Phá Trận Đồ

Chương 25: 25: Thoát Vây

[Tiểu kịch trường :

Mộ Tàn Thanh: Nghe nói ngày hôm nay ngươi có nghĩa vụ hiến 600cc máu?

Văn Âm: Ngươi gọi cái này là hiến máu?

Mộ Tàn Thanh: Nha...!hút máu a.

Văn Âm: Xem ra lần này ngươi rất vui?

Mộ Tàn Thanh: thập phần phi thường vui sướng!

Văn Âm: Vậy ngươi tiếp tục vui sướng đi, tác giả bảo ngày mai đến ngươi chịu khổ.

Mộ Tàn Thanh: Ngao ngao ngao??!]

Đối với người mù mà nói, ban ngày hay ban đêm chỉ khác nhau nhiệt độ.

Bởi vậy cho dù bốn phía đưa tay không thấy được năm ngón, bóng đêm trường kỳ cùng con đường quen thuộc nằm lòng cũng không ảnh hưởng nửa điểm đến Văn Âm.

Hắn dùng trượng gỗ dò đường, đem tốc độ phóng đến nhanh nhất, hồn nhiên không màng vài chỗ trên người bị cành cây cào bị thương, chỉ muốn nhanh thêm một chút, e sợ bên này chậm trễ liền liên lụy đến Mộ Tàn Thanh.

Đêm đó thương lượng hành động, Mộ Tàn Thanh nói nếu như "Thần Bà" này là Xà yêu biến thành, lại tinh thông phương pháp hóa thân, bình thường khó phân biệt thật giả, chỉ có chờ đến thời điểm tiến hành nghi thức dời hồn mới có thể xác nhận chân thân.

Bởi vậy ngày đó y mới mạo hiểm đưa ra phù hỏa dùng kế di hoa tiếp mộc, lại một phen diễn xướng xuất sắc tạm thời ổn định "Thần Bà", hao phí công phu chỉ vì muốn nghi thức dời hồn cử hành bình thường.

Những năm gần đây, vì Văn Âm là người mù, thuở nhỏ lại theo Sơn Thần cùng Thần Bà chân chính tu tập Tịnh Linh pháp, thể chất chính là người thường khó bì.

Vì vậy "Thần Bà" mỗi khi cử hành nghi thức dời hồn đều để cho hắn ở bên cạnh phụ trợ.

Đối với chi tiết nghi thức thế nào, Văn Âm mặc dù không biết toàn cảnh, trái lại cũng có thể hiểu bảy, tám.

Do đó mới có thể giúp Mộ Tàn Thanh dễ dàng vượt qua thử thách ban đầu.

Một khi "Thần Bà" bị Mộ Tàn Thanh kiềm chế, Văn Âm phải lập tức lên đường đi hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Ta phải lưu lại đối phó tên kia.

Nhưng mà một mình ngươi không cách nào cứu Sơn Thần thoát vây, cho nên phải tìm một kẻ trợ lực." Lúc đó yêu hồ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ "Đêm đó ngươi bị ngọn gió kỳ quái đưa vào hang động có khắc bích họa, thuyết minh âm linh kia cũng muốn mượn ngươi đạt thành mục đích.

Những năm này đối phương không có tin tức, sợ là phải tránh né Xà yêu truy sát.

Ngươi cẩn thận hồi tưởng một chút, lúc ấy có tình huống đặc biệt gì...!Nghĩ ra, ngươi liền có thể tìm tới nàng."

Văn Âm suy nghĩ suốt cả đêm, nát óc mà đem ký ức lột kén kéo tơ, rốt cuộc phát hiện đầu mối: hôm đó là đêm trăng tròn, bởi vì tên "thế thân" kia có chút cứng đầu, thời gian cử hành nghi thức dời hồn cùng tinh lọc giếng Trấn Yêu bị xung đột, "Thần Bà" đành phải tự mình lưu lại trong miếu, để Văn Âm mang theo nước bùa làm sạch yêu khí đi trước lên đỉnh núi, xem như là cơ hội duy nhất hắn được đơn độc hành động trong đêm trăng tròn suốt trăm năm qua.

Nếu đó thật sự là âm linh của Thần Bà, nàng tất nhiên sợ hãi Xà yêu, chọn thời gian này tìm kiếm Văn Âm xác thực là hợp lý.

Còn địa điểm...

Văn Âm đang đến một ngã ba gần đỉnh núi liền dừng lại.

Lối rẽ bên trái hướng lên trên đi về giếng Trấn Yêu, bên phải lại là một con đường hiểm trở uốn lượn hướng đến vách đá cheo leo sau núi.

Nơi đó không có dược liệu quý giá gì, càng không có thú hoang, chỉ là vách đá đầy quái thạch lởm chởm.

Văn Âm nhớ tới, lúc đó mình chính là ở đây mất đi ý thức.

Hắn do dự chốc lát, đi tới sơn đạo phía bên phải, sau đó vứt bỏ trượng gỗ, dùng hai bàn tay sờ soạng núi đá, cẩn cẩn thận thận tiến lên.

Lúc này gió núi mãnh liệt, nhiều lần thiếu chút nữa đem nam nhân treo nửa người ngoài không trung thổi bay xuống.

Nhưng mà mặc cho hắn cẩn thận thế nào, nơi này cũng là đoạn nhai, ngay cả người tinh tường cũng không dám đi qua, làm sao có thể tha cho một kẻ mù tới lui tự nhiên được? Chỉ thấy Văn Âm di chuyển được khoảng hai trượng, phía trước xuất hiện chỗ ngoặt.

Hắn mặc dù dò ra khoảng không, nham thạch dưới chân cũng không chịu nổi lực, trong khoảnh khắc vỡ vụn!

Văn Âm cả kinh, tay trái bám lấy vách đá cũng không vững, cả người liền rơi xuống.

Cũng may phía dưới có tảng đá lớn nhô ra cản lại một chút, người hắn không thẳng tắp rơi xuống, mà theo một cái dốc thoai thoải thay đổi quỹ đạo, lăn hướng vào phía trong, lọt vào một cái động thiên nhiên.

"Phù..." Hắn thở phào nhẹ nhõm, trên người bị đá nhọn rạch ra mấy vết thương đang khép lại thật nhanh.

Bàn tay sờ soạng, theo bản năng muốn tìm điểm tựa, Văn Âm lúc này mới phát hiện mình vậy mà ở trước một cái động, nhưng hắn cũng chưa từng nghe thôn dân khai thác đá nói qua nơi này có hang động gì.

Chần chờ chốc lát, hắn thử thăm dò đi vào trong.

Không ngờ vừa bước vào một bước liền váng đầu ù tai, thiếu chút nữa liền nôn ra ngoài.

Khẽ cắn răng, Văn Âm dựa vào bên phải đi tới, bàn tay sờ soạng vách động.

Càng hướng vào trong càng có một loại cảm giác khiếp đảm khó giải thích được đập vào trong lòng.

Vách đá dưới tay xúc cảm cũng càng ngày càng quen thuộc, phía trên dần dần xuất hiện vết cạo cùng vết khắc.

Sau khi đi qua một đoạn, cảm giác bài xích cường liệt khó chịu kia chậm rãi biến mất thay bằng cảm giác âm lãnh.

Văn Âm trong lòng bỗng nhiên giật thót: hắn sờ tới bức bích họa quen thuộc kia.

Đêm đó vội vàng chạy đi, sơn động đến lúc sau lại bất ổn, rất nhiều thứ đều bị nham thạch "nuốt" trở vào.

Lần này hắn bước đi mặc dù nhanh, bàn tay thủy chung lại không rời vách động, rốt cuộc ở một khúc quanh sau bức bích họa mò được cái gì đó mới mẻ.

Là một bộ xương khô dựa vào trong góc.

Người này hẳn là chết đã rất nhiều năm, trên khung xương không còn chút thịt dư nào, quần áo chưa bị phân rã cũng rách nát đến không ra hình thù gì.

Nhưng mà lúc tay Văn Âm sờ soạng xuống hài cốt, bỗng dưng bắt đầu run rẩy.

Khung xương hơi nhỏ, xương ngón tay thon dài, hàm răng rơi rụng không ít, xương chậu hơi rộng mà mỏng, phải là hài cốt của nữ nhân tuổi tác khá lớn.

Bàn tay Văn Âm thuận xương sọ từng tấc từng tấc hạ xuống, sờ tới một con dao nhỏ rỉ sét mắc kẹt ở khoảng trống xương cổ.

Tay phải hài cốt buông xuống bên người, thời điểm Văn Âm sờ qua phát hiện vách tường nó dựa vào có mấy chữ khắc ngổn ngang lộn xộn, nhưng đáng tiếc đều không thể xác định được gì.

Thân thể Văn Âm run rẩy, hắn dùng hai tay cẩn thận nâng đầu lâu của bộ xương lên.

Đúng vào lúc này, một đôi tay lạnh như băng rơi xuống bả vai hắn, hàn ý lạnh buốt khiến hắn run lên một cái.

Miệng há ra rất nhiều lần, hắn mới khàn khàn gọi: "Bà bà..."

Yêu xà hóa thành "Thần Bà" ở trong thôn phát hiệu lệnh hơn trăm năm; Mà nữ nhân chân chính vì Sơn Thần cùng thôn dân trả giá cả một đời thanh xuân cùng tâm huyết lại vô thanh vô tức chết trong động này, một tia tàn hồn nhìn thi thể chính mình, tận mắt thấy nó thối rữa thành xương khô.

Lão phụ nhân sắc mặt trắng bệch dùng ngón tay băng lãnh vuốt ve mặt hắn, sau đó nắm chặt tay hắn nhanh chóng viết chữ lên nền đất.

Văn Âm hiểu ý, miễn cưỡng bình phục tâm tình: "Bà bà, ta đi Yêu tộc tìm tới một vị thất vĩ hồ đại nhân, đang ở trong miếu sơn thần kiềm chế Xà yêu.

Chúng ta chỉ có cơ hội này để cứu Sơn Thần đại nhân.

Ngài có biện pháp gì chăng?"

Vẻ mừng rỡ như điên xuất hiện trên mặt Thần Bà.

Nàng lập tức nắm lấy tay Văn Âm chạy ra bên ngoài, mới ra cửa động liền cưỡi gió mà lên, dùng sức mạnh quỷ tu trăm năm mang theo kẻ xương cốt phàm thai này vẫn như giẫm trên đất bằng, nhắm đỉnh núi chạy đến.

Văn Âm chỉ cảm thấy mình như con diều bị cuồng phong cuốn đi, lúc nào cũng có thể ngã tan xương nát thịt.

Cũng may Thần Bà trước sau không buông tay, chỉ trong mấy hơi thở liền đến nơi đến chốn.

Hai người đứng lại ở khoảng đất trống trên đỉnh núi, ánh trăng lạnh lẽo tỏa xuống, chỉ chiếu ra cái bóng một người.

Thần Bà hít một hơi thật sâu, ánh trăng liền hóa thành một luồng sương khói được nàng hút vào miệng mũi.

Đối với hai tộc yêu linh mà nói, ánh sáng của nhật nguyệt tinh tú chính là thượng phẩm để tu luyện.

Nhưng đáng tiếc hơn trăm năm qua nàng vì tránh né Xà yêu lần theo, căn bản không dám tùy tiện hiện thân, chỉ có mỗi lần thực hiện nghi thức dời hồn mới có thể đi ra ngoài hút một ngụm ánh trăng.

Một lát sau, thân thể của nàng hơi hơi ngưng thành hình dạng, liền kéo Văn Âm nhằm về phía giếng Trấn Yêu chạy đến.

Vừa mới đặt chân trong vòng ba thước, bốn mươi chín cái chuông đồng treo trên cành cây liền đồng loạt kêu lên vang dội.

Văn Âm không nhìn thấy, nhưng có thể nghe được tiếng chuông.

Hắn chỉ cảm thấy tựa như có mấy người ở trong tai rít gào, chọc đến hắn ôm đầu che kín vẫn không ngăn được cảm giác chấn động mãnh liệt.

Khí huyết toàn thân tựa hồ cũng bị thanh âm này đảo lộn, ngũ tạng lục phủ phảng phất như lăn trong nước sôi, một ngụm máu vọt tới cổ họng tanh ngọt, thiếu chút nữa liền phun ra ngoài.

So với hắn, sắc mặt Thần Bà không khác lắm, thân thể mới vừa ngưng tụ lại đột nhiên trở nên hư huyễn mấy phần, lúc nào cũng có thể tản ra.

Nhưng mà tiếng chuông này chỉ vang lên một lần, liền thấy nàng há miệng đem ánh trăng vừa mới hút vào lúc nãy phun ra, hóa thành một cơn gió lớn cuốn về phía cây bách.

Ngọn gió này vô cùng quỷ dị, sau khi đám chuông đồng bị bao vây liền đồng loạt bất động không hề có một tiếng kêu, tựa như bị bàn tay vô hình gắt gao nắm lấy, vẫn duy trì trạng thái sắp rung đứng cứng ngắc trên chạc cây.

Ngay sau đó, năm ngón tay Thần Bà chộp tới, Văn Âm liền bị âm khí kéo đến gần, ống tay áo vén lên, lộ ra cánh tay.

Cây bách này là mắt trận của giếng Trấn Yêu, tức là nơi mộc thổ tương khắc đến chết.

Muốn phá trận, biện pháp chính là chuyển hung thành cát, khiến thủy mộc tương sinh thay vào đó.

Nước bình thường không được, nước mưa từ trên trời cũng không được, chỉ có dòng máu tươi sống chí dương thuần khiết nhất mới có thể phá âm mộc này.

Văn Âm chính là nam tử sinh vào tam dương nhật xuất (*), xưa nay đều tự giữ mình.

Thần Bà đã hóa thành âm linh đối với dương khí có cảm thụ trực tiếp nhất, có thể xác định hắn vẫn là thân thuần dương.

[(*) sinh vào ngày dương, tháng dương, năm dương]

Một tia sáng u ám trong mắt Thần Bà lóe lên liền qua.

Nàng cắt vào cổ tay trái Văn Âm, ngón tay thuận theo mạch máu trên cánh tay đẩy xuống, miệng không tiếng động mà khép mở đọc chú ngữ, vết thương vốn sắp khép lại càng tiếp tục nứt ra.

Đã lâu không gặp bị thương chảy máu khiến cho sắc mặt Văn Âm nhất thời trắng bệch.

Hắn cảm nhận được huyết dịch thuận theo vết thương không ngừng chảy ra ngoài.

Âm cổ ngủ đông ở dưới da ngo ngoe rục rịch, lại không thể ngăn máu chảy như suối, rất nhanh liền làm cho hắn cảm thấy choáng váng, dựa vào thành giếng mới miễn cưỡng đứng vững.

Máu tụ thành một đường, thuận theo thân cây chảy xuôi xuống, hơn nửa thấm qua khe hở vỏ cây rót vào bên trong, còn có một chút tiếp tục chảy xuống rễ.

Mùi máu tanh tươi mới ở dưới đáy giếng lan tràn, chẳng hề nồng nặc lại đánh thức nam nhân đang nhắm mắt ngủ kia.

"Máu..." Hắn cảm nhận được rễ cây trong lòng đất quấn quanh mình đang run rẩy, liền đưa tay quẹt một giọt máu rơi trên thân cây, chậm rãi bỏ vào miệng.

Mùi vị máu này...!là Văn Âm!

Hắn đột nhiên mở mắt.

Đầu tiên là lộ ra một đôi mắt màu vàng, đồng tử dựng thẳng, sau đó đồng tử kia chậm rãi nhu hòa thành tròn trịa, màu mắt dần dần thâm trầm thành tối đen.

Sau một khắc, cả một thân cây bách như con mèo bị giẫm trúng đuôi điên cuồng run rẩy lay động, bộ rễ kết thành chùm chôn sâu trong lòng đất chui lên, bùn dưới đáy giếng phảng phất sống lại, hóa thành địa long lăn lộn chìm nổi.

Nhân cơ hội này, nam tử một chưởng vỗ lên mặt đất, dựa vào xung lượng vụt lên, rút nửa người dưới nguyên bản bị rễ cây quấn chặt ra khỏi lòng đất.

Máu vẫn còn chảy xuống, rơi vào trên đám rễ cây lộ ra ngoài.

Nam nhân đưa tay chấm máu quét một vệt lên rễ cây vẫn đang cuốn lấy mình, sáu cái rễ to bằng cánh tay liên tiếp đứt vụn!

Mắt thấy đám rễ cây còn lại như rắn uốn éo truy kích lại đây, nam nhân đem ngón tay mang máu dựng thẳng trên môi, trầm giọng nói: "Nhân danh ta, lệnh cho cây cỏ trên ngọn núi này ...!Dừng!"

Trong khoảng khắc này, ngoài cây bách đột nhiên ngừng run rẩy, cây cối trên toàn bộ Miên Xuân sơn cũng trở nên bất động.

Dù cho gió núi vẫn thổi ào ào, đều không thể khiến bất kỳ một mảnh lá cây ngọn cỏ nào uốn cong hay rung động.

"Xuân sinh cây non, cây khô thu chết, núi cao chập trùng, âm dương chia cách."

Cả ngọn núi đều như sống lại.

Cây cỏ khô héo đều bị đất đai đột nhiên quay cuồng nghiền ép, chỉ thực vật còn sinh cơ vẫn tồn tại không bị thương tổn chút nào.

Cây bách trong giếng kia tụ âm mà sinh đột nhiên ngoi lên, bùn đất hóa thành vô số rồng rắn quấn quanh, nền đất dưới đáy giếng nguyên bản rắn chắc quay cuồng dữ dội, nuốt chửng nó bắt đầu từ gốc rễ!

Thần Bà trừng trừng mà nhìn cây bách nguyên bản rậm rạp đầu tiên là bị gió núi đánh gãy hơn nửa cành lá, sau đó nhanh chóng lụn bại, tựa như đáy giếng có người cầm rìu, từng đoạn từng đoạn chặt đứt.

Nàng rốt cuộc buông lỏng Văn Âm, cũng không liếc hắn một cái, gắt gao nhìn chằm chằm vào miệng giếng, đôi mắt đầy vẻ trông mong.

Âm cổ một lần nữa sinh động, khép lại vết thương sâu đậm này.

Nam nhân mắt mù gương mặt đã không còn chút máu, chống đỡ thân hình mới không ngã xuống.

Hắn nghe được thanh âm chói tai của cành cây xẹt qua thành giếng, cũng có thể nghe thấy tiếng vang kỳ quái dưới giếng truyền đến, còn có thể nghe thấy...

"Có cái gì muốn đi ra!"

Tựa như đáp lời hắn, một đôi tay tái nhợt xuất hiện ở miệng giếng.

Ngay sau đó một người nhô đầu ra ngoài.

Đó là một nam nhân tóc rối bời phủ đến mắt cá chân, thân hình cao lớn gầy gò, cơ hồ có thể nhìn rõ từng khớp xương dưới da.

Gương mặt hắn so với Văn Âm lúc này còn ít huyết sắc hơn, cổ cùng phần lưng đều có những vết sẹo khủng bố.

Nhưng dáng dấp hắn tuy rằng gầy thành da bọc xương, mặt mày vẫn rất đẹp, đôi môi khô khốc nhẹ nhàng cong lên, liền như ánh trăng tỏa sáng.

"Tiểu Điệp, Văn Âm, nhiều năm không gặp!"

Biết rõ mình nhìn không thấy, Văn Âm vẫn ngẩng phắt lên.

Thần Bà càng là ngây ngốc nhìn hắn.

Chỉ thấy người kia đắm chìm trong ánh trăng, rửa đi một thân chật vật đầy vết máu, lá bách rơi dưới đất vây quanh hắn bay múa, cuối cùng hóa thành một bộ trường bào màu xanh khoác lên thân thể.

Nam nhân khép trường bào lại, chân trần đi tới, cúi người ở trên cổ Thần Bà vuốt một cái, vết thương khủng bố kia liền nhanh chóng khép lại.

Thần Bà đã chết nhiều năm quỳ rạp dưới đất, từ trong cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào khóc không thành tiếng, nước mắt đỏ như máu từ viền mắt lăn xuống: "Sơn...!Sơn Thần...!đại...!nhân, ta...!ta rốt cuộc cứu được...!ngài..., cứu ra..."

Hơn trăm năm, phàm nhân sớm đã qua một đời, nhưng hắn bị vây trong một tấc vuông nơi đây, mà nàng không thấy được ánh mặt trời.

Khắp núi cây cỏ khô héo, người lại không sinh lão bệnh tử.

Năm tháng đối với bọn họ mà nói, tại sao vừa dài dằng dặc lại vừa đau khổ đến như vậy?

Hủy thần quân cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tựa như sóng lớn mãnh liệt, dường như có lời gì muốn nói với nàng, nhưng mà đến bên môi liền nuốt trở về, chỉ thở dài một hơi.

Khuôn mặt nam nhân trẻ tuổi tựa như trong nháy mắt này già đi rất nhiều.

Nhưng đáng tiếc người duy nhất ở chỗ này lại mù, mà âm linh như nàng khi còn sống cũng chỉ nhìn dưới chân hắn, vì vậy cảm xúc mãnh liệt đó cuối cùng cũng chỉ hóa thành sóng ngầm, chìm xuống trong đáy mắt.

Một lúc lâu, Hủy thần quân rốt cuộc mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Đứng dậy đi!".