Percy Jackson Tập 5: Vị Thần Cuối Cùng

Chương 11: Chúng tôi làm gãy một cây cầu

May thay, Blackjack trực vào hôm nay

Tôi thực hiện cú huýt sáo gọi taxi tuyệt nhất của mình, và chỉ trong một vài phút, hai bóng đen xuất hiện lượn vòng trên bầu trời. Lúc đầu, trông chúng giống hệt diều hâu, nhưng khi chúng sà xuống thấp, tôi có thể nhận ra những chiếc chân dài đang phi nước đại của các con pegasus.

Chào, sếp. Blackjack đáp xuống và chạy nước kiệu, bạn của nó – Porkpie ở ngay phía sau nó. Ôi, tớ nghĩ những gã thần gió đó sẽ đá bọn tớ một phát đến Pennsylvania trước khi bọn tớ khoe đi cùng với sếp!

“Cảm ơn vì đã đến nhé,” tôi nói với nó. “Mà này, sao con pegasus nào cũng phi nước đại khi chúng bay thế?”

Con Blackjack hí vang. Thế sao loài người lại vung tay khi họ đi? Tớ không biết, sếp. Chỉ cảm thấy điều đó là cần thiết. Đi đâu?

“Bọn tớ cần đến cầu Williamsburg,” tôi nói.

Blackjack hạ thấp cổ xuống. Cậu đúng là thần, sếp à. Bọn tớ đã quay ngang qua nó trên đường đến đây và nó trông không ổn lắm. Lên ngựa nào!

Trên đường tới cầu, tôi thấy ruột gan mình như thắt lại. Minotaur là một trong các con quái vật đầu tiên bị tôi hạ gục. Bốn năm trước, nó gần như đã giết chết mẹ tôi trên Đồi Con Lai. Tôi vẫn gặp ác mộng về chuyện đó.

Tôi từng hy vọng nó sẽ chết trong một vài thế kỷ, nhưng tôi phải biết là may mắn của tôi sẽ không kéo dài.

Chúng tôi nhìn thấy được trận chiến trước cả khi chúng tôi đến đủ gần để nhận ra các chiến binh đặc biệt. Giờ hiện đã quá nửa đêm, nhưng cây cầu lại tràn ngập ánh sáng. Các chiếc xe đang bốc cháy. Các cung lửa bay qua bay lại từ hai phía khi các mũi tên và giáo lửa bay qua bay lại trong không trung.

Chúng tôi đi vào một con đường bên dưới, và tôi nhìn thấy các trại viên nhà thần Apollo đang rút lui. Họ ẩn nấp đằng sau những chiếc xe và bắn tỉa đội quân đang dần tiến gần, đặt các mũi tên thuốc nổ và thả chông sắt trên đường, tạo các chướng ngại vật lửa ở bất cứ nơi nào họ có thể, kéo các tài xế đang ngủ ra khỏi xe để giúp họ tránh nguy hiểm đang đến. Nhưng kẻ thù vẫn đang tiến về phía trước. Toàn bộ đội hình phalăng do các enae hợp thành đi đầu, những chiếc khiên của chúng móc vào nhau, đầu các mũi giáo nhọn hoắt mọc ra tua tủa trên bề mặt. Thỉnh thoảng một mũi tên sẽ tiếp xúc với phần thân hình rắn, hoặc cổ, hoặc khe hở trên áo giáp của chúng, và người phụ nữ rắn không may đó sẽ tan biến, nhưng phần lớn các mũi tên của nhà thần Apollo thường bay sượt qua bức tường khiên của chúng. Khoảng hơn một trăm con quái vật đều đi đằng sau chúng.

Đôi lúc những con chó ngao địa ngục lại nhảy ra khỏi đội hình phalăng. Đa phần chúng bị tiêu diệt bởi các mũi tên, một con đã ngoạm được một thành viên nhà thần Apollo lôi đi mất. Tôi không muốn đi sâu vào việc chuyện gì sẽ xảy sau đó với cậu ta. Tôi không muốn biết.

“Đằng kia!” Annabeth kêu lên từ trên lưng con pegasus đang chở cô ấy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ở chính giữa đội quân xâm lược chính là Anh bạn Đầu bò Xưa cũ của tôi.

Lần trước tôi gặp con Minotaur, nó chẳng mặc gì ngoài một chiếc quần con sạch sẽ màu trắng. Tôi không biết tại sao. Có thể nó bị đá bay ra khỏi giường để đuổi theo tôi. Lần này, nó được trang bị mọi thứ dành cho một trận chiến.

Từ thắt lưng trở xuống, nó mặc một bộ giáp chiến Hy Lạp tiêu chuẩn – một tấm da phủ như váy và một miếng che bằng kim loại, giáp che ống chân bằng đồng bọc quanh hai chân và một đôi giày giày da quấn chặt. Nửa phần trên đều là hình dáng của một con bò đực: lông và da và cơ thịt, phía trên cùng là một cái đầu cực lớn có thể khiến nó ngã ập người xuống chỉ vì sức nặng của cặp sừng. Nó cao to hơn lần trước tôi gặp – phải ba mét chứ không ít. Lưng đeo cây rìu hai lưỡi. Nhưng nó quá nôn nóng đến độ không buồn dùng nó. Vừa thấy tôi (hay nói đúng hơn là đánh hơi thấy vì mắt nó kém) cưỡi ngựa bay vòng vòng trên đầu, nó gầm lên nhấc bổng lên một chiếc limousine.

“Blackjack, lao xuống!”

Sao? Con pegasus hỏi. Hắn ta không thể nào – thức ăn cho ngựa thần thánh ơi!

Chúng tôi đang ở độ cao tối thiểu ba mươi mét. Vậy mà chiếc xe lao thẳng về phía chúng tôi, vượt qua hết vật chắn này đến vật chắc khác như một cái boomerang nặng hai tấn. Annabeth và Porkpie liều lĩnh lạng sang trái, trong khi Blackjack xếp gọn cánh lao vụt xuống. Chiếc limousine bay lướt qua trên tôi, chỉ cách mười phân. Nó dọn sạch các thanh treo của cầu và rời thẳng xuống Sông Đông.

Các con quái vật chế giễu và hò reo cổ vũ. Con Minotaur nhấc bổng một chiếc xe khác lên.

Tôi bảo Blackjack. “Thả bọn tớ xuống phía sau quân nhà thần Apollo. Ở trong tầm nghe của tớ nhưng đừng để nguy hiểm nhé!”

Tớ sẽ không tranh cãi điều đó đâu, sếp!

Blackjack xà xuống phía sau chiếc xe buýt đưa đón học sinh bị lật nghiêng, nơi đang có hai trại viên nấp ở đó. Ngay khi vó ngựa chạm vỉa hè, tôi và Annabeth nhảy ngay xuống. Rồi Blackjack và Porkpie bay vút lên bầu trời đêm.

Michael Yew chạy về phía bọn tôi. Cậu ta chắc chắn là một anh lính biệt kích thấp nhất mà tôi từng nhìn thấy. Cậu ta có một vết chém đã được băng bó trên cánh tay. Khuôn mặt chồn sương của cậu ta bám đầy bồ hóng và bao đựng tên gần như trống rỗng, nhưng cậu ta lại đang cười như thể đang có một khoảng thời gian thật vui vẻ vậy.

“Thật vui khi có hai cậu cùng tham gia,” cậu ta nói. “Thế quân tiếp viện đâu?”

“Hiện giờ, chỉ có bọn tớ.”

“Thế thì ta chết chắc,” cậu ta nói.

Annabeth hỏi. “Cậu vẫn còn chiếc xe bay mà?”

“Không,” Michael nói. “Để nó ở trại. Tớ bảo Clarisse có thể lấy nó. Sao cũng được, cậu biết đấy. Không đáng để phải đánh nhau vì chuyện đó nữa. Nhưng cô ta nói đã quá muộn. Nói không thèm nữa. Bọn tớ đã sỉ nhục danh dự của cô ta trong lần vừa qua hay mấy câu ngốc nghếch đại loại thế.”

“Ít nhất cậu cũng đã cố,” tôi nói.

Michael nhún vai. “Ừm, đúng thế, tớ đã gọi cô ta bằng một vài cái tên khi cô ta vẫn không chịu tham gia trận chiến. Tớ không biết điều đó giúp được gì không. Ta đến đây, cái lũ xấu xí kia!”

Cậu ta lấy ra một mũi tên và ném về phía quân địch. Mũi tên tạo ra một âm thanh rít gào khi nó bay đi. Khi nó đáp xuống, nó tạo ra một vụ nổ như một hợp âm 5 trên một chiếc guita điện được khuếch đại qua những chiếc loa lớn nhất hành tinh. Những xe gần nhất nổ tung. Những con quái vật buông vũ khí xuống và bịt tai trong sự đau đớn. Một vài tên bỏ chạy. Những tên khác bị phân hủy ngay tại chỗ.

Michael thông báo. “Đó là mũi tên âm thanh cuối cùng của tớ.”

“Một món quà từ cha cậu?” tôi hỏi. “Vị thần của âm nhạc?”

Michael cười toe toét đầy tinh quái. “Tiếng nhạc lớn có thể gây hại cho mọi người. Nhưng không may, nó không thường hay gây chết người.”

Quả có thế, phần lớn các yêu quái lại đang tập hợp lại, loại bỏ sự hỗn loạn.

“Chúng ta phải rút lui,” Michael nói. “Tớ đã bảo Kayla và Austin đặt bẫy ở phía cuối cầu đằng xa kia.”

“Không,” tôi đáp. “Đưa các trại viên của cậu đến vị trí này và đợi hiệu lệnh của tớ. Chúng ta sẽ phải đẩy kẻ thù lùi lại về lại Brooklyn.”

Michael bật cười. “Cậu định làm điều đó như thế nào?”

Tôi rút kiếm ra.

“Percy,” Annabeth nói, “hãy để tớ đi cùng với cậu.”

“Quá nguy hiểm,” tôi phản đối. “Với lại, tớ cần cậu giúp Michael tổ chức lại tuyến phòng thủ. Tớ sẽ đánh lạc hướng lũ quái vật. Các cậu cứ tụ tập tại đây. Đưa hết những người đang ngủ khỏi chỗ này. Rồi các cậu có thể bắt đầu bắn gục từng con một trong khi tớ thu hút chúng. Nếu bất cứ ai có thể làm điều đó, thì đó chính là các cậu.”

Michael khịt mũi. “Cảm ơn rất nhiều.”

Tôi vẫn nhìn chăm chú vào Annabeth.

Cô ấy miễn cưỡng gật đầu. “Được rồi. Cậu đi đi vậy.”

Trước khi tôi có thể mất hết dũng khí, tôi nói, “Tớ không có được một nụ hôn may mắn sao? Nó là một kiểu truyền thống, đúng không?”

Tôi cho là cô ấy sẽ đnhừ tử. Thay vào đó, cô ấy rút dao ra và nhìn chằm chằm vào đội quân đang tiến về phía bọn tôi. “Quay trở về sống sót nhé, Óc Tảo Biển. Rồi chúng ta sẽ xem xét về điều đó.”

Tôi cho đó là lời đề nghị tuyệt vời nhất tôi có được, vì thế tôi bước ra từ phía sau chiếc xe buýt. Tôi bước lên cầu đi thẳng về kẻ thù.

Khi con Minotaur nhìn thấy tôi, đôi mắc nó bừng bừng căm thù. Nó rống lên – âm thanh đó thoáng nằm đâu đó giữa một tiếng hét, một tiếng bò rống và một tiếng nhai lại cực kỳ lớn.

Tôi hét trả. “Này, Anh bạn Thịt bò, không phải tao đã giết mày rồi sao?”

Nó đấm mạnh lên mui chiếc Lexus, khiến chiếc xe bẹp dúm như một miếng giấy thiếc.

Một vài con dracaenae ném lao về phía tôi. Tôi gạt bay chúng đi. Một con chó ngao địa ngục lao tới và tôi bước sang một bên. Tôi có thể đâm nó, nhưng tôi lại do dự.

Đây không phải là con O’Leary, tôi tự nhắc chính mình. Đây là một con quái vật chưa được thuần dưỡng. Nó sẽ giết ta và bạn bè ta.

Con chó lại nhào tới. Lần này, tôi vung thanh Thủy Triều lên thành một hình cung gây chết người. Con chó ngao địa ngục biến mất trong đám bụi và lông chó.

Thêm nhiều con yêu quái lao nhanh về phía trước – những người phụ nữ rắn và các tên khổng lồ và lũ telkhine – nhưng con Minotaur gầm lên về phía chúng và chúng lùi lại.

“Muốn chơi một chọi một à?” Tôi gọi lớn. “Giống hệt lúc trước sao?”

Lỗ mũi của con Minotaur rung rung. Nó thật sự cần giữ một hộp khăn giấy Kleenex hương nha đam trong túi bộ áo giáp, vì mũi nó vừa ướt, vừa đỏ vừa khá nặng mùi. Nó rút phăng cây rìu ra và vung tới.

Nó thật xinh đẹp trong sự tàn nhẫn, kiểu như thể Tao-sẽ-moi-ruột-mày-y-như-một-con-cá. Mỗi một lần vung, hai lưỡi rìu của nó tạo thành chữ omega – & – chữ cái cuối cùng trong bảng mẫu tự Hy Lạp. Có lẽ đó là vì chiếc rìu sẽ là thứ cuối cùng các nạn nhân của hắn nhìn thấy được. Cán rìu bằng đồng bọc da dài bằng ch của con Minotaur. Quấn quanh phía đáy của mỗi lưỡi rìu là rất nhiều chuỗi hạt đeo cổ. Tôi nhận ra đó là các chuỗi hạt Trại Con Lai – các vòng cổ được lấy từ những á thần đã bị hắn đánh bại.

Tôi tức giận đến nỗi tôi tưởng tượng rằng đôi mắt mình rực lửa giống hệt mắt của Minotaur. Tôi nâng kiếm lên. Đội quân quái vật reo hò cổ vũ cho con Minotaur, nhưng tắt lịm khi tôi tránh được cú tấn công đầu tiên và chém cái rìu của nó ra thành hai, ngay chính giữa tay cầm.

“Moo?” nó gầm lên.

“HAAA!” Tôi xoay người, tung chân đá trúng mõm nó. Nó lảo đảo lùi lại, cố đứng cho vững, sau đó chúi đầu xuống để tấn công tôi.

Nó không bao giờ có cơ hội đó. Thanh kiếm của tôi lóe lên – chém bay một chiếc sừng, rồi đến chiếc còn lại. Nó cố tóm lấy tôi. Tôi lăn ra xa, nhặt lên một nửa chiếc rìu gãy của nó. Những con quái vật khác lùi lại trong sự im lặng đầy kinh ngạc, tạo thành vòng tròn quanh chúng tôi. Con Minotaur gầm lên đầy giận dữ. Nó vốn dĩ đã chẳng thông minh gì ngay từ lúc bắt đầu, nhưng giờ cơn giận lại càng làm nó thiếu thận trọng. Nó tấn công tôi và tôi chạy đến thành cầu, phá vỡ một hàng quân dracaenae.

Con Minotaur chắc tưởng mùi chiến thắng. Nó nghĩ tôi đang cố chạy trốn. Thuộc hạ của nó reo mừng. Đến thành cầu, tôi quay lại và móc rìu lên lan can đón cú tấn công của nó. Con Minotaur lao tới và chẳng thèm giảm vận tốc lại.

RẮC.

Nó nhìn xuống, ngạc nhiên khi thấy cán rìu ló ra từ giáp che ngực.

Tôi bảo. “Cám ơn vì đã chơi cùng nhé.”

Tôi nhấc bổng hai chân nó lên và quẳng nó qua thành cầu. Ngay khi rơi xuống, nó bị phân hủy, biến thành bụi, linh hồn nó quay trở lại Tartarus.

Tôi quay sang đội quân của nó. Hiện giờ đại thể là một trăm chín mươi chín tên đấu với một người. Tất nhiên tôi đã làm theo bản năng. Tôi tấn công bọn chúng.

Bạn sẽ hỏi chuyện “không thể bị đánh bại” đó hoạt động như thế nào – liệu có phải tôi có thể tránh được một cách thần kỳ các loại vũ khí, hay liệu các loại tấn công vào người tôi nhưng tôi không hề hấn gì. Nói thật nhé, tôi chẳng nhớ gì sất. Điều duy nhất tôi nhớ được là tôi sẽ không để cho những tên quái vật này xâm chiếm thành phố quê hương của tôi.

Tôi chém xuyên qua chiếc áo giáp như thể nó được làm bằng giấy. Đám phụ nữ rắn nổ tung. Những con chó ngao địa ngục tan biến vào bóng tối. Tôi đâm và chém và lao đi và tôi có lẽ thậm chí còn cười to một hay hai lần gì đó – tiếng cười điên khùng đó cũng đã làm cho tôi sợ nhiều như các kẻ thù của tôi. Tôi ý thức được rằng các trại viên nhà thần Apollo đang bắn tên ở phía sau tôi, nhằm ngăn cản kẻ thù tụ tập lại. Sau cùng, các con quái vật quay đầu lại và bỏ trốn – còn khoảng hai mươi tên còn sống sót trong đội hình hai trăm tên.

Tôi đuổi theo cùng với các trại viên nhà thần Apollo theo sát nút.

Michael Yew la toáng. “Tuyệt! Đây là những gì tớ đang nói!”

Chúng tôi ép chúng lùi lại về phía phần cầu Brooklyn. Trời đang dần sáng lên ở phía đông. Tôi có thể nhìn thấy các trạm thu phí ở phía trước.

Annabeth hét lên. “Percy! Cậu đã đánh tan tác hết bọn chúng rồi. Rút lui! Chúng ta đi quá xa rồi đấy!”

Phần nào đó trong tôi biết rõ rằng cô ấy nói đúng, nhưng tôi đang làm tốt cơ mà. Tôi muốn tiêu diệt hết tận con quái vật cuối cùng.

Rồi tôi nhìn thấy một đám đông ở chân cầu. Những con quái vật đang rút lui chạy như bay về phía quân cứu viện. Đó là một nhóm nhỏ, có lẽ có khoảng ba mươi đến bốn mươi á thần mặc áo giáp trận, cưỡi trên những con ngựa xương. Một tên trong số chúng cầm theo một lá cờ màu tía có hình lưỡi hái đen.

Tên kỵ sĩ dẫn đầu phi nước kiệu về phía trước. Hắn ta cởi mũ sắt ra và tôi nhận ra đó chính là Kronos, đôi mắt hắn giống như vàng bị nấu chảy.

Annabeth và quân nhà thần Apollo chùn bước. Những con quái vật đang bị chúng tôi truy đuổi chạy đến được hàng ngũ của Kronos và sáp nhập vào với đội quân mới đến. Kronos đăm đăm nhìn về phía chúng tôi. Dù hắn đứng cách tôi gần năm trăm mét, nhưng tôi thề là có thể thấy hắn nhếch mép cười.

Tôi ra lệnh. “Ta rút thôi!

Những tên thuộc hạ của gã Titan rút kiếm ra và xông lên tấn công. m thanh tiếng vó ngựa xương của chúng vang lên ầm ầm trên mặt cầu. Các cung thủ của chúng tôi đồng loạt bắn ra, hạ gục một vài kẻ thù, nhưng chúng vẫn tiếp tục cưỡi ngựa lao tới.

Tôi bảo các bạn. “Lui đi! Để tớ cầm chân chúng.”

Chỉ trong một phần giây chúng biết được ý định của tôi.

Michael và các cung thủ cố rút lui, nhưng Annabeth vẫn ở lại ngay bên cạnh tôi, chiến đấu với cây dao và chiếc khiên phản chiếu của cô ấy khi chúng tôi từ từ lùi lại lên cầu.

Kị binh của Kronos vây quanh chúng tôi, vừa vung kiếm chém loạn xạ vừa không tiếc lời thóa mạ chúng tôi. Còn tên Titan thì ung dung tiến về phía trước, như thể hắn có tất cả thời gian trên toàn thế giới. Là chúa tể thời gian, tôi đoán hắn có khả năng có được điều đó.

Tôi cố làm bị thương người của hắn ta, chứ không giết. Điều đó làm tôi chậm lại, nhưng những người này không phải là quái vật. Họ là các á thần bị Kronos bỏ bùa mê. Tôi không thể nhìn thấy các khuôn mặt đằng sau những chiếc mũ sắt của họ, nhưng một người trong số họ chắc chắn là bạn của tôi. Tôi chém vào chân của những con ngựa và khiến chúng tan biến đi. Sau khi một vài á thần đầu tiên bị ngã ngựa, những người còn lại quyết định tốt hơn hết nên xuống ngựa để chiến đấu với tôi.

Annabeth và tôi dựa lưng nhau, quay mặt ra hai phía. Một bóng đen bay lướt qua phía trên đầu tôi và tôi đánh bạo ngẩng lên. Blackjack và Porkpie đang xà xuống, đá vào những chiếc nón sắt của quân đối phương rồi bay đi như những chiến binh chim bồ câu khổng lồ.

Khi chúng tôi lùi lại gần được giữa cầu, một chuyện lạ lùng xảy đến. Tôi cảm thấy một cơn ớn lạnh ở phía dưới xương sống của mình – như câu nói về ai đó đang bước trên nấm mồ của bạn. Đằng sau tôi, Annabeth kêu lên đau đớn.

“Annabeth!” Tôi quay lại đúng lúc nhìn thấy cô ấy ngã xuống, và kịp tóm lấy cánh tay cô ấy. Một á thần với một con dao đầy máu đứng phía trên cô ấy.

Trong giây lát, tôi đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Hắn ta đang cố đâm tôi. Đ vị trí lưỡi dao của hắn, hắn ta sẽ đâm vào – có thể hoàn toàn nhờ vào may mắn – phía thắt lưng của tôi, điểm yếu duy nhất của tôi.

Annabeth đã dùng cơ thể mình chặn đứng lưỡi dao đó.

Nhưng tại sao? Cô ấy không biết về điểm yếu của tôi. Không ai biết điều đó.

Tôi nhìn kỹ với tên á thần địch. Hắn đeo băng đen che một bên mắt bên dưới chiếc mũ sắt: Ethan Nakamura, con trai nữ thần Nemesis. Bằng cách nào đó cậu ta đã sống sót sau vụ nổ trên con tàu Công chúa Andromeda. Tôi đập cán kiếm vào giữa mặt cậu ta, mạnh đến nỗi làm cho chiếc mũ sắt lõm sâu vào trong.

“Lùi lại ngay!” Tôi vung kiếm vẽ thành hình vòng cung trong không khí, đẩy lùi những tên á thần còn lại tránh xa khỏi Annabeth. “Không ai được chạm vào cô ấy!”

“Thú vị thật,” Kronos nói.

Hắn ta hiện ra phía trên tôi trên lưng ngựa xương, lưỡi hái sẵn sàng trong tay. Hắn ta quan sát hiện trường với đôi mắt nheo lại như thể hắn ta có thể cảm nhận được rằng tôi vừa mới đến gần với cái chết, giống hệt cách một con sói đánh hơi được sự sợ hãi.

“Chiến đấu dũng cảm lắm, Percy Jackson,” hắn ta nói. “Nhưng đã đến lúc đầu hàng – nếu không cô gái này sẽ chết.”

“Percy, đừng,” Annabeth thều thào. Máu ướt đẫm áo cô ấy. Tôi phải đưa cô ấy ra khỏi đây.

“Blackjack!” tôi hét lớn.

Nhanh như chớp, con pegasus lao vụt xuống, cắn ngang giây buộc áo giáp ở lưng Annabeth. Sau đó họ bay đi phía trên con sông trước khi kẻ thù kịp phản ứng.

Kronos gầm gừ. “Một ngày nào đó, sẽ nhanh thôi, tao sẽ mang lũ pegasus chúng mày nấu thành súp. Nhưng trong lúc chờ đợi...” Hắn xuống ngựa, lưỡi hái sáng lấp lánh trong ánh bình minh. “Tao sẽ mang lại cái chết cho một á thần nữa.”

Tôi chặn cú tấn công đầu tiên của hắn với thanh Thủy Triều. Sự va chạm của chúng làm cho toàn bộ cây cầu rung lắc dữ dội, nhưng tôi đứng vững trên mặt đất. Nụ cười của Kronos vụt tă

Với một tiếng thét, tôi đá mạnh vào chân hắn, làm hắn ngã lăn. Lưỡi hái trượt ngang trên mặt cầu. Tôi đâm mạnh xuống, nhưng hắn ta lăn mình tránh được và gượng đứng dậy. Lưỡi hái đã bay trở lại trong tay hắn.

“Vậy...” Hắn ta nhìn chằm chằm vào tôi, trông hơi bực mình. “Mày có cam đảm đến thăm Sông Styx. Ta đã phải ép Luke bằng nhiều cách mới thuyết phục được nó. Nếu như mày đáp ứng làm cơ thể chủ của ta thay cho... nhưng không vấn đề gì. Ta vẫn mạnh hơn. Ta là một TITAN.”

Hắn ta đập phần đầu cán của lưỡi hái xuống mặt cầu, và một làn sóng năng lượng đẩy tôi lùi lại. Những chiếc xe lật nghiêng. Các á thần – thậm chí là cả người của Luke – đều bị thổi bay ra khỏi thành cầu. Các dây treo chịu lực bật ra và tôi bị đẩy lùi một nửa đến gần phía Manhattan.

Tôi loạng choạng đứng dậy. Các trại viên nhà thần Apollo còn bám trụ bị đẩy lùi về đến chân cầu – ngoại trừ Michael Yew, hiện đang ngồi trên một trong số các dây treo chịu lực cách tôi một vài thước. Mũi tên cuối cùng được lắp trên cung của cậu ta.

“Michael, đi đi!” Tôi hét lên.

“Percy, cây cầu!” cậu ta la lớn. “Nó thật sự rất yếu!”

Lúc đầu tôi đã không hiểu điều đó lắm. Rồi tôi nhìn xuống và nhìn thấy các khe nứt trên mặt cầu. Các phần đường giờ đã tan chảy một nửa vì lửa Hy Lạp. Cây cầu vừa đã phải chịu sự tàn phá từ vụ nổ của Kronos và các mũi tên gây nổ.

“Làm gãy nó đi!” Michael hét lớn. “Sử dụng sức mạnh của cậu!”

Mặc dầu tôi cảm thấy đó là một ý tưởng viển vông – đời nào nó hoạt động – nhưng tôi vẫn đâm mạnh thanh Thủy Triều xuống mặt cầu. Lưỡi kiếm ma thuật đâm lún cán vào trong nhựa đường. Nước biển bắn lên từ vết nứt như thể tôi vừa đâm trúng mạch nước ngầm. Tôi rút lưỡi kiếm lên, vết nứt rộng thêm. Cây cầu rung lên và bắt đầu sụp đổ. Các tảng bê tông to bằng kích thước của các ngôi nhà theo nhau rơi xuống Sông Đông. Các á thần quân của Kronos kêu lên đầy hoảng hốt và đạp lên nhau để lùi lại. Một vài tên ngã dúi dụi. Chỉ trong một vài giây, một kẽ nứt sâu rộng mười lăm mét xuất hiện trên Cầu Williamsburg ngăn giữa tôi

Sự chấn động tắt hẳn. Quân Kronos rón rén đến gần miệng hố, nhìn xuống quãng rơi gần bốn mươi mét xuống dòng sông bên dưới.

Tuy thế nhưng tôi vẫn chưa thấy an toàn. Các cáp treo chịu lực vẫn còn gắn chặt. Chúng có thể băng qua bằng lối đó nếu chúng đủ dũng cảm. Hoặc có thể Kronos có một cách ma thuật nào đó để nối lại lỗ hổng.

Chúa tể Titan nghiên cứu vấn đề. Hắn ngoái đầu lại nhìn vầng dương đang lên, rồi mỉm cười ở phía bên kia miệng vết nứt. Hắn ta đưa thanh lưỡi hái lên để thể hiện lời chào tạm biệt với vẻ mặt chế giễu. “Tối nay nhé, Jackson.”

Hắn ta leo lên ngựa, quay đầu lại, và phi nước đại về phía Brooklyn, theo sau là các chiến binh còn sót lại của hắn.

Tôi quay sang để cám ơn Michael Yew, nhưng lời nói chết cứng trong cổ tôi. Cách tôi chừng sáu mét, một cây cung nằm trên đường. Không thấy chủ nhân của nó đâu cả.

“Không!” Tôi tìm kiếm khắp các đống đổ nát ở phần cây cầu bên phía tôi. Tôi nhìn chằm chằm xuống dòng sông. Không một bóng người.

Tôi hét lên trong giận dữ và thất vọng. m thanh cứ vọng mãi trong trong ban mai tĩnh lặng. Tôi vừa định huýt sáo gọi Blackjack đến giúp tôi tìm kiếm thì điện thoại đi động của mẹ tôi reo. Màn hình LCD cho thấy tôi nhận được một cuộc gọi từ Finklestein & Associates – chắc là một á thần đang gọi từ một chiếc điện thoại mượn được nào đó.

Tôi nghe máy, phập phồng hy vọng được nghe tin tốt lành. Tất nhiên, tôi mơ hão.

Tiếng Silena nghèn nghẹn như đang khóc:

“Percy?” Giọng Silena Beauregard nghe như thể cô ấy đang khóc. “Khách sạn Plaza. Tốt hơn hết là cậu nên nhanh đến đây và mang theo một người chữa bệnh từ nhà thần Apollo. Là... là Annabeth.”