Nửa Đời Thanh Tình

Chương 7: Đổi nơi làm việc sang thư phòng Tứ Bối Lặc

Cửa phòng kêu lên một tiếng, Vân Yên nhanh chóng cúi đầu xuống. Xem ra làm người tuyệt đối không thể ngẩn người, khi càng ngây ngốc, chủ tử tất sẽ xuất hiện.

- Tứ gia.

Vân Yên lần nữa quỳ xuống đất thỉnh an. Bụng rỗng cứ quỳ tới quỳ lui, ai quỳ hẳn sẽ biết.

Dận Chân đi vào phòng, cởi áo choàng xuống ném cho Cao Vô Dung sau lưng, tiêu sái phủi phủi vạt áo.

- Đứng lên đi.

Dận Chân vén áo bào ngồi xuống, nâng mi nhìn Vân Yên đang chầm chậm đứng lên. Trời sinh chàng có một đôi lông mi dài hơi cong, mỗi khi nhắm hay mở mắt đều làm nổi bật lên con ngươi đen hun hút như hồ sâu.

- Muốn ban thưởng cái gì?

Giọng nói chàng trầm thấp mà giàu từ tính.

Vân Yên nâng mắt bỗng chạm phải ánh mắt của chàng, lại vội vàng khiêm tốn cúi gằm đầu. Toàn bộ chân tướng sự việc chàng không hề thẩm vấn nàng, là đã có tính toán sẵn trong lòng hay là có suy nghĩ khác?

Vân Yên càng cúi thấp đầu đứng yên một chỗ, ngẫm nghĩ, hạ nhân ở cổ đại lập công, sẽ được chủ tử ban thưởng.

Muốn gì đây? Nếu là nửa đời trước ở thế kỷ 21, nàng sẽ không hề do dự mặt dày mày dạn nói, cho tôi hai mươi vạn đi, cho mượn cũng được. Nhưng, giờ đã trở thành kiếp trước của kiếp này hôm nay rồi, cho dù cho nàng hai mươi vạn nàng còn có thể làm gì? Mẹ sẽ trở về sao?

Nàng đang đứng trước mặt Tứ Bối Lặc của Khang Hi, suy nghĩ trôi nổi bồng bềnh, bay về ba trăm năm sau.

Dận Chân trầm mặc nhìn tiểu nha hoàn đang đứng trước mặt, thân hình nàng thấp bé gầy gò với cái cổ mảnh khảnh, hình như đang bay vào cõi thần tiên nơi nào, thật đúng là có tiền đồ.

- Ngươi biết chữ.

Chàng nhàn nhạt mở miệng, là một câu trần thuật.

Vân Yên sững sờ,

- À, vâng ạ.

Vài lần không nghe thấy giọng nói của mình mới phát hiện ra câu trả lời của mình không ổn.

Cũng may Dận Chân không để ý. Chàng nhìn về phía Cao Vô Dung, giũ giũ ống tay áo rồi đứng lên.

- Trước đưa cô ta đến chỗ phúc tấn, ngày mai sắp xếp cô ta đến thư phòng hầu hạ."

Khuôn mặt Cao Vô Dung không hề gợn sóng kính cẩn trả lời:

- Vâng, Tứ gia.

Vân Yên bị những lời nói này làm cho nghẹn họng, vừa mới quỳ xuống tạ ơn, đã thấy Dận Chân chắp tay vào trong phòng ngủ ở thư phòng. Nàng đành vạn bất đắc dĩ đứng dậy theo Cao Vô Dung ra khỏi phòng.

Đi trong tuyết lớn, Vân Yên cảm thấy một người chỉ vẻn vẹn nửa ngày không thể tiếp nhận được nhiều kích thích đến vậy. Nhất là với một cô gái bình thường đến nỗi dù ở thời đại nào nhét trong đám người cũng không tìm thấy, phần thưởng từ trên trời rơi xuống giống như tảng đá rơi xuống đầu khiến nàng sợ hãi.

Gió tuyết dần dần ngừng lại, đến viện của nhà chính phía bắc, Cao Vô Dung bước vào cửa gặp một đại nha hoàn tên Đông Mai, nàng ta nhìn Vân Yên, khuôn mặt mỉm cười bảo nàng chờ. Vào phòng trong, một lát sau đi ra bảo Phúc tấn gọi Vân Yên vào. Cao Vô Dung vuốt cằm rời đi.

Vân Yên theo Đông Mai đi vào phòng trong, một mùi hương bách hợp được xông lên thoang thoảng truyền đến, rất ấm áp.

——

Một người phụ nữ cao quý trẻ tuổi làn da trắng hồng, khuôn mặt như trăng rằm, lông mi cong cong, nét mặt đoan trang đang ôm một tiểu a ca đáng yêu da trắng như tuyết chơi đùa trên giường mềm.

- Thỉnh an Phúc tấn và a ca.

Vân Yên khép mi cung kính thỉnh an Đích Phúc tấn Ô Lạt Na Lạp thị.

Na Lạp thị mỉm cười ngẩng đầu, ra hiệu cho Đông Mai nâng Vân Yên dậy, dịu dàng nói:

- Tên ngươi là Vân Yên đúng không.

- Bẩm Phúc tấn, nô tỳ tên là Vân Yên.

Vân Yên vẫn cúi thấp đầu, giọng nói nàng điềm đạm, kính cẩn trả lời.

Tiểu a ca Hoằng Huy có một đôi mắt tròn sáng đen như mực, lông mi dài cong lên, cực kỳ giống với Dận Chân. Thằng bé mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Vân Yên đang cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét vui vẻ, giọng nói non nớt bập bẹ: "Vân Yên" .

- Đừng quá gò bó, đến gần đây một chút.

Na Lạp Thị nhìn Hoằng Huy đầy nước miếng vui vẻ trong ngực, tràn đầy yêu thương.

Vân Yên có phần chần chờ, Đông Mai đứng bên cạnh ra hiệu, nàng đành phải chậm rãi đến gần Na Lạp Thị và Hoằng Huy đang ngồi trên giường.

- Hôm nay ngươi có công, vị khách Tống thị bị ngộ độc trong phủ đã uống thuốc không có gì đáng lo, hơn nữa Hoằng Huy cũng vì thế mới an toàn. Ta làm ngạch nương nhất định phải tạ ơn ngươi.

Giọng nói của nàng ta điềm đạm nho nhã, mang theo tình thương chân thành của người mẹ.

Vân Yên theo ánh mắt của nàng ta nhìn thấy một hộp châu báu trang sức đặt ở án bên cạnh, lập tức quỳ xuống.

- Việc làm của nô tỳ chỉ là việc nhỏ không đáng giá, vạn lần không dám nhận thưởng, mong Phúc tấn thu hồi lại.

Ngữ khí của nàng nhỏ bé, yếu ớt mà kiên định, tầm thường lại kính cẩn.

- Mau đứng dậy đi, thật ra ta cũng không muốn làm như thế, sự an toàn của Hoằng Huy sao có thể dùng ngọc ngà châu báu cân đo được?

Na Lạp Thị nhìn tiểu nha hoàn đang quỳ trước mặt, dịu dàng cười rộ lên.

- Chỉ là, suy cho cùng ta làm ngạch nương, vẫn muốn tạ ơn ngươi.

Nàng ta lấy khăn lụa lau nước miếng ở khóe miệng Hoằng Huy đang cười toe toét.

- Thế này đi, ta đã xin ý kiến Bối Lặc Gia, tuy xuất thân của ngươi không tốt, nhưng đáng quý ở chỗ là người tốt. Gia bình thường vẫn ở thư phòng trong viện, không có nha hoàn ngày ngày hầu hạ cũng không ổn lắm, rất nhiều chuyện tỉ mỉ kỹ càng không có người thu xếp. Ngươi cũng phải cẩn thận, từ ngày mai ngươi tới thư phòng của Gia hầu hạ, chuyện lớn chuyện bé nhất định phải siêng năng, đây là ân điển vạn người cầu không được.

Na Lạp Thị mỉm cười vừa đoan trang lại vừa dịu dàng.

- Những lúc gia không ở đấy, ngươi hãy tới đây chơi với Hoằng Huy, thằng bé cũng có thiện duyên với ngươi, cứ thấy ngươi là cười không ngừng.

Vân Yên nghe xong lại quỳ xuống tạ ơn, ánh mắt nhìn qua đã hơi phiếm hồng, còn có một vài vết thương trên tay. Trời biết nàng từ một nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng, lại được thăng chức làm người hầu ở thư phòng, chuyện này ở Đại Thanh ba trăm năm trước quả thật là ân điển trời cho.

Na Lạp Thị nhìn tiểu nha hoàn yếu ớt mà khiêm tốn, đôi tay nhỏ hồng hồng đan chặt vào nhau, mặc quần áo mùa đông bằng vải thô. Nàng ta ngẩng đầu nhìn Đông Mai:

- Đưa cho Vân Yên vài bộ váy mới để thay, hiện tại cũng là người trong thư phòng của gia, cũng cần có thể diện. Rồi bảo nhà bếp làm chút đồ, đưa cho nàng ta ăn rồi đi về nghỉ ngơi.

Vân Yên cắn cắn môi, trong nội tâm tĩnh lặng có chút ấm áp. Cung kính tạ ơn Na Lạp thị đã quan tâm chiếu cố, đi theo Đông Mai ra khỏi nhà chính.