Nửa Đời Thanh Tình

Chương 52: Nô tài của ta (Hai)

Trích dẫn: Dận Chân không đọc sách, bàn tay đặt trên đùi. Vân Yên cắn môi nhẹ nhàng bước tới, đứng trước người chàng, đưa tay chạm tới cổ áo chàng, cung kính cẩn thận cởi những cúc áo quen thuộc dưới hầu kết. Một cái, hai cái...

Bàn tay trái đặt trên cổ áo bỗng nhiên bị một bàn tay quen thuộc mà mạnh mẽ nắm chặt!

Đôi mắt sâu thẳm của Dận Chân nhìn thẳng vào nàng, lấp lánh ánh sáng trong đêm tối ——

Tất cả can đảm đều bị rạn nứt!

Vân Yên mở to đôi mắt nhìn chàng, sự hoang mang nơi đáy lòng cuối cùng cũng bị phá tan như con đê bị vỡ trong nháy mắt... Tại sao vẫn phải tới bước đường này.

- Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!

Vân Yên hoảng sợ rút tay về, co rúm sợ hãi quỳ phục bên chân Dận Chân.

- Là ai.

Dận Chân cúi đầu vuốt chiếc nhẫn ngọc bên tay trái mình, ngữ khí lạnh lùng, phong thái giương cung bạt kiếm khiến không ai thở nổi.

- Lão Bát, lão Cửu, Thập Tứ? Hay là, Thập Tam.

Giọng nói của chàng rất thấp nhưng trầm bổng.

Cơ thể Vân Yên cứng đờ, trong lòng dâng lên sự đau đớn vô cùng. Nàng dùng hết sức dập đầu xuống đất, nước mắt âm thầm chảy dài trên mặt đất lạnh lẽo.

- Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật sự không xứng để hầu hạ gia.

Không khí ngừng chuyển động một giây, nhưng lại dài dằng dặc tựa như qua cả một đời. Trong Tứ Nghi Đường yên lặng như tờ, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy.

Dận Chân dùng sức kéo Vân Yên đang nằm rạp dưới đất lên, nhìn gần vào mắt nàng:

- Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là nô tài của Ái Tân Giác La Dận Chân ta, cả đời vẫn phải như thế.

* * * * *

Vân Yên ôm đầu gối cuộn tròn mình dưới chân bàn, từ sau khi Dận Chân đi, nàng vẫn duy trì tư thế này không hề động đậy.

Thể xác và tinh thần đều trống rỗng, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang run rẩy. Mặc dù đang trong những ngày chuyển mùa xuân hạ, nhưng tay chân vẫn lạnh buốt ——

Thân hình Dận Chân cao lớn, cẩn thận đặt nàng trên mép bàn bằng gỗ tử đàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng, sự ấm áp trên ngón tay xuyên qua lớp quần áo, mạnh mẽ đốt nóng cánh tay gầy gò của Vân Yên. Đôi mắt ưng thâm thúy đen như mực bập bùng những đốm lửa nhỏ lạ thường trong đêm tối, nơi đáy mắt hiện lên sự đau khổ mãnh liệt như con dao sắc bén phá vỡ ánh mắt nàng.

Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa thôi.

Vân Yên hai đời đều là phụ nữ, hiểu quá rõ chỉ cần thêm một khắc nữa thôi thì, thì thiếu chút nữa, vạt áo dưới cổ áo nàng sẽ bị mở ra, có lẽ nàng sẽ nằm ngay trên cái bàn này. Có lẽ, nàng sẽ trở thành nha hoàn thông phòng thực sự xứng với cái tên trong miệng lưỡi mọi người.

Nàng vùi mặt vào đầu gối, sự chua xót trong cõi lòng lan tỏa ra khắp cơ thể, thấm sâu vào mỗi tấc da tấc thịt. Ngay cả sinh mạng nàng cũng yếu ớt.

Chàng đi, để lại câu nói kia.

Màn đêm buông xuống, trong phòng tối đen đưa tay ra không nhìn thấy năm ngón. Vân Yên giống như một con thú nhỏ cuộn tròn không nhúc nhích.

Lúc lạnh lúc nóng, ý thức tan biến. Linh hồn dị giới, khi ẩn khi hiện tựa như một làn khói nhẹ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, lại giống như trôi qua cả một đời. Phải đi con đường nào, mới được sống trọn đời?

Linh hồn ai, trôi giạt khắp nơi.

Đêm dài lắng sâu, có lẽ chỉ cách tảng sáng một bước.

Một nắng hai sương, người vẫn quay về.

Trong đêm khuya vắng lặng, trong Tứ Nghi Đường yên tĩnh, một tiếng mở cửa vang lên —— bước chân không tiếng động mang theo hơi lạnh bên ngoài, phá vỡ bóng tối trong căn phòng.

Đôi giày màu đen dừng lại trước con thú nhỏ đang cuộn tròn trong góc bàn, ánh sáng trong đôi mắt dừng lại trong bóng đêm dường như thấu xương.

Cơ thể đang cuộn tròn được một đôi tay chặn ngang rồi nhẹ nhàng ôm vào, nàng như một sợi lông nhẹ bẫng nằm trong ngực chàng. Nếu như không nắm chặt, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong bóng đêm.

Chàng chậm rãi đi vào phòng trong, bước chân hơi khựng lại, rồi đi vào căn phòng nhỏ của nàng. Nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.

Đêm tối đen như mực, nhưng đôi mắt chàng lại rất sáng, ánh sáng rạng rỡ giống như ngọn lửa. Sắc mặt nàng trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi khô khốc. Cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, cả người thiếu sức sống giống như một con thú nhỏ không còn sinh mạng. Giống như ngày ấy bị sói bao vây, chàng ra roi thúc ngựa đưa nàng trở về nhà bạt, sợ rằng nàng sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Chàng đưa tay chậm rãi xoa nhẹ gò má nàng, bàn tay run nhè nhẹ mà rất khó nhận ra —— mềm mại như vậy, gần gũi như vậy. Xúc cảm giống như chàng vẫn hay nghĩ.

Chàng nhè nhẹ vuốt ve gò má còn mang theo lớp lông tơ của Vân Yên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng, đôi mày mềm mại. Thật thích hợp với bàn tay chàng.

Ngón tay chàng ngừng lại, rồi di chuyển tay lên vầng trán nàng, sau đó rời tay đặt lên trán của mình.

Ấn đường nhíu chặt lại.

* * * * *

Khi linh hồn và cơ thể tách rời, liệu có phải là cái chết không.

Cho dù là ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau, thế gian vẫn luôn trêu người. Những chuyện mình sợ nhất chính là những thứ khiến người ta sợ hãi xuất hiện ngay trước mắt mình.

Những người bình thường, muốn một đời sống bình an đâu dễ như thế. Dù có mệt khổ hơn nữa, đều không sợ hãi.

Vân Yên, còn có thể ở lại thời Khang Hi hoàng kim này làm một nô tài cực khổ bận rộn chỉ cầu ấm no nữa hay không?

Vân Yên, nhìn đi Vân Yên. Chỗ nào cho nàng quay về đây?

Khi nàng tỉnh lại, đã qua một ngày một đêm.

Khi Vân Yên mở mắt ra, dường như tưởng rằng mình đã quay trở về năm Khang Hi thứ ba mươi chín, trong chiếc nhà bạt ở Mông Cổ ——

Dận Chân ngồi bên cạnh yên tĩnh đọc sách, làn khói nhẹ vấn vít tỏa ra từ lò hương nhỏ bên người. Chàng nghiêng đầu, trên chiếc cằm cương nghị đã lún phún râu. Bình tĩnh nói:

- Tỉnh là tốt rồi.

* * * * *

Không ai nhắc lại sự việc đêm đó, hàm ý trong trong câu Dận Chân nói ngày đó, thầm hiểu trong lòng nhưng không hề nói ra.

Vân Yên cẩn thận giúp Dận Chân cạo sạch bọt cạo râu dưới cằm, men theo đường cong tuyệt đẹp trên gò má, âm thanh sột soạt vang lên khe khẽ trong Tứ Nghi Đường. Nàng nhẹ nhàng dùng khăn nóng lau sạch gò má chàng, sự sạch sẽ mà gợi cảm cương nghị dần dần hiện ra.

Dáng vẻ Dận Chân vẫn như từ trước đến nay, có lẽ là trầm mặc hơn. Vân Yên cũng vậy, và càng cung kính hơn.

Hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng ít, mà tình cảm giữa hai người lại không giống như thế. Là một thứ không thể nói rõ thành lời.

Rõ ràng gần gũi như vậy, nhưng lại chạm không tới. Rõ ràng là chạm không tới, nhưng lại giày vò tâm can của nhau.