Nữ Phụ Thế Kỉ 31

Chương 15: Tự yêu. tự hận. tự dối. tự buông tay

Liệu còn ai để ý nước mắt em đang rơi nữa không?

Nếu tình yêu có thể làm lòng người tan nát.

Thì trái tim em đã hóa thành một bông tuyết.

Rơi xuống thế giới này.

_Còn ai để ý nước mắt em rơi_

•·•·•·•·•

Phùng Minh Lãng về nhà. Mái tóc đen không biết vì nước hay mồ hôi vẫn còn hơi ướt. Bộ đồng phục chẳng hiểu vì sao mà có chút xộc xệch, cà vạt tháo hờ trên cổ. Chiếc áo khoác đen không mặc vào người mà vắt lên vai, trông cực kỳ phóng túng.

Nếu là bình thường, tất cả nữ nhân trong nhà, từ già tới trẻ sẽ thi nhau đứng trước cửa ngó đầu ra chảy nước miếng ngắm nhìn “mỹ cảnh“. Nhưng là, cậu chủ hôm nay sắc mặt không được tốt lắm. Vừa bước xuống xe đã thấy đen một mảng, mắt tím hút hồn giờ phút này y chang hai ngọn núi lửa phun trào. Nhìn tới nơi nào cháy nổ nơi đó, còn tức tối đá vài phát vào con xe hơi tới muốn lủng bánh. Đương nhiên, người máy và robot trong nhà sẽ tự động tránh xa cả trăm dặm.

Vào tới phòng khách, Phùng Minh Lãng thẳng tay đem chiếc áo khoác trên vai ném xuống đất. Ngồi phịch xuống salon tự kỉ vài giây lại bật dậy tự rót trà uống như nước lã. Tới khi no bụng lại vật ra, ngẩng đầu nhìn quanh nhà một vòng.

Phượng mâu tím đột nhiên híp lại. Rèm cửa màu xanh nhạt, hoa tulip màu xanh nhạt, giấy dán tường màu xanh nhạt, ngay cả chiếc ghế salon cậu đang ngồi cũng có màu xanh nhạt. Phùng Minh Lãng đột nhiên nóng máu, trong lòng dâng lên cảm giác vô cùng căm ghét màu xanh nhạt. Vội đứng bật dậy chạy tới chiếc ghế quầy bar trong góc phòng. Gác chân lên bàn, lớn tiếng gọi quản gia.

“Quản gia! Mau ra đây!”

Lão ông ngũ tuần vội vã đi ra, đầu toát mồ hôi hột. Tên nhóc con này ngày nào dở giời là khổ ông ngày ấy.

“Ai kêu ông treo cái rèm cửa màu xanh kia lên đó hả? Còn cả lọ hoa tulip kia, giấy dán tường và chiếc salon kia nữa. Nhìn thật là ngứa mắt. Dẹp hết đi cho tôi mau lên.”

Lão quản gia bị cậu chủ chỉ trỏ tới hoa cả mắt, khóc không ra lệ, cười không ra hơi. Cái rèm cửa đó là hôm trước cậu chủ đem về, còn tự mình trèo thang đứng lên thay, lúc đó cười rất chói sáng, vô cùng hài lòng. Lọ hoa kia là ông chủ đem về cho bà chủ, hôm qua thấy cậu chủ còn đứng đó chụp ảnh khen đẹp. Còn cái salon kia, tuần trước ông mới thay xong, chính miệng cậu chủ nói thay màu xanh cho sáng phòng. Lời vừa nói ra hôm trước, hôm sau lại thay đổi. Dù cho ông biết cái nhà này có giáp vàng cũng không hết tiền nhưng mà có thằng con lúc nóng lúc lạnh thế này thì cũng có ngày phá sản. Nói thật, nhiều lúc ông từng nghĩ thà ra ngoài hành khất còn sướng hơn phục vụ “tên thiếu gia tính như đàn bà” này.

Nhưng nói gì thì nói, ít ra trong nhà vẫn còn ông bà chủ phúc hậu đối xử tốt với mọi người. Con trai họ có dở người thế nào cũng là thiếu gia của ông. Xem như vì ông bà chủ, ông “đại phát từ bi” không chấp trẻ em thêm vạn lần đi.

“Cậu chủ muốn thay thành màu gì?”

Màu gì? Phùng Minh Lãng ngẩng đầu suy nghĩ. Ngay cả màu tím của mẹ cậu bình thường vô cùng yêu thích cũng vì bộ đồng phục của nữ nhân hồi sáng mà nhanh gọn dẹp qua một bên. Màu nâu dĩ nhiên không được, màu trắng hiển nhiên lại càng không. Quay sang lão quản gia phất tay.

“Ông chọn đi!”

“Vậy màu hồng đi cậu chủ!”

Màu hồng? Màu hồng đào? Đột nhiên trong lão xuất hiện hình ảnh khuyếch đại về đôi môi căng mọng của nữ nhân hồi sáng. Lại tưởng tượng đến ghế salon màu hồng, rèm cửa màu hồng, hoa tulip màu hồng, khắp nơi đều là màu hồng. Phùng Minh Lãng điên cuồng lắc đầu, mạnh tay đập xuống bàn kính một cái, hét lên khiến lão quản gia đen mặt.

“Nhất định không được!”

Nếu ngày nào cũng phải tưởng tượng tới cái lý do khiến cậu mất mặt như vậy thì có ngày sẽ tăng xông mà chết.

Vú Ôn từ trong bếp đi ra, chứng kiến được một màn này thì dở khóc dở cười. Nếu bà không nhầm thì thiếu gia của bà đã qua độ tuổi dậy thì, chẳng lẽ tên nhóc này dậy thì muộn?

“Được rồi! Quản gia, ngày mai cứ thay tất cả thành màu đen đi!”

Nói rồi khích lệ tinh thần ông lão quản gia bằng một đĩa bánh. Vú Ôn đưa mắt nhìn tên thiếu gia quý tử đang đăm chiêu gác chân lên bàn. Cậu còn đang bận nghĩ xem nữ nhân đó có chỗ nào màu đen không, hình như không có. Tay gõ gõ vào bàn kính, đúng lúc chạm phải thứ gì đó trên bàn.

Giấy cộm cộm, bìa màu đen. Lẽ ra đó chỉ là một tập tài liệu bình thường ngập tràn chữ - thứ Phùng Minh Lãng ghét cay ghét đắng từ trước tới giờ. Nhưng hôm nay nó đột nhiên vô cùng chướng mắt, vô cùng đáng để tâm. Đúng là chẳng có gì đáng xem nếu trên tập tài liệu không có hình nữ nhân đang khiến cậu nóng máu.

“Vú Ôn! Đây là cái gì?”

Cầm tài liệu trên tay, Phùng Minh Lãng lật tới rách giấy. Thật là, ngoài bốn tấm hình của gia đình nào đó thì cũng chỉ có chữ, chữ và chữ. Vú Ôn đặt ly nước hoa quả lên bàn kính, nhìn liếc vật trên tay thiếu gia của bà một cái lên tiếng.

“À! Là hồ sơ luật sư Đường gửi cho phu nhân.”

Phùng Minh Lãng khẽ nhăn mặt. Luật sư Đường gửi cho mẹ cậu sơ yếu lý lịch của gia đình họ Mẫn này làm gì?

“Người phụ nữ tên Triệu Thục Yến này là ai? Sao mẹ con lại cho người điều tra Mẫn gia? Họ có liên quan gì tới chúng ta hả?”

“Thiếu gia của tôi, vì sao phu nhân muốn điều tra về Mẫn gia làm sao tôi biết được. Nhưng Triệu Thục Yến thì tôi biết, cô ta từng là người hầu trong ngôi nhà này. Đó cũng là chuyện của mười bảy năm trước. Khi đó cô ta vì muốn trèo cao nên sắp kế với ông chủ, sinh ra một đứa con gái. Vì lúc đó phu nhân cũng đang mang thai, quá tức giận nên đã đuổi cô ta ra khỏi nhà. Triệu Thục Yến không chịu thiệt gây ra một vụ hỏa hoạn, chị gái của cậu chính là chết trong vụ hỏa hoạn đó. Nhưng cái chết đó cũng chỉ là lời đồn, xác của cô chủ vẫn chưa tìm thấy. Lại thêm phu nhân vì nhớ thương con gái vẫn luôn cho rằng con bé còn sống. Mười bảy năm nay chưa một ngày ngừng tìm kiếm.”

“Vậy mẹ con nghi ngờ một trong hai đứa con gái của Mẫn gia này là chị gái của con?”

“Um! Có lẽ là vậy. Hồi nãy tôi nghe luật sư Đường nói, hai đứa trẻ này chênh nhau một tuổi. Người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ không nghi ngờ gì, nhưng theo cậu ta điều tra, ngày sinh của chúng chỉ cách nhau có hai tháng và từng có dấu hiệu bị thay đổi. Có lẽ vẫn phải chờ ông chủ xem qua mới có thể quyết định.”

“Ồ!” Phùng Minh Lãng gật gù, đúng là trong đây Mẫn Tịch Nhan sinh ngày hai bảy tháng mười một còn Mẫn Tịch Du sinh ngày mười tám tháng một của năm sau. (Chap trước ta ghi lộn tháng sinh của Tịch Nhan, xin lỗi!) Quả là chỉ cách nhau có hai tháng, quá nhanh so với sinh lẻ và quá chậm so với sinh đôi.

“Vậy còn người đàn ông tên Mẫn Thiên Ngạo này là ai ạ?”

“Mẫn Thiên Ngạo?” Vú Ôn khó tin hỏi lại, cái tên này rất quen trong hồi ức của bà. “Hình như người đó từng làm quản gia của ngôi nhà này. Vì tham lam ăn trộm đồ trong nhà nên bị ông chủ đuổi. Cũng thật trùng hợp khi lúc đó cùng thời điểm Triệu Thục Yến bỏ đi. Không ngờ họ lại trở thành vợ chồng, đúng là lòng dạ hiểm ác giống nhau. Nếu cô chủ thật sự sống trong ngồi nhà đó chắc chắn sẽ bị bọn họ hành hạ. Thôi cậu muốn ăn gì để tôi kêu người nấu, hôm nay ông bà chủ đi vắng, không về nhà.”

“Cho con bát mì!”

Phùng Minh Lãng đầu óc trống rỗng cất lời. Cậu trầm tư nhìn vào trang giấy đầu tiên của tập tài liệu. Mẫn Tịch Nhan, Mẫn Tịch Nhan, tại sao trên này lại không có số điện thoại? Nghĩ một hồi, tay nhịp nhịp lên bàn kính, lát sau vươn cổ gọi.

“Đại bao tử! Ra đây mau lên!”

“Dạ! Cậu chủ gọi gì em?”

Doãn Đình lạch bạch từ trong bếp đi ra, trên tay cầm theo một đĩa bánh bao đầy, miệng nhai tóp tép khiến Phùng Minh Lãng ở ngoài đang nhập tâm nghĩ nhìn thấy vô cùng chướng mắt.

“Suốt ngày ăn, ăn, ăn với ăn. Không thấy mình đã mập như cái thùng phi rồi hả? Sau này chó nó lấy cô.”

“Kệ em! Cậu không ăn được thì ghen chứ gì. Nhìn cậu như que tăm ý!”

Phồng mang trợn mắt cãi lại, Doãn Đình cầm bánh bao cắn liên tục mấy miếng vào miệng chọc điên cậu chủ.

“Que cái gì mà que. Đây gọi là cơ bắp, là cơ bắp biết chưa? Thôi, không chấp cô. Cô là bạn của Tiểu bao tử phải không?”

Doãn Đình cắn một miếng bánh không nghĩ ngợi gật gật đầu, lát sau nhớ ra gì đó liền đứng hình.

“Mà khoan, tiểu bao tử là ai hả cậu chủ? Chẳng lẽ là con em. Em cặp kè với thằng nào đẻ ra con mà sao em không biết nhỉ?”

“Cô có tin tôi vả vỡ miệng cô luôn không?”

Gân xanh trên trán Phùng Minh Lãng nổi lên, hận không thể ngay lập tức xông tới bổ lão cái đại bao trước mặt xem bên trong chứa chấp thứ gì.

Nhưng mà thôi, hôm nay tâm tình của cậu rất “tốt”, coi như tích đức cho đời sau. Nghĩ vậy lại khoe ra nụ cười khuynh đảo thế gian, bộ dạng y chang con cún nhỏ.

“Đại bao tử, chúng ta có phải bạn không?”

“Dạ khôn... có!”

Chữ “không” còn chưa nói hết đã phải vì ánh mắt sắc bén của Phùng Minh Lãng mà nuốt vào bụng để thay thành chữ khác. Cậu chủ nghe được câu trả lời vừa ý, khóe miệng toét ra một nụ cười. Mị hoặc mà tà ác.

“Vậy sao cô có bạn mới mà không giới thiệu với tôi!”

Doãn Đình nghe xong ngơ ngác. Bạn mới? Bạn mới nào nhỉ? Cô hằng ngày đều có rất nhiều bạn mới, cậu chủ muốn nói tới con mèo Mun ông chủ mới mua tặng bà chủ, con chó Milu nhà bên hay con Jone đầu ngõ?

“Ý tôi là Mẫn Tịch Nhan!”

“À!” Được cậu chủ nóng máu bồi thêm một câu giải thích giúp thông não, Doãn Đình òa lên một tiếng. Cười toe toét nhìn thiếu gia, gật đầu tới muốn rụng. “Dạ đúng rồi! Bạn thân lắm ạ, thân cực kì luôn cậu. Lúc chiều em mới kết bạn xong!”

“Vậy cô có số của cô ta không? Cho tôi “mượn” đi.”

“Dạ có! Nhưng để làm gì cậu chủ?”

Cậu chủ muốn số điện thoại của Tịch Nhan làm gì. Hồi sáng cô phải rất khó khăn mới lấy được, làm gì có chuyện dễ dàng thế.

Phùng Minh Lãng nhìn thấy ánh mắt của Doãn Đình thì thở dài, không biết cậu sinh ra làm cậu chủ của cô ta hay cô ta là cô chủ của cậu nữa.

“Tôi sẽ cho cô mười cái đại bao!”

“Dạ đây!”

Cầm trên tay điện thoại của Doãn Đình. Phùng Minh Lãng chống má suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui lại đúng cảnh khuôn mặt xinh đẹp của Tịch Nhan lúc ngã xuống nước, mặt lập tức có chút ửng đỏ. Lắc nhẹ lão, đầu óc lúc này chất đầy những tưởng tượng về trả thù phong phú, cậu đột nhiên mỉm cười có chút nham hiểm.

Mà Doãn Đình đang ăn bánh bao nhìn thấy nụ cười này của Phùng Minh Lãng thì nổi da gà lùi lại vài bước. Được ông bà chủ đưa về Phùng gia từ nhỏ, lần đầu tiên cô thấy được nam nhân này có biểu tình kì lạ như thế. Chẳng lẽ rơi xuống nước lâu quá nên bị sốt rồi? Nghĩ vậy lại tiến lên, tay đưa ra sờ sờ mó mó trán cậu chủ.

“Đâu có nóng!”

Thiếu gia nghe được câu này mặt đang cười lập tức đen lại. Hất tay Doãn Đình ra, cậu quát.

“Nóng cái gì mà nóng, tôi không bị ấm đầu!”

Nói rồi đút hai tay vào túi quần, thủng thẳng đi lên lầu. Doãn Đình ở dưới nhìn theo, bất đắc dĩ nhún vai. Nói gì chứ, tính khí của cậu chủ, cô quen rồi.

~*~

Tịch Nhan mỉm cười đón túi đồ từ tay nhân viên trong siêu thị, hai tay năm bảy túi nhanh chân trở về khu trọ. Đây là quần áo cho Trình Nhã và đồ ăn cô dùng tiền lương được Phượng Minh Triệt chi trả để mua. Quả là nam chủ hào phóng, chỉ chăm sóc Mẫn Tịch Du có hai ngày mà tiền nhận được tới tận bảy con số. Tên này thật sự rất có năng khiếu tiêu tiền.

Mở cửa, phòng trọ tối om làm cô giật mình. Hôm nay đâu có mất điện, còn Trình Nhã bỏ đi đâu rồi.

“Nhã!”

“Tạch” Một tiếng mở đèn, Tịch Nhan đứng hình nhìn Trình Nhã bị ai đó chói chặt trong góc phòng. Chân vừa bước lên vài bước sau lưng đã bị ai đó nện côn vào gáy. Cô mơ màng ngất đi trên đất.

~*~

“Ba! Hai người đó là ai vậy?”

Con bé váy hồng ngẩng đầu hỏi ba, tròn mắt nhìn người phụ nữ mặt đầy son phấn cùng đứa con gái ăn mặc rách nát vừa bước xuống từ xe của ba nó.

Ba nó tháo kính, ngồi xuống đối diện con gái mỉm cười.

“Tiểu Du, đây là dì Thục Yến, còn đây là Tịch Nhan. Tịch Nhan hơn con một tuổi, sau này con gọi chị là chị hai có được không?”

Con bé đưa mắt nhìn hai người trước mặt, tử mâu đen tuyền ngấn lệ.

“Ba! Sao ba lại đưa người lạ về nhà. Ba từng nói chỉ cần Tiểu Du là đủ, ba không thương Tiểu Du nữa sao?”

“Tiểu Du ngoan. Sau này nếu ba bận, dì Thục Yến sẽ chăm sóc con!”

“Không! Con không thích họ, con ghét chị ta! Ba đuổi họ đi đi, đuổi họ đi được không ba?”

“Tiểu Du!” Ba con bé như gầm lên, hai bàn tay to lớn bóp chặt đôi vai nhỏ đang run. “Con không được hỗn với mọi người, mau xin lỗi dì và chị cho ba!”

Con bé òa khóc, chạy vội vào nhà.

“Con ghét ba!”

Mẫn Tịch Du ngồi yên lặng bên bệ cửa sổ, tay ôm lấy đầu gối để mặc gió đêm lùa vào mái tóc đen thẳng mượt.

Tì đầu vào tay, cô ta nghiêng người ngắm nhìn những khóm hoa trong vườn. Bạc hà thơm ngát mà lạnh giá, tường vy đỏ rực nhưng vô tình, quỳnh vàng quật cường lại lãnh ngạnh. Những loài hoa ấy, dù có đẹp như thế nào, diễm lệ như thế nào cũng chẳng bao giờ dành cho cô ta. Dung mạo xinh đẹp thì có ích gì, thực chất bên trong bản chất cô ta vẫn chỉ là một đứa con gái lăng loạn hai mặt.

Thật nực cười. Cứ ngỡ bản thân sống trong thế giới phù hoa náo động này sẽ có được hạnh phúc. Tới bây giờ lại nhận ra, hạnh phúc cô ta có được chỉ là thứ tình cảm dùng quỷ kế hiểm độc để chiếm đoạt của người khác.

Không có gì là thật lòng, tất cả đều là giả tạo.

Nhưng nếu không phải bị ép đến đường cùng thì cô ta cũng đâu có ra cái dạng này. Tất cả đều tại những con người ở đây, không phải nhạo báng cô ta cũng là cướp của cô ta. Mẫn Tịch Du trở thành hai mặt cũng bởi vì họ hết.

Triệu Thục Yến mở cửa bước vào phòng, trên tay bưng theo một chút thức ăn đi tới bên bàn. Nhìn Mẫn Tịch Du ngồi trên cửa sổ, lòng bà ta bỗng nhiên có chút chột dạ.

“Tại sao năm đó bà lại đưa Mẫn Tịch Nhan tới đây?”

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên khiến bàn tay của người phụ nữ khẽ run rẩy. Lấy lại tinh thần, bà ta tiếp tục sắp đồ ăn ra bàn, nhịn xuống cảm giác chua xót, quay lại cười gượng mở lời.

“Tiểu Du, cả ngày nay con chưa có gì vào bụng. Tới đây ăn chút gì đi. Là dì tự tay nấu, toàn những món con thích!”

Mẫn Tịch Du bật cười, hơi ngẩng đầu nhìn trăng, nước mắt từng hạt rơi ra thấm ướt gò má. Trong ngôi nhà này, ngoài Triệu Thục Yến ra thì chẳng ai lo lắng cho cô ta, thật không ngờ, người như cô ta lại được quan tâm bởi dì ghẻ.

“Tại sao năm đó bà lại đưa chị ta bước vào cuộc sống của tôi? Nếu không có bà, tôi đã không trở thành như bây giờ. Nếu không có chị ta, tôi đã có được tình cảm của mọi người. Chỉ vì sự xuất hiện của hai người, tôi mất tất cả. Chỉ vì sự xuất hiện của hai người, thế giới của tôi giống như hoàn toàn xụp đổ.”

Thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ vì những lời này mà không thể thốt ra, Triệu Thục Yến trầm nặng nhìn Tịch Du, dưới chân như mang theo sức nặng ngàn cân. Bà ta có thể nói được gì, tất cả sự tố cáo này đều đúng. Nhưng nên trách vẫn phải trách số phận quá trêu ngươi con người.

“Tiểu Du! Dì xin lỗi!”

~*~

Trình Nhã như người mất hồn đi trên hành lang, cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay dính đầy máu giật mình chùi loạn vào áo.

Là máu của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan chảy rất nhiều máu. Nghĩ tới cảnh Tịch Nhan nằm trên đất, nước mắt lại lã chã rơi. Đám người đó làm hại Tiểu Nhan, nếu để Khắc Hy biết chắc chắn sẽ rất giận. Làm sao đây?

Đôi mắt tím đẫm lệ dừng lại bên chai rượu bỏ dở trong góc tường. Trình Nhã lau nước mắt, tiến tới cầm chai rượu quay ngược về phòng.

...

Tịch Nhan mơ màng cảm thấy ai đó lôi cô trên đất, hai tay dùng dây thừng buộc chặt. Băng dính dán miệng và chân, lưỡi dao sáng bóng từ từ cứa từng đường vào người cô. Tiếng cười ghê tởm cùng mùi thuốc lá nồng nặc xung quanh. Cả người đau ê ẩm được quăng vào bồn nước lạnh, thứ dung dịch sền sệt tanh om loang lổ với nước, muốn mở mắt ra nhìn cũng không được.

“Tiếp theo làm gì nữa đại ca?”

Tên côn đồ ném con dao thấm máu xuống đất, nhìn Tịch Nhan trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh trong bồn tắm quay sang hỏi người bên cạnh.

“Còn làm gì nữa. Cô chủ chỉ nói khiến nó không dám gặp mặt bác sĩ Tống. Chúng mày rạch cả trăm đường lên người nó, mạng sống khó giữ còn muốn làm cái gì? Nhưng cô ta xinh đẹp như vậy, cũng thật đáng tiếc!”

“Đại ca, không cần phải thấy tiếc, làm xong vụ này, số tiền thưởng của cô chủ đủ để chúng ta sống sung sướng cả đời. Đến lúc đó, thiếu gì đàn bà xinh đẹp hơn cô ta cho anh tận hưởng.”

“Thôi, lo thu dọn tìm cách mà trốn đi. Cô chủ nói thiếu gia đã cho người bảo vệ con nhỏ này. Người của Huyết Nguyệt không phải tầm thường. Thằng David đó chắc chắn sẽ cho người lên đây kiểm tra, nếu để bọn họ phát hiện chúng ta đang bắt con nhỏ này ở trong phòng thì chỉ có con đường chết.”

“Đại ca, đại ca, có tiếng chuông báo cháy, bên ngoài xảy ra hỏa hoạn rồi! Nếu không thấy con nhỏ này xuống chắc chắn người của Huyết Nguyệt sẽ nhanh chóng lên đây.”

“Chết tiệt! Gọi mấy thằng ở dưới mau trốn đi. Một đám ăn hại!”

“Vậy còn con nhỏ điên hồi nãy thì sao, làm gì với nó đây đại ca? Ngộ nhỡ nó báo cảnh sát...”

“Mặc kệ nó đi, sẽ không có ai tin lời của kẻ điên nói đâu.”

Đám côn đồ bỏ chạy. Người con gái trong phòng khẽ động ngón tay. Tịch Nhan nằm trong bồn tắm cố gắng mở mắt nhìn trần nhà, trong tử mâu đục mờ là một mảng trống rỗng vô hồn. Nước lạnh từ trên mạnh bạo xối xuống người cô, đem màu nước trong bồn hoàn toàn chuyển sang màu hồng của máu.

Hai chân chói chặt, cả người đầy vết thương, cho dù miệng không dán băng dính cô cũng chẳng thể mở miệng kêu cứu. Cô thật muốn biết mình đã vô tình đụng chạm đến nhân vật lớn nào lại cư nhiên bị người ta trả thù như thế này.

Khói từ bên ngoài bắt đầu tản vào phòng, không gian như bị bao trùm bởi một màn sương dày đặc. Mi mắt nặng nề khép chặt, lại tự cảm thấy bản thân có chút đáng cười. Cô hình như quá bình thản thì phải, không lo sợ sao? Phải rồi! Cô đâu có người thân, đâu có bạn bè, nếu chết đi cũng có gì phải tiếc nuối.

Nhưng còn Trình Nhã, đó không phải bạn cô sao? Chết như thế này còn vô tích sự hơn chủ thể. Mẫn Tịch Nhan, là cô sợ chết hay chỉ muốn kiếm một cái cớ để tiếp tục sống và trả thù?

“Tiểu Nhan! Tiểu Nhan! Mở mắt ra nhìn em đi. Làm ơn, chị mở mắt ra nhìn em có được không?”

Lúc tưởng chừng như có thể buông bỏ tất cả, đột nhiên ai đó ôm cô ra khỏi làn nước lạnh. Tịch Nhan mở mắt, mục quang không biết vì khói hay vì khóc mà ngập nước. Trước mắt là một mảng mờ nhạt, tất cả đều mờ nhạt, ngay cả khuôn mặt nam nhân đang lo lắng nhìn cô cũng mờ nhạt nốt.

Không thể thấy gì. Hoàn toàn không thể nhìn rõ thứ gì.

“Khắc Hy!”

“Tại sao chị thà chấp nhận chịu đựng những thứ này cũng không muốn nói yêu em? Rốt cuộc em đã làm gì sai?”

Khắc Hy như trách mắng. Có ai biết được nhìn thấy cô như vậy cậu sợ hãi tới mức nào. Bàn tay ôm Tịch Nhan vẫn chưa hết run rẩy. Cậu sợ, thật sự sợ cô sẽ biến mất.

Tịch Nhan im lặng, chính bản thân cô cũng không biết được mình không thể trả lời hay không muốn trả lời. Nỗi mâu thuẫn giằng co khiến trái tim co rút rất khó chịu, mọi cố gắng giả tạo bao nhiêu ngày qua dường như hóa thành vô dụng mà xụp đổ. Môi khô khốc mở ra, cô rất muốn nói, rất muốn nói rằng Khắc Hy chẳng làm gì sai. Nói rằng bản thân đã yêu thằng nhóc rồi, tất cả những lời hôm trước chỉ là cô dối lòng. Nhưng, cô làm sao để mở lời đây? Cuối cùng, lời nói phát ra vẫn khiến người ta đau thấu tâm can.

“Bởi vì, người tôi yêu... không phải cậu!”

“Tại sao chị phải cố chấp như vậy. Em biết chị cũng yêu em mà, vì cớ gì lại luôn giấu ở trong lòng. Chị biết chị như vậy em đau lắm không? Tiểu Nhan! Chỉ cần chị nói yêu em, em sẽ cho chị tất cả những gì chị muốn. Em đưa chị đi, tránh xa khỏi thế giới đầy rẫy đau thương này, tránh xa những con người tệ bạc ở đây. Chị đau lòng, em sẽ chị chịu đựng. Em không bao giờ khiến chị cảm thấy cô đơn, cũng không bao giờ khiến chị buồn nữa có được không?”

Cậu sẽ đưa cô tới một nơi không có Mạnh Thành Lăng, không có Lãnh Du Thần, không có Tống Thiệu Khâm. Ở đó, sẽ chỉ có mình cậu và cô sống hạnh phúc, không bi ai, không lệ đắng. Dù cho sau này có xảy ra ngàn vạn sai lầm cũng sẽ luôn có cậu bên cạnh, dịu dàng quan tâm cô.

Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn thẳng đôi mắt đen như sắp rơi lệ của Khắc Hy. Chính vì câu sẵn sàng cho cô tất cả mới không dám nói. Nhìn cô bây giờ xem, người không ra người, ma không ra ma. Nếu sau này có ngày nhìn thấy Khắc Hy vì cô mà trong tình trạng này cô biết phải làm sao.

“Tôi yêu Mạnh Thành Lăng!”

Trong mắt Khắc Hy tựa hồ như có lửa, cậu đứng bật dậy, dùng vòi nước liên tục phun vào người Tịch Nhan. Nước lạnh bắn vào mắt khiến cả người cô run rẩy. Cậu quăng vòi nước xuống đất, bước đến túm hai vai cô lay mạnh.

“Chị tỉnh chưa? Chị tỉnh chưa hả? Rốt cuộc anh ta có cái gì tốt mà chị không chịu bỏ, lúc chị sắp chết anh ta có tới quan tâm chị không?”

Đáp lại cậu vẫn chỉ là cặp mắt xanh tĩnh lặng. Người con gái này, tại sao không chịu khóc, tại sao lại luôn phải giả vờ kiên cường ngay cả khi ở bên cậu. Cho dù bị thế gian chế nhạo vẫn điềm tĩnh lắng nghe, cho dù uất ức hay đau lòng vẫn không chịu rơi một giọt nước mắt.

Ôm lấy cả thân thể ướt sũng của Tịch Nhan vào người, Khắc Hy đau đớn ngả đầu vào vai cô.

“Em yêu chị, yêu đến điên dại chị có biết không. Chị không thấy mệt nhưng em yêu chị tới vô cùng mệt mỏi rồi. Lời nói của chị đáng giá tới vậy sao, ngay cả tặng em một câu cũng không được.”

Muốn Tịch Nhan yêu cậu, không phải chỉ cần nói với cô người đàn ông cô yêu không tốt, cũng sẽ không bao giờ có thể trở thành một người đàn ông tốt. Khuyên nhủ cô nên buông bỏ, mà ngay cả khi cậu dùng bạo lực ép buộc cũng chẳng thể khiến cô lay lòng. “Đàn ông trên đời này nhiều như vậy, không có anh ta vẫn có thể sống tốt mà.”

“Trên đời này, cũng có rất nhiều nữ nhân!”

Khắc Hy buông Tịch Nhan ra, khóe môi cô có chút châm chọc nhìn cậu, ánh mắt sắc bén tựa hồ có thể khiến cậu bị thương. Mà thực chất đã khiến nam nhân trước mặt đau đến không thể hít thở. Nói nghe hay lắm, thằng nhóc mở miệng ra nói trên đời có nhiều nam nhân, vậy cũng đâu có thiếu nữ nhân. Không có Mẫn Tịch Nhan nó vẫn có thể sống tốt chẳng phải sao? Vậy vì cớ gì cứ phải đâm đầu vào thứ không thể thuộc về mình.

Khắc Hy chua xót bật cười. Tịch Nhan nói không sai, trên đời này chẳng thiếu gì nữ nhân, nhưng người cậu yêu lại chỉ có thể là nữ nhân vô tình này. Nhiều lúc cậu rất muốn biết, cô là ai mà lại có thể khiến cậu yêu đến mức không còn là chính mình nữa. Cho dù không được nhận lại vẫn sẵn sàng trao đi tất cả. Hay bởi vì bên cạnh cô, cậu đã sớm trở thành kẻ mù quáng, không nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bất chấp bước đi.

Nếu được, lúc này cậu chỉ muốn bản thân chính là kẻ bị thương, muốn ôm hết những đau đớn của cô vào người.

Cô cho cậu biết đến hai từ hạnh phúc, nhưng cũng đồng thời hiểu được hai chữ đau thương.

Cô dạy cậu cách làm thế nào để yêu một người, nhưng lại chưa từng muốn yêu cậu.

Hận! Cậu thật sự muốn oán hận cô, muốn cô mãi mãi biến mất trong kí ức của cậu. Muốn quên đi rằng, bản thân không còn trên thế gian tất cả là cậu tự mình làm sai, không phải vì cô. Nhưng làm sao có thể khi bản thân đã yêu cô đến phát điên. Giống như cái cách cô yêu anh trai cậu, dù biết là đống lửa nhưng lại chẳng thể ngăn chính mình. Cuối cùng vẫn là rơi vào vòng xoáy giữa yêu và hận, hạnh phúc và đau thương luân hồi không thể bước ra.

“Khắc Hy! Tôi... không muốn thấy mặt cậu nữa!”

Lời này ném xuống, Tịch Nhan nhịn không được đôi mắt của Khắc Hy mà quay đầu đi. Đôi mắt ráo hoảnh vẫn vô cùng điềm đạm, không sóng, không có vướng bận, giống như đã buông xuôi được tất cả. Một lời nói nhẹ nhàng như vậy lại hóa thành con dao hai lưỡi, một lưỡi cứa vào tim Khắc Hy nhưng đồng thời cả mũi dao đâm vào tim cô tới ứa máu. Nếu đã không còn có thể khiến thằng nhóc hạnh phúc chi bằng dùng một câu này để chấm dứt tất cả. Là yêu hay hận, hãy cứ để một mình cô chịu đựng là được.

Khắc Hy loạng choạng lùi lại vài bước, bật cười thê lương. Là cười sao? Nói thẳng ra, so với khóc còn khó coi hơn. Vốn tưởng rằng, tới lúc này cô sẽ thật lòng mà nói yêu cậu. Thì ra chỉ là bản thân cậu ảo tưởng, suy nghĩ quá giản đơn. Đánh cược với tử thần để rồi thua tất cả. Cậu thất bại rồi, hoàn toàn thất bại, cô ngay cả một lời cuối cùng nói ra cũng không muốn nói yêu cậu.

“Được! Đây là chị nói. Tiểu Nhan,yêu chị, là điều hối hận nhất trong cuộc đời em!”

Khắc Hy thẳng thừng quay đầu bước đi, chỉ cậu mới biết dưới chân đang tê dại đến mức nào, muốn gục ngã ngay lập tức. Trái tim đau như bị ngàn vạn nhát dao xé toạc. Nhưng cậu phải làm sao, cho dù bây giờ có quay lại yếu đuối khóc lóc trước mặt cô cũng chỉ là vô ích.

Tịch Nhan ngồi im dưới đất, câu nói của Khắc Hy như tiếng sấm nổ bùng bên tai, khiến cả đất trời của cô trong phút chốc như sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt không tự chủ rơi ra ào ạt. Cô hối hận sao? Làm sao có thể, ông trời đâu có cho cô cơ hội hối hận. Cô luôn oán trách Mạnh Thành Lăng vì đã không biết chân trọng tình cảm của chủ thể, oán trách anh ta biết hối hận cũng đã muộn. Vậy thì xem lại bản thân cô lúc này có khác gì anh ta. Cô có được tình cảm của Khắc Hy lại không biết quý trọng thằng nhóc, chỉ vì tham vọng trả thù sẵn sàng dẹp bỏ những thứ quan trọng ném đi. Như vậy, khi cô biết hối hận cũng có đổi lại được thứ gì? Dù là Lâm Di hay Mẫn Tịch Nhan đều phải biết, không phải khi nào lời xin lỗi nói ra cũng nhận lại được sự tha thứ. Một con người nếu đã vượt quá mức chịu đựng, thứ đáp trả đôi khi chính là sự oán hận khiến người ta tịch mịch.

Có ai biết được lúc này Tịch Nhan rất muốn cười. Cô thật sự rất muốn cười nhạo bản thân ngu ngốc. Không được, cô không được hối hận, nhất định phải nhớ rõ, Khắc Hy còn có vận mệnh riêng của thằng nhóc, không thể lúc nào cũng ở cạnh bên bảo vệ cô. Tình cảm giữa cô và Khắc Hy không phải tình yêu, hoặc có chăng cũng chỉ như một đóa hoa, nhanh nở rồi nhanh tàn. Nhưng sao lòng lại đau thế này? Liệu có phải yêu một người là chỉ có thể giấu ở trong tim?

Nhìn lửa bên ngoài ngày càng cháy lớn, bức tường phía sau cô cũng trở nên nóng rực. Sẽ chết sao? Cô thật sự sẽ phải chết sao? Liệu có phải chết sẽ chỉ là nhắm mắt lại một chút, sau đó mở ra sẽ không còn phải đau nữa. Liệu có phải chết rồi tất cả sẽ biến mất. Giá như, chết rồi cô được quay về làm Lâm Di thì tốt biết mấy. Cuộc sống tự do tự tại, không cần tranh đoạt, không phải trả thù, yên bình bên những người cô yêu thương. Có Tịch Kiều, có ba mẹ, có các em của cô. Không cần phải giả vờ lạnh nhạt bên ngoài rồi quay lưng lại nhìn bóng của bản thân đang dần dần xụp đổ nữa.

Thật buồn cười, cô vốn cho rằng mình đã không còn vướng bận những chuyện trước kia. Sự lạnh nhạt của cô đã là lớp vỏ bọc đủ dày để cô có thể quên đi tất cả và bảo vệ chính mình. Cố gắng lừa tất cả mọi người rằng cô không hề rung động. Lừa dối rằng họ mãi mãi không bao giờ thuộc về cô. Nhưng là, tất cả đều không phải sự thật. Tới khi cận kề cái chết cô mới biết được, thì ra cô còn không gạt nổi bản thân mình.

Lửa cháy ngày càng lớn, tiếng la hét của người bên ngoài cùng tiếng trực thăng, còi xe cứu hỏa vang lên hỗn loạn. Nhưng thấp thoáng trong ánh lửa hồng là những gương mặt đang nhìn cô căm phẫn.

“Mẫn Tịch Nhan, tôi đã nói cô không được đụng tới Tịch Du, cô có phải bị điếc không?”

“Mẫn Tịch Nhan, hạng người lẳng lơ ngủ với cả cha dượng như cô không xứng ở đây. Cút, tôi không muốn thấy mặt cô nữa.”

“Mẫn Tịch Nhan! Tại sao cô lại tới đây? Tại sao cô luôn cướp đi mọi thứ của tôi?”

“Người đó không yêu cô, thứ kia cũng không phải của cô. Tất cả đều là của tôi, cô không có bất cứ thứ gì ở đây hết!”

“Cảm giác bị người mình yêu tự tay giết mình như thế nào? Mẫn Tịch Nhan, một viên đạn là quá ít, sẽ có ngày tôi khiến cô phải chịu cơn đau gấp ngàn vạn lần như vậy. Từ từ gặm nhấm thứ tình cảm cô chân trọng lại bị người ta coi như rác rưởi.”

Từng hình ảnh như thước phim quay chậm lướt qua, Tịch Nhan nhắm mắt, cảm nhận hồi ức như dòng chảy đổ vào não bộ. Đạn. Máu. Dao mổ. Âm thanh của máy trợ tim trong phòng cấp cứu.

Người con gái đang nằm trên giường bệnh đó là cô sao?

Phải rồi! Mẫn Tịch Nhan hai năm trước đã từng chết một lần.

“Lâm Di, mệt lắm rồi phải không?”

Âm thanh trầm thấp, ấm áp của ai đó vọng về bên tai. Nhẹ nhàng lại giống như gọi về tâm trí của cô.

Người đó không gọi cô là Tịch Nhan, cũng không quát mắng cái tên Mẫn Tịch Nhan. Chỉ đơn giản nhẹ nhàng là hai tiếng Lâm Di, giống như lần đó...

“Kha...”

Phải. Mệt mỏi lắm rồi. Ngay cả sức lực mở mắt nhìn cũng không có nữa. Tịch Nhan buông bỏ phòng bị rơi vào vòng ôm ấm áp của người ấy. Không, đúng hơn là cô sợ khi mở mắt ra sự quan tâm này sẽ biến mất, đối diện với cô chỉ còn sự cô đơn cùng bốn bức tường đang rực cháy.

Cô có phải đang nằm mơ? Có phải hay không cô đã thật sự trở về như trước?

Không cần biết bản thân có đăng nằm mơ hay không. Chỉ cần giờ khắc này, cô cảm thấy sự lo lắng của người đó, cảm nhận được người đó quan tâm cô, như vậy là đủ. Có lẽ, vì đã chịu quá nhiều đau khổ nên chỉ cần một lời nói không mang theo oán hận như vậy cũng đủ khiến cô hạnh phúc. Nhen nhóm làm cháy ngọn nến đã từ lâu đóng băng trong lòng.

...

Khắc Hy đứng trong đám lửa nhìn theo Tống Thiệu Khâm đang vội vã đưa Tịch Nhan đi. Bàn tay xanh sao chạm vào ngọn lửa trước mặt, nhận lại vẫn là mảnh mờ ảo xuyên qua, hoàn toàn không có cảm giác. Khẽ cúi đầu cười nhạt, hình như sống cùng Tịch Nhan quá lâu, cậu đã quên mất mình chỉ là một hồn ma. Khắc Hy, đã chết từ hai năm trước rồi.

Tất cả đi rồi, lửa vẫn rực cháy, tiếng la hét dưới lầu chìm vào âm thanh của sự đổ vỡ. Màu đỏ càn quét khắp nơi, phía sau chỉ còn một đám tro tàn đang dần dần bị lửa nuốt trọn.

Linh hồn ấy rơi lệ, tan biến trong bóng đêm lạnh giá.

“Tiểu Nhan! Sẽ có ngày em quay lại khiến chị yêu em!”

..........................

Nữ phụ thế kỉ 31

Búp bê Mù

Cảm ơn đã đọc!

......Sẵn sàng nhận gạch đá......

Tuần này ta bận quá. Viết vội lắm mới được ngần này.

Tuần sau ta bận 20/11 rồi. Có lẽ sẽ ra chap chậm