Percy Jackson Tập 3: Lời Nguyền Của Thần Titan

Chương 2: Thầy hiệu phó có chiếc máy phóng dao

Tôi không biết tiến sĩ Thorn là loại quái vật gì, nhưng ông ta rất nhanh.

Có lẽ tôi sẽ tự vệ được nếu tôi có thể khởi động cái khiên của tôi. Tất cả việc phải làm chỉ là chạm vào cái đồng hồ đeo tay của tôi. Nhưng để bảo vệ cho hai đứa nhóc nhà di Angelo lại là chuyện khác. Tôi cần sự giúp đỡ và tôi chỉ nghĩ ra một cách duy nhất.

Tôi nhắm mắt.

“Mày đang làm gì thế, Jackson?” Tiến sĩ Thorn rít lên.” Đi tiếp đi chứ!”

Tôi mở mắt ra và tiếp tục lê về phía trước. “Tại vai tôi,” tôi giả vờ, cố làm ra vẻ đau đớn, mặc dù không đến nỗi như vậy. “Rát quá.”

“Ha! Chất độc làm đau mà. Nhưng nó sẽ không giết mày đâu. Đi tiếp đi!”

Thorn dồn chúng tôi ra ngoài, và tôi cố tập trung. Tôi tưởng tượng hình ảnh khuôn mặt Grover. Tôi tập trung vào cảm giác sợ hãi và sự nguy hiểm. hè năm ngoái, Grover đã tạo ra một đường dây giao cảm vô tình giữa chúng tôi. Cậu ta đã gửi hình ảnh vào những giấc mơ của tôi để tôi biết khi nào cậu ta đang gặp nguy hiểm. Theo tôi biết thì giờ chúng tôi vẫn còn kết nối với nhau, nhưng tôi chưa thử liên lạc với Grover bằng cách đó bao giờ. Tôi cũng không Rõ liệu nó có tác dụng hay không khi Grover vẫn còn đang thức.

Này! Tôi nghĩ. Tiến sĩ Thorn đang bắt cóc chúng tôi. Hắn là một gã điên phóng dao có độc! giúp tớ với!

Thorn dẫn chúng tôi vào rừng. Chúng tôi đi trên một con đường mòn phủ tuyết được chiếu sáng bằng những cột đèn cũ kỹ. Vai tôi đau nhức. Gió lạnh lẽo thổi qua bộ quần áo rách rưới của tôi khiến tôi run lập cập.

“Có một khoảng rừng thưa phía trước.” Thorn nói.” Chúng ta sẽ gọi phương tiện chuyên chở.”

“Phương tiện nào? Bianca hỏi. “Ông định đưa chúng tôi đi đâu?”

“Im lặng đi! Đồ con gái yếu ớt!”

“Không được nói với chị tôi kiểu ấy!” Nico nói. Giọng thằng bé run lên, nhưng tôi rất ấn tượng vì nó cuối cùng cũng dám nói câu gì đó.

Tiến sĩ Thorn gầm gừ một tiếng - Rõ ràng đó không phải là âm thanh của con người. Nó làm tôi dựng tóc gáy nhưng tôi cố bước tiếp và giả vờ làm một tù binh nhỏ ngoan ngoãn. Trong lúc đó, tôi phát những suy nghĩ của mình như điên dại – bất cứ cái gì để có được sự chú ý của Grover: Grover! Táo! Hộp thiếc! Hãy lê cái mông đầy lông dê của cậu và đem theo một vài người bạn nai nịt vũ trang cẩn thận tới đây ngay!

“Tạm nghỉ.” Thorn nói.

Cánh rừng đã mở ra trước mắt. Chúng tôi tới một vách đá trông ra biển. Ít nhất tôi cảm nhận được mùi biển ở dưới kia, hàng chục mét dưới chân tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ và ngửi thấy mùi bọt biển mặn mòi. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là sương mù và bóng tôi.

Tiến sĩ Thorn đẩy chúng tôi ra bờ vách. Tôi vấp ngã và Bianca giữ được tôi lại.

“Cảm ơn.” Tôi lẩm bẩm.

“Ông ta là thế nào?” cô bé nói thầm. “Làm sao chúng ta đánh được ông ta?”

“Anh…Anh đang nghĩ.”

“Em sợ lắm,” Nico lầm bầm. Cậu bé đang loay hoay với một món đồ gì đó. Một chú lính đồ chơi nhỏ bằng kim loại.

“Không được nói chuyện!” | Tiến sĩ Thorn nói.” Quay mặt về đây!”

Chúng tôi quay lại.

Đôi mắt hai màu của Thorn sáng lên đầy vẻ thèm thuồng. Ông ta móc cái gì ra từ trong túi áo khoác. Lúc đầu tôi nghĩ đó là một con dao bấm, nhưng thì ra chỉ là cái điện thoại. Ông ta bấm nút cạnh và nói, “Kiện hàng đã sẵn sàng để chuyển phát.”

Có một tiếng đáp lại méo mó, và tôi nhận ra Thorn đang để chế độ đàm thoại xách tay. Thật quá hiện đại và cũng khiến người ta rùng mình – một con quái vật dùng điện thoại di động.

Tôi liếc ra phía sau, tự hỏi không biết cái dốc cao chừng nào.

Tiến sĩ Thorn cười lớn. “Làm sao thì làm, con của thần Poseidon. Nhảy đi! Dưới kia là biển, hãy tự cứu mình”

“Ông ta gọi anh là gì?” Bianca thì thầm.

“Anh sẽ giải thích sau.” Tôi nói.

“Ngươi có kế hoạch mà, đúng không?”

Grover! Tôi nghĩ trong tuyệt vọng. Đến cứu tôi!

Giá như tôi có thể lôi cả hai đứa trẻ nhà di Angelo nhảy xuống biển cùng tôi. Nếu chúng tôi sống sót sau cú nhảy thì tôi có thể dùng nước biển để bảo về cả ba người. Tôi đã từng làm thế rồi. Nếu cha tôi đang vui vẻ, và ông ấy nghe thấy thì ông sẽ giúp. Có lẽ vậy.

“Tao sẽ giết chúng mày trước khi chúng mày chạm được xuống nước.” Tiến sĩ Thorn nói, như thế đã đọc được suy nghĩ của tôi. “Mày không nhận ra tao là ai đúng không?”

Một đốm sáng bập bùng chuyển động sau lưng ông ta và một vật gì đó phóng sát sạt qua tôi, khiến tai tôi ù ù. Một cái gì đó nảy lên đằng sau Tiến sĩ Thorn, trông như súng cao su, nhưng mềm dẻo hơn…gần giống như một cái đuôi.

“Thật không may,” Thorn nói. “Mọi người muốn mày sống, nếu có thể. Nếu không thì mày đã chết rồi.”

“Ai muốn chúng tôi?” Bianca hỏi gặng. “Bởi vì nếu ông nghĩ sẽ nhận được một khoảng tiền chuộc thì ông nhầm rồi. Chúng tôi không có gia đình. Nico và tôi…” Giọng cô bé hơi nghẹn lại. “Chúng tôi không có ai cả, chỉ có hai chị em thôi”

“Ôi,” Tiến sĩ Thorn nói. “Đừng lo, bọn chuột con. Chúng mày sẽ sớm gặp ông chủ của tao. Và chúng mày sẽ có một gia đình mới toanh.”

“Luke,” tôi nói. “Ông làm việc cho Luke”

Mồm tiến sĩ méo xẹo với vẻ căm ghét khi nghe tôi nhắc đến tên kẻ thù củ của chúng tôi – một người bạn cũ đã cố giết tôi vài lần. “Mày không biết chuyện gì đang xảy ra đâu, Perseus Jackson. Tao sẽ để Tướng quân giúp mày vui lên. Mày sẽ phải phục vụ cho Ngài một việc lớn lao và đêm nay. Ngày đang chờ gặp mày đấy.”

“Tướng quân?” Tôi hỏi. Sau đó tôi nhận ra rằng mình vừa phát âm với chất giọng Pháp. “Ý tôi là…Tướng quân là ai?”

Thorn nhìn về phía chân trời. “À, đây rồi. Phương tiện di chuyển của các người đây.”

Tôi quay ra và nhìn thấy một vệt sáng ở đằng xa – một ánh đèn pha quét trên mặt biển. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng ngày một to hơn và gần hơn.

“Ông đưa chúng tôi đi đâu?” Nico nói.

“Mày nên sợ hãi dần đi. Chúng mày sẽ có cơ hội gia nhập một đội quân lớn! Giống y như trò chơi ngu ngốc mà chúng mày vẫn chơi với những tấm bài và bọn búp bê ấy.”

“Đó không phải là những con búp bê! Đó là những bức tượng nhỏ! Và ông có thể về với cái quân đội vĩ của ông và…”

“Nào, nào,” Tiến sĩ Thorn đe dọa. “Tao sẽ làm mày đổi ý cậu bé ạ. Và nếu không, uhm…thì vẫn có nhiều cách để xử lý bọn con lai mà. Chúng ta có rất nhiều những cái miệng gớm ghiếc đang cần được cho ăn đấy. Great! Stirring đang trên đường tới đây.”

“Cái gì vĩ đại?” Tôi hỏi. Chỉ để mồm ông ta phải hoạt động liên tục trong khi tôi đang tính toán kế hoạch.

“Một đợt sóng quái vật.” Tiến sĩ Thorn cười ranh mãnh. “Con kinh khủng nhất, con quái vật mạnh nhất đã được đánh thức. Những con quái vật mà mấy ngàn năm nay đã không xuất hiện. Chúng sẽ gieo sự chết chóc và hủy diệt mà loài người chưa bao giờ được chứng kiến. Và chúng ta sẽ nhanh chóng có được con quái vật mạnh hơn tất cả, quan trọng hơn tất cả - nó có thể phá hủy cả đỉnh Olympus!”

“Được rồi,” Bianca nói thầm với tôi. “Ông ta thực sự điên rồi.”

“Chúng ta phải nhảy xuống dưới thôi.” Tôi nói nhanh với cô bé. “Nhảy xuống biển.”

“Ôi ý kiến tuyệt vời. Anh cũng điên thật rồi!”

Tôi không có cơ hội để tranh cãi với cô ta, vì ngày sau đó một lực vô hình đập mạnh vào tôi.

Nhìn lại thì nước cờ của Annabeth đúng là khôn ngoan. Đội một chiếc mũ tàn hình, cô ấy lên tới chỗ của tôi và bọn trẻ nhà di Angelos, đẩy chúng tôi ngã xuống đất. Trong một tích tắc, tiến sĩ Thorn bị bất ngờ nên con dao của ông ta phóng vọt qua đầu chúng tôi, vô hại. Tranh thủ lúc đó, Thalia và Grover có cơ hội tấn công từ phía sau – Thalia sử dụng chiếc khiên ma thuật Aegis của cô ấy.

Nếu bạn chưa nhìn thấy Thalia lúc xung trận thì bạn chưa bao giờ thực sự thấy sợ hãi. Cô ấy dùng một chiếc giáo vĩ đại, được phóng to ra từ trong chiếc hộp đựng vũ khí cô ấy để trong túi, nhưng đó chưa phải là phần đáng sợ. Chiếc khiên của cô được làm phỏng theo cái mà cha cô – thần Zeus vẫn dùng, và còn được gọi là Aegis, một món quà từ nữ thần Athena. Chiếc khiên có cái đầu của nữ thần tóc rắn Medusa được đúc liền, và mặc dù nó không thể biến bạn thành đá thì trông nó vẫn gớm ghiếc đến nỗi hầu hết mọi người đều sợ hãi và bỏ chạy khi nhìn thấy chiếc khiên.

Ngay cả tiến sĩ Thorn cũng nhăn mặt, gầm gừ khi nhìn thấy nó.

Thalia bước tới với chiếc giáo trong tay. “Vì thần Zeus!”

Tôi tưởng tiến sĩ Thorn đã là một kẻ bỏ đi. Thalia bất thình lình đánh vào đầu ông ta, nhưng ông ta tránh được và gạt chiếc giáo sang một bên. Tay ông ta biến thành một bàn vuốt màu da cam, với bộ móng vuốt sáng loáng phản chiếu ánh sáng từ chiếc giáo Thalia. Nếu đó không phải là Aegis thì Thalia đã bị cắt thành từng miếng mỏng như một ổ bánh mỳ. Cô ấy gắng lăn trở lại phía sau và đứng vững trên đôi chân của mình.

m thanh của chiếc trực thăng to dần đằng sau tôi, nhưng tôi không dám quay lại nhìn.

Tiến sĩ Thorn tiếp tục ném một rổ dao về phía Thalia và lần này tôi có thể quan sát được ông ta làm như thế nào. Ông ta có một cái đuôi – một cái đuôi da kiểu bọ cạp với những cái gai nhọn ở chóp đuôi. Nó phản chiếu Aegis nhưng lực của nó đủ làm Thalia ngã gục.

Grover tiến về phía trước. Cậu ấy đưa ống sáo lên môi và bắt đầu thổi – một điệu nhảy điên cuồng giống như khi người ta nhảy múa mừng một chiếc tàu cướp biển ra khơi. Cỏ vươn lên khỏi mặt tuyết. Chỉ trong vài giây lớp cỏ to như những cọng dây thừng đã quấn quanh tiến sĩ Thorn, xiết chặt lấy ông ta.

Tiến sĩ Thorn rống lên và bắt đầu biến dạng. Người ông ta bắt đầu biến dạng. Người ông ta to dần cho đến khi trở về hình hài thực sự - mặt vẫn là mặt người, nhưng thân hình của một con sư tử lớn. Chiếc đuôi da cứng ngắc có những cái gai chết người lởm chởm ra tứ phía.

“Manticore[5]!” Annabeth nói, không còn vô hình nữa. Chiếc mũ lưỡi trai với chữ New York Yankee của cô rớt xuống khi cô ấy bổ tới chỗ chúng tôi.

“Mấy người là ai?” Bianca di Angelo hỏi vặn. “Và kia là cái gì?”

“Manticore còn gì?” Nico há hốc miệng vì kinh ngạc. “Sức mạnh tấn công của hắn ở mức ba nghìn lần, cộng thêm năm lần khả năng ném tiêu của hắn nữa!”

Tôi không biết cậu ta đang nói về cái gì, nhưng tôi không có thời gian quan tâm đến chuyện đó. Con quái vật đó đang càu cấu lên đống cỏ thần chú của Grover để thoát ra, sau đó quay về phía chúng tôi với một tiếng gầm gừ.

“Nằm xuống!” Annabeth kéo hai đứa bè nhà di Angelos nằm rạp xuống tuyết. Đến cuối cùng tôi mới nhớ ra chiếc khiên của mình. Tôi bấm nút trên chiếc đồng hồ đeo tay và miếng kim loại bay ra theo đường xoắn ốc tạo thành một chiếc khiên dày bằng đồng. Vừa kịp lúc. Những chiếc sừng đâm vào với một lực kinh khủng làm mẻ cả chiếc khiên. Chiếc khiên đẹp đẽ, quà tặng của em trai tôi, đã bị hư hỏng nặng nề. Tôi không biết nó có đủ sức chắn đỡ cho đợt tấn công thứ hai hay không.

Tôi nghe tiếng một cú ĐẬP mạnh, rồi một tiếng rên và Grover “hạ cánh.” cái HUỴCH ngay bên cạnh chỗ tôi.

“Chịu thua đi!” con quái vật gầm lên.

“Không bao giờ!” Thalia hét từ phía bên kia chiến tuyến. Cô ấy tấn công trực tiếp vào con quái vật, trong một giây tôi nghĩ rằng cô ấy sẽ đâm thẳng qua người nó. Nhưng một tiếng động vang như sấm và chùm ánh sáng xuất hiện phía sau lưng chúng tôi. Một chiếc trực thăng hiện ra từ màn sương, bay là là trên vách đá. Đó là một chiếc trực thăng vũ trang theo kiểu quân đội màu đen bóng, với đủ thứ vũ khí gắn hai bên trông như những tên lửa điều khiển bằng laze. Đèn pha rọi làm Thalia chói mắt, và con quái vật hất được cô ra bằng cái đuôi của nó. Chiếc khiên văng xuống nền tuyết. Còn cái giáo bay theo hướng ngược lại.

“Không!” Tôi chạy ra giúp Thalia. Tôi đỡ được một cú đánh ngay trước khi nó kịp đánh trúng ngực Thalia. Tôi giơ cái khiên của mình lên phía trước che cho cả hai chúng tôi, nhưng tôi biết nó không đủ để chống chọi.

Tiến sĩ Thorn cười lớn. “Giờ thì mày thấy nó vô dụng thế nào rồi chứ? Đầu hàng đi, các anh hùng nhỏ tuổi.

Chúng tôi bị mắc kẹt giữa một con quái vật và một chiếc trực thăng trang bị đầy vũ khí. Chúng tôi không có cơ hội nào hết.

Sau đó tôi nghe thấy một âm thanh chói tay – tiếng tù và của thợ săn vang lên trong khu rừng.

Con quái vật bất động. Trong một tích tắc, tất cả đều bất động. Chỉ có tiếng rít của tuyết và tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng đập phành phạch.

“Không,” Tiến sĩ Thorn nói. “Không thể nào…”

Câu nói của hắn chưa dứt đã bị chặn lại khi có cái gì đó xoẹt qua tôi như ánh trăng. Mội mũi tên bạc sáng lóa bắn trúng vai Tiến sĩ Thorn.

Hắn lùi lạc vài bước, thét lên đau đớn.

“Bọn đáng nguyền rủa!” Thorn rít lên. Ông ta phóng ra một loạt dao - hàng chục cái cùng một lúc – bắn vào rừng nơi những mũi tên bạc bắn ra. Và cũng nhanh không kém, những mũi tên bạc được bắn trả lại. Hình như những mũi tên bắn trúng những con dao của tiến sĩ và xé nó ra làm hai mảnh giữa không trung, nhưng có lẽ mắt tôi bị hoa rồi. Không có ai, ngay cả cá con lai của nhà thần Apollo cũng không thể bắn chính xác đến như vậy.

Con quái vật nhổ mũi tên ra khỏi vai và rú lên đau đớn. Hơi thở của nó nặng nhọc. tôi cố chém nó bằng thanh kiếm của mình, nhưng nó không bị thương nặng như vẻ bề ngoài. Nó tránh được đòn của tôi và đập đuôi vào cái khiên làm tôi bắn sang một bên.

Sau đó những cung thủ từ trong rừng đi ra. Đó là những cô gái - có khoảng hơn chục người. Người trẻ nhất có lẽ được mười tuổi. Người lớn nhất chắc là khoảng mười bốn, bằng tôi. Họ mặc những chiếc áo parkas trượt tuyết màu bạc và quần jeans, mỗi người đều được trang bị vũ khí – cung tên. Họ tiến về phía con quái vật với sự quyết tâm thể hiện trên khuôn mặt.

“Thợ săn!” Annabeth kêu lên.

Cạnh tôi, Thalia lẩm bẩm, “Ôi, tuyệt quá nhỉ!”

Tôi không có cơ hội để hỏi cô ấy nói vậy là có ý gì.

Một trong những cung thủ lớn tuổi nhất bước lên với cây cung theo sau. Cô ấy cao và xinh đẹp với nước da màu đồng. Không giống những cô khác, cô có một vòng khuyên nhỏ đính trên mái tóc đen dài, trông cô chẳng khác gì một công chúa Ba Tư. “Có được phép giết nó không, thưa chủ nhân?”

Tôi không biết cô ấy nói với ai nữa, vì cô không rời mắt khỏi con quái vật.

Con quái vật rên rỉ. “Điều này không công bằng! Đó là can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến! Như thế là trái Bộ Luật Cổ Đại.”

“Không hề,” một cô gái khác nói. Người này nhỏ hơn tôi một chút, hình như là mười hai hay mười ba tuổi gì đó. Cô ấy có mái tóc màu vàng nâu được buộc lại thành đuôi ngựa phía sau, và một đôi mắt rất lạ - màu vàng bằng bạc như ánh trăng. Khuôn mặt cô ấy xinh đẹp vô cùng, đến nỗi nó làm tôi nghẹt thở, nhưng nét mặt cô ấy rất nghiêm khắc. “Nhiệm vụ của chúng ta là đi săn những con thú hoang. Và ngươi, con vật bẩn thỉu hôi hám kia, cũng là thú hoang dã.” Nói rồi cô ta nhìn cô gái lớn tuổi hơn với chiếc vòng trên đầu: “Zõe, ta cho phép.”

Con quái vật rống lên. “Nếu ta không bắt sống được lũ này thì ta phải cho chúng chết!”

Hắn quay sang tấn công Thalia và tôi, vì biết rằng chúng tôi yếu và còn đang choáng váng.

“Không!” Annabeth kêu lên và lao tới chỗ con quái vật. Quay lại đi, con trai!” cô gái với chiếc vòng khuyên trên đầu nói. “Hãy ra tầm tên bay mau!”

Nhưng Annabeth đã nhảy bổ lên lưng con quái vật và đâm dao vào gáy nó. Con Manticore rống lên, quay vòng vòng với cái đuôi đập lên đập xuống, trong khi Annabeth đang cố bám trụ.

“Bắn!” Zõe ra lệnh.

“Không!” Tôi hét lên.

Nhưng Thợ Săn đã để cho những mũi tên của họ bay ra. Mũi đầu tiên trúng cổ con Manticore. Một mũi khác vào ngực. con Manticore lùi về phía sau, rên rỉ. “Đây chưa phải là kết thúc đâu, bọn Thợ Săn! Chúng mày sẽ phải trả giá!”

Và trước khi mọi người kịp phản ứng, con quái vật – với Annabeth trên lưng – đã nhảy qua vách đá và biến mất vào bóng tôi.

“Annabeth!” Tôi réo tên cô ấy.

Tôi bắt đầu đuổi theo, nhưng kẻ thù vẫn chưa tha cho chúng tôi. Những tiếng cạch-cạch-cạch phát ra từ chỗ chiếc trực thăng - tiếng súng máy.

Đám Thợ Săn chạy tán loạn khi những cái hố nhỏ xíu xuất hiện trên mặt tuyết ngay dưới chân họ, nhưng cô gái với mái tóc vàng nâu vẫn điểm tĩnh nhìn lên chiếc trực thăng.

“Con người” , cô ta nói.” Không được phép nhìn thấy ta khi đang săn bắn” .

Cô gái giơ tay về phía trước và chiếc trực thăng nổ tung thành tro bụi – không, không phải bụi. Những mảnh kim loại đen bắn tung lên trông như một bầy chim – chính xác hơn là như những con quạ biến mất vào màn đêm.

Cô gái tên Zõe dừng lại đột ngột khi nhìn thấy Thalia. “Là cô à.” giọng cô ấy có vẻ không ưa.

“Zõe Nightshade,” Giọng Thalia run run giận dữ “Đúng lúc quá nhỉ, như mọi khi”

Zõe nhìn chúng tôi một lượt. “Bốn con lai và một thần rừng, thưa chủ nhân.”

“Được rồi,” cô gái trẻ nói. “Một vài người ở trại của Chiron, ta hiểu rồi.”

“Annabeth!” Tôi vẫn gào thét. “Các người phải để chúng tôi cứu cô ấy!”

Cô gái tóc vàng nâu quay về phía tôi. “Ta xin lỗi, Percy Jackson, nhưng không giúp gì được cho bạn của cậu.”

Tôi nhích chân định tiến lên, nhưng một vài cô gái chặn tôi lại.

“Cậu không thể tự băng qua vách đá được.” Cô gái tóc vàng nâu nói.

“Để tôi đi!” Tôi khăng khăng gào lên. “Cô nghĩ cô là ai?”

Zõe bước lên như thể định tát cho tôi một cái.

“Không,” cô gái kia ra lệnh. “Ta thấy cậu ta chưa có gì là bất kính cả, Zõe, chỉ hơi loạn trí thôi. Cậu ta không hiểu đâu.”

Cô gái trẻ nhìn tôi, đôi mắt cô ấy lạnh và sáng hơn cả mặt trăng mùa đông. “Ta là nữ thần Artemis,” cô ấy nói.” Nữ thần săn bắn” .