Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 45: Ngoại truyện 9: Dưới ngọn đèn tàn

Nến đỏ, khăn cưới, phượng quan hà bí, bắt đầu từ tối nay, ta — trưởng công chúa Trần Cẩn Ngọc chính thức trở thành phu nhân của Hoàng trạng nguyên. Phu quân của ta phong thái tuyệt luân, tài trí lỗi lạc, công công (cha chồng) là nguyên lão hai triều, trọng thần trên triều, mặc kệ nhìn từ đâu, hắn, tuyệt đối là phu quân duy nhất xứng với ta ở Đại Hán triều.

Sau khi đội khăn voan, ta không khỏi ước mơ với cuộc sống hạnh phúc ngày sau. Hai canh giờ trước, phụ hoàng đánh vỡ quy củ, tự tay dắt ta, đưa ta den816 trước kiệu hoa. Lần đầu tiên, ta thừa nhận hôn sự phụ hoàng ban cho, ta từng len lén gặp Hoàng Nguyên Tường vài lần, dáng vẻ quả là một nhân tài, cũng đã xem văn chương hắn làm, không có từ nào bắt bẻ.

Từ sáng mai, ta nhất định phải sống hạnh phúc, vì phụ hoàng, huynh đệ quan tâm ta mến yêu ta. Vì mẫu hậu trên trời có linh thiêng, vì.... chính ta.

Ta ngồi ở mép giường, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, nhịp tim dần dần tăng nhanh. Trước khi xuất cung, sớm có ma ma dạy ta đêm tân hôn sẽ có cái gì. Giờ phút này, ta có chút mong đợi, có chút sợ hãi, hơn nữa còn là dũng cảm. Ta là trưởng công chúa Đại Hán triều, còn có thể sợ những thứ không biết à? Cửa bị gõ nhẹ nhàng, bên ngoài có một thanh âm dịu dàng êm ái vang lên: ".... Là ta, công chúa, ta.... Có thể đi vào không?" A, phu quân của ta còn là một người rất biết săn sóc đấy. Ta gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến hắn không thể thấy, vội vàng ngồi thẳng thân thể, tận lực dịu dàng mở miệng: "Mời vào."

Khoảnh khắc khăn voan đỏ bị vén lên, ta mới phát hiện phò mã của ta đã uống nhiều rượu. Đỏ mặt, mắt quyến rũ, không biết sao, lại vô cùng..... có cảm giác diêm dúa lẳng lơ. Ta bỏ qua ý tưởng lộn xộn lung tung trong óc, phát hiện hắn và ta đều rất luống cuống, chẳng lẽ.... Là bị thân phận của ta gò bó? Tuy nói thân phận ta tôn quý, nhưng hắn vẫn là tướng công của ta. Ta nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đưa tay, tháo mũ của hắn ra. Hắn sững sờ mặc ta làm, sợi tóc rơi xuống, vẫn không có động tĩnh, ngốc! Ta cắn răng, đỏ mặt lấy dũng khí run run vươn tay cởi nút áo hắn. Lúc này hắn mới phản ứng được, vội vàng phất tay nói: "Không dám, không dám, ta tự mình làm." Nói xong run run rẩy rẩy cởi đến chỉ còn lại quần áo trong. Đợi tất cả xong, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của ta, từ chối mấy phen, rốt cuộc hạ quyết tâm đưa tay cởi quần áo cho ta.

Nến đỏ còn đang thiêu đốt, ta chưa bao giờ trải đời nên run rẩy, phò mã hình như càng khẩn trương hơn ta, hai người vội vàng hấp tấp hồi lâu, phò mã hình như vẫn không biết làm sao, cuối cùng chỉ đành phải đỏ mặt đầu đầy mồ hôi buông tha, vẫn không quên nhận lỗi với ta: "Thật xin lỗi, ta.... Ta...."

Ta nghĩ: chính ta cũng khẩn trương, có lẽ phò mã cũng giống vậy, phu thê cũng không phải là một hai ngày, không gấp ở nhất thời, liền chấn chỉnh vẻ mặt, nhỏ giọng nói: "Không sao, về sau còn có thời gian."

......

Về sau còn có thời gian, đáng tiếc phò mã lại không cho hai ta thời gian. Từ sau đêm tân hôn hai người mặc quần áo mà ngủ, hắn liền lợi dụng tổ chế khiến hai người phân viện để ở.

Lúc đầu ta cũng cảm thấy không sao, nhưng hai tháng sau hồi cung, vú nuôi Tống ma ma của ta nhỏ giọng hỏi: "Công chúa có tin vui chưa?" Ta đây mới nhận ra, tiếp tục như vậy không phải biện pháp. Ban đầu nghe hoàng cô cô nói, công chúa xuất giá tận lực đừng dẫn theo ma ma, sẽ..... ảnh hưởng tình cảm của công chúa và phò mã. Cho nên ta để Tống ma maở lại trong cung, hôm nay ta làm gì đều không dễ dàng.

Trở lại trong sân nhỏ, đã qua giờ hợi nhưng ta còn chưa ngủ được, lăn qua lộn lại suy nghĩ chuyện đứa nhỏ. Tâm nguyện lớn nhất của phụ hoàng chính là hy vọng ta và hoàng đệ đều tốt, hôm nay cái gì cũng tốt, ta gả cho người ta rồi ông tự nhiên hi vọng ta có thể có mấy đứa con. Dù sao không ngủ được, nên khoác áo ngồi dậy, đúng, đi tìm phò mã nói chuyện một chút, tiếp tục như vậy làm sao được? Dầu gì cũng phải có đứa con của mình.

Đỡ tay Nhạn nhi, để Úy Lam cầm đèn, đuổi hết đám cung nữ ma ma, rồi đi thẳng đến sân của phò mã. Nghe người làm nói, phò mã bình thường vô cùng chăm chỉ, thường thắp đèn ôn tập đến đêm khuya. Hắn là người rất chính trực, kể từ khi đến phủ công chúa, chưa bao giờ cho nha hoàn ở trong sân, cuộc sống thường ngày đều do bọn sai vặt theo tới chuẩn bị. Cho nên dù phò mã hai tháng không đến phòng ta, ta vẫn rất yên tâm, nhân phẩm như vậy chẳng lẽ còn không tin được sao?

Gõ cửa phòng hắn, chỉ có một tiểu tử trẻ tuổi coi chừng, thấy là ta, đang muốn chạy bẩm, Úy Lam bên cạnh đã vội vàng nhỏ giọng giáo huấn: "Vội cái gì? Đừng làm phiền phò mã gia học hành, qua một bên." Vẻ mặt tiểu tử kia đau khổ, lạnh rung cẩn thận đi từng bước đến cạnh cửa. Ta thoả mãn gật gật đầu, đi vào căn phòng đèn dầu sáng rỡ.

Chỗ sáng đèn là thư phòng, ta từng tới một hai lần. Ừ, trễ như thế phò mã vẫn còn học hành, cũng thật khó cho hắn. Ta bắt đầu do dự, rốt cuộc có nên nói chuyện này với hắn không?

Mắt thấy sắp đến cửa, lại bị tiếng vang bên trong phòng hù dọa, từng tiếng rên rỉ tựa như khổ sở vừa tựa như vui vẻ truyền tới rõ ràng từ trong nhà, tiếp theo là thanh âm vỗ tay và kêu gọi dâm loạn, nhiều tiếng lọt vào tai.... Nghiễm nhiên là từ trong miệng phò mã truyền ra.

Ba chủ tớ chúng ta nhất thời đỏ cả mặt, dầu gì cũng đoán ra bên trong xảy ra chuyện gì. Nếu như mà ta không phải nữ nhi của phụ hoàng, có lẽ ta sẽ quay đầu đi, sẽ không để ý tới hắn. Nhưng, tôn nghiêm của ta không cho phép ta xoay người. Ta hất tay Nhạn nhi ra, dùng sức đẩy cửa ra đi vào.

Tất cả chuyện nhìn thấy trước mật đã làm cho cả đời ta đây hối hận vì bước vào trong căn phòng bẩn thỉu này.

Phò mã thân không mảnh vải dùng một tư thế vô cùng khuất nhục để vịn cái bàn sách trong thư phòng, trên mặt đang lộ ra vẻ hưng phấn cực độ. Đứng ở trước người hắn, cũng là một thiếu niên trần trụi và có màu da giống phò mã.

...... Thiếu niên! Tiếng vỗ tay? Đại phò mã ngọc diện hoàng lang lại làm chuyện cẩu thả với một thiếu niên khác ở trong thư phòng.

Ta không biết là giễu cợt hay là buồn cười. Phò mã không quan tâm công chúa như ta, lại cố tình thích thiếu niên kia.

Sau đó Nhạn nhi và Úy Lam cũng sợ choáng váng. Úy Lam làm rơi đèn trên đất cũng không biết. Mà sau khi hai người đang làm nhìn thấy chúng ta, cũng sửng sốt, không biết là nên mặc quần áo trước hay là tách ra trước.

Vẻ hưng phấn trong mắt của đại phò mã dần dần lui bước, đổi thành sợ hãi cực độ. Đồ hạ tiện, ta hừ lạnh, xoay người ra ngoài. Trong đầu đều tràn đầy trường hợp xấu xa mới vừa nhìn thấy. Ta luôn quyết đoán mà lúc đó lại không biết làm sao, hận không thể hủy diệt toàn thế giới ngay tức thì.

Đợi Hoàng phò mã mặc xiêm áo xong ra ngoài quỳ gối trước mặt của ta thì ta đã quyết định xong, lập tức phân phó: "Từ ngày mai trở đi... Không, tối nay trở đi, Nhạn nhi ở trong viện này phục vụ. Trong vòng ba ngày ngươi đủ hết những người xấu xa ở đây đi cho ta. Đại phò mã.... sau này ngươi phải tự lo thân."

Trở vẻ trong phòng, thật sự là không ngủ được, trong lòng giống bị lửa đốt, đau muốn chết. Đại phò mã này, chưa nói tới yêu hay không yêu, nhưng hắn thật sự tổn thương tự ái của ta.

......

Lại uất uất ức ức ở trong phủ hơn nửa năm, kể từ sau khi đại phò mã bị ta đánh vỡ gian tình, đã thu lại rất nhiều. Cũng dần dần làm ra một phen sự nghiệp ở trong triều.

Khi phụ hoàng hỏi chúng ta muốn ban thưởng gì, ta liền quyết định lấy mảnh đất ở Tây Giao, xây một biệt trang. Bởi vì.... trong sân Đại phò mã không còn thiếu niên nào, nhưng lại sắp xếp ở ngoài.

Ta đã hoàn toàn thất vọng với hắn. Hắn từng viết thư cho ta, nói rõ nguyên nhân hắn thành như vậy: mẫu thân hắn qua đời sớm, phụ thân lại là người nghiêm túc, không lo nhiều việc. Từ nhỏ bị một ma ma biến thái quái dị nuôi lớn, mới vừa biết sự đời đã bị ngược đãi hung ác, cho nên có cảm giác sợ hãi với nữ nhân....

Ta chỉ xem mấy hàng rồi thôi, sau đó đốt đi. Mặc kệ nguyên nhân là gì, ban đầu lúc phụ hoàng muốn tứ hôn thì nên cự tuyệt. Hắn quá ích kỷ, biết tình huống của mình còn để cho ta nhảy vào lửa.

......

Biệt trang xây xong, hoàng đệ — cũng chính là thái tử Kiệt lúc đó tự mình viết biển ‘ Phượng Hoàng sơn trang ’ cho ta, à, phụ hoàng và huynh đệ đều cho rằng ta vĩnh viễn là Phượng Hoàng trong lòng bọn họ, có ai nghĩ đến, tiểu phượng hoàng của bọn họ, hôm nay chỉ như con gà rụng lông.

Lòng ta lạnh lẽo dời đến biệt trang, có lẽ nhắm mắt làm ngơ như vậy mới đúng. Từ đó bắt đầu mùa đông ta ngắm tuyết mùa xuân ta ngắm hoa. Ta thích say rượu bắt đầu hiểu một đạo lý: cuộc đời của ta còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

......

Năm Đức Thọ thứ 25, vào năm thứ ba sau khi ta gả đi, từ phủ trưởng công chúa truyền đến một tin sấm sét giữa trời quang: Nhạn nhi mang thai, lại còn là.... con của một thiếu niên trong sân đại phò mã. Khi đại phò mã đi tới trước mặt ta quỳ xuống lần nữa, cầu xin ta nhận đứa bé làm con cháu của mình, ta gần như tuyệt vọng. Ha ha, thói đời gì. Trưởng công chúa ta dầu gì cũng không thể nhiều lần mặc cho người ta định đoạt.

Ta lại trở về phủ công chúa, trước không biến sắc dàn xếp Nhạn nhi đến biệt trang. Lại đưa thiếu niên kia tới đây theo, sau khi bị người hầu trung thành của ta phạt trượng, tiểu tử kia mới bị đánh ba mấy trượng đã chết. Ta vẫn tốt bụng cho Nhạn nhi sanh con, không vì gì khác, chỉ để ngày sau tiện khống chế Hoàng Nguyên Tường thôi.

......

Một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, mười năm, rất nhanh đã trôi qua. Cả đời ta có lẽ đều sẽ như vậy. Mặc dù ta thường ở trong mộng muốn mình có một đứa con đến khóc, nhưng trên thực tế ta không có duyên phận và.... phúc phận này.

Năm 29 tuổi, phụ hoàng băng hà. Đệ đệ ruột của ta, thái tử Kiệt kế vị. Từ đó, trên đời ít đi một người thật lòng thương ta cưng chiều ta. Ta than thở vận mạng không công bằng, tại sao? Ta đảo mắt sẽ là người 30 tuổi, tại sao ta lại thành thế này?

Thân phận tôn quý, vinh sủng cực hạn, dung nhan tuyệt thế cũng không chống lại được sự ruồng bỏ của vận mạng. Thỉnh thoảng đi ngang qua phố xá, từ trong màn kiệu liếc thấy phồn hoa phía dưới, có lão bà bà quần áo lam lũ dẫn theo cháu ta xin ăn dọc phố, cũng vô hạn cảm thán: trời cao đúng là công bằng, nó cho ngươi một thứ, sẽ thu hồi một thứ... khác.

Tình huống của ta, ta nghĩ phụ hoàng cũng biết được ít nhiều, bởi vì.... Thời gian cuối cùng của ông, ông nằm ở trên giường không thể nhúc nhích, từng nhìn ta thật sâu, ánh mắt tiêu điều: "Con, tâm nguyện của trẫm rất đơn giản, chỉ hy vọng con vui vẻ sống. Về sau.... Mặc kệ như thế nào, Kiệt nhi cũng sẽ giúp cho con." Nghĩ tới đây, ta không khỏi cười khổ, giúp ta, giúp ta thế nào? Dù hoàng đệ biết tình huống của ta cũng giúp ta không được, quy củ của lão tổ tông đặt ở đó không phải sao? Ta không thể lấy tội danh phò mã thích nam nhân để bỏ hắn chứ? Đến lúc đó ta làm sao mà chịu nổi?

Hoàng đệ cũng hiểu rõ hơn phân nửa chuyện tế nhị của ta và đại phò mã, đệ ấy hay nhìn ta, mang theo thương tiếc, nữ nhân rất nhạy cảm, sao lại không biết? Nhưng, đệ ấy có thể làm gì?

Sợ nhất soi gương. Nếu như già nua cũng không sao, người đã sắp 30 rồi, bởi vì còn là thân đồng nữ, lại có các loại thuốc dưỡng nhan trân quý, nên nhìn thế nào cũng giống như mười năm trước, tư thái cũng giống như trước kia, tự mình cũng cảm thấy đáng thương, đáng buồn, đáng tiếc. Hiện nay... Chỉ là.... Có một thân xác tốt thì có ích lợi gì? Hồng nhan vì ai?

Mùa đông năm Gia Tĩnh thứ nhất, hoàng đệ hạ chỉ: gả di nữ Trương Linh Tuyết của Phụ Quốc Công Trương Thế cho Tín vương Trần Dực Phong làm chánh phi. Thái hậu hạ chỉ lần nữa: cả phủ Phụ Quốc Công tình cờ gặp đại nạn, di nữ Trương Linh Tuyết của Trương Công không còn nhà, Thái hậu yêu thương, đặc biệt giao phó trưởng công chúa Cẩn Ngọc chăm sóc thay.

Ta không biết tại sao hoàng đệ muốn gả, hoàng đệ từ nhỏ đã không thích Dực Phong, Dực Phong là con riêng của phụ hoàng, đây là bí mật công khai trong cung. Hoàng đệ bởi vì mẫu hậu, mà luôn không thích lão Tín vương phi, cho nên cũng không ưa thích Dực Phong kỳ dị đó, hôm nay lại tự mình làm chỉ hôn. Lưu Thái hậu là người lạnh nhạt nhất mà ta gặp trong cung, trừ mình ra, bà ta không để ý ai cả. Cho dù là người nhà mẹ, lợi dụng xong cũng có thể hất ra. Hôm nay lại hạ chỉ vì một nữ cô nhi không quen biết.

Tuy là như vậy, ta vẫn không sao cả, thêm một người thêm một đôi đũa, phủ công chúa của ta nuôi nổi.

Kể từ sau khi phụ hoàng qua đời, ta liền dọn về phủ công chúa, tuy rằng như thế, lại hận đối mặt với Hoàng Nguyên Tường. Đóng kín cửa sân giữa ta và hắn, lại nghiêm nghị cảnh cáo cung nữ người làm, không được lui tới với người trong viện bên kia, lại càng không được lắm mồm.

......

Ta không biết Trương Linh Tuyết là một nữ nhân như thế này. Thật, chỉ là, ta chưa bao giờ hối hận đã biết muội ấy.

Muội ấy thông minh, xinh đẹp, hoạt bát, nhiệt tình, đáng yêu, lớn mật, càn rỡ, tùy hứng, giảo hoạt, dối trá thậm chí ích kỷ. Dĩ nhiên, lúc đầu ta không biết nhiều như vậy, lúc đầu ta chỉ biết muội ấy lớn mật lại giảo hoạt, ở dưới mí mắt của ta, lá mặt lá trái với các quý phụ dối trá, thậm chí.... Làm bộ thân thể khó chịu để bỏ chạy nhiều lần. Đáy lòng ta cười thầm, nhìn muội ấy, giống như lại trở về thời thơ ấu, những ngày trong cung được phụ hoàng cưng chiều đến vô pháp vô thiên. Muội ấy bây giờ, cực kỳ giống ta lúc đầu. Chỉ là.... Trên đầu của muội ấy không có nhiều hào quang như ta, một nữ cô nhi có cùng số mạng bị người ta tùy ý bố trí như ta, không biết sau này còn có thể sáng sủa hoạt bát giống hôm nay nữa không?

Bị muội ấy gợi lên ký ức tuổi thơ, hoặc giả là ta vẫn luôn ẩn núp trong sự ác liệt, tóm lại, ta rất mau hòa nhập với muội ấy. Mỗi lần thấy đám nữ nhân ríu ra ríu rít kia, hai người đều nghĩ tất cả biện pháp toàn thân mà lui trước. Đó cũng là nử tử vô cùng thông minh, qua mấy lần, cư nhiên cùng ta chơi từ chối hết.

Cứ như vậy, ta dần dần thân với muội ấy. Vậy mà.... đám quý phụ căn bản không hiểu nên thu lại như thế nào, bị ta cảnh cáo nhiều lần, nhưng vẫn tệ hại chạy đến phủ ta, hết sức đáng ghét. Ta chỉ hơi gợi ý, tiểu cô nương thông minh đã lập tức đồng ý đổi chỗ ở.

Phượng Hoàng Sơn trang là chỗ tư nhân của ta, nhưng ta lại không để ý cho tiểu cô nương nhiệt tình này vào ở. Muội ấy có rất nhiều ánh sáng, đủ loại màu sắc, làm cho người ta không kịp nhìn. Kể từ sau khi muội ấy vào ở, ta liền không có thời gian tự trách tự oán. Cả ngày bị muội ấy an bài tùm lum việc, thông qua muội ấy, ta biết rõ không có nam nhân không có sao, một nữ nhân cũng có thể sống tự nhiên thống khoái. Cuộc sống, không chỉ là đau khổ, cũng có thể là hưởng thụ.

Biệt trang chúng ta từ trên xuống dưới đều thích nửa chủ tử đáng yêu này, cả hai nha hoàn của muội ấy, một người thông minh một người thẳng thắn, cũng được mọi người thích. Ta dần dần sáng sủa hơn, Úy Lam và Tử Yên cũng vui vẻ rất nhiều. Họ cũng coi như trung thành, ta vui cũng vui, ta lo cũng vui. Thấy trên dưới trong phủ đều có tiếng cười, ta cũng cực vui vẻ. Cho nên cũng nhắm một mắt mở một mắt với lời nói cử chỉ càn rỡ, không hợp quy củ của muội ấy. Dù sao, ta sống ba mươi năm theo quy củ, để lại cho ta cũng chỉ có vô số đau đớn, mà bây giờ, ta đã có thể hành động tùy ý.

Muốn ăn liền ăn, muốn chơi liền chơi, muốn say, có người cùng, muốn náo, cũng không ai ngăn cản. Cuộc sống quả nhiên trôi qua thoải mái, trước kia sao ta lại không có nhìn thấu những chuyện này đây?

Linh Tuyết nói: người, ngắn ngủn mười mấy năm, vui vẻ cũng qua, uất ức cũng qua, tùy mình lựa chọn.

Ta, trưởng công chúa Trần Cẩn Ngọc của tiên hoàng bắt đầu từ bây giờ, phải sống thật vui vẻ, sống vì mình. Quản khỉ gió quy củ tổ tông, mặc kệ danh tiếng, ta muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, ai làm khó dễ được ta?

Chúng ta lại càng chơi vui vẻ ở sơn trang, rốt cuộc kinh động hoàng đệ ta —— thiên tử đương triều Hoàng Đế Gia Tĩnh. Lần đầu tiên đệ ấy nhìn thấy muội ấy, ta liền biết Hoàng đệ ‘ chấm trúng ’ muội ấy. Hoàng đệ đối đãi nữ nhân, từ trước đến giờ đều là chỉ nhìn, gặp xong liền quên. Nhưng trong nháy mắt đó, ta biết rõ hoàng đệ sẽ không quên muội ấy.

Ta cho là muội ấy sẽ chỉ ở trước mặt người hết sức quen thuộc mới có thể càn rỡ phóng khoáng, vậy mà.... Ở trước mặt thiên tử đương triều, muội ấy như cũ làm theo ý mình, còn trêu cợt Chu Tam lần đầu tiên gặp mặt. Trời ạ, muội ấy biết hoàng đệ là một người như thế nào không? Nghiêm túc, tuyệt tình. Muội ấy biết Chu Tam là một người như thế nào không? Cung chủ Ám Cung, nô tài trung quân, vì tốt cho hoàng đệ, chuyện giết người phóng hỏa cũng sẽ không nháy mắt.

Nhìn ánh mắt của muội ấy cũng biết không quan tâm. A, đúng vậy, trong mắt muội ấy, từ trước giờ đều không cảm thấy ta là trưởng công chúa, chỉ là bằng hữu của muội ấy, hoặc giả ở trong mắt của muội ấy, hoàng đệ chỉ là một nam nhân có hình dáng đẹp thôi. Nghe hoàng đệ lần lượt chèn ép muội ấy, trêu chọc muội ấy bởi vì lời nói càn rỡ của muội ấy, ăn xong một bữa cháo, ta liền hiểu một chuyện, hoàng đệ ‘ chấm trúng ’ muội ấy, hơn phân nửa cũng sẽ không ‘ buông tha ’ muội ấy.

Ta với muội ấy càng thân thiết hơn, lời trong lòng cũng muốn nói với muội ấy. Mặc dù Úy Lam và Tử Yên cũng thân thiết, nhưng rốt cuộc chủ tớ khác biệt, huống chi, họ không thể lý giải nội tâm của ta. Mà Linh Tuyết, mặc dù tùy hứng, mặc dù giảo hoạt, nhưng lại chân thành. Muội ấy không muốn gặp ngươi, nói chuyện cũng lười nói với ngươi. Muội ấy thích ngươi, nhất định trượng nghĩa hết mình. Muội ấy yêu thích ta, cũng như ta thưởng thức thích muội ấy.

Ta mất rất nhiều tâm tư cho việc thành thân của muội ấy. Dù muội ấy không thích Dực Phong, nhưng mà ta lại tin tưởng, chỉ cần Dực Phong không xằng bậy, muội ấy ở Tín vương phủ chắc chắn sống được như cá gặp nước. Đến nay ta cũng không hiểu, tại sao muội ấy được Lưu Thái hậu thích, Lưu Thái hậu càng khó lấy lòng hơn hoàng đệ. Dù sao, một nữ nhân muốn khiến một nữ nhân kỳ cục vắng lạnh khác thích mình, cũng không phải chuyện dễ dàng. Lưu Thái hậu có đạo hạnh ngàn năm, mà muội ấy lại chân thành không làm bộ. Muội ấy tuyệt đối không phải là loại người Thái hậu thưởng thức, cố tình, Thái hậu lại thưởng thức muội ấy.

Có lẽ, đây chính là cơ duyên của muội ấy, định mệnh sắp đặt muội ấy chính là người may mắn đó. Nhưng.... Muội ấy không phải một nữ cô nhi cô đơn sao? Ta còn là trưởng công chúa được cưng chiều vô cùng đấy. Ta nghĩ, ta phải giống muội ấy, học rộng rãi, học tìm vui mừng trong khổ sở, và học sống theo hoàn cảnh.

Nghe nói cuộc sống của muội ấy và Dực Phong kkhông vui vẻ, ta rất khổ sở vì muội ấy, một người dễ thương như vậy, lại có người không thích thậm chí còn chán ghét muội ấy, làm sao có thể? Từ đó ấn tượng đối với Dực Phong càng thêm kém, tuy đã kém sẵn, nhưng hôm nay, còn kém hơn.

Chuyện gần đây khiến ta kinh hãi nhất chính là: muội ấy và hoàng đệ.... ở chung rồi. Vốn lời đồn đãi nói muội ấy gian díu với đại phò mã ở Phượng Hoàng sơn trang. Thật buồn cười, Hoàng Nguyên Tường là hạng người gì? Trương Linh Tuyết lại là người thế sao? Dù Hoàng Nguyên Tường là nam nhân rất đẹp, muội ấy cũng không hề nhìn hắn. Muốn tìm chân tướng ở địa bàn của mình cũng không khó, rất nhanh ta liền biết là hoàng đệ của mình và muội ấy.... Ở chung. Ta giật mình lại cảm thấy hợp tình lý. Hoàng đệ hơi thích muội ấy, không thể nói yêu, chỉ là thích. Nhìn ánh mắt đệ ấy nhìn muội ấy ta liền biết. Nhưng ta hiểu rõ hoàng đệ của mình, đệ ấy không phải loại người xảy ra quan hệ với bất kỳ nữ nhân nào mình thích. Chuyện hôm nay, sợ rằng không đơn giản, hoàng đệ rốt cuộc nghĩ như thế nào đây? Nhưng mặc kệ như thế nào, ta vẫn rất vui mừng, dù sao, muội ấy và hoàng đệ ở chung xứng đôi hơn ở chung với Dực Phong nhiều lắm. Chỉ có nữ nhân giống Trương Linh Tuyết, mới thích hợp đứng cạnh hoàng đệ.

Ta nhận muội ấy làm bạn, liền toàn tâm toàn ý tin tưởng muội ấy, ta tin tưởng muội ấy có thể xử lý tốt chuyện của mình. Cho nên ta cũng không hỏi chuyện riêng của muội ấy, muội ấy nói, ta hỏi, muội ấy không nói, ta xem như không có chuyện. Bằng hữu, nên như vậy không phải sao? Ta chưa bao giờ có bằng hữu, nhưng mà ta nghĩ, nếu như là bằng hữu, thì phải là như vậy.

Ta cũng không ngờ, chuyện của muội ấy và hoàng đệ, làm cho ta gặp gỡ chàng —— Vô Yên công tử. Ta không biết quá khứ của chàng, không biết tương lai của chàng, chỉ biết là chàng đứng ở nơi đó, ánh mắt cô đơn mà u buồn, nhìn ta, lại thành kinh ngạc và.... Chung tình. Ta không tin tưởng chuyện vừa thấy đã yêu, thứ tình yêu mà ta nghe được trong những câu chuyện thiên nam địa bắc của Linh Tuyết, ta chỉ xem là cổ tích, nghe xong thì thôi. Nhưng hôm nay, ta đã động lòng.

Nhìn thấy người đuổi theo sau lưng chàng, ta biết hai người này, là thân vệ của phụ hoàng và hoàng đệ bây giờ. Bọn họ muốn bắt chàng, nhất định là chàng phạm vào lỗi cực lớn. Thân phận nói cho ta biết, tránh ra, không liên quan với ta. Lý trí nói cho ta biết, chàng là trọng phạm. Vậy mà.... Quỷ thần xui khiến, ta đưa ngọc bội đại biểu thân phận trưởng công chúa mà phụ hoàng để lại cho ta cho chàng. Điều này cũng ngầm thừa nhận: chàng, một người lai lịch không rõ, một phạm nhân triều đình. Nhưng ta, Vĩnh Lạc trưởng công chúa Cẩn Ngọc muốn bảo vệ chàng, bảo vệ một người bèo nước gặp nhau.

Ta trở lại trong phủ, vẫn còn sợ hãi: lúc nãy hành động lỗ mãng vậy, rốt cuộc có làm sai hay không? Chuyện qua nhiều năm, kh ta và chàng danh chánh ngôn thuận ở bên nhau, mới biết không hề làm sai, nhưng trời mới biết, ban đầu ta kích động cỡ nào, có lẽ một bước sai, từng bước sai.

Hai ngày sau, hoàng đệ sai người đưa tài liệu của chàng đến. Vô Yên công tử = lãng tử giang hồ = duyệt nữ vô số, ta thở dài, một người như vậy, mới thành như thế! Chỉ là, ta và chàng đâu còn gặp lại nữa?

......

Mấy tháng sau, tình huống lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, hoàng đệ yêu muội ấy. Thiên tử tuyệt tình của Đại Hán triều yêu thê tử của thần tử. Ánh mắt đệ ấy nhìn muội ấy, không chút kiêng kỵ, mập mờ triền miên, hoàng đệ là một người nói một không hai, muội ấy càng là người không sợ không hãi. Hai người gieo họa gặp nhau, cuối cùng sẽ như thế nào? Đầu ta đau đớn nghĩ.

Xem một chút, ta rốt cuộc già rồi, thậm chí còn có ý định gấp gáp thay người khác, không hề muốn oán trời trách đất nữa.

.... Đêm 30 năm Gia Tĩnh thứ năm, là một ngày có thể thay đổi tất cả. Từ ngày này, hoàng đệ thay đổi, trở nên dịu dàng đa tình. Dực Phong thay đổi, trở nên lòng lang dạ sói, diện mạo đáng ghét. Linh Tuyết thay đổi, trở nên lo được lo mất. Mà ta.... Cũng thay đổi, trở nên có gút mắc trong lòng.

Chuyện trên đời, luôn thay đổi liên tục. Linh Tuyết xuống Giang Nam rồi, hoàng đệ thiết kế khiến Dực Phong tự vận, chỉ giữ lại muội ấy, mặc dù muội ấy thỉnh thoảng dối trá giảo hoạt, lại mãnh luệt nhất. Sao lại chịu khuất nhục như vậy? Muội ấy không hề quay đầu, dẫn theo con của Dực Phong xuống Giang Nam.

Ha ha, lúc này hoàng đệ cũng bốc đồng giống đứa bé, phái 2000 cấm vệ quân cùng theo muội ấy xuống Giang Nam, cực kỳ rêu rao, nhưng..... như vậy hợp tổ chế à? Nghĩ lại xem, ôi, người quen biết muội ấy, ai còn nhận được quy củ tổ chế chết tiệt gì? Thôi thôi.

Ta vẫn ở phủ trưởng công chúa của ta, tổng quản sơn trang sai người trở về bẩm báo, Vô Yên công tử đó nửa năm qua vẫn ở yên tại trang khác, bởi vì ám vệ còn coi chừng chàng, không cho chàng xuất phủ. Ta không biết làm sao, rốt cuộc nên làm gì với chàng? Ta trái lo phải nghĩ, đúng rồi, để Linh Tuyết gặp chàng xem sao. Ta tin tưởng ánh mắt nhìn người của Linh Tuyết. Hôm sau trời vừa rạng sáng, ta liền hồi cung tìm hoàng đệ, lần đầu tiên dùng giọng khẩn cầu hỏi: "Có thể để cho chàng ấy đi theo Linh Tuyết hay không?" Hoàng đệ nhìn ta một hồi lâu, thở dài: "Chỉ cần hoàng tỷ vui vẻ là được rồi." Ta gật đầu một cái, xoay người xuất cung.

......

Linh Tuyết đi, chàng cũng đi, lòng của ta lại trở nên trống trải giống như trở về cuộc sống trống vắng sau khi thành thân, không được, ta không thể như vậy, vừa nghĩ tới liền hận không thể lập tức chạy đến Giang Nam. Nhưng nghĩ thì nghĩ, vẫn nên nhịn đi, không quá ba tháng Linh Tuyết chắc chắn bị hoàng đệ thúc giục hồi kinh, lúc đó không phải có thể nhìn thấy muội ấy sao?

A, nữ nhân dám khiêu chiến với hoàng đế chưa gặp nhiều, nữ nhân dám khiêu chiến với hoàng đệ ta càng chưa từng thấy, lúc này thật mở mang tầm mắt. Nghe Vô Yên công tử gởi thư nói: Đoan Kính vương phi chơi rất vui vẻ, vui đến quên cả trời đất, mấy ngày trước còn đi dạo kỹ viện, có lẽ sắp tới sẽ không trở về đâu. Nghe nói còn có ý xuôi nam đến đất Sở!

Ta dở khóc dở cười, cũng âm thầm hạ quyết định: phải xuống Giang Nam. Ta tìm tới hoàng đệ, đệ ấy hơi do dự, nói ta còn là con dâu Hoàng thần tướng, thân phận thiên chi kiều nữ không thể áp dụng cho công chúa hoàng thất đã xuất giá. Ta xem thường bĩu môi, hoàng đệ, chúng ta là một mẹ sanh ra, có chuyện thì lại gà bay trứng vỡ. Ta lạnh nhạt nói: "Hoàng đệ, thật ra thì...... Ta nhớ Tuyết Nhi rồi, Thái hậu cũng rất nhớ, ta muốn khuyên muội ấy trở lại chơi với chúng ta."

Thấy hoàng đệ nhíu mày đẹp lại, trong lòng ta buồn cười không dứt, đệ ấy cũng lạnh nhạt trần thuật sự thật: "Tỷ cố ý." Ta từ chối cho ý kiến, khóe miệng đệ ấy cong cong: "Sợ là hoàng tỷ không chỉ nhớ Linh TUyết?" Ta nghẹn, ta quên, đệ ấy cũng là đệ đệ ruột của ta, thiên tử cơ trí ở Đại Hán triều. Cắn răng một cái, phản kích: "Hoàng đệ thông minh như vậy, sao lại không quản được muội muội Tuyết Nhi đây?"

Đệ ấy sửng sốt, quay đầu vừa đi vừa nói: "Sao trẫm đều gặp nữ nhân làm cho người ta nhức đầu?" Giọng nói như có tiếc nuối, vậy mà.... Giữa những hàng chữ đều cất giấu sự thoải mái và thân tìnhm không lừa được người khác. Đúng vậy, hoàng đệ thật sự quan tâm ta. Đã bao lâu ta không cãi vả với đệ ấy như thế rồi? Có lẽ từ sau khi thành thân, ta liền phong bế mình, hôm nay, hoàng đệ sáng sủa của ta cũng đã bớt buồn rất nhiều thôi.

Ra khỏi kinh ta có cảm giác như mọc thêm đôi cánh, ở kinh thành, ta chỉ là một con Phượng Hoàng xinh đẹp, mà giờ khắc này ta lại đang vui vẻ chạy nhảy khắp trời đất, nơi này, ta có thể tìm được không khí thuộc về ta. Ta dẫn theo Úy Lam Tử Yên ngồi trên chiếc xe ngựa chạy nhanh, còn dẫn theo thị vệ người hầu trung thành ở phủ công chúa, đoàn người ra roi thúc ngựa đi tới Nam Kinh. Phải nhanh lên, chậm chút ta sẽ không bắt được tiểu hồ ly giảo hoạt đó. Mắt thấy Nam Kinh càng ngày càng gần, ta càng lúc càng mong đợi, ta rất khẩn cấp muốn gặp muội ấy.... và chàng.

Dọc theo đường đi ta mới có thể thừa nhận, ta hơi nhớ nhung chàng. Nhớ tới bức thư nhận được từ Linh Tuyết trước khi ra kinh, không nói nhảm, chỉ có mấy chữ không đầu không đuôi: không tệ, rất tốt! Ta biết rõ là muội ấy có ý gì, tri kỷ, không cần mở miệng đã biết đúng mực. Nghĩ đến đây, ta liền không tự chủ được đỏ mặt lên, xe ngựa rốt cuộc dừng lại trước cửa biệt viện Đoan Kính vương phủ do hoàng đệ phong, ta hít sâu, vén lên rèm ngắm nhìn tấm biển: ta tới đây!

......

Không thể không nói, ngày tháng ở Giang Nam thật vui vẻ. Ta lại có thêm một muội muội mới —— Tiểu Lâu. Muội ấy là người trong giang hồ, theo như ngôn ngữ trong nghề của giang hồ thì là người trong hắc đạo. Nhưng Linh Tuyết thích muội ấy, ánh mắt của muội ấy ta tin được. Muội ấy thỉnh thoảng lộ ra tang thương cơ trí, làm cho người ta xấu hổ. Dĩ nhiên, đại đa số thời điểm muội ấy vẫn vùi đầu với sống phóng túng. Hơn thế, muội ấy còn là con tiểu hồ ly làm không biết mệt, không bao giờ chán.

Nghe nói Tiểu Lâu là một cao thủ võ lâm, tinh thông y độc, đây là Vô Yên nói, lời của chàng nói, ta cũng tin tưởng, Đúng vậy, tại sao không tin? Chuyện sau này sau này hãy nói, bây giờ ta toàn tâm toàn ý tin tưởng chàng. Sự đơn thuần, si tình, dũng cảm của Tiểu Lâu đều làm cho ta bội phục. Linh Tuyết đương nhiên thích Tiểu Lâu, họ đều là cùng một loại người, chưa tới đường cùng thì nhất định phải toàn lực vật lộn một lần. Ta thích Linh Tuyết, cũng thích Tiểu Lâu, ách, còn có đứa con chưa ra đời của muội ấy.

Vô Yên — a, bây giờ ta đã có thể rất tự nhiên gọi chàng ‘ Vô Yên ’. Còn nhớ rõ lúc vừa tới Nam Kinh đã kêu ‘ Vô Yên công tử ’, đó là lần đầu tiên ta mở miệng kêu chàng, chàng giống như bị sét đánh. Về sau ta đổi giọng gọi chàng ‘ Vô Yên ’ thì chàng mới thừa nhận: ban đầu ta gọi chàng xa lạ như vậy, lòng chàng rất đau. Chàng cho là ta và chàng, chính là người nắm tay nhau cả đời vào kiếp trước, nhưng một câu ‘ Vô Yên công tử ’ của ta đã mạnh mẽ ngăn cách duyên phận giữa ta và chàng. Chàng vội vàng hỏi ta tin tưởng lời của chàng không? Ta tin, ta làm sao không tin?

Ta và Linh Tuyết khác nhau, hoàng đệ nói một vạn câu ‘ đệ ấy yêu muội ấy ’, muội ấy cũng chỉ cho là thuận miệng, nhưng lời Vô Yên nói ta thật sự tin tưởng. Nghe được ta thừa nhận tin tưởng chàng, thì chàng rất kích động, một người thong dong ưu nhã, cư nhiên cũng giống đứa bé, mừng đến xoay quanh, dậm chân đi tới đi lui, lại nhìn ta rất lâu, thấy ta vẫn mỉm cười nhìn chàng, chàng đứng ở trước mặt ta, cả khuôn mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống: "Ta.... Ta, ta có thể hôn nàng một cái không?" Hỏi thật cẩn thận, thật tỉ mỉ, chỉ sợ làm ta kinh ngạc, lòng của ta lập tức nhảy thật nhanh, trên mặt nóng lên, một hồi lâu mới gật đầu rất nhẹ.

Nụ hôn của chàng cũng như con người của chàng, thật là dịu dàng, tựa như kinh tựa như thán, giống như ta chính là người mà chàng đã đợi tam sinh tam thế.

Cuộc sống hạnh phúc lặp lại mỗi một ngày, ta ngày ngày trở về phòng nghỉ ngơi trong ánh mắt thâm tình của chàng, khi tỉnh lại trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười. Chàng thận trọng đối đãi ta, rõ ràng mới đưa ta trở về phòng, quay đầu lại đã bay vào từ cửa sổ, trên mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu: "Ta.... Ta nhớ nàng.... Muốn nhìn nàng ngủ, ta.... Ta sẽ không cợt nhã nàng." Đợi ta ngầm cho phép chàng, chàng liền quy củ xách ghế nhỏ đến ngồi ở trước giường, nắm một tay của ta, lại cười nói: "Nàng ngủ đi, ta nhìn nàng ngủ." Ta cho rằng ta sẽ hạnh phúc đến mức không ngủ được, nhưng mà rất nhanh ta liền ngủ mất rồi. Dù sao mở mắt ra chàng vẫn còn ở đây, không phải sao?

......

Ta có chàng, có Linh Tuyết, có Tiểu Lâu, còn có tiểu bảo bối Tinh Nhi của chúng ta, mọi người cùng nhau vui vẻ sống qua ngày, thật sự là vui vẻ. Thỉnh thoảng buồn cười nghĩ: chúng ta vui vẻ, có lẽ trong kinh thành sẽ có người không vui. Đang nghĩ như vậy, thì hoàng đệ của ta đã đến tìm tiểu tình nhân của đệ ấy.

Linh Tuyết thường nói: muội ấy là tiểu tình nhân của Gia Tĩnh bệ hạ Đại Hán triều. Chúng ta chỉ cười trộm, khi hoàng đệ tới thật, ta bắt đầu lo lắng: ăn nói khép nép mềm giọng gọi về nhưng hai năm vẫn không về, theo tính tình kiêu ngạo khác thường của hoàng đệ, sẽ làm gì muội ấy đây?

Ha ha, tình hình của hai người thật buồn cười, tiếp giá, trở về phủ, ăn cơm, trở về phòng nghỉ ngơi, từng chút từng chút, hoàng đệ thông minh kiêu ngạo này của ta, cư nhiên đều bại trận. Ta yên lòng, không còn lo lắng cho muội ấy nữa, ngươi nói sói đực hung hãn làm sao đấu thắng tiểu hồ ly giảo hoạt? Hoàng đệ tới vào xế chiều hôm đó, vô số kiệu lớn của quan viên dừng ở cửa phủ, có mấy người lo âu đi qua đi lại trước cửa lớn. Vô Yên phe phẩy quạt cười: "Mặt trời chưa xuống núi bọn họ sẽ chưa để ý người khác đâu."

Ta có ngốc cũng hiểu được sự mập mờ lộ ra trong giọng điệu của chàng, hung hăng liếc chàng một cái như róc xương lóc thịt. Chàng dừng cười, đi tới bế ta lên, nụ hôn mãnh liệt bá đạo như nước thủy triều. Đợi ta lấy lại tinh thần thì đã thở hồng hộc, chẳng biết từ lúc nào, chàng đã mạnh mẽ thế rồi? Bên tai rõ ràng truyền đến thanh âm hơi trầm của chàng: "Ngọc nhi, tại sao nàng không phải thê tử của ta....? Nếu như nàng là của ta, ta nhất định đối đãi nàng tốt hơn hoàng đế đối đãi vương phi nghìn lần vạn lần." Cam chịu như vậy khiến người nghe chua xót trong lòng.

Lúc dạ tiệc, nhìn thấy hoàng đệ và Linh Tuyết lộ ra chân tình, ta liền uống liên tục, nhớ tới lời Linh Tuyết nói: cuộc sống, chỉ có ngắn ngủn mấy chục năm. Chẳng lẽ, ta không thể lấy hết dũng khí sống cuộc sống mình muốn? Lảo đảo trở lại sân nhỏ, tiếng tiêu Du Dương, giương mắt nhìn lên Vô Yên đang tựa trước trụ cột chờ ta, khúc nhạc đang thổi là 《 Phượng Cầu Hoàng 》. Cung nữ người làm đã sớm thức thời lui xuống, ta cười tiến lên đón, ôm chàng, ngẩng đầu mặt tràn đầy chờ đợi: "Chàng yêu ta không?"

Chàng không nói, cẩn thận cầm mặt của ta, nụ hôn quý trọng như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống: "Núi không cạnh, trời đất hợp....".... Chàng bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, ta mơ hồ mở mắt ra, bị sát khí trong mắt chàng làm giật mình, theo tầm mắt nhìn lại, rất nhanh lại yên lòng: thì ra là Tiểu Lâu. Tiểu Lâu thật đáng yêu, muội ấy nói với Vô Yên: có hoa có thể hái thì cứ hái. Phải đó, người quan tâm ta đều ủng hộ ta, Tiểu Lâu dũng cảm sinh ra đứa bé, có thể hạnh phúc sống tiếp; Linh Tuyết cũng liều mạng cùng ở cùng bay với hoàng đệ, ta sợ cái gì?

Ta khích lệ nhìn chàng, chàng ngẩng đầu, mắt lóe sáng nhìn ta, hiểu hàm nghĩa trong mắt ta, chàng cúi xuống ẵm ta lên, ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, đổ mồ hôi, mà chàng, cũng bỏng đến dọa người, đặt ta ở trên giường, chàng do dự một chút: "Nàng có cần ngẫm lại không?" Ta cười cười kiên định hôn lên.

Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng cảm giác cũng được, sau khi chàng biết ta là lần đầu tiên, vẻ kinh ngạc đó làm cho ta ở dưới tình huống như thế còn có thể bật cười. Nhưng chàng rất nhanh phản ứng kịp, trở nên dịu dàng hơn, săn sóc hơn.... Nếu như mà ta là thê tử của chàng..... Kích tình qua đi, ta lại không quản được nước mắt của mình, chàng dồn dập nhìn ta, áy náy và lo lắng, ta cười lắc lắc đầu: "Nếu như không có ngày mai.... Chàng còn có thể ở bên ta không?"

Chàng không trả lời, chỉ dây dưa với ta một lần lại một lần nữa, ta đã mệt mỏi vô cùng, nhưng vẫn tận lực buông lỏng mình cùng múa với chàng. Cuối cùng, chàng mệt mỏi rã rời mới ôm cổ ta, trầm giọng nói: "Trước kia ta nói dối, ta muốn ở bên cạnh nàng, mỗi ngày mỗi đêm sau này.... Mà không phải nhớ lại những ký ức tốt đẹp." Nơi cần cổ có cảm giác ẩm nóng, ta không nói gì, lệ ướt khăn.

Một đêm này, đã cứu thoát ta khỏi ác mộng mỗi đêm. Vô số ban đêm trước kia, ta đều ‘ nhìn ’ thấy rõ ràng một màn xấu xa bẩn thỉu của đại phò mã và thiếu niên kia, mỗi lần tỉnh lại, đều sẽ ghê tởm nôn mửa không ngừng, hôm nay có chàng làm bạn, tất cả đều đã khác. Ta biết rõ tương lai đen tối của ta và chàng, cho nên cực kỳ quý trọng mỗi một phút mỗi một giây ở chung với chàng. Cho đến sau khi hồi kinh ta mới phát hiện: ta có thai, là con của ta và chàng.

Là Tiểu Lâu chẩn ra, ta buồn vui lẫn lộn, ta vẫn mong đợi một đứa bé thuộc về mình, nhưng nó lại tới không đúng lúc, ta phải làm thế nào?

Linh Tuyết và Tiểu Lâu đều chủ trương cho ta sanh con ra, ta cười cười, phải, mặc kệ như thế nào, đây đều là con của chúng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hoàng đệ đã cho công công từ quan, lại tra ra tình trạng tài sản của công công. Ta cứng da đầu cầu xin Linh Tuyết giúp ta bảo vệ cả nhà Hoàng thị bình an, coi đây là điều kiện nói chuyện đứa nhỏ với phò mã. Phò mã là một người mềm yếu, rất nhanh liền đồng ý rồi, khi ta danh chánh ngôn thuận tuyên bố với người đời ta có thai, thì ta rất mừng rỡ và vui thích, trưởng công chúa Vĩnh Lạc rốt cuộc sống một lần vì mình.

......

Những ngày kế tiếp, là thời gian hạnh phúc mà bình thường, sanh đứa bé ra rồi. Ta dẫn theo đứa bé và cha nó cùng nhau ở tại Phượng Hoàng sơn trang. Ta muốn bảo vệ đứa bé không bị thương tổn, cho nên chỉ có thể uất ức cha nó không danh không phận bỏ qua giang hồ, uất ức sống trong sơn trang với ta. Ta rất đau lòng chàng, cho nên càng thêm thương chàng. Chàng cười cười, Ngọc nhi, có nàng và con, ta đã thấy đủ. Trước kia ta là lãng tử, hôm nay, ta là trượng phu của nàng, cha của con chúng ta.

Cũng may, Vô Yên không có uất ức bao lâu. Năm Gia Tĩnh thứ mười một, đại phò mã Hoàng Nguyên Tường bệnh qua đời. Tuyên bố với bên ngoài là bệnh tim đột phát, thật ra thì, hắn là bởi vì làm chuyện đó với bọn người hầu ngày đêm, tổn hại thân thể, lại mắc bệnh không sạch sẽ, dù là cơ thể bằng sắt cũng không chịu được, huống chi thân thể kia? Hắn qua đời, chưa từng khiến ta rơi bất kỳ một giọt nước mắt. Ta chính là người như vậy, không cho phép người khác vũ nhục ta, coi rẻ tôn nghiêm của ta, cái chết của hắn không thể khiến ta đau lòng, nhiều lắm là.... Ân oán đã thanh toán xong.

Vô Yên có thể chính thức trở thành kế phò mã của trưởng công chúa, đều nhờ hoàng hậu Gia Kính —— tỷ muội của ta Trương Linh Tuyết. Muội ấy chủ động làm mối, yêu cầu cho Vô Yên công tử làm phò mã của ta. Hoàng đệ mới đầu không đồng ý, cho rằng làm phu thê bí mật là tốt rồi, cần gì huyên náo mọi người đều biết? Nhưng thái độ của muội ấy rất cứng rắn, cuối cùng không xoay chuyển được muội ấy, nên hoàng đệ tự mình hạ chỉ tứ hôn.

Thật tốt! Vô Yên, chúng ta đã có thể danh chánh ngôn thuận ở bên nhau, chúng ta vẫn có ngày mai. Con, cha con rốt cuộc có thể nắm tay mẹ và con, hạnh phúc tham gia bất kỳ một trường hợp nào cần cả nha cùng đi.