Nữ Cường Nhân Của Âu Tổng

Chương 39: Tôi Quá Thất Vọng

-“Nè.

Cậu nghĩ Huyết tổng làm gì mà gần 1 tháng nay lại không đến công ty? Không phải đã có thai rồi chứ?”

Một nữ nhân viên ngồi cạnh bàn làm việc ngắm nghía đôi bàn tay của mình rồi nhàn nhạt hỏi nam đồng nghiệp bên cạnh

-“Đừng nói linh tinh, Huyết tổng chưa kết hôn chuyện đó sao có thể xảy ra chứ.”

Nghe đến mình nam nhân viên đang ngồi gác chân lên bàn tay cầm cuốn tạp chí từ tốn đáp lời liền bị một nữ nhân viên khác cầm túi thức ăn nhanh đi vào phản bác:

-“Tôi lại nghĩ Dương Kiều Hân nói đúng đấy.

Nổi tiếng là người cuồng công việc, lúc trước có bao giờ vắng mặt mà không có lý do đâu.

Nay tự dưng lại nghỉ phép dài hạn như thế chắc chắn có vấn đề.”

-“Đúng rồi.

Cậu không nhớ cách đây không lâu Âu tổng của Khang Thịnh còn…”

-“Còn thế nào?”

Cô thân trong bộ vest đen trang trọng bước vào khí thế ngút trời, gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc ôn tồn cất giọng, tất cả đều quay lại nhìn vừa thấy vị nữ chủ tịch băng lãnh của bọn họ thì ai nấy đều rụng rời, tim đập như muốn vỡ tung cả lồng ngực, tay run rẩy chân đứng không vững nữa miệng cũng trở nên lắp bắp không trôi chảy:

-“Chào…Huyết tổng.”

-“Huyết…Huyết tổng.”

Cô không nói không rằng vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng đó bước từng bước chầm chậm đưa mắt liếc nhẹ qua từng nhân viên đang đứng cúi ghìm đầu, mồ hôi đầm đìa kia.

‘Cộp’ ‘cộp’ ‘cộp’

Tiếng giày cao gót va đập vào sàn tạo nên một âm thanh chói tai khiến ai nghe qua cũng phải rợn người.

-“Sao nào? Nói tiếp đi.”

-"…"

Tất cả đều im bặt không một ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn màu hổ phách của Hiểu Quân đang ghim chặt lên người mình cả.

Thấy thế cô sải bước đi đến chiếc ghế sô pha ở giữa phòng ung dung ngồi xuống vắt chéo chân nhìn bọn người kia nghiêm giọng, không khí lúc này ngột ngạt đến khó thở, cả Tịnh Kỳ đứng phía sau cũng thấy lạnh sống lưng.

-“Thức ăn, ly nhựa, gel sơn móng.

Những thứ này nằm trong danh sách các vật dụng được mang vào công ty trong lúc làm việc sao Châu Tịnh Kỳ?”

-“Dạ không ạ.”

Thấy cô hơi nghiêng đầu đưa mắt về phía mình Tịnh Kỳ không dám chậm trễ mà nhanh chóng đáp lời cô.

-“Chuyện của lãnh đạo cấp dưới có được bàn tán không Châu Tịnh Kỳ?”

-“Cũng không được ạ.”

-“Trong thời gian làm việc tất cả các nhân viên từ cấp bậc cao nhất đến thấp nhất có được làm việc riêng không Châu Tịnh Kỳ?”

-“Đương nhiên là không ạ.”

-“VẬY TẠI SAO CÁC NGƯỜI CÒN VI PHẠM HẢ?”

Trước thái độ làm việc của những nhân viên mang danh chuyên nghiệp này cô không thể nào chịu được nữa liền vỗ bàn quát lớn.

Toàn bộ nhân viên của phòng thiết kế lập tức cúi rạp hai tay bấu chặt vào nhau mồ hôi toát ra ướt cả một mảng áo, một trong số đó sợ sệt lên tiếng:

-“Thưa Huyết tổng, chúng tôi chỉ là…chỉ là vừa hoàn thành xong hai bản thiết kế quan trọng nên muốn nghỉ ngơi một chút thôi ạ!”

Thấy thế một nhân viên khác cũng bạo gan lên tiếng biện hộ, lấp liếm một cách vụng về:

-“Đúng đấy ạ! Mấy tuần liền chúng tôi đã làm việc rất chăm chỉ và vất vả rồi ạ, cho nên…”

-“Ồ! Ra là vậy.

Ý là tôi đã trách lầm mọi người rồi sao?”

Cô nhẹ giọng hơn nhưng trong đó lại ẩn chứa một loại hàn khí cực độc có tính sát thương vô cùng nghiêm trọng

-“Chúng tôi không dám.”

Nghe cô nói tất cả đồng thanh vội vã lắc đầu, mặt mày tái nhợt.

-“Tịnh Kỳ.”

-“Dạ.”

Nghe cô gọi tên Tịnh Kỳ rất hiểu ý liền gật nhẹ đầu, lập tức mang một sấp tài liệu đến đưa cho cô.

Ngay tức khắc cô đứng bật dậy đón lấy, lần lượt lấy từ trong túi giấy ra từng bản thiết kế của từng người một lảnh lót buông lời không chút nể nang:

-“Được.

Vậy bây giờ xem lại thành quả sau những ngày nỗ lực làm việc của mọi người đi ha.”

-“Dương Kiều Hân nữ sinh viên suất sắc của khoa kiến trúc Đại học danh giá Hàn Minh - Ninh Quốc.

Đây là căn hộ giá rẻ hay chung cư cao cấp?”

-"…"

-“Linh Tâm Nhi học trò được đào tạo riêng của giáo sư giảng dạy kiến trúc Zila Linconl.

Này là căn nhà dân bình thường hay chung cư hiện đại bậc nhất Hải Thượng?”

-"…"

-“Châu Bảo, Châu Gia Viễn, Lệ Linh Top 3 sinh viên ưu tú của Đại học Kiến Trúc nổi tiếng của Anh Quốc, ba người định hợp tác mở nhà hàng kiêm khách sạn 5 sao hay sao?”

-“Chúng tôi…”

-“Không gian rộng rãi đến mức vô lý, số liệu phóng đại quá lên như thế này mà gọi là chung cư sao Lam Mỹ Khê, cô du học sinh nổi bật của Hoa Kỳ.”

-“Tôi…”

-“Huyết tổng bớt giận.

Chỉ là dạo này việc nhiều quá, các dự án lớn dồn dập không ngơi cho nên…”

-“Dừng lại.

Còn dám nói.

Người làm tôi thất vọng nhất chính là cậu đó Ngụy Thức Giã.

Thân là trưởng phòng thiết kế mà đến hôm nay cậu đã có bản vẽ nào gửi đến cho tôi chưa?”

Nghe cô quát lớn anh ta liền vội vàng chạy đến bàn làm việc cẩn thận lấy ra một bản thiết kế kính cẩn đưa cho cô:

-“Dạ Huyết tổng xem qua ạ!”

Cô đưa mắt qua quan sát một lượt chợt khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý khiến cho giọt mồ hôi trên mi mắt của anh ta cũng vì đó khẽ động mà rơi thẳng xuống nền.

-“Cậu đây là muốn xây dựng khu nghỉ dưỡng cho mình hay xây biệt thự cho khách hàng đây?”

-"…"

-“Còn những người còn lại thì sao hả? Tôi không đến công ty thì không cần phải làm việc, không cần phải động não nữa có đúng không? Anh chị ai cũng thừa biết đây là hai dự án vô cùng quan trọng có vai trò quyết định đến vị trí của Thiên Định sau này vậy mà anh chị thì sao? Ai nấy đều ung dung bình thản.

Mệt mỏi lắm có phải không? Vất vả quá đúng không? Được, chiều lòng các vị từ ngày mai không cần đến công ty để làm nữa.

Ngoài kia vẫn còn biết bao nhiêu người trẻ tài năng nhiệt huyết muốn vào Thiên Định làm kia kìa.

Nếu chán rồi thì tránh ra nhường cho người khác vậy.”

Cô làm một tràng dài như trút được cơn giận cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Riêng bọn họ qua những lời giáo huấn của cô cũng đã dần nhận ra lỗi sai phạm của mình.

Bắt đầu nhìn nhận lại vấn đề của bản thân mình.

-“Huyết tổng xin chị bớt giận.

Chúng tôi chỉ nhất thời không nghĩ ra được ý tưởng gì cho nên mới dùng kế này thôi ạ.”

Châu Gia Viễn cầu xin.

-“Mọi người làm tôi quá thất vọng.

Chắc chắn một điều không chỉ tôi thất vọng đâu mà cả những giảng viên đã đặt tâm huyết giảng dạy các bạn nếu biết được cũng sẽ không kém tôi đâu.”

Hiểu Quân biết những lời nói của mình đã bắt đầu có tác dụng một lần nữa tung chiêu đánh vào tâm lý khiến bọn họ phải xấu hổ tự vấn.

-“Mọi người nên nhớ cho tôi một điều này.

Thiết kế ra một căn nhà cũng như việc chúng ta chế biến một món ăn vậy.

Nếu đặt tâm huyết và tình cảm của bản thân vào trong đó thì người thưởng thức bằng tình cảm của mình sẽ cảm nhận được nó.

Khách hàng họ tin tưởng chúng ta sẽ dùng lòng nhiệt thành và tài năng của những kiến trúc sư để tạo ra cho họ một thế giới riêng, một chốn tìm về để lưu giữ những kỉ niệm đẹp đẽ của họ cùng với gia đình.

Vậy có ai muốn nhìn thấy khách hàng của mình chán chường khi nhìn vào cái gọi là tổ ấm gia đình hay không? Tôi chắc rằng là không.

Đúng không?”

Bị đánh trúng tiềm thức và khơi dậy lương tâm nghề nghiệp của một người kiến trúc tất cả đều thở nhẹ không hẹn mà cùng nhìn cô đồng thanh:

-“Mong Huyết tổng bỏ qua cho chúng tôi lần này.

Nhất định không dám tái phạm.”

-“Không một ai là hoàn hảo, không ai là không sai phạm.

Vì thế tôi sẽ cho mọi người một cơ hội cuối cùng.

Lần này để vuột mất gói thầu thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nói rồi một tay bỏ vào túi quần tay còn lại cầm chiếc điện thoại khí chất ngời ngời bước ra khỏi phòng, tất cả đều cúi đầu đồng loạt:

-“Cảm ơn Huyết tổng!”.