Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 19: Tình Yêu Không Phải Là Thứ Có Thể Cưỡng Cầu

-“Dám làm mà không dám nhận.

Hèn hạ vậy sao?”

Cô đưa mắt lướt qua đám người hầu rồi ánh mắt dừng lại trước một người.

Ả ta vẫn không mảy may chút nào cho đến khi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu sẫm của cô, không khác gì anh, lạnh băng và độ sát thương cực khủng.

Bỗng mồ hôi túa ra trên trán ả ngày một nhiều rồi lã chã rơi thẳng xuống sàn nhà như xối.

Nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh:

-“Thiếu phu nhân cô nghi ngờ tôi sao?”

-“Tôi không nghi ngờ mà là chắc chắn.” Từng câu từng chữ tuy nhẹ nhàng nhưng lại toát ra hàn khí lạnh lẽo đến chết người.

-“Vậy chẳng hay thiếu phu nhân có bằng chứng gì không mà lại khẳng định một cách chắc nịch như vậy?”

-“Muốn bằng chứng? Được.

A Mịch.”

Cô từ tốn gọi người hầu gái chăm sóc cho cô lần trước khi ở nhà anh, vì không tỏ vẻ chảnh chọe, ra oai như bao người có tiền có quyền khác nên A Mịch rất quý mến cô.

-“Dạ.” A Mịch nhìn cô kính cẩn

-“Lúc nãy em đã thấy gì?” Cô nhàn nhạt hỏi.

-“Thưa phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, lúc thiếu gia và thiếu phu nhân chưa về tất cả các đầu bếp đang chuẩn bị bữa ăn thì bếp trưởng liền bị tiêu chảy ngay sau khi uống ly cà phê mà Lộc Lim đưa cho.

Chưa hết chính lúc đó Lộc Lim còn nằng nặc kêu hai người phụ bếp kia vào phòng cô ta để làm gì đó nhưng rồi lại trở ra trước.”

-“Vậy lúc đó cô ở đâu?” Anh nhìn chằm chằm A Mịch hỏi.

-“Thưa thiếu gia, lúc đó tôi đang dọn dẹp nhà vệ sinh bếp trưởng vào nên đành ra ngoài chờ thì thấy được những hành động đó của cô ta.

Lúc đầu tôi thấy rất bình thường nhưng khi thiếu phu nhân bị nôn ói tôi mới nhớ ra.”

“Chỉ như vậy thôi mà các người quả quyết là tôi làm sao? Chẳng hay chiếc tủ trong phòng tôi bị lệch nên nhờ họ sửa lại giúp thì có gì không ổn sao?” Cô ta vẫn ngoan cố.

-“Nhà này không thiếu người giúp việc.

Thời điểm đó không một ai ở trong bếp sao?” Bà không im lặng nữa mà lên tiếng.

-“Thưa phu nhân, lúc người ở trên phòng nghỉ ngơi thì Lộc Lim nói là thiếu gia gọi về bảo chúng tôi đi dọn dẹp sạch sẽ nhà kho phía sau.

Thấy có chút gì đó không đúng bởi vì nhà kho trước giờ vốn dĩ không hề dùng đến nhưng đã nói là lệnh của thiếu gia thì chúng tôi làm sao dám cãi hay thắc mắc ạ.” Một nam người hầu cẩn thận đáp lời.

-“Lộc Lim tôi có bảo cô dọn dẹp nhà kho?” Anh trừng mắt nhìn cô ta.

-“Thiếu gia.

Tôi…”

Không còn dáng vẻ cao ngạo lúc nãy nữa.

Cô ta ngay lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà nắm tay anh mà cầu xin.

Anh chán ghét thu mạnh tay về ra lệnh:

-“A Mịch.

Đưa bác sĩ Tần vào phòng cô ta.”

-“Dạ.”

Chưa đầy 2 phút, Tần Thanh bước ra trên tay cầm một gói giấy nhỏ.

-“Vũ Hàn, đây là bột rau mùi tôi tìm thấy dưới đệm trong phòng cô ta.”

-“Ăn vụn mà không biết chùi mép.”

Anh không ngần ngại mà chĩa súng thẳng vào cô ta.

Hoảng sợ đến tột độ cô ta lê thân đến ôm chầm lấy chân anh nước mắt ngắn nước mắt dài mà khẩn thiết van xin.

-“Thiếu gia, xin anh tha mạng.

Tôi…tôi không dám tái phạm nữa.

Xin anh.”

-“Còn có lần sau? Xem ra gan cô cũng lớn lắm đấy.”

Đoàng

Không tốn lời với người như cô ta, một viên đạn bay ra khỏi họng súng ghim thẳng vào bắp chân của cô ta, mùi thuốc súng nồng nặc, máu đỏ loan khắp sàn nhà trắng tạo nên một cảnh tượng không thể ám ảnh hơn.

Mọi người không ai dám nói một lời nào.

Im bặt.

“Aaa”.

Cô ta ôm lấy chân của mình mà hét lên trong đau đớn, nước mắt cũng dần nhiều hơn.

-“Đụng tới phu nhân của ta chỉ có một hậu quả duy nhất.” Anh đưa mắt liếc qua đám người hầu đang đầm đìa mồ hôi kia mà lớn giọng.

Anh kéo khóa định phế chân còn lại của cô ta nhưng cô vội can ngăn:

-“Hàn.

Để tôi.”

Anh không trả lời chỉ ôn nhu nhìn cô rồi trở về ngồi xuống sô pha.

-“Tại sao cô hại tôi?” Cô từ tốn.

-“Đơn giản thôi.

Vì tôi ghét cô.

Tôi hận cô.”

Lộc Lim nhìn cô bằng ánh mắt chứa đầy sự căm ghét và thù hằn.

-“Tôi với cô.

Trước không quen không biết, không làm gì gây thù chuốc oán với cô mà nói là hận tôi?” Cô khẽ nheo mắt nhìn cô ta khó hiểu.

-“Được.

Muốn biết tôi cho cô biết.

Tôi nói cho tất cả các người biết…”

-"…"

-“Cô”.

Cô ta chỉ tay vào mặt cô mà quát lớn.

-“Chính cô đã cướp đi tất cả của tôi.

Cô có biết tôi yêu anh Vũ Hàn đến mức nào không? Từ lần đầu tiên gặp anh ấy tôi đã nguyện trọn đời ở bên cạnh anh ấy.

Nhưng rồi thì sao? Đột nhiên cô lại xuất hiện cướp mất anh ấy khỏi tay tôi.

Tôi coi anh ấy như mạng sống của mình, không còn anh ấy nữa thì tôi sống còn ý nghĩa gì nữa chứ.

Tôi thành ra như ngày hôm này là do cô.

Do Huyết Hiểu Quân cô.

Do cô.

Do cô.”

-"…" Không ai nói một lời nào chỉ lặng thinh nhìn cô ta nằm sướt mướt trên vũng máu.

-“Cô bình tĩnh nghe tôi nói.” Cô đi đến ngồi cạnh cô ta đặt tay lên vai mà nhẹ nhàng cất giọng.

-“Tránh ra.

Tôi không cần cô thương hại.

Cuộc sống này không có gì công bằng cả.

Tôi vốn bị bỏ rơi khi mới lọt lòng đến cả mặt mũi người sinh ra tôi ra sao tôi còn không biết.

Lớn lên nhờ sự nuôi nấng thương tình của họ hàng.

Nhưng có là gì so với nỗi đau mà tôi gánh chịu ngày hôm nay.

Chứng kiến người mình yêu nhất hạnh phúc bên một cô gái khác, bị người mình yêu nhất lớn tiếng đe dọa, bị người mình yêu nhất ban tặng cho một phát súng.”

Chợt cô ta bấu mạnh vào hai vai cô, nhìn cô sâu hơn cay hơn:

-“Hiểu Quân cô chỉ là người đến sau thì có tư cách gì nhận được tình cảm của anh ấy chứ? Tôi.

Nếu tôi không có được thì đừng ai hòng có được.”

-“Lộc Lim cô điên rồi.” Anh nhìn cô mà lên tiếng.

-“Phải.

Tôi điên rồi.

Tôi yêu anh đến phát điên luôn rồi.

Anh ác lắm, anh nhẫn tâm lắm anh có biết không? Anh thừa biết tôi có tình cảm với anh nhưng lúc nào cũng lạnh nhạt với tôi.

Tôi biết tôi không xinh đẹp, giỏi giang và giàu có bằng cô ta nhưng cái tôi chắc chắc mình hơn cô ta chính là tình yêu.

Tôi yêu anh hơn cả bản thân mình, có thể vì anh mà làm mọi việc mà Vũ Hàn.”

Cô ta lại quay sang nhìn cô với vẻ mặt khẩn cầu, nắm tay cô mà tha thiết:

-“Hiểu Quân.

Hay là…hay là cô nhường anh ấy cho tôi đi.

Cô là một cô gái hoàn hảo, biết bao nhiêu người theo đuổi cô còn tôi chỉ có một mình anh ấy thôi.

Cho nên cô…cô nhường anh ấy cho tôi nha.

Được không?”

-“Lộc Lim.

Tôi nói cho cô biết.

Cái mà cô nói nó không phải là tình yêu mà là sự cưỡng cầu tranh đoạt, nó chỉ đơn phương từ phía cô.

Tình yêu phải xuất phát từ cả hai và nó được nung đúc, bồi đắp để lớn dần.

Nó là thứ vô giá không phải là món đồ hiện hữu mà có thể trao đổi, mua bán hay nhận nhường, cũng không phải chiến trường mà tranh đấu thắng thua chỉ đơn giản là yêu hoặc không.

Kẻ nào may mắn khi yêu sẽ được yêu hoặc ngược lại.

Nó cũng không phải là thứ có thể miễn cưỡng hay ép buột.

Cô vẫn còn trẻ tương lai vẫn còn dài, đâu nhất thiết vì một người không yêu mình mà hủy hoại cả cuộc đời.

Nghe tôi.

Từ bỏ làm lại từ đầu.

Sau này cô có thể gặp được người yêu thương cô thật lòng, tốt hơn Vũ Hàn nữa thì sao? Lộc Lim.

Quản gia Mạc rất thương cô không phải sao? Bà ấy sẽ rất buồn nếu như cô cứ mù quáng, cố chấp như thế này.”

-“Tôi còn cơ hội sao?” Cô ta rưng rưng nhìn cô rồi lại nhìn bà Mạc.

-“Không ai hoàn hảo cả nên khó tránh được mắc phải sai lầm.

Nếu cô bắt đầu lại tôi là người đầu tiên ủng hộ cô.”

-“Hiểu Quân.”

Lộc Lim ôm chầm lấy cô mà nức nở.

Khóc đến nỗi khàn cả cổ, ướt cả một bên vai của cô.

Bà nhìn cô gật gù, hài lòng ra mặt.

Cô gái này nếu không là con dâu của Quan gia thì không ai xứng đáng..