Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 47: Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến

Từ sau vụ việc hôm đó, Giao Giao một lần nữa bị giam lỏng trong phòng, tất cả cửa đều bị đóng kín chỉ có duy nhất Gia Nguyên là được ra vào đem cơm và thuốc còn lại chẳng ai được phép đến gần cả.

Giao Giao cảm thấy chán ghét cuộc sống vô cùng, cả ngày cô nằm trên giường với chiếc chân bó bột và nghĩ rất nhiều rồi bật khóc không biết phải làm sao mới có thể sống vui vẻ hơn.

Thật may là bị nhốt trong phòng ngoài được gặp mặt Gia Nguyên ra cô còn gặp được chú Kính.

Từ lúc cô bị thương chú Kính đặc biệt quan tâm cô rất nhiều, Gia Nguyên vừa đi là chú lại vào, cô và chú cùng trò chuyện rất thoải mái nhưng vẫn rất khuôn phép.

Cô không biết lý do tại sao chú Kính luôn quan tâm mình nhưng cô từng thích chú ấy, bản thân cô khi tiệp xúc với người đàn ông đó cảm thấy rất tôn trọng.Trong thời gian đó Gia Nguyên cũng không dễ sống, cậu vừa bị thương lại vừa gây ra biến động lớn cho tập đoàn, chuyện cậu bị đánh bất tỉnh trong vũng máu ở trong phòng khách sạn đã bị “chó săn” của tập đoàn đối thủ bắt gặp, chúng chụp ảnh từ lúc Gia Nguyên cố kéo Giao Giao từ trong xe ra và quay được cả video ghi lại cảnh cậu được đem ra ngoài khách sạn trong tình trạng thương tích tung lên mạng khiến dân tình đổ xô vào suy diễn đủ điều nói xấu tập đoàn nhà họ Tăng, cổ phiếu của tập đoàn vì thế màu tụt dốc.

Trước tình hình đó, Gia Nguyên đứng ngồi không yên, cậu rất muốn nói rõ mọi chuyện rằng Giao Giao là vợ của mình, nhưng thử nghĩ chuyện này chú Kính có để cậu nói ra không? Chỉ cần cậu nói ra, tập đoàn đồng minh của AI do ông Tấn điều hành sẽ chỉa mũi dao ngược lại gây chiến, đừng quên rằng người đàn ông tên Tấn đó chính là cha ruột của vị hôn thê mà bà Khánh đã sắp xếp cho Gia Nguyên từ khi mới lọt lòng, giữa hai tập đoàn giữ được hòa khí đến tận bây giờ đều là nhờ hôn ước đó.

Ông Tấn mà biết nhà họ Tăng sau lưng tìm phụ nữ cho Gia Nguyên thì cả dòng họ Tăng và cả tập đoàn AI lại phải chịu thêm một đòn điêu đứng, chú Kính là người điều hành tập đoàn thì làm sao để cho chuyện đó xảy ra được! Một mặt muốn giấu Gia Nguyên chuyện hôn thê, một mặt lại muốn cậu đừng nó ra chuyện đã kết hôn với Giao Giao để chặn miệng dư luận, chú Kính buột lòng phải bịa chuyện ra nói với báo giới.

Trong nhiều ngày sau đó, chú Kính cố tìm mọi cách thuyết phục khéo léo để Gia Nguyên nghe lời nói theo sắp đặt của mình, cậu không biết lý do tại sao phải nói dối thì chú Kính lại giải thích:“Con và con bé Giao chưa làm đám cưới chính thức, kết hôn vẫn chưa xin phép ông cố và ra mắt dòng họ là không được, nếu con mà nói ra thì người lớn sẽ trách bác và ông nội không biết điều đấy! Lần này con buộc lòng phải nghe theo bác, đợi sau này cả hai đứa đều lành thương tích rồi bác sẽ dẫn con và Giao ra mắt dòng họ, có được không?”Trước lời giải thích thấu tình đạt lý như vậy Gia Nguyên không thể không bằng lòng, cậu bắt đầu làm theo kế hoạch của bác mình.

Thành công lừa được cháu trai, chú Kính coi như đã nhẹ gánh phần nào, chiến dịch trấn áp dư luận của chú bắt đầu.

Những ngày tiếp theo, chú âm thầm mua chuộc báo chí gỡ hết bài đăng, cho đội ngũ nhân viên công nghệ cao của mình tạo ra những trend mới, tung ra những quả mù đẩy hướng dư luân đi và chú đã thành công.

Thế nhưng một người đã quá quen với những cách mưu hại của tập đoàn đối thủ chú thừa biết họ sẽ không bỏ qua, chú bình thản ra thông báo sẽ tổ chức họp báo vào cuối tháng để giải thích mọi chuyện với công chúng, thời gian đó vừa đủ để dư luận dịu đi phần chú ý tới vấn đề này vừa đủ thời gian cho vết thương của Gia Nguyên và Giao Giao có lành lặn đề xuất hiện trước công chúng.

Kể từ ngày xảy ra chuyện Gia Nguyên đã chẳng rời nhà bước nào, lòng cậu rối bời vì vụ việc mình đã gây ra với tập đoàn vừa phải đau đầu nghĩ cách đưa mối quan hệ của mình và Giao Giao về lại như cũ.

Đã hơn một tuần hai người không nói với nhau câu nào khiến cậu rất ức chế.Đêm hôm đó bác sĩ đến kiểm tra tình trạng chân cho Giao Giao sẵn tiện cắt chỉ vết khâu trên đầu Gia Nguyên.

Lần này đến vị bác sĩ này ngoài đem theo phụ tá còn đem theo một con thỏ bỏng rất lớn, ông ta nâng niu để con thỏ bông lên sofa rồi mới tiến hành xem vết thương cho hai người.

Bác sĩ đến coi chân của Giao Giao trước nhưng cô chẳng quan tâm mà chỉ nhìn chầm chầm vào con thỏ bông trắng tinh đó rồi hỏi bác sĩ với giọng rất hứng thú:“Bác sĩ, chú mua con thỏ đó ở đâu vậy? Bao nhiêu một con thế?”Bác sĩ cười trả lời:“Vợ tôi mua tặng tôi đấy.

Tôi cũng chả biết bao nhiêu tiền, chắc tầm 500 đến 1 triệu chứ gì.”“Chú sướng vậy, được vợ tặng là quá tốt rồi.

Tôi muốn có một con cũng không có được, chán chết!”Gia Nguyên ngồi cách đó không xa nên đã nghe hết lời cô nói, thấy cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện với người khác cậu rất vui, cậu nhìn cô mà môi không ngớt cười tiếp lời cô nói:“Nếu chị thích em sẽ mua cho chị con to hơn thế nữa.”Vừa nghe tiếng cậu, cô liền tỏ ra không quan tâm ngoảnh mặt đi.

Đoán ra cô vẫn chưa muốn nói chuyện với mình, cậu không cười nổi nữa mà trở lại buồn bã.

Bác sĩ thấy họ như vậy chỉ biết lắc đầu thở dài giùm họ.

Sau khi đã xem xong chân cho cô và thấy bình thường bác sĩ chuyển sang tháo băng gạt cắt chỉ vết khâu cho Gia Nguyên.

Lần này cậu đã dạng hơn nhiều không còn sợ hãi ngắm mắt nữa, tỏ ra bình thản.

Lát sau cát chỉ xong, bác sĩ nhìn cái đầu bị cạo mất một mớ tóc lớn của cậu liền cười nói đùa:“Đầu lỡ bị như vậy thì cắt đầu đinh luôn đi.

Biết đâu đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến.”Gia Nguyên có vẻ để tâm đến câu “ đổi tóc đổi vận, tình yêu sẽ đến” đó nhưng cậu chỉ cười lại một cách khách khí.

Tưởng là cậu nghe rồi cho qua, không ngờ sau khi bác sĩ ra về cậu liền đi vào nhà vệ sinh lấy mái cắt tóc tự tạo đầu đinh thật.

Giao Giao nằm ở ngoài nghe thấy tiếng máy kêu è è trong lòng đã sinh nghi rồi nhưng cô không nghĩ tới là cậu làm chuyện đó.Chừng nửa tiếng sau, tiếng máy dừng rồi lại đến tiếng nước vòi sen xả mạnh, tắm kĩ càng sạch sẽ xong, Gia Nguyên quấn khăn ngang hông chạm rãi bước khỏi nhà tắm.

Đúng vào lúc cậu bước ra thì cô đang uống nước, vừa thấy cậu xuất hiện cô kích động đến mức phun trào hết nước trong miệng ra rồi lấy tay che miệng đá há hốc không dám tin vào mắt mình.

Gia Nguyên thật sự đã để đầu đinh, nhìn cậu bây giờ nét châu á như mất hết chỉ còn lại nét người châu âu, khuôn mặt cậu không còn bị che bởi lớp tóc mái ngang chân mày nữa, bộ dạng thư sinh của cậu mất hoàn toàn, bây giờ chỉ còn lại một người đàn ông trưởng thành, gai góc với thân hình cơ bắp đồ sộ chỉ tính mỗi bắp tay đã bằng bắp đùi của Giao Giao.

Chỉ đổi một kiểu tóc mà con người lại có thể lột xác nhanh như thế khiến Giao Giao càng nhìn càng chẳng nói nên lời.

Gia Nguyên không hề nhận ra mùi hoocmon nam của cậu đang lan tỏa đến từng ngóc ngách trong phòng cậu chỉ nhận thấy Giao Giao ở trước mặt mình đang rất sốc, tưởng rằng cô không khỏe cậu lo lắng đi đến cạnh cô hỏi:“Chị bị gì vậy? Không sao chứ? Chị ổn không?”Vào lúc này bị cậu gọi hỏi cô mới tỉnh táo được trước lượng hoocmon nam cực mạnh đó, mặt cô đỏ tránh ánh mắt cậu chui vào trong chăn.

Thấy cô hơi lạ cậu không thể bỏ qua được, thế là cậu ngồi xuống giường lựa lời nói với cô:“Chuyện cũ chị bỏ qua đi, chị đánh em em cũng bỏ qua rồi, bây giờ chúng ta làm lại từ đâu.

Chị có gì khó chịu cứ nói, em nhất định sẽ giúp cho chị bằng mọi cách.

Em thật sự rất cần chị cho nên chị đừng lạnh nhạt với em nữa, tim em đau lắm.”Giao Giao nghe nhưng vẫn không đáp lời làm cậu buồn bã thở dài, nói tiếp:“Chị mà còn thế này nữa chắc em không sống nổi.

Chị làm ơn tức giận em hay thậm chí là mắng em, sai vặt làm khó em cũng được, em sẽ từ chối làm việc cho chị như trước đâu cho dù việc đó có vặt vảnh thế nào đi nữa em cũng sẽ làm….Em muốn được làm người chồng, người cha mà khó đến thế sao? Chỉ có chị mới giúp em thực hiện được ước mơ này thôi, từ nhỏ đến lớn em yêu cầu làm gì chị cũng sẽ làm mà, bây giờ chị cũng thế đi.

Ở bên em chị sẽ hạnh phúc hơn ở cạnh bất kỳ ai, em có đủ khả năng cho chị một cuộc sống mà hàng ngàn phụ nữ trên đời mơ ước mà không được.

Có thể do chị chê em là thằng què, em biết chị rất khó chịu khi đi cạnh em, em cũng không hề muốn mình như thế, ngày trước em vẫn còn chạy nhảy như bao đứa trẻ khác thôi.

Chị thử nghĩ xem, bỏ qua tật này của em thì em vẫn còn hàng tá điểm tốt cơ mà, em đã cố gắng rất nhiều để hoàn thiện mình xứng đáng với chị, em có chiều cao, có ngoại hình, có trí tuệ, có vật chất và có cả yêu chị.

Nghĩ tới nghĩ lui những điểm mạnh của em đã lấn át hết điểm yếu rồi, chị làm ơn một lần xem xét lại đi, nếu chị bỏ rơi em, năm mười năm nữa liệu chị còn tìm được ai tốt hơn em?”Cậu đã nói nhiều như thế Giao Giao không nếu nghe cũng phải nghe hết, trong lúc cậu nói cô cũng có suy nghĩ, sau khi cậu dứt lời thì cô cũng đã có đáp án, từ trong chăn cô cất tiếng tiếp lời cậu:“Cậu đúng là không thiếu gì hết, nửa đời còn lại tôi chắc chắn sẽ không tìm được ai hơn cậu, nhưng tôi sẽ tìm được gia đình người yêu tốt hơn gia đình cậu.

Thà tôi tìm một người đàn ông bình thường, gia đình bình thường để yêu còn hơn yêu một người đàn ông có gia đình phức tạp như cậu.

Ít ra yêu người bình thường tôi sẽ có được sự bình đẳng, có thể nắm tay nhau đi trên đường cùng nhau đi du lịch rồi có một đám cưới mà cả hai đều mơ ước, cùng nhau xây đắp gia đình, tạo dựng sự nghiệp, nuôi dạy con cái.

Đổi lại là cậu, tôi chỉ có thể dưới cơ cậu, suốt ngày quần quật trong bếp, tối đến làm trách nhiệm của người vợ, không được cùng cậu ra đường cũng chẳng ai biết tôi là vợ cậu, ở nhà lại bị hạ nhục như người ăn kẻ ở, tiền bạc cậu cho tôi chúng đều không phải của tôi mà chỉ là hư vinh mà thôi.

Cưới chồng giàu sang mà khốn khổ còn không bằng tôi lấy một thằng nghèo mà vui vẻ hạnh phúc.”.