Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 12: Anh Thích Nhung Tuyết

Đâu chỉ có thế.

Đúng giờ ăn trưa Vũ Hàn lại đến tận công ty đón cô đi ăn rồi lại đưa cô về.

Tối đến lại đưa cô đi chơi, gặp mặt bạn bè của mình.

Cuối tuần lại đưa cô đi dạo hoặc một chuyến du lịch nhỏ vì vốn dĩ cả hai đều bận không có nhiều thời gian để đi chơi xa.

Thời gian cứ bình yên trôi qua như thế.

Lúc đầu cô thật sự cảm thấy rất phiền nhưng có lẽ nỗi phiền toái đó đã không còn nữa, thay vào đó là cần.

Phải.

Cô đã bắt đầu cần anh nhưng lại không thừa nhận.

Đã ba tuần bên nhau, hôm nay lại là chủ nhật, sáng sớm hai người vẫn cùng nhau chạy bộ rồi anh lại đưa cô đi ăn sáng.

Bỗng anh dừng lại nhìn Hiểu Quân cười như được mùa.

-“Anh bị điên à? Đương không lại cười?”

-“Lợn con à.

Em xem em kìa.

Thức ăn dính cả lên má rồi.”

Cô ngượng đỏ mặt lấy khăn giấy ra lau lấy lau để nhưng vẫn không sạch.

-“Nào.

Xoay qua đây.”

Thấy còn chần chừ Âu Vũ Hàn nhanh chóng đi sang ngồi cạnh cô.

Tỉ mỉ lau sạch vết thức ăn, cẩn thận không làm cho cô đau.

Xong anh còn đặt lên đó một nụ hôn khiến Hiểu Quân không khỏi bối rối.

Thấy anh vẫn nhìn không rời mắt cô vội vàng quay sang hướng khác.

Ôi chao! Cái cảnh tượng này lãng mạng chết đi mất!

-“Hôm nay đi đâu?”

-“Bí mật.”

Hiểu Quân bĩu môi:

-“Ra vẻ thần bí.”.

Nói rồi sau khi ăn sáng xong, anh không đưa cô về nhà như mọi khi mà lái xe thẳng đến biệt thự riêng của mình.

-“Đây đâu phải đường nhà.”

-“Ai nói với em là không phải.”

Mặc cho Huyết Hiểu Quân thắc mắc với biết bao câu hỏi trong đầu, anh quay lại tập trung lái xe.

Nhanh chóng chiếc Lamborghini đã dừng trước cổng một căn biệt thự rộng lớn, xa hoa.

Nó còn lớn hơn cả biệt thự của cô.

Như thường lệ trước khi xuống xe Vũ Hàn tháo dây an toàn cho Hiểu Quân rồi đi vòng qua mở cửa cho cô bước ra.

Thấy anh về, người hầu trong nhà đã ngay ngắn xếp thành hai hàng cung kính cúi đầu:

-“Thiếu gia đã về.”

Huyết Hiểu Quân bước vào trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Từ trước đến nay chưa có người phụ nữ nào được phép đặt chân vào căn biệt thự lộng lẫy này.

Ấy vậy mà hôm nay cô lại được anh đưa đến tận nơi, nắm tay vào tận nhà.

Không phải chuyện bình thường.

Quản gia thấy thế hơi khom người nhìn cô mạo muội:

-“Không biết chúng tôi nên xưng hô với vị tiểu thư này như thế nào cho phải?”

-“Phu nhân.

Cô ấy là nữ chủ nhân tương lai của nơi này.”

Mọi người nghe qua mà không tin được vào tai của mình, vị thiếu gia cường bạo, không gần nữ sắc của bọn họ vừa nói cái gì thế này? Lần đầu tiên dẫn con gái về nhà, lần đầu tiên nắm tay một người con gái, cũng là lần đầu tiên khẳng định chắc nịch vị trí Âu phu nhân.

Anh đưa bọn họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đến cả cô tai cũng lùng bùng, chợt thức tỉnh cô cấu mạnh vào tay anh khiến anh giật nảy người:

-“Đau! Em làm gì vậy?”

-“Anh còn hỏi.

Ai là phu nhân của anh chứ?”

-“Hiểu Quân nhà em chứ còn ai.”

Anh véo nhẹ má, nhìn Hiểu Quân bằng ánh mắt sủng nịnh.

Chưa bao giờ anh cưng chiều một người con gái nào đến thế.

Trước tất cả ánh mắt đang nhìn vào mình cô không khỏi ngượng ngùng.

-“Im miệng.

Ăn nói hồ đồ.

Có tin tôi đánh chết anh không?”

Liếc Âu Vũ Hàn bằng ánh mắt chết người cô lại quay sang nhìn mọi người mỉm cười vui vẻ bỏ mặc ai kia đứng cạnh bên mếu máo không nói nên lời.

Đường đường là CEO quyền cao chức trọng lại đi ghen tị với người làm trong nhà.

Thử hỏi mặt mũi còn đâu hả Âu tổng?

-“Mọi người cứ gọi tôi là Huyết Hiểu Quân.”

Tất cả, tất cả đều ngạc nhiên, vị thiếu gia lạnh lùng, cọc cằn của họ đâu rồi? Sao hôm nay lại vui vẻ đến thế.

Cô là người duy nhất dám mắng anh như thế.

Bất ngờ hơn hết là anh không hề tức giận hay phản bác lại mà trông vẻ mặt còn có thể đoán được là đang cực kì hạnh phúc.

-“Đủ rồi.

Đi làm việc đi.

Em theo anh.”

Nói rồi anh nắm tay dẫn Hiểu Quân vào bếp.

Nhanh chóng đeo tạp dề, xắn tay áo rồi bắt đầu nấu ăn.

Mỗi động tác của anh đều vô cùng thành thục và chuyên nghiệp làm cho cô không khỏi bất ngờ.

-“Anh…biết nấu ăn sao?”

-“Sao vậy? Ngạc nhiên lắm sao?”

-“Theo sự hiểu biết của tôi.

Trong số các thiếu gia hay những người đàn ông thành công, có tiếng tăm trên thương trường sẽ có rất ít người vào bếp.”

-“Em nghĩ anh là kiểu người như vậy?”

Cô không trả lời chỉ nhún vai, bĩu môi một cái rồi đi đến cạnh Âu Vũ Hàn tỏ vẻ nghi hoặc.

-“Đảm bảo không?”

-“Chuyện gì?”

-“Có chắc là những thứ anh nấu sẽ ăn được? Không nguy hiểm chứ?”

Anh chỉ biết cười trừ trước sự lo lắng này của cô.

-“Đợi xem.”

Cô trở lại bàn nhìn anh chăm chú.

Người đàn ông này khi vào bếp lại càng hấp dẫn hơn.

Những giọt mồ hôi tỏa ra trên vầng trán rộng theo quán tính mà từ từ chảy xuống cổ, thấm vào ướt đẫm cả một mảng áo khiến người ta không thể nào rời mắt được.

-“Ngắm anh đủ chưa?”

Câu hỏi của Âu Vũ Hàn làm cô giật thót cả mình, như kéo Hiểu Quân trở về với thực tại.

-“Ai thèm ngắm anh chứ.

Tôi…tôi chỉ đang lo anh bỏ độc vào thức ăn không thôi.

Mà nè.

Anh chỉ sống một mình thôi sao? Ba mẹ anh đâu?”

Chợt anh lặng người không lên tiếng.

-“Vũ Hàn.

Làm sao vậy?”

-“Một mình.”

-“Ờ.

Tôi có thể ra vườn chơi không?”

-“Thích nơi nào thì cứ đi.

Dù gì đây cũng sẽ là nhà của em mà.”

-“Xí.”

Nói rồi Huyết Hiểu Quân nhanh chân ra ngoài vườn.

Điều làm cô bất ngờ nhất chính là khoảng đất phía sau nhà trồng rất nhiều hoa nhung tuyết.

Nói đúng hơn cả khu vườn nhìn đâu cũng là nhung tuyết.

Có lẽ chúng được chăm sóc rất tỉ mỉ nên mỗi hoa nở ra đều rất to và đậm sắc, không có lấy một chú sâu nào.

Khu vườn này quả thật rất rộng lớn, để tham quan hết có lẽ là cả buổi sáng.

Cô không ngờ một người khô cứng như anh lại thích hoa đến thế, không một mảnh đất nào để trống, nếu không trồng hoa cũng là cây ăn quả, cây cảnh.

Còn có cả một bàn trà đặt cạnh ao cá bên trái căn biệt thự.

Một nơi như thế này quả thật rất lý tưởng.

-“Thích không?”

-“Ừm.

Đẹp lắm.

Không khí lại dễ chịu nữa.”

-“Thích thì tốt.”

-“Anh thích nhung tuyết đến vậy sao?”

-“Không.”

-“Sao nhìn đâu cũng là loại hoa này vậy.

Không chỉ sau nhà anh còn trồng hai bên lối đi phía trước cả ở xung quanh nhà mát bên kia nữa.

Âu thiếu à! Đàn ông thích hoa cũng là chuyện bình thường anh cần gì phải ngại chứ.”

-“Mẹ anh.

Bà ấy thích.”

Bỗng Âu Vũ Hàn trầm lặng hẳn khiến cho bầu không khí có chút ngột ngạt.

-“Vậy bà ấy đang…?”

-“Mất rồi.”.