Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 75: Ma vực băng tuyết

Có được nụ cười tin tưởng của Ngôn Âm, mọi khó chịu cùng không cam lòng trong Mặc Liên lúc này cũng đã bỏ xuống, chỉ cần một nụ cười đơn giản của ngươi, thì ta có thể yên tâm rồi.

"Grừ!" báo tuyết ma hóa gào một tiếng, xông về phía Ngôn Âm.

Nam nhân thấy vậy xoay người nhân lúc Ngôn Âm đối phó báo tuyết ma hóa liền tìm cách đào tẩu.

"Mặc Liên!" Ngôn Âm nhìn thấy nam nhân kia muốn chạy trốn, một kiếm đỡ báo tuyết ma hóa, liền quay đầu hô.

Mặc Liên nghe thấy liền đuổi theo, cuối cùng có chút không yên tâm quay đầu dặn Ngôn Âm một tiếng: "ngươi nhất định phải cẩn thận."

"Yên tâm đi!" Ngôn Âm để lại cho Mặc Liên một nụ cười tự tin, báo tuyết ma hóa này nhìn như hung thần ác sát, nhưng thực lực cũng không mạnh bao nhiêu.

Chờ Mặc Liên đuổi theo nam nhân kia rời đi Ngôn Âm cũng bắt đầu triển khai phản kích lại báo tuyết ma hóa, tay phải vung Thanh Hàn kiếm lên, mũi kiếm đâm thẳng về mi tâm báo tuyết ma hóa.

Tuy hình thể báo tuyết ma hóa to lớn nhưng thân thủ cũng rất nhạy, dù sao cũng là họ nhà mèo, lách một cái đã tránh được công kích của Ngôn Âm, liền vươn móng vuốt chụp đầu Ngôn Âm.

Băng Thuẫn vung lên liền đỡ được công kích của báo tuyết ma hóa, Ngôn Âm hơi khom lưng, linh lực tụ lại dưới chân vừa phát lực liền đá vào mặt báo tuyết ma hóa, khiến răng bị rớt hai cái.

"ứ... ứ...." báo tuyết ma hóa bị đau, ô ô hai tiếng.

Kiếm của Ngôn Âm chỉ vào báo tuyết ma hóa linh lực bao quanh, ánh mắt đông lại, nàng đã nhìn ra báo tuyết ma hóa này thực lực căn bản không bằng mình, đối phó với nó quả thực dễ như trở bàn tay, không biết vì sao nam nhân kia lại thả ma thú có thực lực thấp như vậy để đánh với nàng.

"ứ.... ứ.... ứ ứ...." luôn nói động vật có linh tính luôn cảm nhận được nguy hiểm, báo tuyết ma hóa cũng không ngoại lệ, nó biết mình đánh không lại Ngôn Âm, theo bản năng lui về sau.

"ứ ứ..." ư ử kêu một tiếng, báo tuyết ma hóa có chút bất an đuôi đập đập trên mặt tuyết, tiếp đó nó liền xoay người chạy trốn, đánh không lại thì nó vẫn có thể chạy trốn.

"...." Ngôn Âm cũng không ngờ báo tuyết ma hóa cũng sẽ đào tẩu, nàng còn tưởng nó sẽ liều mạng đến cùng, nào ngờ còn chưa xong thì đã bỏ chạy rồi.

Bất quá, Ngôn Âm cũng không bỏ qua cho báo tuyết ma hóa dễ dàng như vậy, nàng nâng kiếm liền đuổi theo báo tuyết ma hóa, bốn chân của nó tốc độ dĩ nhiên là nhanh hơn hai chân của Ngôn Âm, cho dù Ngôn Âm dùng linh lực thì cũng đuổi theo không kịp được.

Bên này Ngôn Âm đuổi theo báo tuyết ma hóa chạy ra ngoài, thì Mặc Liên đuổi theo nam nhân kia cũng kiếm được một tin tức khiến nàng khiếp sợ.

Mặc Liên đuổi theo nam nhân đó cách xa chỗ Ngôn Âm cùng báo tuyết ma hóa chừng 1km, vừa đuổi kịp cũng chỉ do tên này quá giảo hoạt, nàng lại không quá am hiểu di chuyển trong tuyết, cho nên tốc độ hành động cũng bị hạn chế.

Xoạt!

Lúc này, nam nhân chạy trước mặt Mặc Liên liền xoay người hướng Mặc Liên quỳ một gối.

"Thuộc hạ tham kiến tiểu thư, trước có đắc tội cũng là bất đắc dĩ, mong tiểu thư thứ lỗi." nam nhân cung kính nói.

Mặc Liên sửng sốt, sắc mặt cũng lạnh xuống, người đối với nàng đại lễ như vậy ngoại trừ người trong Thiên Ma giáo thì cũng không có ai khác, nhưng người của Thiên Ma giáo sao lại ở đây, chính mình đồng hành cùng Ngôn Âm lần này cũng không cho ai biết, hơn nữa nàng nhớ là giáo trung không có ai đến linh vực băng tuyết làm nhiệm vụ gì cả.

"Ngươi là người của Thiên Ma giáo?" để cho an toàn, Mặc Liên vẫn xác nhận lần nữa.

"Đúng vậy, thuộc hạ là người của Thiên Ma giáo." nam nhân đem tay áo trên tay trái vén lên, lộ ra hình xăm chữ "Thiên", "không tin ngài xem hình xăm của ta."

Đó là hình xăm mỗi thành viên Thiên Ma giáo đều có, đại biểu cho thân phận họ là thành viên Thiên Ma giáo.

Mặc Liên nhìn hình xăm thì biết nam nhân này đúng là người của Thiên Ma giáo, nhưng cũng có điều khiến nàng nghi ngờ, hiện tại mọi chuyện cơ bản trong Thiên Ma giáo đều do nàng xử lý, hầu như là không có chuyện gì không biết, nhưng với tình huống này nàng cũng không biết người Thiên Ma giáo lại đến linh vực băng tuyết.

"Sao ngươi lại ở linh vực băng tuyết?" trong lòng Mặc Liên liền nghi ngờ, nét mặt vẫn lãnh đạm như trước.

"Thuộc hạ ở đây, nguyên nhân thiếu chủ chưa nói với tiểu thư ngài sao?" nam nhân kỳ quái nói.

"Gần đây ta và ca ca không có liên hệ nhiều, cho nên không biết hành động của hắn." Mặc Liên không vết nhíu mày một cái, khó mà biết được ca ca đang âm thầm làm kế hoạch gì?

"Thuộc hạ từ 3 năm trước đã được thiếu chủ phái đến linh vực băng tuyết, người phái đến cũng không chỉ có mình ta, ở linh vực băng tuyết này chúng ta dựa theo chỉ thị của thiếu chủ xây một trang viên, bắt vài yêu thú cùng dã thú đến làm thí nghiệm, dùng phương pháp đặc thù để ma hóa bọn chúng, làm tăng chiến lực trên diện rộng, tựa như báo tuyết ma hóa vừa rồi." nam nhân nói thật hết với Mặc Liên, Mặc Liên là tiểu thư của bọn hắn, địa vị tương đồng thiếu chủ, chuyện như vậy căn bản không cần giấu Mặc Liên, huống hồ thiếu chủ cũng không có dặn là không được nói cho Mặc Liên.

Ánh mắt Mặc Liên hơi lóe, ca ca dĩ nhiên lén xây trang viên trong linh vực băng tuyết để tiến hành thí nghiệm, còn gạt nàng không có tiết lộ nửa điểm tin tức cho nàng.

"Các ngươi thực nghiệm tiến triển ra sao rồi?" trong lòng mặc dù có chút tính toán, nét mặt Mặc Liên vẫn lạnh nhạt hỏi.

"Đã sắp hoàn thành, chỉ chờ thiếu chủ ra lệnh thì chúng ta mang theo nhiều ma thú tiến công!" giọng nói nam nhân có chút kích động, 3 năm rồi, hắn đợi ở nơi này hàn băng cùng phong tuyết đã 3 năm rồi, thời gian dài trôi qua khiến hắn nhớ không rõ được thế giới bên ngoài ra sao nữa, nếu không phải trong lòng trung tâm tuyệt đối với Thiên Ma giáo chỉ sợ hắn nhịn không được mà phát điên rồi.

"Đã như vậy, ngươi hãy cố gắng chăm sóc trang viên cho tròn trách nhiệm, đừng phụ ca ca đã tín nhiệm ngươi." Mặc Liên nói, nàng không muốn xen vào chuyện ca ca làm, nếu ca ca làm thì nàng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt là được, chỉ cần không thương tổn đến người nàng để ý là được rồi.

Nói xong, Mặc Liên liền xoay người chuẩn bị ly khai, đi tìm Ngôn Âm.

"Tiểu thư!" nam nhân đột nhiên gọi Mặc Liên muốn rời đi lại.

Mặc Liên dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân, giọng nói bình thản: "có chuyện gì nữa sao?"

Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Mặc Liên, bối rối một hồi liền mở miệng: "tiểu thư, ngài muốn đi tìm vị cô nương đi cùng ngài sao?"

"Ngươi quá mức rồi, đây không phải chuyện ngươi nên hỏi." âm thanh Mặc Liên lạnh xuống, nam nhân chưa nói xong thì liền cắt ngang, lại khiến nàng nhớ đến hắn dẫn dụ nàng chạy ra ngoài để lại Ngôn Âm với con báo tuyết ma hóa kia, nàng phải nhanh quay về, không biết Ngôn Âm có gặp phải chuyện gì không may nữa không.

"Thuộc hạ biết không nên tham dự vào việc của tiểu thư ngài, nhưng vị cô nương kia là tu..."

"Chuyện của ta cùng nàng không đến lượt ngươi lo, làm xong bổn phận của ngươi đi, chớ xen vào việc của người khác." Mặc Liên lạnh lùng liếc nam nhân một cái, "việc này ngươi coi như không thấy, không cần nói với ca ca ta, hiểu chứ?"

"Thuộc hạ hiểu." nam nhân nhìn sắc mặt Mặc Liên khó chịu, cũng hiểu chuyện này không tiện chạm vào.

Mặc Liên không nói thêm, phất tay áo đi về phía trước, đột nhiên nàng dẫm chân xuống bất thình lình mở miệng nói: "ngươi, tên gì?"

Nam nhân nghe thấy cũng sửng sờ, liền cung kính trả lời: "thuộc hạ tên là Hựu Hạ."

Nghe được câu trả lời, Mặc Liên không dừng lại mà bước nhanh hơn.

Ngôn Âm chờ nàng ở con đường lõm phụ cận đã sớm biến mất, cũng không còn nhìn thấy báo tuyết ma hóa kia nữa.

Cái này càng khiến nàng lo lắng, muốn tìm người trong linh vực băng tuyết mênh mông này cũng không dễ dàng, nàng chỉ hy vọng Ngôn Âm không xảy ra chuyện gì là được.

Ngôn Âm cũng không biết Mặc Liên sốt ruột, nàng chỉ chuyên tâm đuổi theo con báo tuyết ma hóa trốn chạy, nàng cũng không biết báo tuyết ma hóa đi đâu, nhưng trực giác nói cho nàng biết đi theo báo tuyết ma hóa nhất định sẽ có phát hiện.

Tuy nói đôi khi trực giác không thể tin, nhưng lúc này lại khiến nàng tin vào trực giác của chính mình, đơn giản là nàng thực sự tò mò về lai lịch của con báo tuyết ma hóa này, cho dù là dã thú gì thì khi chúng nó gặp nguy hiểm thì đều có bản năng tự vệ, nàng cũng muốn biết báo tuyết ma hóa đi đâu.

Một đường chạy theo báo tuyết ma hóa hồi lâu, mặc dù có linh lực chống đỡ, nhưng cũng không thể chịu nổi cường độ chạy nhanh cao như vậy a, Ngôn Âm sắp hết sức rồi, báo tuyết ma hóa vẫn cứ nhanh chân chạy về phía trước.

Rốt cuộc khi Ngôn Âm sắp tê liệt hết người trước một khắc thì báo tuyết ma hóa cũng dừng lại.

Nhưng khi Ngôn Âm nhìn thấy chỗ báo tuyết ma hóa đến, thì nàng không kịp thở liền vội vàng tìm chỗ nấp trong tuyết, tuyết đọng lại che lấp người nàng, tựa như hòa cùng băng thiên tuyết địa làm một thể như bình thường.

Báo tuyết ma hóa đi đến một trang viên rất lớn, trang viên được xây dựng trong vùng tuyết trắng, lớn đến mức nhìn không thấy đầu, nhìn qua thì trang viên bề ngoài đơn giản, bình thường chỉ có vài cọc gỗ bên ngoài xung quanh, bên trong có vài gian phòng, còn lại cũng không có gì.

Ngôn Âm cảm thấy kỳ quái, trong linh vực băng tuyết lạnh như vậy sao lại có một cái trang viên như có người dựng, nói đến thì người bình thường cũng sẽ không sống trong linh vực băng tuyết này a... hơn nữa báo tuyết ma hóa dừng lại ở đây nhất định không phải là ngẫu nhiên.

"Grừ! Grừ!" báo tuyết ma hóa đứng trước trang viên đột nhiên gầm hai tiếng.

Ngay sau đó Ngôn Âm trốn trong tuyết liền nhìn thấy có hai nam nhân từ trong trang viên mở cửa đi ra ngoài, bọn họ nhìn thấy báo tuyết ma hóa liền sửng sờ.

"Đây không phải báo tuyết hôm qua mới ma hóa đây sao, sao lại ở đây?" nam nhân có sẹo trên mắt nói.

"Có phải là trốn trong ma động ra không?" nam nhân vóc dáng thấp bé nói.

"Chắc vậy." nam nhân có sẹo nhìn xung quanh, liền hỏi, "ngươi thấy Hạ lão đại không?"

"lão đại nói có việc phải ra ngoài, hắn vẫn chưa về." nam nhân vóc người thấp nói, "con báo tuyết này làm sao đây?"

"Đem về ma động giam lại, lần này coi chừng kỹ vào, đừng để nói chạy thoát." nam nhân có sẹo nói.

Vì vậy hai người dẫn báo tuyết ma hóa vào trang viên.

Con ngươi khẽ động, quan sát trang viên một hồi, lại nhìn thân ảnh báo tuyết ma hóa đi xa dần, trong lòng Ngôn Âm liền có quyết định, đứng dậy nhảy khỏi tuyết địa lặng lẽ đi theo.

Ngôn Âm theo hai nam nhân đến cửa ma động, hai nam nhân đi đường cũng không phát hiện sự tồn tại của Ngôn Âm, liền dẫn báo tuyết ma hóa vào động.

Đó là một cái động nhìn từ bên ngoài cũng biết nó rất lớn, nhìn cửa động cũng đến 6 mét, báo tuyết ma hóa có hình dáng ma thú lớn như vậy đi vào nhìn cũng vẫn thấy nhỏ.

Ngôn Âm ở ngoài động di chuyển khắp nơi, phát hiện xung quanh không có gì đặc biệt liền lén chui vào động.

Vừa vào động, thì trước mắt tối sầm lại, so với bên ngoài trắng toát thì trong động thực sự rất tối, ánh sáng duy nhất cũng chỉ có hai đuốc đốt treo hai bên vách động, nhưng hiệu quả vẫn kém, chỉ có thể chiếu sáng một phần nhỏ, toàn bộ động vẫn rất tối, nhìn không rõ kết cấu bên trong.

Ngôn Âm không dám vận linh lực lên mắt để nhìn đường, nàng sợ bị hai nam nhân trước mặt phát hiện, như vậy sẽ nguy hiểm cho nên chỉ híp mắt sờ soạng từng bước thận trọng bước về trước.

Xoạt ---

Không biết đi bao lâu, Ngôn Âm cảm giác thân thể mình dường như bị kết giới quét qua, tựa như bình chướng, sau đó trước mắt liền sáng lên, khiến mắt nàng bị kích ứng do ánh sáng mạnh liền nhắm hai mắt lại.

"..." thật vất vả thích ứng, Ngôn Âm còn chưa thấy được cảnh trước mắt liền tìm chỗ núp.

Chỗ này sáng hơn bên ngoài nhiều, nàng cần phải cẩn thận ẩn thân.

Ngôn Âm trốn kỹ sau đó lén quan sát, thì ra vách động quanh đây được gắn nhiều dạ minh châu, cho nên chỗ này do với đoạn đường trước đó sáng hơn rất nhiều, đây chính là chỗ sâu trong động, xung quanh đều là vách đá, ngoại trừ đường vào khi nãy thì không có đường ra khác.

"Ngươi đem con báo tuyết này nhốt vào lồng tre bên kia đi." nam nhân mặt sẹo chỉ phía trước, nói với nam nhân thấp nhỏ.

Nam nhân thấp nhỏ gật đầu liền dẫn báo tuyết ma hóa đi qua.

Ngôn Âm cũng nhìn theo hướng ngón tay nam nhân mặt sẹo chỉ, không xem thì thôi, vừa thấy thì khiến nàng liền khiếp sợ nhất thời quên thở.

Cách đó không xa là một đám yêu thú hình thể to nhỏ, mục diện dữ tợn, không đúng! phải nói là ma thú được ma hóa, chúng nó đều bị nhốt trong lồng sắt đen lớn, khi nam nhân thấp nhỏ dẫn báo tuyết ma hóa đi đến thì từng con thú đều ô ô gầm gừ, ánh mắt hung dữ đáng sợ cũng lóe lên sự sợ hãi.

Ngôn Âm đè xuống khiếp sợ trong lòng, rất nhanh quét một vòng ma thú bị nhốt, đoán chừng có tận 500 con!

Số lượng ma thú lớn như vậy bị giam ở đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, thả ra ma thú nhiều như vậy có thể san bằng vài thành trì chứ không ít a!