Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 3: Bạn Tốt Hội Ngộ

Cốc cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên, cô dứt khoát:

-“Vào đi.”

Tịnh Kỳ lễ phép:

-“Thưa Huyết tổng, hai vị này muốn gặp chị, em…”

Tịnh Kỳ còn chưa nói hết, Cẩn Họa Y đã nhanh chóng lớn giọng ngắt lời:

-“Được rồi.

Lắm lời! Mau ra ngoài đi”

Châu Tịnh Kỳ không mấy vui nhìn cô hiểu ý, Tịnh Kỳ liền ra ngoài.

Trong phòng lúc đó chỉ còn lại ba người, không khí không mấy dễ chịu.

Đưa mắt nhìn quanh căn phòng họ không khỏi trầm trồ, há hốc mồm trước sự hoành tráng này, đoạn mừng thầm trong bụng.

-“Oh! Hiểu Quân đã lâu không gặp, trông cậu vẫn đẹp như xưa.”

Cẩn Họa Y đưa tay định ôm lấy cô nhưng đáp lại thái độ thân mật đó là ánh mắt lạnh lùng, bí hiểm.

Đoạn Hiểu Quân xoay người thản nhiên bước đến chiếc ghế sô pha, ung dung ngồi xuống, vắt chéo chân, thần thái chết người, uy nghi ngút trời, khiến cho hai con người kia không khỏi e dè, ngượng ngùng cất lời:

-“Quả không hổ danh là nữ kiến trúc sư tài ba bậc nhất Ninh quốc.

Một tay gây dựng nên cơ nghiệp cậu thật là tài giỏi đó nha!”

Dứt lời, Họa Y quay sang nháy mắt ra hiệu cho Y Hoàng tiếp lời mình:

-“Ờ phải phải.

Em giỏi thật đấy.

Ngày trước bọn mình đi học em lúc nào cũng là nữ sinh ưu tú nhất trường, năm nào cũng giành được học bổng toàn phần.

Nay lại là nữ chủ của cơ ngơi đồ sộ này, bọn anh thật mừng cho em.”

-“Quá khen! Có làm thì mới có ăn, ngồi không ai lại đem phần đến cho.”

-“Đúng đúng.

Hiểu Quân nói chí phải.

Em phải học hỏi Hiểu Quân nhiều đấy nhá! Vừa xinh đẹp, thông minh lại giỏi giang nữa”

-“Dạ đúng thế.

Em còn phải học tập ở Hiểu Quân nhiều.”

Nhìn thái độ giả trân, nụ cười gương gạo của hai người họ, cô không khỏi buồn nôn.

Huyết Hiểu Quân vẫn bình thản bận bịu vuốt ve ngắm nhìn những ngón tay thon dài của mình chán nản lên tiếng:

-“Vào vấn đề chính đi!”

Cô sớm biết ý đồ của hai con người giả dối này nên không muốn vòng vo.

Dù gì cũng đã cùng nhau lớn lên cô thuộc nằm lòng suy nghĩ của hai người “bạn tốt” này rồi.

Họ không làm việc gì không có lợi cho mình cả và có lẽ…ngày hôm nay cũng thế.

Không dong dài, nghe Hiểu Quân nói thế, ả và hắn như mở cờ trong bụng, đoạn nhìn nhau rồi cất lời:

-“Thật ra, ngoài việc đến thăm cậu thì bọn mình cũng có việc muốn nhờ cậu giúp.

Cậu biết đó, Y Hoàng đã là ổng chủ của công ty sản xuất phim và đào tạo diễn xuất cũng có chút tiếng tăm nhưng dạo này đột nhiên gặp chút trục trặc, các diễn viên đều hủy hợp đồng, nhân viên đồng loạt nghỉ việc còn nộp đơn tố cáo nói gì mà Y Hoàng không trả tiền lương, bóc lột sức lao động của họ.

Cậu rõ nhất mà, cậu biết anh ấy không phải là người như vậy mà.

Đúng không?”

Thật ra sự việc này Huyết Hiểu Quân đã biết, những ngày gần đây báo chí đã tốn không ít giấy mực, chỉ thoáng lướt qua cô cũng đủ hiểu nội tình bên trong.

Không có lửa làm sao có khói? Lửa không bén làm sao rơm lại tàn?

Ngắn gọn, không thừa không thiếu.

Cô đáp:

-“Mục đích?”

-“Hả?”

Hai con người đầy mưu mô, xảo quyệt này lại giả ngây ngô trước mặt cô.

Chán ngắt.

-“Nói thẳng đi!Tôi không lạ lẫm gì các người.

Muốn gì?”

-“Giúp anh! Xin em giúp anh.

Anh cần một khoản tiền để thu xếp ổn thỏa mọi việc và giựt dậy công ty.

Không thể để sự nghiệp và danh tiếng của anh bị bọn người bần tiện đó vu khống, hủy hoại được.

Vả lại…vả lại anh bị oan cơ mà”

Y Hoàng cầu xin mà không có lấy một chút ngượng ngùng.

Đường đường là nam tử hán đại trượng phu lại mặt dày cầu xin một người con gái chân yếu tay mềm.

Xin hỏi lòng tự tôn của chú em đã đánh rơi nơi nào rồi chăng?

Hahaha

Huyết Hiểu Quân không nói một lời nào, chỉ bật cười khoái chí trước sự ngỡ ngàng của hai con người kia.

Đoạn cô đứng bật dậy hai tay chống mạnh lên bàn.

Giọng nói ngọt ngào thường ngày không còn nữa mà tại chính nơi đây, ngay thời khắc này nó tựa như cơn gió mùa đông nơi Bắc Cực lạnh lẽo vậy, nhẹ nhàng nhưng rét buốt, thoáng qua nhưng khiến người ta phải cứng người:

-“Tiền.

Tôi không thiếu.

Bạn.

Cần tôi sẽ giúp.

Nhưng.

Lòng tốt không thể phân phát bừa bãi được.”

Ngưng một lúc cô tiếp tục, từng lời từng chữ mà Hiểu Quân gằn giọng chứa biết bao nỗi niềm và căm phẫn:

-“Mà hình như trong trí nhớ của tôi, cái ngày mà cô gái tên Hiểu Quân dường như mất tất cả mọi thứ, cha mẹ, quyền thế, địa vị thì cái mà nó tin tưởng là vĩnh hằng không bao giờ thay đổi cũng đã lụi tàn rồi.

Đó chính là TÌNH YÊU với chàng thư sinh tên ĐIỀM Y HOÀNG và TÌNH BẠN với cô bạn thân nhất CẨN HỌA Y.”

Bỗng khóe mắt cô cay xé, lồng ngực như muốn vỡ tung thành từng mảnh, không phải vì đau nữa mà vì hận, cô hận họ đến tận xương tủy, cô hận bản thân mình đã mù quáng tin họ, cô giận vì không thể một dao mà gϊếŧ chết hai con người tàn nhẫn này ngay tức khắc.

-“Mà chắc hai người cũng chưa biết.

Người con gái ngây thơ, khờ dại ấy đã chết cách đây 9 năm rồi.

Người đang đứng trước mặt hai người lúc này chính là Huyết Hiểu Quân - Tổng Giám đốc của Thiên Định - Tập đoàn Kiến Trúc Top 1 nước Ninh, người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi, quyền lực nổi danh cả trong lẫn ngoài nước, vạn người mơ ước, kiêng nể và kính trọng.

Không liên quan gì đến thứ cặn bã các người.”

Dáng vẻ uy lãnh, khí thế ngút ngàn cùng ánh mắt chất chứa cơn thịnh nộ đang nhìn chầm chầm vào Y - Hoàng khiến họ vô cùng khiếp sợ, tưởng chừng như sắp bị thiêu đốt thành tro bụi luôn vậy.

Tuy nhiên sức mạnh của đồng tiền là vô tận, nó có thể khiến con người ta đánh mất mọi thứ kể cả…lòng tự trọng.

Với một kẻ có thể nói đã đến bờ vực phá sản như hắn hiển nhiên là không ngoại lệ.

Điềm Y Hoàng đứng dậy nắm lấy tay Hiểu Quân không quên nhỏ giọng mà van xin:

-"Hiểu Quân à.

Chuyện năm đó tất cả là lỗi của anh.

Anh sẽ chuộc lỗi, bù đắp cho em.

Anh…anh sẽ làm mọi thứ em yêu cầu.

Em muốn gì anh sẽ làm đó.

Việc gì em sai biểu anh sẽ không dám làm trái nửa lời.

Chỉ xin em hãy giúp anh lần này.

Anh cầu xin em!

Thấy không xoay chuyển được tình hình, không màng danh dự, hắn quỳ xuống tay vẫn nắm chặt lấy bàn tay trắng ngần của cô mà van cầu khẩn thiết.

Huyết Hiểu Quân chẳng chút nể mặt nhanh chóng thu tay lại không quên lấy chiếc khăn mùi xoa mà kĩ càng lau sạch đôi tay ngọc ngà của mình.

Lạnh lùng bĩu môi:

-“Dơ bẩn! Người hầu tôi không thiếu, thú cưng tôi cũng đầy.”

Không để bọn họ nói gì thêm, sau khi vứt chiếc khăn sang trọng ấy vào sọt rác cô điềm nhiên buông ra một câu:

“Thời gian của Hiểu Quân tôi là vàng ngọc kim cương không phải sỏi đá bần hàn để cho đôi tra nam tiện nữ các người tùy ý tiêu tốn.”

Haizzzz

Cô thở dài tỏ vẻ ngán ngẩm, lớn giọng:

-“Thật chướng mắt.

CÚT!”.