[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss

Chương 21: Sự sống và cái chết

Đối mặt với sự chất vấn của nữ nhân kia, A Du không nói nên lời.

Nếu như nàng không có nhìn lầm, vị phu nhân này chính là thân nhân khối thân thể hiện tại cuả A Nhiên.

A Du mím môi, mặc dù đã sớm dự liệu được có thể sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhưng nàng không nghĩ tới nó sẽ đến phải nhanh như thế, đến lúc này, nàng mới nhận ra, cái gọi là chuẩn bị tinh thần đến khi xuất hiện luôn là vô dụng, ít nhất, nàng hiện tại trừ một câu "Thật xin lỗi", cái gì cũng không thể nói ra miệng.

Mà nàng cũng hiểu, đối phương muốn, cũng không phải là một câu nói xin lỗi.

Giữa các nàng, đã không thể hóa giải.

"Thật xin lỗi."

Có mấy lời, mặc dù mình biết không dùng được, nhưng nhất định phải nói.

Nàng sẽ không tự gánh hết tất cả tội ác lên người mình, nhưng nàng cũng đã nói —— "Ta chờ ngươi trở lại".

Sau đó A Nhiên trở lại, sau đó thì... Đối phương mất đi người thân.

Đúng là nàng đã rất cao hứng vì A Nhiên trở về, cũng cực kì cảm thấy có lỗi với đối phương.

Mặc dù nói nghe như thế rất xấu hổ, nhưng cũng không mâu thuẫn.

"Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm." Đang nói chuyện, phu nhân kia đã đi tới trước mặt A Du.

Gia đinh đứng ở phía sau lưng A Du thức thời đẩy nàng, làm cho nàng giữ vững tư thế ngồi chồm hỗm, có thể tiếp nhận nghi vấn.

"Ta chỉ muốn con gái của ta trở lại!"

"..."

A Du so với ai cũng biết, con gái của nàng, sợ là cũng không trở về được nữa.

Nhưng mà, lời tàn nhẫn thế này, làm sao có thể nói ra?

"Ngươi nhất định chưa từng làm mẹ."

Đối phương đột nhiên nói ra lời như vậy.

"Tĩnh Nhi là đứa con đầu tiên của ta, lúc sinh nó lại khó sinh, ước chừng ở trong phòng sinh đau đớn một ngày một đêm, mới có thể sinh hạ."

"Cái loại đau đớn đó, đến bây giờ ta đều không muốn nhớ lại. Khi đó ta thật là đau, không nhịn được bật thốt lên mắng to, còn nói lẫy "Không muốn hài tử", nhưng lúc bà đỡ đem Tĩnh Nhi ôm đến trước mặt ta, ta mới biết được, đau như thế nào, đều đáng giá."

"Ngươi nhất định chưa từng thấy qua chính mình khổ sở sinh hạ đứa bé, ta lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng biết, đây chính là huyết mạch tương liên của ta —— nó ở trong bụng ta ngây người mười tháng, ta biết tất cả, ta từ nhỏ không có cha mẹ, trên đời này trừ nó ra, không có người nào thân thiết cùng ta."

"Lần đầu tiên thấy nó ngủ khuôn mặt nhỏ nhắn, tâm cũng mềm nhũn... Rồi sau đó, ta nhìn nó lớn lên chút xíu, lần đầu tiên mở mắt, lần đầu tiên lật người, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên đi bộ, lần đầu tiên gọi mẹ..." Thanh âm dần dần trầm thấp, phảng phất bi thương: "Sớm biết chuyện sẽ biến thành như vậy, lúc ta theo phu quân đi nhậm chức, nên mang theo Tĩnh Nhi cùng đi, mặc dù tàu xe mệt nhọc, nhưng người một nhà chúng ta có thể ở chung một chỗ."

"Ngươi biết không?" Phu nhân nhìn về phía A Du, trong ánh mắt cơ hồ hóa thành hận ý: " Lúc ta nghe nói nó ngã bệnh thì lo lắng thế nào, sau lại nghe nói con ta nó dần dần hồi phục lại thì vui vẻ cỡ nào, sau lại, ta nghe nói nó mất tích, ta đau lòng cỡ nào. Ngươi biết không? Không, ngươi cái gì cũng không biết!"

"Nếu như ngươi biết, làm sao có thể nhẫn tâm cướp con của ta đi!"

Tiếng lên án thê lương, từng tiếng từng tiếng đánh vào tim A Du.

Nàng nhắm mắt, không biết cuối cùng mình nên nói cái gì.

"Ta sớm nên đoán được... Ta sớm nên đoán được..."

"Người nhà báo tin nói tính tình Tĩnh Nhi trở nên trầm ổn, không giống lúc trước thích làm nũng, ta nên trở về, nếu như khi đó ta trở lại, có lẽ chuyện cũng sẽ không biến thành như bây giờ." Nàng vừa nói, vừa vươn tay bóp cổ A Du, lạnh lùng hỏi: "Nói! Ngươi nói cho ta biết! Ngươi cùng người có dáng dấp giống hệt Tĩnh Nhi, đối với nữ nhi của ta đã làm cái gì?"

A Du cảm thấy hô hấp dần dần khó khăn, đại não cũng bắt đầu từ từ mơ hồ.

Có lẽ nàng sẽ chết thật.

—— Một ý niệm dần dần hiện lên trong đầu nàng.

Rồi sau đó, nàng hoàn toàn mất đi ý thức.

"Phanh!"

"Người nào?!"

"Tiểu thư?"

"A! Cứu mạng!"

"Yêu pháp! Nàng không phải là tiểu thư, là yêu quái!"

Một tiếng vang lên trong sân viện rộng rãi, chỉ có A Du cái gì cũng không biết, bởi vì nàng đang nhắm chặt mắt, lẳng lặng té xuống đất, không nhúc nhích, phảng phất như một thi thể.

Cho đến khi, một đôi tay run rẩy nhẹ nhàng vịn đầu vai của nàng, đem nàng ôm vào trong ngực.

Thái Tử Trường Cầm cảm giác mình đã mất đi thính giác, không nghe được tim của nàng đập, cũng không nghe được nhịp tim của mình, dường như trong cả trời đất cái gì cũng không có.

Hắn cảm giác cuộc đời mình chưa bao giờ hoảng hốt như bây giờ, tim đau âm ỉ, đau đớn kia cũng không theo thời gian trôi qua mà phai đi, ngược lại hô hấp càng lúc càng lớn, cho tới hồi lâu, hắn thậm chí quên mất nên làm như thế nào để biết một người còn sống hay đã chết.

—— Không, A Du tuyệt đối sẽ không chết.

—— Thân thể của nàng còn ấm.

【 Vì tình cảm ruột thịt luôn nhạt nhẽo, vòng đời của sự tái sinh đều là cô đơn. 】

Lần lượt, một lần trở về, một đời, cũng vì đong đếm từng tánh mạng.

Ông trời lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả một chút hy vọng thật vất vả tìm được đều dập tắt sao?

Không! Hắn tuyệt đối không chấp nhận!

Rốt cục, tay hắn run rẩy để ngang chóp mũi A Du.

Yên lặng chờ giây lát, cảm nhận được hơi thở đối phương mặc dù yếu ớt nhưng vẫn ấm áp như cũ, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm, một tay vững vàng khóa đối phương vào trong ngực, hình như không có gì có thể để cho hắn buông tay nữa, vừa lấy tay cảm thụ nhiệt độ của sinh mạng, vừa thấp giọng nói: "Ta cũng biết, ngươi sẽ không chết."

"Thật xin lỗi, ta đã tới chậm."

Thái Tử Trường Cầm rũ mắt, ánh mắt rơi vào hai tay cùng cần cổ của A Du vẫn bị trói như cũ tràn đầy vết bầm, dần dần ác liệt lên.

Trong lòng không khỏi phẫn nộ, sắc mặt ngược lại càng thêm dịu dàng, khóe miệng Trường Cầm chậm rãi mỉm cười, hắn vươn tay, đầu ngón tay dịu dàng vuốt ve cần cổ A Du, dịu dàng nói: "A Du, ngươi không cần sợ, hôm nay bất kì người nào đều không thể làm tổn thương được ngươi nữa."

—— Chẳng qua là, đả thương người của hắn, nhất định phải trả giá đắt.

Hắn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, đem đầu A Du tựa vào trên đầu gối mình, ánh mắt quét qua người ngã đầy đất trong viện, con ngươi đóng băng.

A Du không muốn giết người, cho nên hắn chẳng qua là để cho bọn họ hôn mê bất tỉnh.

Hôm nay xem ra, bọn họ cũng không cần thiết sống nữa.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, đúng vào lúc này, một tiếng hô hơi yếu truyền đến: "Tĩnh Nhi..."

Trường Cầm dừng tay lại, khóe môi vui vẻ càng sâu, nhìn về phụ nhân giãy giụa bò dậy cách đó không xa, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, lâu rồi không gặp, thân thể người có khỏe không?"

Nữ nhân xiêu vẹo đứng lên lùi ra sau mấy bước, đôi môi run rẩy, hồi lâu mới nói: "Đừng gọi ta như vậy, ta không là mẫu thân của ngươi, ngươi cũng không phải là con gái của ta..."

"Ồ?" Trường Cầm nhướn mi: "Tại sao mẫu thân lại nói lời làm tổn thương người khác như vậy?”

"Không. " Đối phương ổn định thân hình, hình như xác định cái gì đó, nói: "Ngươi không phải con gái của ta."

"Ta và người đã năm năm không thấy, mẫu thân sợ là nhất thời hồ đồ, nhớ lộn chăng?"

"Không, ngươi nói như vậy, nhất định là bởi vì, ngươi cũng chưa từng làm mẹ." Phụ nhân kia hít một hơi thật sâu, nói: "Trên đời này sẽ không có người mẹ nào nhận lầm con của mình, mặc dù ta đã năm năm không thấy Tĩnh Nhi, nhưng mà, từ khoảnh khắc đầu tiên thấy ngươi trên thuyền, ta cũng biết, ngươi tuyệt đối không phải con gái của ta."

"Cho dù dáng dấp có giống đi chăng nữa, ngươi cũng không phải!"

"A..." Thái Tử Trường Cầm cười nhẹ ra tiếng: "Ngươi ngược lại khó có được nhạy bén, chẳng qua là, nếu hồ đồ một chút, ít nhất có thể lừa mình dối người, thanh tĩnh như thế, chẳng qua là tự tìm đau khổ mà thôi."

"Vốn là nể mặt ngươi là mẹ của thân thể này, ta còn muốn tha cho ngươi một mạng, hôm nay xem ra, không cần thiết." Trường Cầm cúi đầu liếc nhìn A Du, vừa nhìn về phía đối phương, trong con ngươi ngưng tụ sát ý lạnh băng: "Ngươi không nên tổn thương nàng."

"Tại sao ta không nên tổn thương nàng?"

Đối mặt với cái chết, phụ nhân kia không sợ hãi hỏi ngược lại: "Tại sao ta không nên tổn thương nàng?"

"Ngươi..."

"Các ngươi cướp đi con gái của ta, ta trả thù lại thì có lỗi gì?"

"Ta đả thương nàng, trong lòng ngươi sẽ nổi giận, như vậy thời điểm ngươi hại con gái của ta, có nghĩ tới ta cũng sẽ thương tâm sẽ nổi giận hay không?"

"Ngươi đã cũng có thứ quan trọng!" Phụ nhân khàn cả giọng kêu lên: "Thì tại sao muốn đoạt đi thứ quý giá của ta?!"

"Chẳng lẽ cũng bởi vì ngươi có yêu pháp, ngươi mạnh hơn ta, con gái của ta đáng bị thương tổn sao? Nàng còn là một đứa bé vô tội, rốt cuộc phạm vào lỗi gì?!"

"..."

Đúng vào lúc này, Trường Cầm phát hiện lông mi A Du run rẩy trong ngực, dáng vẻ giống như là muốn tỉnh lại, trên mặt lại không tự chủ được lộ ra chút thần sắc thống khổ, giống như bị đau đớn hành hạ.

Thái Tử Trường Cầm không bận tâm những thứ khác nữa, chỉ một tay ôm lấy đứng lên, lấy thân thể gốc của hắn hiện tại sử dụng thì không cách nào làm ra chuyện này, cũng may còn có tiên pháp có thể dùng.

Mới xoay người đi vài bước, hắn đột nhiên ngừng lại, quay đầu phất tay áo.

Một âm thanh nặng nề truyền đến, một chiếc trâm cài bươm bướm "Leng keng" một tiếng đánh rơi bên chân của hắn —— phụ nhân kia mới vừa rồi chính là muốn cầm vật này tập kích hắn.

Thái Tử Trường Cầm híp con ngươi một cái, lạnh nhạt nói: "Đừng khiêu khích nữa, sự kiên nhẫn của ta là có hạn."

Vậy mà, hắn cuối cùng lại xem thường quyết tâm của một người mẹ.

Đứng không dậy nổi, liền bò.

Đánh không lại, liền cầu xin.

Nào sợ móng tay gảy lìa.

Nào sợ gương mặt đều là bụi đất.

Nào sợ tóc xõa xốc xếch.

Nàng vẫn như cũ là một người mẹ, vì con của mình có thể làm bất cứ chuyện gì.

"Đừng đi... Xin ngươi... Đem con gái trả lại cho ta..."

Nàng giùng giằng, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, lúc hoạt động lưu lại từng vết máu đỏ sẫm, nàng cứ như vậy, từng bước một bò đến bên chân Trường Cầm.

"..."

"Xin ngươi..." Mắt thấy không giữ được đối phương, nàng gom góp một tia khí lực cuối cùng trong thân thể, giãy giụa dập đầu liên tục trên mặt đất: "Ta sai rồi! Ta biết sai rồi! Ta lạy người! Xin ngươi! Xin ngươi! Đem con gái trả lại cho ta... Trả lại cho ta đi... Tĩnh Nhi của ta..."

"Đông!"

"Đông!"

"Đông!"

Từng tiếng vang kèm theo tiếng khóc buồn bã.

Không có bất kì âm thanh nào trong trời đất, dường như vọng lại trong lòng người.

Cho dù là Thái Tử Trường Cầm, cũng không lộ vẻ xúc động.

"Con gái của ta... Con gái của ta!!!"

"..." Thái Tử Trường Cầm dừng chốc lát, cuối cùng, thở dài —— hắn có thể làm được gì đây?

Độ hồn một chuyện, khai cung liền không thể quay đầu, chỉ sợ bây giờ hắn rời khỏi thân thể này, con gái của nàng cũng tuyệt đối không thể trở về được nữa.

Ở lại nơi này, chẳng qua tăng thêm thương cảm.

"Đừng đi... Con gái của ta..." Người mẹ này nâng cái trán đầy máu tươi, nhìn bóng lưng của hắn, tuyệt vọng mà thê lương hô: "Ít nhất... Ít nhất nói cho ta biết! Con gái của ta có phải còn sống hay không? Xin ngươi... Ta cầu xin ngươi..."

Thái Tử Trường Cầm nhìn chăm chú vào cô gái nhắm chặt mắt trong ngực—— "Ngươi cũng có thứ quan trọng! Thì tại sao muốn đoạt thứ quý giá của ta?!"

Những lời này, vang vọng nhiều lần trong đầu của hắn.

Trầm mặc một lát sau, hắn rốt cục mở miệng, nói như thế ——

"Con gái của ngươi còn sống."

Phụ nhân trên mặt đất thở phào một cái, trên mặt lại nổi lên nụ cười hạnh phúc, nàng lẩm bẩm nói: "Cảm ơn... Cảm ơn... Tĩnh Nhi còn sống, con gái của ta còn sống... Cảm ơn..."

Vào giờ phút này, nàng thật lòng nói lời tạ ơn về phía kẻ mà trong lòng nàng nhận định đã tạo nên tất cả bi kịch, chỉ bởi vì —— nàng rốt cục lấy được một tin tức muốn nghe nhất.

Con gái của nàng, còn sống, vẫn chưa chết.

Không sợ từ nay về sau không có cơ hội gặp mặt, chỉ cần nàng còn sống.

Nàng còn sống là tốt rồi.

Đối với một người mẹ mà nói, trong thiên hạ không có tin tức nào so cái này tốt hơn nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này viết mấy bản, cuối cùng chọn cái này, cũng sửa rất nhiều lần, đây là bản tương đối hài lòng, hi vọng mọi người sẽ vui mừng.

Trường Cầm trả lời ở thời điểm cuối cùng, là một quyết định, nhắc nhở hữu nghị —— Trường Cầm muốn biến mất.

Chương này vẫn như cũ là kết thúc một cái, thời điểm viết ta luôn nghĩ, đi tới bước này đến cuối cùng là người nào có lỗi? Boss? Không, hắn chỉ là muốn sống nữa. A Du? Không, nàng là nằm trúng đạn. Người mẹ kia? Không, còn có người nào vô tội hơn so với nàng sao?!

Tất cả đơn giản chỉ một câu: "Cá lớn nuốt cá bé" thật sự có thể trả lời?

Nếu như có thể trả lời, như vậy tiêu chuẩn phân biệt mạnh yếu rốt cuộc là cái gì? Sức mạnh? Quyền thế? Thật đáng tiếc, ta cũng không biết đáp án, nhưng ta cảm thấy, tuyệt đối không phải là hai cái kia mà ta nói.

Bởi vì trong mắt của ta, một người cường đại chân chính, không phải là không sợ hãi, mà tâm hồn phải biết kính nể, một người cường đại chân chính, không phải là tim như sắt thép, mà là lòng mang từ bi.

Khi một người có người quan trọng, nếm thử cảm giác đau khổ khi người mình yêu xém mất đi, mới có thể hiểu được sự đau khổ của người khác, khi hắn có thể thể hiểu được, kì thực đã yêu thế giới này rồi.

Các người cho thế giới này tình yêu, nó mới có thể hồi báo lại tình yêu.

Không có bỏ ra, sẽ không nhận được kết quả.

Bây giờ Boss đã có vật quan trọng, như vậy, cũng có thể hiểu biết thêm một chút cảm xúc của con người phải không? Mặc dù hắn không thể nào lập tức biến thành Thánh Phụ, hoặc là nói, hắn vĩnh viễn cũng không phải là Thánh Phụ, nhưng ít ra, phương hướng phát triển không có bết bát, không có tổn hại mạng người, không có vì đạt thành mục đích mà tùy ý giết người, như vậy là đủ rồi chứ? Ít nhất, hắn dâng sự dịu dàng nhất thế giới cho người kia, như vậy, cái thế giới này giống như cũng sẽ hồi phục—— ít nhất là ở trong chuyện xưa, là như vậy.

Vò đầu, vẫn cảm thấy không cẩn thận lại nói tào lao ha ha ha, dĩ nhiên, lần nữa nói thêm một chút ——

Trên đây đều là người có quan điểm riêng, không thích chớ ném đá.

Ta tôn trọng mỗi cái nhìn bất đồng, nếu không thể tiếp nhận ý nghĩ của ta, cho nên cũng xin tôn trọng cái nhìn của ta, cám ơn nhiều.