Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp

Chương 80: Một Tỷ Quá Ít

Mọi người nhìn thấy là Lục Trần, ai nấy đều ngớ ra, tuy trước đây anh ấy có may mắn phát hiện ra một bức họa có 2 tầng , nhưng đây là đá thô, anh ấy liệu có thể không?

Tả Thanh Thành ngẩn người ra, không ngờ Lục Trần lại đứng lên.

"Tên tiểu tử này, trước mặt là Trịnh Tây Hòa người xếp hạng thứ ba toàn quốc đó, cậu ta dám lên, đúng là không biết trời cao đất dày." Triệu Thiên Vũ cười nhạt nói.

"Có thể là trước đây gặp vận thôi, cậu ta liền nghĩ là mình vô địch luôn ấy." Lý Văn Quang cười nói.

Lục Trần lên đài chỉ mất mặt thêm thôi, đúng là điều mà hắn muốn nhìn thấy.

Đến lúc đó Lục Trần mất mặt, chắc chắn sẽ bị mọi người chê cười.

"Tiểu Lục, đừng khinh suất." Hoàng Hựu Quân nhíu mày, ông ấy tất nhiên có chút không thích Lục Trần cho lắm, nhưng Lục Trần là con rể của Lâm Đại Hải, ông ấy với Lâm Đại Hải cũng chỗ quen biết, không muốn anh ta lên đài làm mất mặt với mọi người.

"Hoàng sư phụ, không sao đâu, tôi biết chừng mực." Lục Trần quay đầu cười với Hoàng Hựu Quân.

Anh phải bước lên là vì Trịnh Tây Hòa và Châu Tuân Phi quá thể hống hách.

Anh tuy không hẳn là người Du Châu hoàn toàn, nhưng hộ khẩu của anh từ lâu đã chuyển về Du Châu rồi, hơn nữa gia đình anh ở Du Châu, tất nhiên không thể nhẫn nhịn nhóm người của Châu Tuân Phi làm nhục người Du Châu được.

"Tả Thanh Thành, cậu lại để một kẻ thô lỗ lên, chẳng phải là coi thường Trịnh sư phụ sao? Cậu không sợ đá quý nhà cậu sẽ bị hiệp hội đá thô làm khó sao?" Châu Tuân Phi cười nhạo rồi nhìn Tả Thanh Thành.

Mặt Tả Thanh Thành biến sắc, giới đá thô có quy tắc của giới đá thô, các sư phụ xếp hạng cao đều là những vị quyền cao chức trọng, nếu bọn họ dám đắc tội Trịnh Tây Hòa, chắc chắn sẽ bị hiệp hội đá thô toàn quốc làm khó, kể cả Tả gia có thế lực mạnh, cũng không dám gây sự với hiệp hội đá thô.

"Tả thiếu gia, chúng ta thà nhận thua, cũng không thể để tên tiểu tử này đắc tội Trịnh sư phụ đó."

"Đúng vậy, thân phận của Trịnh sư phụ như thế nào, mà cậu là chỉ là một tiểu tử không có tiếng tăm, để cậu ta lên chính là bất kính với Trịnh sư phụ đây." Các thương nhân đá quý Du Châu nghe thấy Châu Tuân Phi nói, đều cảm thấy sợ hãi.

Thua con đường nhập khẩu, tổn thất lớn nhất chính là Tả gia, thực ra đối với bọn họ mà nói, nhập khẩu nhà ai cũng như nhau, chỉ là đắt hơn một chút mà thôi.

Nhưng nếu bị hiệp hội đá thô làm khó, vậy thì tổn thất sẽ rất lớn.

"Tiểu tử kia, cậu cũng không soi gương xem mình là ai, người thô lỗ như cậu mà cũng có tư cách cược đá với lão phu sao?" Trịnh Tây Hòa nhìn Lục Trần một cách khinh bỉ, thái độ của thương nhân Du Châu khiến ông ta thấy rất mãn nguyện.

"Cút xuống đi, đừng để người khác mất mặt."

"Đúng đúng, cậu là cái thá gì mà cũng dám khiêu khích Trịnh sư phụ hả?"

"Đúng là đồ không biết trời cao đất dày, tưởng mình gặp may một lần rồi thì sẽ là vô địch sao?"

"Cút xuống đi, cút xuống đi, đừng làm mất mặt người Du Châu chúng tôi nữa.

Mọi người thấy Lục Trần đứng im ở đó, đều gọi xuống, ai ai cũng muốn đuổi Lục Trần đi xuống.

Thấy mọi người đều gọi Lục Trần, Lý Văn Quang và Triệu Thiên Vũ đều cười một cách sảng kɧօáϊ, cảm thấy Lục Trần không biết điều, đến điều tôn trọng người già một lịch sự tối thiểu mà cũng không có, lúc này thấy Lục Trần bị làm cho nhục nhã, trong lòng đều cảm thấy vui sướиɠ.

Hoàng Hựu Quân thở dài, rồi cũng không nói gì nữa.

Lục Trần quay người thấy mọi người đang nói mình, mắt hơi chợp lại, một cơn tức giận nảy lên.

Vốn dĩ anh chỉ muốn giúp người Du Châu hả giận, không ngờ những thương nhân đá quý Du Châu lại sỉ nhục mình, đúng là không biết phân biệt tốt xấu, làm sao mà không khiến anh tức giận được chứ.

"Anh Lục, xin lỗi nhé." Tả Thanh Thành nhìn Lục Trần rồi quay ra nói với Châu Tuân Phi.

"Ông chủ Châu, ván thứ hai chúng tôi nhận thua, anh đã thắng."

"Tả thiếu gia đúng là thẳng thắn, ha ha, vậy chúng ta chuẩn bị ký hợp đồng thôi." Châu Tuân Phi cười ha ha một cách vô cùng đắc ý, không hề che giấu đi sự thông cảm của người thắng lợi.

Thấy hai bên đều đã gọi luật sư chuẩn bị hợp đồng, nhưng Lục Trần vẫn chưa bỏ cuộc.

Đã lên đây rồi thì anh ấy không có ý định xuống.

Anh ấy quay đầu nhìn Trịnh Tây Hòa, nói một cách chế nhạo: "Trịnh sư phụ tiếng tăm lẫy lừng, lẽ nào đến dũng khí chấp nhận thách thức của tôi mà cũng không có sao? Xem ra bậc thầy đá thô xếp hạng thứ ba toàn quốc cũng chỉ như vậy mà thôi."

"Cậu nói cái gì?" Trịnh Tây Hòa nghe thấy liền nhìn về hướng Lục Trần, trong mắt đầy vẻ phẫn nộ.

"Tôi nói anh cũng chỉ là một người nhát gan, bậc thầy cược đá xếp thứ ba toàn quốc gì chứ, cũng chỉ như vậy mà thôi." Lục Trần cười chế nhạo nói.

"Tiểu tử, cậu lấy gì cược với tôi?" Trịnh Tây Hòa vô cùng tức giận, sống ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên bị một tên tiểu tử không có tiếng tăm thách đấu, bực đến nỗi hai tay có chút run rẩy.

"Muốn cược bao nhiêu ông cứ đưa ra, tôi sẽ cược theo." Lục Trần cười nhìn Trịnh Tây Hòa kiểu như không coi Trịnh Tây Hòa ra gì.

Trịnh Tây Hòa bực đến nỗi thở cũng khó khăn, Lục Trần đúng là không coi ông ta ra gì cả.

Mặt Tả Thanh Thành biến sắc, không ngờ Lục Trần lại dám thách thức với Trịnh Tây Hòa, là muốn lôi kéo tất cả thương nhân đá quý ở Du Châu vào chuyện này sao.

Các thương nhân đá quý khác cũng đột nhiên lo lắng, lần này coi như xong rồi.

"Trịnh sư phụ, cậu ấy không liên quan gì đến chúng tôi, anh nghe khẩu âm của cậu ấy xem, rõ ràng không phải người Du Châu chúng tôi."

"Đúng vậy, Trịnh sư phụ, anh ấy không phải người Du Châu chúng tôi, anh muốn trách thì trách anh ta nhé."

Các thương gia đá quý Du Châu đều vạch rõ ranh giới với Lục Trần.

Lục Trần khiến Trịnh Tây Hòa bực đến mức này, tiếp theo sẽ là lúc Trịnh Tây Hòa nổi giận lôi đình đậy.

Nếu không vạch rõ ranh giới với Lục Trần, thì các thương nhân đá quý ở Du Châu này sẽ đều gặp tai họa.

"Trịnh sư phụ, anh ấy thực sự không phải người Du Châu chúng tôi, nếu anh có yêu cầu gì, Tả gia chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức." Tả Thanh Thành cũng nhanh chóng vạch rõ mỗi quan hệ với Lục Trần, để nhận được cảm tình của Trịnh Tây Hòa, anh ấy thậm trí không tiếc khi giúp Trịnh Tây Hòa đối phó Lục Trần.

"Được, tiểu tử, cậu rất được, cậu là người thanh niên điên khùng nhất mà lão phu này hơn mười năm nay mới lại thấy, nếu cậu muốn chết, thì lão phu này sẽ khiến cậu toại nguyện. Đặt cược 1 tỷ, nếu cậu có tiền, thì lão phu sẽ cược với cậu, nếu cậu không có, thì trước mặt mọi người quỳ xuống xin lỗi lão phu, nếu không hôm nay đừng mong rời khỏi đây!" Trịnh Tây Hòa cười một cách giận dữ rồi nói.

"Một tỷ quá ít, còn không đủ xỉa răng." Lục Trần cười ngạo nghễ nói.

Cái gì?

Cược một tỷ mà cậu ta còn chê ít sao?

Mẹ kiếp, cậu ta tưởng mình là ai chứ, là người thừa kế tứ đại gia tộc sao?

Mọi người nghe thấy Lục Trần nói, ai cũng ra vẻ khinh bỉ.

Bọn họ hôm nay coi như được mở mang tầm mắt, đã tường gặp kẻ điên rồi, nhưng chưa từng gặp một kẻ điên đến mức như vậy.

Không, đây phải gọi là vô tri rồi.

Lý Văn Quang, Triệu Thiên Vũ, Vương Tinh ai ai cũng cười một cách hài hước, bọn họ thực sự không nhịn nổi nữa.

"Được, rất tốt, vậy cậu quyết định số tiền cược đi!" Trịnh Tây Hòa tức đến mức suýt ngất, ông ấy muốn xem xem Lục Trần có thể mang bao nhiêu tiền ra đặt cược.

"Tôi đặt cược sáu tỷ, các ông đặt cược năm tỷ, thêm vào con đường nhập khẩu đá thô của Du Châu mà vừa thắng được." Lục Trần nói một cách điềm đạm.

Sáu tỷ sao?

Mọi người ai cũng trợn tròn mắt, đến ngay cả Tả Thanh Thành cũng phải run rẩy nhẹ.

Một lời bốc phét lớn như vậy mà cậu ta cũng nghĩ ra được, chẳng nhẽ cậu ta sợ mình chết không đủ thê thảm sao?