Phá Trận Đồ

Chương 40: 40: Ma Chủng

Canh một.

Nữ tử nắm tay Văn Âm tiến lên phía trước một bước.

Sau một cái nháy mắt, nam nhân mắt mù liền cảm giác dưới chân không còn là tầng tuyết dày xốp, mà là đất đá lồi lõm khiến hắn đi đến gập ghềnh trắc trở.

Một khắc trước còn ở nơi tuyết lạnh đến đông người, hiện tại lại là một cảm giác âm lãnh ẩm ướt ập tới.

Văn Âm theo bản năng mà duỗi tay sờ soạng, chạm đến đều là vách đá, nơi đây hẳn là một hang động.

Hắn không chắc là sơn động hay hầm ngầm, chỉ cảm thấy có gió nhẹ từ phía trước thổi lại, xen lẫn mùi mục nát thối rữa cũ kỹ, xông thẳng vào phế phủ khiến người nghẹt thở.

Nữ tử ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi: "Cảm thấy lạnh không?"

Văn Âm khép tà áo, xiết lại mũ choàng, cười nói: "Còn tốt, chẳng qua là cảm thấy có chút hôi hám, hẳn là nơi bẩn thỉu."

"Hoa sen sinh trong nước bùn, mỹ ngọc sinh trong đá cứng, thế gian này ở chỗ bẩn thỉu không phải cái gì cũng sai." Nữ tử cuốn lấy một lọn tóc của hắn "Người mù, tỷ tỷ tìm giúp ngươi một chuyện tốt được không?"

Văn Âm gật đầu: "Được."

Nữ tử ý cười càng nồng: "Ngươi không hỏi ta là chuyện gì đã dám đáp ứng sao?"

"Ta nếu không có cơ hội lựa chọn, không bằng ngoan ngoãn nghe lời." Văn Âm khẽ giậm chân xuống đất "Dù sao nơi này táng thân đã quá chen chúc, ta không muốn góp cho đủ số."

Trong đất bùn thình lình có nửa đoạn xương gãy trồi lên, từ dưới khe nứt mơ hồ có thể thấy được hài cốt, liền ngay cả trên vách cũng có xác thối lẫn trong khe đá.

Huyệt động này giống như là từ vô số hài cốt chất chồng mà thành, không ai đếm hết có bao nhiêu sinh linh đã bỏ mạng nơi đây.

Nữ tử nở nụ cười, kéo cánh tay hắn đi sâu vào trong hang động.

Văn Âm chỉ cảm thấy quẹo trái rẽ phải liên miên, tựa như cái động này là ruột dê vòng quanh mười tám ngả khiến đầu óc người choáng váng.

Hắn một bên ghi nhớ đường đi, một bên lưu ý động tĩnh bốn phía.

Càng đi vào trong càng uốn lượn sâu xuống dưới, con đường nước đọng dần dần khô ráo, ngay cả đỉnh đầu thỉnh thoảng rơi xuống giọt nước cũng chậm rãi biến mất.

Khiến cho Văn Âm lưu ý chính là, huyệt động này tuy thông gió, không khí lại có vẻ nặng nề sền sệt, người đi bên trong như bị một tòa thái sơn ép xuống đỉnh đầu.

Hang động ẩm ướt nước đọng, nhiều thi hài không kể xiết, không khí trầm trọng ngột ngạt, địa đạo sâu đến mười mấy trượng ...!Văn Âm ở trong lòng sàng lọc những địa điểm khả nghi trong Hàn Phách thành, khóe miệng bất động mỉm cười, tựa như một tấm họa bì.

"Tìm được người tới?" Không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nam tử khàn khàn.

Văn Âm cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, nữ tử đã tiến lên nghênh tiếp người nọ.

Chỉ thấy phía trước là một cái cổng tò vò rộng lớn, có một nam tử mặc áo xanh dựa vào cửa động.

Thân hình hắn cao lớn, áo bào rộng rãi che trên người như một cái móc treo kỳ quái; Cổ, lồng ngực cùng cánh tay lộ ra ngoài đều vẽ đầy đồ đằng màu đỏ sậm.

Hoa văn đồ đằng được ánh lửa trong động làm nổi bật, phảng phất sống lại, như dòng máu chậm rãi lưu chuyển.

Nam tử có một đôi mắt màu đỏ tươi đồng tử dựng thẳng, thời điểm nhìn người lại như một con mãng xà máu lạnh khổng lồ chuẩn bị săn mồi.

Cũng may Văn Âm không nhìn thấy, nữ tử lại nhìn mãi thành quen.

Nàng ở trước mặt nam tử bộ dạng phục tùng cúi đầu, nhu thuận như chiết cành hoa: "Người kia bên trong như thế nào?"

"Còn chưa chết, nhưng sắp rồi." Nam tử mặc áo xanh liếc mắt nhìn Văn Âm, "Dục Diễm Cơ, ngươi làm sao lại chọn cái người mù mang về?"

"Những người lúc trước kia đều đã chết sạch, trong Hàn Phách thành không có Nhân tộc, chúng ta tạm thời lại không thể rời khỏi nơi đây, nô thật vất vả mới tìm được kẻ này, bất quá khí tức tinh khiết, xem như là hàng thượng đẳng." Dục Diễm Cơ nhếch đôi môi đỏ chót lên "Huống hồ tên mù này là kẻ bên cạnh người chấp pháp Phá Ma lệnh của Tây Tuyệt cảnh, mang hắn tới đều là hữu dụng."

Nghe đến ba chữ "Phá Ma lệnh", nam tử mặc áo xanh nhìn Văn Âm thêm một lần, rất nhanh lại mất hứng: "Vậy bên trong này liền giao cho ngươi, ta đi ra ngoài hóng gió một chút."

"Chậm đã." Văn Âm hướng hắn nghiêng đầu "Vị đại nhân này, chúng ta gặp nhau ở đâu rồi phải không?"

Nghe vậy, Dục Diễm Cơ bất động thanh sắc, âm thầm khóa chặt khí thế toàn thân của nam tử mặc áo xanh, tuyệt không bỏ qua mảy may phản ứng nào của hắn.

Nhưng mà, nam tử mặc áo xanh chỉ trừng mắt đem Văn Âm đánh giá một lần, sau đó dùng giọng bình thản hỏi: "Ta không nhớ rõ, ngươi thì sao?"

Nghe hắn nói như vậy, Văn Âm liền áy náy nở nụ cười: "Ta không nhìn thấy dáng dấp đại nhân, chỉ cảm thấy thanh âm của ngài quen tai.

Nếu ngài nói không nhớ rõ, vậy xem như ta nghe lầm đi."

Dục Diễm Cơ đúng lúc mở miệng: "Cũng không còn sớm, nô trước tiên đem hắn mang vào, sau đó sẽ bồi quân thượng giải sầu."

Thấy nam tử mặc áo xanh chậm rãi gật đầu, Dục Diễm Cơ liền đem Văn Âm đẩy vào trong hang động.

Thanh niên mắt mù chỉ cảm thấy dưới chân hẫng một cái, cả người liền ngã xuống một cái hố sâu, xương cốt đều muốn gãy nát.

Mùi máu tanh nồng nặc phả vào mặt, bàn tay hắn chống lên một bộ thi thể cứng ngắc, thông qua da thịt chạm đến có thể đoán đại khái vừa chết không quá mấy ngày.

Trong hố này khắp nơi hỗn độn, đều là chút tàn thi thịt nát, bùn đất đều nhuộm thành màu đỏ sậm; Một nữ nhân thương tích khắp người co rúc trong góc, quần áo lam lũ, tóc tai bù xù, trên người dính đầy vết máu khô, thoáng nhìn tựa như ma nữ mới từ trong địa ngục bò ra ngoài.

Nàng đang cúi đầu gặm cắn cánh tay trái của mình, bên trên đầy vết máu, một vài chỗ sâu thấy tận xương, động tác cứng ngắc như con rối.

Âm thanh Dục Diễm Cơ từ phía trên truyền xuống, ôn nhu mà săn sóc: "Phi Hồng điện hạ, đồ ăn ngày hôm nay đến rồi."

Ngự Phi Hồng!

Đứng ở trong bóng tối nụ cười Văn Âm hơi thu lại.

Mục tiêu Mộ Tàn Thanh chuyến này tìm khắp nơi không được lại cứ như vậy xuất hiện ở trước mặt hắn!

Ngự Phi Hồng nghe được thanh âm Dục Diễm Cơ, ngẩng đầu nhìn về hướng Văn Âm bên này, phát hiện hắn không có bất luận động tác gì, ánh mắt lóe lên tia sáng âm trầm đáng sợ như chó sói đói khát, môi răng theo bản năng há ra, kết quả lại là cắn một cái trên cánh tay trái, cưỡng bách bản thân cúi gục đầu xuống.

Dục Diễm Cơ thở dài: "Nếu ngài không ăn máu thịt người sống, thật sự không tiếp tục được nha."

"...!Cút!"

Dục Diễm Cơ nhìn thân ảnh nàng cuộn thành một đống, âm thanh càng mềm nhẹ: "Điện hạ, ngài là thân thể cao quý, trời sinh cùng đám phàm phu tục tử bất đồng.

Với bọn họ, đối xử tử tế chỉ là dư thừa, xem như rơm rác mới là bổn phận.

Hiện giờ đến mức độ thế này, ngài hà tất phải bạc đãi bản thân?"

"Cút!" Một tiếng này của Ngự Phi Hồng sắc như lưỡi đao, chấn động đến mức khiến tai người đau nhức, ngay cả nham thạch trên đỉnh đầu cũng rơi xuống mảnh vỡ.

Dục Diễm Cơ nhìn thấy đôi mắt nàng đã biến thành đỏ như máu, hài lòng nở nụ cười: "Ta không quấy rầy ngài dùng bữa, cáo lui trước."

Trong huyệt động rất nhanh rơi vào tĩnh mịch, chỉ còn dư lại tiếng thở ồ ồ của Ngự Phi Hồng thỉnh thoảng vang lên, thuyết minh nàng đã không thể khống chế được hô hấp của mình.

Sau khi Dục Diễm Cơ rời đi, Ngự Phi Hồng dựa vào ý chí tự bẻ trật khớp hai chân, co quắp ở trong góc kéo dài hơi tàn.

"Ngươi..."

Văn Âm nghe được tiếng xương cốt vang lên, hướng bên kia đi mấy bước, liền bị đối phương quát bảo ngưng lại: "Không muốn chết liền...!khụ khụ...!đừng...!đừng nhúc nhích!"

"Nghe ra ngươi mới là người sắp chết nha." Dừng lại chốc lát, Văn Âm tiếp tục đi về phía trước.

Đối phương dùng cả tay lẫn chân dịch về phía sau, đáng tiếc phía sau nàng đã không còn đường lui.

Càng tới gần mùi máu tanh lại càng nặng.

Thời điểm Văn Âm ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, Ngự Phi Hồng theo bản năng muốn công kích, cuối cùng vẫn đè ép động tác xuống, móng tay cơ hồ bấu vào trong tảng đá, nhẫn nại cùng đói khát làm cho cả người nàng phát run.

Ngón tay Văn Âm dừng lại trên đỉnh đầu nàng: "Bọn họ đã làm gì ngươi?"

Ngự Phi Hồng dĩ nhiên là không nói một lời, quay đầu tránh khỏi tay hắn.

Nhưng mà nháy mắt tiếp xúc này đối với Văn Âm mà nói đã đủ rồi.

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu có vô số quang ảnh ngang dọc tản mạn khắp nơi, sương trắng thay thế hắc ám.

Một lát sau liền có cảnh tượng từ trong đầu đối phương chiết xuất hiện lên:

...!Sau khi rơi vào tay địch, nàng bị Dục Diễm Cơ tươi sống mổ bụng móc ra đan điền, bóp nát khí hải, lấy sạch nguyên đan, phế bỏ một thân chân nguyên pháp lực.

Nhưng mà, Dục Diễm Cơ còn lưu lại một viên Ma chủng (*) trong cơ thể nàng, trút vào đó máu của chính mình.

[(*) Chủng: hạt giống.

Ma chủng đại khái là trứng ma đi]

Ma tộc sinh ở Quy Khư địa giới âm uế đến cực điểm, Ma chủng đối với Ma tộc tựa như nguyên đan đối với tu sĩ, chính là một thân ma lực căn nguyên của chúng.

Dục Diễm Cơ tự tay trồng viên Ma chủng này thuộc về một đại ma đầu thượng cổ đã ngã xuống nhiều năm, lại dùng máu huyết của nàng nuôi dưỡng.

Hiện giờ hạt giống liền ở trong cơ thể Ngự Phi Hồng mọc rễ nẩy mầm, thay thế nguyên đan nhanh chóng trưởng thành.

Con người là linh trưởng trời sinh, trong tình huống không có Quy Khư nguyên lực, huyết nhục tươi sống của Nhân tộc có thể thay thế chất dinh dưỡng để Ma chủng sinh trưởng.

Trong hang động tử khí nồng đậm cũng khiến âm uế bộc phát, tất cả đều hướng về phía Ngự Phi Hồng tụ lại.

Nàng hoặc là biến thành thân thể bán ma, hoặc là sẽ bị Ma chủng hút khô đến chết.

"Bọn họ đem những kẻ đồng hành với ngươi đều đưa tới cho ngươi làm chất dinh dưỡng đi." Văn Âm nhẹ giọng nói "Ngươi lại không ăn một miếng."

Trong hố sâu tổng cộng có gần hai mươi thi thể, mỗi người đều chết không nhắm mắt, cũng đều là bị một đòn mất mạng, tứ chi máu thịt trên người lại không hề thiếu hụt.

"...!Ta giết bọn họ!" Ngự Phi Hồng cứng ngắc nhếch nhếch khóe miệng "Trước sau cũng không sống nổi, liền thống khoái mà chết đi."

Ma chủng đói khát chính là máu thịt người sống, đối với người chết không có hứng thú.

Vì vậy Ngự Phi Hồng trước khi mình mất khống chế, giết toàn bộ những người bị ném vào trong hầm, tự tay đưa bọn họ thoát khỏi dằn vặt sống không bằng chết, cũng để cho mình không lưu lạc thành ma vật ăn thịt người.

Văn Âm tán thưởng nói: "Lòng dạ tàn nhẫn, bất quá lại là lựa chọn chính xác."

Bàn tay Ngự Phi Hồng đã chặn lại yết hầu hắn, chỉ cần xuất nhẹ kình lực, là có thể vặn gãy cổ hắn.

Nhưng mà cái tay này run rẩy dữ dội, chậm chạp hạ không được khí lực.

Văn Âm nắm chặt tay nàng: "Đã là cực hạn, ngươi không ăn sẽ chết."

"Câm...!miệng!"

"Ngươi không muốn ăn thịt người, không muốn nhập ma, tại sao không dứt khoát cấp cho mình sảng khoái chứ?" Đôi mắt Văn Âm đen kịt đến không có một chút ánh sáng "Không thể chạy thoát, sao không chết đi là xong hết mọi chuyện?"

"Ngươi..."

"Trừ phi, ngươi có lý do nhất định phải kiên trì, vượt qua tất cả thống khổ sống không bằng chết.

Nhưng mà..." Văn Âm xoa xoa huyết lệ nơi khóe mắt nàng "Một người kiên trì chung quy cũng đến cực hạn.

Nếu như ngươi chết, vạn sự đều yên."

"..."

Văn Âm nâng mặt nàng lên: "Ngẩng đầu lên nhìn ta!"

Sau một khắc, một luồng xung lượng ập tới.

Ngự Phi Hồng há miệng cắn lên vai hắn, hàm răng xuyên qua y phục rách rưới gặm lên da thịt, thiếu chút nữa liền cắn đứt đại mạch!

Máu tươi nhất thời chảy ra, Văn Âm tựa hồ nửa điểm đau đớn cũng không cảm thấy.

Một tay hắn đặt ở trên gáy Ngự Phi Hồng, gương mặt vậy mà còn đang cười.

Hắn biết Dục Diễm Cơ có ý định quỷ quái gì.

Muốn giết Ngự Phi Hồng có rất nhiều cơ hội, nhưng mà người chết giá trị cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nữ nhân kia xưa nay đều yêu thích đem giá trị từng con mồi ép đến không còn chút dư thừa...!Bất quá, lúc này nàng thế nhưng tính sai.

Trong đôi mắt đen kịt tối tăm bỗng nhiên chiếu ra hư ảnh cây mặt người, trên đài hoa trăm nghìn gương mặt đồng loạt không tiếng động mà há miệng, cười đến nhánh hoa rung động.

Một cái nụ hoa sắp nở ở đầu cành run rẩy mấy lần, chậm rãi mở ra cánh hoa trùng trùng điệp điệp, từ giữa sinh ra một gương mặt mới.

Ngoài dự đoán của mọi người chính là, khuôn mặt này cũng không phải là dáng dấp của Ngự Phi Hồng, mà là một thanh niên thần sắc tê liệt.

Hắn mày kiếm mắt sao, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, vốn nên là bộ dáng phong thần tuấn lãng.

Đáng tiếc khuôn mặt cứng đờ, đôi mắt màu đỏ tươi tựa như cục máu ngưng tụ, cho dù chỉ là khuôn mặt sinh trưởng trong đóa hoa diễm lệ, nhưng vẫn khiến người vừa nhìn liền sinh kinh hãi.

Cây mặt người sinh trong Bà Sa hải do Tâm Ma thống trị, xem như là thiên địa trong nguyên thần của hắn, chỉ hấp thụ tình cảm cường liệt cùng dục vọng mạnh mẽ mà sinh ra, mỗi một đóa hoa đều tượng trưng cho ma chướng sâu thẳm trong linh hồn của mỗi nguyên thân; Mặt người giữa đóa hoa kia chính là dáng vẻ chân thật nhất của hồn phách, khiến cho hết thảy ngụy trang ở nơi này đều không chỗ che thân.

Thể xác từ Dục Diễm Cơ tự tay mổ qua đương nhiên sẽ không giả, nhưng mà sắc tướng hoá hình trên cây mặt người cũng không sai, chỉ có thể thuyết minh dưới túi da thuộc về Ngự Phi Hồng trước mặt này, kỳ thực giấu hồn phách của một người khác.

Dục Diễm Cơ bị lừa, hắn suýt nữa cũng có mắt không tròng.

Khóe miệng nhếch lên liền hạ xuống.

Văn Âm trước khi đối phương đem động mạch cổ mình cắn đứt nhắm mắt lại, cây mặt người trong khoảnh khắc biến mất, người đang vùi đầu trên vai hắn nhất thời cứng đờ, ngay sau đó có một lực mạnh ập tới, Văn Âm bị đẩy ra.

"Ngự Phi Hồng" nằm rạp xuống đất, liều mạng muốn phun ra miếng thịt nhỏ bản thân đã nuốt xuống kia, nhưng mà nôn ra chỉ có máu.

Cặp mắt màu đỏ tươi cơ hồ xuất huyết, lẩm bẩm nói: "Ta...!ta ăn..."

"Thứ lỗi, là ta cố ý..." Văn Âm bưng vai máu thịt be bét của mình, dùng thanh âm yếu ớt nói "Ngươi nếu không ăn sẽ chết, lúc đó ta cũng không có hi vọng chạy thoát."

Trong đầu "Ngự Phi Hồng" triệt để đần độn.

Sự tình vừa nãy phát sinh đều có chút mơ hồ không rõ, chỉ có thể theo bản năng mà lập lại: "Thoát ra ngoài?"

"Có người còn đang chờ ta.

Nếu mà chết ở chỗ này, ta thế nhưng không cam lòng được." Văn Âm tựa hồ là đau hít một hơi "Ngươi kiên trì đến bây giờ như vậy, cũng là có người không nỡ buông xuống hoặc việc không làm xong đi?"

"Ngự Phi Hồng" cúi đầu, mượn chút ánh sáng yếu ớt nhìn hai tay mình.

Đây là đôi tay thuộc về nữ tử, xương cốt nhỏ dài, đốt ngón tay thế nhưng có chút thô, lưng bàn tay lòng bàn tay đều có vết sẹo cũ mới, thuyết minh chủ nhân của nó cũng không phải là kiều nữ cầm kim thêu hoa gì.

Một giọt máu thuận theo khóe mắt chảy xuống, "Ngự Phi Hồng" loạng choạng lảo đảo đứng lên....