Nuôi Sói Trong Nhà Chạy Mau! Nam Chính Hắc Hóa Rồi!

Chương 177: Chương 177

Liễu Nguyệt: “…”

Tiêu Dã: “…”

Liễu Hạo ở bên khẽ thở dài.

Câu nói của Liễu Diễm Tư hệt như tiếng sấm nổ ầm ầm qua tai của hai người.

Cô ngạc nhiên vô cùng, nói: “Của người? Cha, sao người không nói sớm.”

“Nói sớm thì con có dừng lại không?” Liễu Diễm Tư hỏi.

“Đương nhiên là không.” Liễu Nguyệt nói, “Nhưng cũng phải nói từ trước để mà còn…”

Cô thoáng ngừng lại, ánh mắt lặng lẽ đặt lên gương mặt thoáng trắng bệch của Tiêu Dã ngồi ngay bên cạnh.

“Còn gì?” Liễu Diễm Tư nâng mắt hỏi, “Sao con không nói tiếp đi.”

“Không có gì đâu ạ.” Cô nói.

“Giờ người có định tính sổ với con không?”

Liễu Diễm Tư nghe xong lại dường như bị chọc cười lần nữa, khoé môi hồng nhạt của thư sinh cong lên, nói: “Một cái thanh lâu cỏn con mà khiến ta phải nặng lời quở trách con sao? Giờ con có phá hai, ba cái nữa ta cũng xử lí được.

Nguyệt Nhi, ta chỉ cần con ngoan ngoãn chơi xong rồi về quản lí cho tốt việc ta giao cho con thôi.”

“Chính vì sắp xếp ổn thoả rồi nên con mới đi chơi đấy chứ.” Liễu Nguyệt nói.

“Này, mấy người kia, sao vẫn còn ngồi trong đó? Ra ngoài mau không nơi này sập xuống bây giờ!” Một người ở ngoài nói vọng vào.

Tất cả sau đó lục đục đứng dậy, ra ngoài được hết rồi thì Liễu Diễm Tư lúc này mới nói: “Chỗ của ta cách đây không xa lắm, hai đứa đi cùng tiện thể nghỉ ngơi luôn.”

“Vâng.” Liễu Nguyệt nói, mắt thấy sắc mặt của Tiêu Dã không được tốt cho lắm nên cô vươn tay ra ôm lấy eo hắn, kéo người đi.

Tiêu Dã mấy giây đầu còn bất ngờ với hành động này của cô, sau cũng lắng dần, rũ mắt im lặng nhìn cái người đang vô tư không biết thân biết phận mạo phạm tới hắn.

“Này, bỏ cái tay ra, tình tứ cái gì đây hả!?” Không ngờ Liễu Hạo đi sau hai người đã thu hết mọi hành động vào trong mắt.

Tâm tình dậy sóng, phẫn nộ quát lên.

“Thằng quỷ này, ngươi tránh ra cho bổn tiểu thư.” Liễu Nguyệt đẩy Liễu Hạo ra, nói.

“Ta cũng muốn ôm eo.” Cậu quyết không buông, cứng đầu nói.

Cô cau mày, nhìn Liễu Hạo như muốn nói nhà ngươi làm gì có cửa.

Cả hai người sau đó cứ kéo qua kéo lại hết đoạn đường, Tiêu Dã tâm trạng đang ngổn ngang bao cảm xúc vì thứ thông tin vừa tiếp nhận được cũng phải gạt sang một bên chỉ vì cuộc tranh sủng này.

Liễu Diễm Tư đi đầu cũng chẳng có động thái gì, bởi vì sao y có thể chấp nhặt mới mấy đứa con nít cơ chứ.

Cả bốn người đi qua vài dãy phố liền dừng chân trước một biệt phủ hoành tráng nằm ở khu vắng vẻ ít người qua lại.

Người canh gác ngoài của sau khi thấy Liễu Diễm Tư cùng Liễu Hạo ngay lập túc cung kính nói: “Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia.”

“Ừm.” Liễu Diễm Tư đáp, “Các ngươi đi sắp xếp phòng nghỉ cho hai người này.”

“Rõ.”

“Ở nơi này người có thân phận khác à? Thục Phi?” Liễu Nguyệt đi loanh quanh tham quan thư phòng của Liễu Diễm Tư, hỏi.

“Mặt mũi thế này sao có để kêu là lão gia được.” Y nói, “Hơn nữa ở đây ta chính là đại thiếu gia của Thục gia, Hạo Nhi thì là nhị thiếu gia, Thục Lâm.”

“Còn có cả Thục lão gia, Thục phu nhân.

Nếu có hứng thú thì con có thể tới gặp tổ phụ mẫu “hờ” của mình, sau khi ta nói chuyện với con xong.”

Liễu Nguyệt ngồi xuống đối diện Liễu Diễm Tư, lười biếng đáp: “Chắc lại là người của Liễu gia đóng giả chứ gì.

Con không hứng thú.”

“Người vào chủ đề chính luôn đi.” Cô nói.

“Nếu con đã muốn thế thì được.” Y nói, “Quản lí mấy tổ chức liền có quá sức của con không?”

“Vẫn khá tốt, người cũng nghe mấy tên bên dưới báo cáo rồi mà.”

“Không có gì bất ổn đúng chứ?” Liễu Diễm Tư hỏi.

“Vâng.” Cô nói.

“Được rồi, con về đi.” Y đuổi người.

Liễu Nguyệt: “…”

“Nhanh vậy sao?”

“Người không định hỏi thêm gì à?”

Liễu Diễm Tư khẽ nâng mắt, nói: “Không, con xong việc rồi, về đi.”

Liễu Nguyệt: “…”

“Lão gia, người cho gọi ta?” Tiêu Dã gõ cửa phòng của Liễu Diễm Tư, hỏi.

“Ừ, ngươi vào đi.” Y nói vọng ra.

“Ngồi xuống đi.”

Tiêu Dã ngồi xuống đúng chiếc ghế Liễu Nguyệt vừa ngồi, ánh mắt không giấu khỏi cảnh giác, nhìn Liễu Diễm Tư hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cặp mắt to tròn đen láy của thư sinh nhìn hắn lặng lẽ đánh giá, y sau đó rời tầm mắt, nhẹ giọng nói: “A Dã, Cửu vương, Cửu điện hạ.

Chuyện năm năm trước, tuy không có mặt ở đó để nắm rõ nội tình nhưng ta cũng đã được nghe Nguyệt Nhi cho biết nguyên do.”

“Cậu.”

“Vẫn còn thích con gái ta đúng chứ?”

Cả người cứng đờ, cố giấu đi sự hoảng loạn trong ánh mắt.

Tiêu Dã lạnh giọng nói: “Liễu lão gia, ngươi nhầm rồi.

Trước đây đúng quả thực ta có chút rung động.

Nhưng giờ thì hết rồi, riêng về chuyện này thì ngươi không cần bận tâm đâu.”

Liễu Diễm Tư nghe vậy thoáng bật cười, như một người từng trải nhìn thấy được hình ảnh của bản thân trong quá khứ, quả thực ngốc vô cùng.

Y nhẹ giọng nói: “Đừng cố giấu ta.

Nguyệt Nhi con bé vốn ngốc nên có thể sẽ không để ý tới mấy chi tiết vụn vặt.

Nhưng ta thì khác, ánh mắt của cậu đã bán đứng tất cả, tuy cố gắng tỏ ra không quan tâm nhưng ta biết, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi lưới tình, thậm chí còn ngày một lún sâu hơn, phải không?”

Cảm giác như có một dòng điện chạy dọc qua sống lưng.

Ánh mắt Tiêu Dã nhìn Liễu Diễm Tư như nhìn thấy một kẻ có thể nhìn thấu bản thân hắn, cơ chế phòng ngự được đẩy lên cao.

Tiêu Dã thoáng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi lại: “Lời Liễu lão gia nói, có ý gì?”

“Thật ra cũng không có ý gì khác.

Vương gia với nữ nhi nhà ta từ nhỏ đã dính nhau, có tình cảm thì ta cũng đã tiên liệu được từ trước, chỉ là có chút ko thể ngờ Nguyệt Nhi vì chuyện này lại có thể tàn nhẫn ra tay với cậu, ngay chính con bé hồi trước cũng đã xác nhận với ta, thực sự đã “tiễn” cậu đi rồi.”

“Lời giải thích đó thực ra khó thuyết phục nổi ta tin rằng con bé chỉ vì thế mà ra tay với cậu, nhưng nếu Nguyệt Nhi đã không muốn nói tới thì ta tuyệt nhiên sẽ không dám can dự vào.

Đây là chuyện của hai đứa, người ngoài cuộc như ta có lẽ không nhất thiết phải xen vào.”

Ngón tay mảnh khảnh đan xen vào nhau, Liễu Diễm Tư nói tiếp: “Dù sao hôm nay có dịp gặp lại vương gia, cũng thấy được mối quan hệ giữa người với nữ nhi nhà ta không đến nỗi tệ như ta từng dự đoán nên an tâm phần nào.

Liễu Diễm Tư ta cũng rất cảm kích vì vương gia đây không vì chuyện quá khứ mà ghi thù với con bé, nếu bị người sờ gáy thì Liễu gia ta cũng khó làm ăn lắm.”

Vẻ mặt lãnh đạm, đôi mắt tĩnh lặng như nước với khoé miệng hơi cong lên nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh lấn át đối phương.

Liễu Diễm Tư nhìn Tiêu Dã, cảm giác nguy hiểm vô nhường bao quanh hắn.

Liễu gia bây giờ có cho dù bị Tiêu Dã hắn trả thù thì vẫn thừa sức đứng vững trên cái đất Châu Quốc này.

Hoàng tộc nghe chừng to lớn nhưng cũng chẳng đáng để Liễu Diễm Tư y thực sự phải bận tâm.

Lời y nói vừa xong, đến cùng vẫn chỉ là một câu bông đùa khách sáo của y dành cho hắn thôi.

Tiêu Dã im lặng hồi lâu bất chợt nở nụ cười khó hiểu, hắn nâng mắt nhìn Liễu Diễm Tư, ngón tay gõ xuống mặt bàn lạnh băng, nói: “Liễu lão gia, thứ cho bổn vương nói thẳng.

Chuyện ta còn thích Liễu Nguyệt hay không chính ta là kẻ biết rõ nhất, cũng không cần ngươi ở đó đoán hộ ta.

Còn về chuyện trả thù, mạng này của ta cũng nhờ Liễu Nguyệt nhặt về, công ơn nuôi dưỡng năm năm trời sao ta có thể quên.

Dù sao Tiêu Dã này cũng không phải loại người ăn cháo đá bát, việc Liễu Nguyệt lấy mạng ta năm năm trước, suy cho cùng vẫn là lấy lại những gì mà cô ta đã từng ban cho ta, muốn từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng.”

Giọng điệu nghe sao hờ hững nhưng ẩn sâu trong đó lại là mũi kiếm sắc bén chĩa thẳng về phía đối phương, tuyệt nhiên không một chút nhún nhường.

Hai con mãnh thú ngồi đối diện nhau, mặt biển trông có vẻ bình lặng nhưng bên dưới mạch nước ngầm thì sớm đã dậy sóng ầm ầm, hai người âm thầm lộ rõ sự nguy hiểm đánh thẳng về phía đối phương, dành một chút đường lui cũng không có.

Liễu Diễm Tư vẫn là chưng ra vẻ mặt dễ tính thường ngày, mỉm cười nói: “Điện hạ, thứ lỗi cho ta không biết điều làm người giận.

Mấy lời vừa xong người hãy coi như là ta đang đùa đi.”

Tiêu Dã nghe vậy ngoài mặt chẳng biểu lộ gì, ánh mắt lạnh băng chờ y nói tiếp.

“Nếu người vẫn còn thích nữ nhi nhà ta thì ta cũng không có ý kiến gì nhiều.

Thậm chí còn có thể trải đường sẵn cho hai ngươi tới được với nhau…” Liễu Diễm Tư nói, đáy mắt ánh lên sự chân thành hiếm có.

“Nhưng mà…”

Nghe thấy vế sau Tiêu Dã thoáng nhíu mày, hỏi: “Nhưng mà?”

“Tiêu Dã, ta nói cho cậu biết một điều.

Mẫu phi của cậu chính là tỷ tỷ của ta.”

- ---------------

Liễu đá đì miệng nói không ngăn cản hai cục cưng đến với nhau mà chốt cái câu cuối nghe cảm lạnh quá.

Cơ mà mấy nàng yên tâm, chuyện này rồi sẽ được sáng tỏ dần.

Liễu papa chỉ là sài chiêu giật tít để doạ cho cục cưng A Dã sợ chút để xem phản ứng của ẻm thôi.

Nhưng nếu theo đúng thông tin papa vừa nói thì thân thế đằng sau của ổng cũng không phải dạng vừa đâu.

Mấy bồ cứ tin ở tôi, Liễu Diễm Tư cân cả trùm cuối đấy *nháy mắt đầy ẩn ý hehehe....