi vì nữ chủ đang ngồi sát nàng, không biết người này là nữ chủ thì thôi đi, biết được càng khiến nàng xoắn não muốn chết.

"Ngôn cô nương thoạt nhìn sắc mặt không tốt lắm, khó chịu chỗ nào sao?" Y Mặc thấy Ngôn Âm từ sáng sớm đã bắt đầu cho đến giờ mặt nghiêm mày cau, liền theo khuôn lễ mở miệng hỏi.

"Không có, ta không khó chịu chỗ nào cả, chỉ là trong xe ngựa có chút buồn bực mà thôi." Ngôn Âm nhếch miệng một cái, lộ ra nụ cười nhưng trong không cười, ngươi ở đây sắc mặt ta sao có thể tốt được, nói nếu ngươi là hai hắc, ba hắc, bốn hắc cũng được, nhưng vì sao lại cứ là Y Mặc!

"Ngồi xe ngựa lâu đúng là có chút chán, bất quá chúng ta có thể chờ lúc xuống xe nghỉ ngơi bên đường giải sầu một chút." Y Mặc cười nói.

Ngôn Âm không trả lời chỉ gật đầu sau đó liền phiền muộn dựa vào thành xe nhìn chằm chằm cửa xổ xe rồi đờ ra.

Trên thực tế, Ngôn Âm đang nghĩ cách làm sao rời xa nữ chủ, cho dù không ngồi cùng nữ chủ trong xe ngựa cũng tốt.

Khi hành trình kéo đến trưa, lúc Ngôn Âm đang lo lắng vượt qua khổ sở, thì họ đến một thành nhỏ nghỉ ngơi.

Đoàn người vào một khách điếm nhìn bên ngoài khá tốt, giải quyết bữa trưa, đương nhiên bữa cơm này Ngôn Âm mời khách, để đáp ứng đủ lời mời Trương Trí Hằng ba bữa cơm.

Cơm nước xong, mọi người lại nhàn rỗi, liền hẹn nhau cùng đi dạo phố.

"Tiểu thư người mau nhìn, bên kia có quầy hàng bán đồ trang sức, có muốn đến xem không?" Tiểu Lục có vẻ hơi hưng phấn lôi kéo Ngôn Âm chỉ vào quầy hàng bán đồ trang sức nhìn qua không tệ nói.

"Đồ trang sức a... không hứng thú, nếu ngươi hứng thú thì theo qua xem một chút vậy." Ngôn Âm là người từ thế kỷ 21 trọng sinh, đã nhìn thấy đủ loại trang sức xa xỉ xinh đẹp, ngược lại đối với trang sức bình thường ở thế giới này không có hứng thú.

"Tiểu Ngôn Tử, trước đây không phải ngươi thích đi xem trang sức sao, sao bây giờ lại không hứng thú?" Trương Trí Hằng chớp mắt nói.

"Lẽ nào ngươi quên ta mất trí nhớ sao? bây giờ ta cũng không phải ta trước kia." Ngôn Âm không khách khí liếc Trương Trí Hằng.

"Ngược lại ta thật sự quên, bất quá cũng chỉ có ngươi ngu ngốc đi đường để rơi xuống hồ nước, oa ~ Tiểu Ngôn Tử ngươi đạp chân ta!"

Không để ý Trương Trí Hằng, Ngôn Âm theo Y Mặc cùng Tiểu Lục đến một tiệm bán vải y phục.

"Các vị mua y phục a, các ngươi đến chỗ của ta là đúng chỗ rồi, y phục bổn tiệm đều là tơ lụa thượng hạng. Trong thành nhỏ này được coi là số hai, nhà khác cũng không có xiêm y tốt như chỗ chúng ta." Lão bản vừa thấy Ngôn Âm cùng mọi người vào tiệm, nhanh chóng tiến lên đón.

Ngôn Âm cùng Trương Trí Hằng thân là đại hộ nhân gia tiểu thư cùng cậu ấm đồ mặc trên người chất lượng đương nhiên sẽ không kém, nhìn thấy y phục nha hoàn Tiểu Lục tuy là vậy nhưng cũng là nha hoàn thân cận với tiểu thư Ngôn gia thì cũng sẽ không kém hơn được, còn Y Mặc nàng mặc dù chỉ một thân bạch y đơn giản, nhưng khí chất xuất chúng khó khiến người ta nghĩ nàng là nha hoàn hay dân chúng bình thường.

Lão bản cũng là người khôn ngoan, vừa nhìn thấy Ngôn Âm cùng mấy người có tiền đi vào, đương nhiên sẽ không chậm trễ.

"Phải?" Ngôn Âm không thể phủ nhận trả lời, nàng cũng không nhận ra trong một thành nhỏ lại có tiệm bán y phục có thể so với tiệm bán y phục ở Tô Châu là tốt hơn được, bất quá cũng không phải chỗ nào cũng được phồn hoa như thành Tô Châu.

"Đúng vậy, đúng vậy nào các vị khách quan đến xem một chút hồng y này, đây chính là hàng tốt nhất đến từ kinh thành, công nghệ diệt vải được chọn lọc." lão bản dẫn mọi người đến trước bộ y phục lộng lẫy trước mặt.

Ngôn Âm nhìn thoáng qua hồng y một chút hứng thú cũng không có, màu sắc thật sự chói mắt, nàng không thích kiểu màu mẻ khoe khoang này, mặc vào cảm thấy rất ác.

"Màu chói quá, có màu nhạt không?" Ngôn Âm hỏi.

Y Mặc không để lại dấu vết nhìn Ngôn Âm một cái, nàng nhớ đời trước Ngôn Âm thích nhất là y phục diễm lệ này, không lẽ người này mất trí sau đó đến cả thứ mình yêu thích trước kia cũng đã thay đổi?

"Có có, khách quan mời đến bên này." Lão bản ân cần mang theo Ngôn Âm đi đến bộ y phục vàng nhạt, "Người xem cái này thế nào? công nghệ vải vóc không cần nói."

Bộ y phục vàng nhạt này so với bộ y phục đỏ kia vẫn đơn giản hơn, màu sắc thuận mắt hơn, hơn nữa không quá diễm lệ, đơn giản sạch sẽ.

"Tiểu Lục, ngươi thấy cái này thế nào?" Ngôn Âm hỏi.

"Tiểu thư người mặc gì cũng đều dễ nhìn."

Nghe vậy khóe miệng Ngôn Âm co quắp, ngươi nói vậy ta có hỏi cũng bằng không.

"Ngôn cô nương, y phục này mặc dù nhìn đơn giản, nhưng có mùi vị đạm nhã ngươi mặc nhất định là đẹp mắt." Lúc này, Y Mặc chưa từng mở miệng tiến lên mỉm cười nhìn Ngôn Âm nói.

Ngôn Âm sửng sốt, sau đó nhìn thoáng qua Y Mặc trước mắt cười thật xinh đẹp, ánh mắt chuyển động mở miệng nói: "Nếu Y cô nương nói vậy, thì lấy bộ y phục này a."

Mọi người cùng ngắm tiệm y phục một hồi sau đó liền đi dạo trên đường, kỳ thực chỉ Ngôn Âm mua bộ y phục vàng nhạt đó mà thôi còn những người khác căn bản không mua gì.

"Bán ngựa đây, bán ngựa đây, đi ngang không nên bỏ qua, bán thiên lý mã đây." đột nhiên trên phố có tiếng rao hàng.

Ngựa?

Ngôn Âm nghe thấy liền sửng sốt, nàng vốn rầu rĩ vì ngồi chung xe ngựa với nữ chủ, nghe được có bán ngựa, liền nghĩ ra ý mới.

"Trương Trí Hằng, ta muốn học cưỡi ngựa, ngươi dạy ta đi." Ngô Âm lôi kéo Trương Trí Hằng vừa cười vừa nói.

"Hả? sao đột nhiên lại muốn học cưỡi ngựa vậy? chúng ta còn phải lên đường, thời gian ngắn như vậy rất khó học a." Trương Trí Hằng kỳ quái nhìn Ngôn Âm.

"Không có việc gì, đừng lo học không được, chỉ cần có thể cưỡi đi đường là tốt rồi." Ngôn Âm đối với cái có thể học tốt hay không thì không quan tâm chút nào, nàng quan tâm là biết cưỡi ngựa rồi thì có thể không ở chung xe ngựa với nữ chủ nữa.

"Tiểu thư cưỡi ngựa rất nguy hiểm, người đã quên hôm qua ngã từ trên ngựa xuống rồi sao." Tiểu Lục quả thực là vì Ngôn Âm mà đau lòng, từ sau khi tiểu thư mất trí nhớ càng ngày càng nghịch ngợm, hay thích làm chuyện nguy hiểm.

"Đó là ngoài ý muốn a, ta không cố ý ngã, ta mới biết cưỡi ngựa dĩ nhiên là có thể ngã rồi." Ngôn Âm nhớ đến hôm qua mình bị nữ chủ thấy ngã từ trên ngựa xuống liền lúng túng muốn chết.

"Không sao, chúng ta cứ mua một con đi." nói xong Ngôn Âm liền chạy đến chỗ rao bán ngựa, động tác nhanh, mau lẹ Trương Trí Hằng cũng không kịp nói thêm.

Năm khối bạc vụn mua một con ngựa đen, Ngôn Âm kéo hắc mã đến trước mặt Trương Trí Hằng cười xán lạn: "Được rồi, giờ đã có ngựa rồi chúng ta tìm đất trống học cưỡi ngựa a."

"Nhưng mà... Tiểu Ngôn Tử hai chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân a." Trương Trí Hằng tiếp tục từ chối.

"Trương Trí Hằng, ngươi nói đi có dạy hay là không?" Ngôn Âm phát hiện Trương Trí Hằng rõ ràng đang từ chối lập tức giận trừng mắt Trương Trí Hằng.

"Cái này..."

"Ngôn cô nương, nếu không để ta dạy ngươi a." trong lúc Trương Trí Hằng do dự ấp úng, Y Mặc lên tiếng.

"Y cô nương, ngươi biết cưỡi ngựa?" Ngôn Âm kinh ngạc nhìn Y Mặc, trong nguyên tác thì lúc này nữ chủ đang chạy khỏi nhà đến phái Thiếu Dương tu tiên, từ khi nào nữ chủ học được cưỡi ngựa vậy?

"Trước đây có từng học chăn ngựa cùng người nhà rồi, chỉ là dạy Ngôn cô nương có thể cưỡi ngựa đi đường mà thôi cũng không khó." Y Mặc cười nhu hòa.

"... làm phiền Y cô nương rồi." Ngôn Âm do dự một chút rồi sau vẫn đáp ứng, dù sao so với không phải cứ ở trên xe ngựa tiếp xúc lâu hơn thì, nàng lại càng muốn hiện tại rút ngắn tiếp xúc càng tốt.

Bốn người ra ngoài thành nhỏ đến một khu đất trống Ngôn Âm liền bắt đầu, nàng vốn là người của hai thế giới lại là lần đầu học cưỡi ngựa.

"Ngôn cô nương chân trái ngươi bước lên, tay nắm lấy yên ngựa, dùng sức cưỡi đi." Y Mặc đỡ Ngôn Âm bắt dạy bước đầu tiên học cưỡi ngựa -- lên ngựa.

"QAQ ngựa đang động a, nó đi về phía trước ta không thể lên a." hai chân Ngôn Âm run rẩy kẹp thân hắc mã, nàng lúc đầu cho là rất dễ nhưng nghĩ cũng chỉ là vậy, thực tế thì không phải vậy.

"Ngôn cô nương, không cần khẩn trương ngựa tự nhiên sẽ di chuyển, ngươi chỉ việc cưỡi đi là được." Y Mặc kiên nhẫn an ủi Ngôn Âm đang khẩn trương.

"Nó cao như vậy làm gì chứ, không lùn một chút sao, chân ta ngắn a, không thể lên a, QAQ." Ngôn Âm thực hận chết chiều cao của mình, giận thân mình chỉ cao có 1m58.

"Ngôn cô nương chiều cao không phải vấn đề, nào, nghe ta chân dùng sức." Y Mặc theo bản năng sờ đầu Ngôn Âm muốn hóa giải chút tâm trạng khẩn trương.

"Hu ~!" đột nhiên hắc mã hung hăng phì mũi một cái, móng ngựa giẫm mạnh, sau đó chạy ra ngoài.

Σ(°Д°;

Mà hiện tại tay Ngôn Âm còn đang nắm yên ngựa, cả người đã bị hắc mã đem ra ngoài.

"Tiểu Ngôn Tử!"

"Tiểu thư!"

Trương Trí Hằng cùng Tiểu Lục thấy vậy liền đồng thời kinh hô, nhưng vì khoảng cách khá xa không cách nào kịp cứu Ngôn Âm.

"Ngôn cô nương.'' Y Mặc gần nhất cũng càng hoảng sợ, nàng nhìn thấy Ngôn Âm bị đưa ra ngoài nháy mắt không hề nghĩ ngợi liền vươn tay túm Ngôn Âm lại, muốn kéo Ngôn Âm, nhưng không ngờ lại đánh giá cao khí lực của mình, cũng liền bị kéo theo ra ngoài.

"Không muốn chết đâu, cứu mạng a." Ngôn Âm bị dọa đến không còn hình tượng, gân giọng hô cứu mạng.

"Ngôn cô nương, ngươi mau buông tay, đừng cầm yên ngựa." Y Mặc ôm Ngôn Âm, cố sức nói ra một câu.

Nghe vậy Ngôn Âm đang kinh hách liền nghe lời buông tay, sau đó vì quán tính ôm nhau lăn ra ngoài.

Trong hỗn loạn Ngôn Âm tựa hồ cảm giác được có thứ mềm mại mát lạnh xoẹt qua miệng mình.

"Tiểu Ngôn Tử."

"Tiểu thư."

Trương Trí Hằng cùng Tiểu Lục vội vàng chạy đến lại nhìn thấy tư thế dị thường ái muội của hai người, còn đang che dấu trên mặt đất.

Lúc này y phục Ngôn Âm xốc xếch nằm trên mặt đất, còn Y Mặc cả người đè lên Ngôn Âm khoảng cách hai người lúc đó có thể cảm nhận rõ ràng được hô hấp đối phương.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay đăng trễ, tui sẽ không nói nhưng thật ra tui chơi game, chơi quật động mãi không chán!

Rất cám ơn Ninh Âm cùng người đi ngang qua? (đừng hỏi độc giả này là một mã giáp là ? địa lôi, sao sao đát, thương các ngươi (///ω///)