Phá Trận Đồ

Chương 73: 73: Ma Môn

Phảng phất thế giới trong khoảng khắc sụp đổ, trời đất như răng cưa cắn hợp lại, chỉ còn dư đóa hoa quỳnh kia bỗng nhiên nở rộ, ở trong mắt khuếch đại, cho đến lúc biến thành một khuôn mặt cực lớn trắng như tuyết, từ đôi mắt đổ xuống từng dòng đỏ như máu.

A Linh theo bản năng nhắm mắt lại, bên tai truyền đến một trận la hét thê thảm chói tai.

Nàng lập tức ngẩng đầu, phát hiện Cơ U cùng Bắc Đẩu đều không thấy đâu, bản thân mình đứng trong một gian phòng quen thuộc, bên chân là một bộ thi thể hoàn toàn biến đổi, trong góc còn có một người cổ họng bị xé ra đang bưng vết thương, thẳng băng băng nhìn nàng, miệng khép mở đến mấy lần đều không nói ra được một chữ.

Đây là một màn A Linh không dám hồi tưởng nhất, cũng là một đêm nàng sợ hãi nhất.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng vang kỳ quái khiến người ê răng, chất lỏng lạnh lẽo tanh hôi nhỏ xuống trán A Linh.

Trái tim nàng vào đúng lúc này cơ hồ bị doạ đến ngưng đập, không cần ngước nhìn, đã biết trên xà nhà nằm úp sấp cái gì.

Không chút do dự, A Linh lăn lộn chạy hướng về phía cửa, mắt cá chân lại bị một bàn tay gắt gao nắm lấy: thi thể nguyên bản ngã bên chân nàng kia thế nhưng mở mắt ra.

"Sư muội..." Thi thể không còn da mặt, một mảnh máu thịt be bét, hơi thở mong manh như sợi tóc "Cứu ta...!cứu ta..."

A Linh đã sợ đến toàn thân cứng ngắc, hoang mang khủng hoảng, cơ hồ là run rẩy mà đưa tay muốn đi dìu hắn.

Chỉ thấy lồng ngực thi thể kia bỗng nhiên nứt toác, từ giữa bò ra một cái đầu máu nhỏ.

Chớp mắt sau, một đôi chân trắng xanh thả xuống trước mặt nàng.

A Linh ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt Tân Lục thị chết không nhắm mắt.

Trước khi bị Tân Lục thị bóp cổ, A Linh rốt cuộc lấy lại tinh thần.

Nàng đẩy ngã cái bàn chạy trốn tới bên cửa sổ, trực tiếp nhào ra ngoài, liền nhìn thấy trong sân có một đôi vợ chồng già đang xay đậu.

Hạt đậu vàng óng thả xuống, xay thành tương lại là huyết dịch sền sệt.

Nhìn thấy A Linh, lão già chân thọt kia bưng lên một bát huyết tương cười cười với nàng: "Cô nương uống một ngụm đi."

"A...." A Linh sợ đến rít gào thành tiếng, mắt thấy thi thể trong phòng cũng đang bò ra ngoài, nàng hoảng loạn không ngừng, biến thành con chim nhỏ bay qua tường viện, vốn định lớn tiếng gọi Bắc Đẩu, lại phát hiện hết thảy cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi.

Đường phố nhà cửa vẫn như trước, thành dân lại đột nhiên đông lên.

Những gương mặt hoặc quen biết hoặc xa lạ tụ tập cùng nhau.

A Linh bay ở chỗ cao mắt thấy rõ toàn cảnh toà thành này, một nửa là người đến người đi, một nửa là quỷ ảnh lay động.

Thậm chí ở chỗ xa hơn, nơi ánh mắt có thể nhìn đến đều là như vậy, màu đen dày đặc cùng màu trắng thê lương trộn lẫn với nhau, khiến cho huyết diễm càng thêm nổi bật.

Ranh giới sinh tử của Mười hai thành Đàm cốc, đã bị đánh vỡ.

Người sống náo động không ngừng đều là những kẻ lần trước nàng đến đã gặp qua.

Nhưng mà so với dung mạo tươi tắn khi đó, hiện tại đều đã trở thành khô héo, rất nhiều người đã thành da bọc xương; Trong đám quỷ ảnh thấp thỏm bất an cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc - như Lưu thẩm lần này dẫn bọn họ vào thành - nàng đang vì thân hình biến hóa của mình mà sợ hãi, cùng mấy người quen tụ lại với nhau, lại phát hiện tất cả mọi người đều thành quỷ dạng như vậy.

Tà pháp tác loạn, sinh tử điên đảo, người sống như xác chết di động, kẻ hồn phách qua đời vẫn hình dung tươi đẹp.

Đương lúc hai bên đột nhiên không kịp chuẩn bị mà va chạm vào nhau, trong lúc nhất thời vạn vật im tiếng, chỉ còn lại triệt để tĩnh mịch.

Sau đó, không biết là ai lên tiếng động thủ trước.

Đám người chỉ còn da bọc xương phảng phất như phát điên nhằm về phía đám âm hồn kia, dùng ngón tay nhơ bẩn khô gầy xé rách máu thịt trên người bọn họ vốn nên thuộc về mình, tranh nhau cắn nuốt.

Đám âm hồn cơ hồ trong nháy mắt liền bị đoàn người tách ra.

Lưu thẩm cao giọng rít gào bị dẫm đạp ngã xuống đất, mấy bóng người héo quắt lọm khọm lập tức nhào lên nhấn chìm nàng, tiếng nhai nuốt khiến người tê cả da đầu rất nhanh phát ra, kèm theo tiếng kêu thảm thiết xoáy vào tai.

A Linh bị dọa sợ cả người run rẩy.

Nàng theo bản năng liền muốn động thủ, đã thấy một lão nhân già nua nhặt lên miếng thịt nát, gấp không chờ nổi mà ăn vào trong miệng.

Gương mặt nhiều nếp nhăn của lão rất nhanh giãn ra, như nhặt được sinh mạng mới, toả lên sức sống đã lâu không gặp.

"Trả lại cho ta!"

"Các ngươi đã sớm chết rồi! Sao còn muốn hại người?"

"Các ngươi không nên lưu lại trên đời này!"

"Trả xương cốt của ta, trả máu thịt của ta!"

"..."

Trong tai vang lên ong ong, A Linh toàn thân cứng ngắc, như rơi vào kẽ băng nứt.

"Thế nào? Ngươi không phải muốn cứu nàng sao?" Thanh âm ôn nhu vang lên bên tai.

Cơ U cầm trong tay một đóa hoa quỳnh trắng nõn, cười khanh khách mà nhìn sang.

A Linh nhìn thấy nàng liền muốn chạy trốn, thân thể lại như thành mảnh gỗ không nghe sai khiến.

Nàng chật vật xoay mặt qua, run giọng nói: "Nàng...!nàng đã chết...!Những người kia là...!là đang đòi lại của mình..."

Nàng không nói được nữa, Cơ U cúi đầu ngửi mùi hoa một cái, giữa chân mày đổ xuống sầu bi: "Bởi vì là tử linh, vĩnh viễn ghê tởm kém xa người sống, ngươi liền có thể yên tâm thoải mái mà thấy chết không cứu sao? Hay là nói hiện tại người chết không phải ngươi, cho nên ngươi có thể không đếm xỉa đến?"

"Ta...!Ta không phải..." A Linh quỳ gối trên đám mây bị huyết quang che lấp, dùng hết lực khí toàn thân bưng kín lỗ tai mình, đôi mắt nhắm nghiền.

Nàng không muốn nhìn cũng không muốn nghe, nhưng những âm thanh này đâm thẳng vào đáy lòng, địa ngục giữa trần gian máu thịt tung toé cũng chiếu vô cùng rõ ràng trong đầu nàng.

Cơ U giơ chân móc lấy cằm nàng, A Linh kinh sợ mà ngẩng đầu, nhìn thấy cặp mắt kia đã biến thành đồng tử trắng củng mạc đen, ở giữa có chấm bạc nho nhỏ từ từ chuyển động, chấn nhiếp toàn bộ hồn phách nàng.

"Nhìn đi, các sư huynh của ngươi, còn có Tân Lục thị...!Bọn họ cũng ở trong đó." Mũi chân Cơ U hơi động, khiến cho nàng nhìn sang một hướng khác.

A Linh không thể không mở mắt ra, chỉ thấy hai vị sư huynh đuổi theo nàng lại đây cùng Tân Lục thị bị đám người phát rồ ngăn trở ở một ngã tư đường.

Tân Lục thị bị người kéo lại dây thừng trên cổ ngã lăn xuống đất, hai vị sư huynh bị đám người nhào lên giẫm nát tay chân.

Đám người sống đã bị một loại bản năng nào đó chiếm cứ toàn bộ đầu óc, liều mạng mà xé ra vết thương trên người bọn họ, thậm chí trực tiếp nằm úp sấp gặm nuốt máu thịt.

Đồng tử A Linh co lại, nàng nhìn thấy Tân Lục thị đưa tay hướng về chỗ mình.

"Cứu...!Cứu..."

Lời còn chưa dứt, cái tay kia liền bị bẻ gãy!

"Nàng khi còn sống, các ngươi đã không thể cứu, hiện tại ngươi lại bỏ mặc không cứu nàng." Cơ U ngồi chồm hỗm xuống, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt chẳng biết lúc nào đã đầm đìa nước mắt của nàng "Còn có sư huynh của ngươi, bọn họ đều là đồng hành cùng ngươi, vẫn luôn chăm sóc ngươi, yêu quý ngươi.

Ngươi thế nhưng bỏ rơi bọn họ...!Bất quá, đây là một lần cuối cùng."

A Linh cả người chấn động.

Ánh mắt của nàng dần dần tan rã, gắt gao nhìn chằm chằm huyết diễm lan ra dưới chân đám người, cảm thấy màu sắc kia tựa hồ đọng lại trong mắt, rốt cuộc không dứt ra được.

Cuối cùng, nàng tránh khỏi Cơ U lao xuống, hai tay biến thành cánh chim, mở ra như hai hàng đao dài sắc bén.

Theo quán tính xung lượng, trực tiếp mang một mảnh huyết sắc.

Thời điểm A Linh nhào đến bên cạnh hai vị sư huynh cùng Tân Lục thị, gần mười người phía sau nghiêng ngả ngã xuống như gió thu bẻ gãy hoa màu.

"Sư huynh! Sư huynh!" A Linh nằm nhoài bên cạnh thi thể đã tàn tạ bất kham của bọn họ cao giọng khóc lớn.

Thời điểm nàng chạy ra khỏi tiểu viện, bọn họ còn muốn bắt giữ nàng, hiện tại cũng sẽ không bao giờ cử động nữa.

Đầu Tân Lục thị nhanh như chớp lăn tới bên chân nàng, nhếch miệng lạnh lùng nở nụ cười: "Quá muộn, ngươi...!có ích gì chứ?"

A Linh toàn thân phát lạnh, đầu đột nhiên bị vật nặng mạnh mẽ đập một cái.

Đó là một phụ nhân vết máu đầy người, lần trước đến còn đưa cho bọn họ chén trà mát, hiện tại lại dùng cái bình trà bằng sứ kia đập về hướng nàng.

"Ngươi giết người! Ngươi giết thật là nhiều người!" Ở sau lưng phụ nhân, mọi người đều tụ lại đây, phẫn hận chỉ trích mắng chửi "Ngươi không cứu chúng ta, lại tới cứu đám quái vật hại chúng ta này? Ngươi là thứ tiên trưởng gì, ngươi tu đạo cái gì ?!"

"..."

Nhiều thanh âm dần dần tụ thành một đường.

A Linh thẫn thờ mà nhìn bọn họ, lại nhìn sư huynh dưới thân mình, miệng khép mở mấy lần, cổ họng nghẹn đến đau.

Rất nhanh, đám người không thu được máu thịt phảng phất như tìm được nơi phát tiết, dồn dập hướng nàng đánh đập.

A Linh bị bọn họ đạp dưới chân, toàn thân không một chỗ nào không đau, giữa lúc tinh thần mê man trong tai liền vang lên thanh âm của Cơ U: "Giết bọn họ đi!"

"Ta..." A Linh gắt gao cắn chặt môi mình, trong cổ họng tất cả đều là máu tanh.

Cơ U nhẹ giọng nói: "Thứ ghê tởm đó, sống không bằng chết.

Ngươi vì sao không để thứ mình chán ghét vĩnh viễn biến mất, để những thứ tốt đẹp trường tồn hậu thế?"

"..."

Vẻ mặt nàng càng ngày càng hoảng hốt, hai tay một lần nữa biến về cánh, từng chiếc lông vũ nơi cánh lóe hàn quang dựng thẳng lên, phảng phất như lưỡi dao san sát.

Quyền cước của đám người dẫm phía trên, lúc này liền bị đâm thủng thành lỗ máu, dồn dập kêu lên sợ hãi lui về phía sau.

A Linh kéo đôi cánh so với thân thể còn muốn lớn hơn, như con rối gỗ đi về hướng đám người.

Một đứa bé chậm chân nhất, rất nhanh liền ở trước mặt nàng gào khóc.

Thật phiền.

Nàng nghĩ như vậy, cánh bên phải giơ lên thật cao, lại như đồ đao của đao phủ sắp hạ xuống.

Trong phút chốc, lông vũ tan nát bay loạn.

Cánh bên phải của A Linh đập mạnh xuống đất, bên trái cũng hóa thành cánh tay.

Nàng hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất, không để ý đến hài tử nhân cơ hội chạy trốn, tự lẩm bẩm: "Không...!ta không thể..."

Tiếng náo động bên tai chậm rãi nhạt đi.

Cơ U xuất hiện trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống mà giễu cợt: "Ngươi không giết được ai, cũng không cứu được người nào, ngươi còn có thể làm cái gì chứ?"

A Linh dùng cánh tay còn sót lại nhặt lên một cái lông chim cứng như sắt, cạnh biên còn lóe hàn quang.

Nàng chỉ do dự chốc lát, liền ngay lúc tiếng cười nhạo của Cơ U càng lúc càng chói tai nhắm mắt lại, mạnh mẽ hướng chính cổ mình cắt qua!

"Dừng lại!" Trong đầu đột nhiên có một tiếng hét to bùng nổ.

A Linh cả người chấn động, ngay sau đó ngũ giác cùng ý thức đều bị kéo ra, đám người cùng quỷ ảnh trước mắt đều theo huyết sắc loang lổ biến mất không còn tăm hơi, mắt nàng tối sầm lại, liền cái gì cũng không biết.

"Thật là đáng tiếc nha."

Bên trong thần điện, Cơ U nhìn A Linh ngã oặt trong ngực Bắc Đẩu, có chút cụt hứng khi trò vui bị cắt đứt.

Bắc Đẩu không để ý tới nàng, cánh tay phải A Linh đã không còn, cổ cũng bị nàng cắt ra một vết thương nông.

Hắn cau mày, tại đỉnh đầu A Linh nhấn một cái, Khiên Hồn ti xuyên qua, trực tiếp đem thân thể thiếu nữ hóa giải, kể cả cái tay cụt trên mặt đất kia cũng biến trở về mảnh gỗ, được hắn thu vào trong túi càn khôn.

Thần sắc Cơ U trở nên có chút nghiền ngẫm.

Ma La Ưu Đàm hoa là dị bảo mê thuật mạnh nhất tam giới, cho dù bởi vì căn cơ năng lực của người sử dụng, sẽ hạn chế mạnh yếu khác nhau, bản chất không hề thay đổi.

Nó có thể thông qua thao túng ngũ giác chế tạo ra ảo cảnh chân thật nhất, bao gồm cả không gian cùng sinh tử chạm đến ranh giới Thiên đạo cũng có thể hoàn mỹ phục chế trong ảo cảnh.

Ngay cả Nhân pháp sư Tịnh Quan cũng suýt nữa chết dưới Ưu Đàm hoa.

Bởi vậy, dù cho A Linh là con chim gỗ hoá hình, chỉ cần nàng dùng nguyên thân khai trí, ngũ giác thông hiểu, liền khó có thể trốn khỏi ma lực của Ưu Đàm hoa.

Mới vừa rồi, thiếu chút nữa nàng liền giống như vô số oan hồn trong thành này trầm luân trong đó không tự biết.

Nhưng hiện giờ kẻ hậu sinh vãn bối trước mắt này lại có thể tự mình tránh ra, thật không biết là tâm như sắt đá, hay là...

Ánh mắt quét qua tia gân mạch màu xanh hiện lên trên cổ Bắc Đẩu, Cơ U nhếch khóe môi: "Khó lường! Ngay cả ta cũng thiếu chút nữa nhìn nhầm."

"Sư thúc tổ, đối với hai tiểu bối chúng ta cũng dùng loại thủ đoạn đánh lén này, không khỏi quá mất thân phận!" Bắc Đẩu lấy ngón tay vuốt lên cổ, gân mạch liền ẩn xuống dưới da.

Hắn nhìn thấy Ma La Ưu Đàm hoa phía sau Cơ U "Hay là nói ngươi không chỉ đem linh hồn bán đứng cho ma vật, ngay cả tự tôn cũng đem vứt bỏ rồi?"

Sắc mặt Cơ U hơi trầm xuống: "Hậu sinh, U Minh nếu như chưa dạy ngươi phải tôn sư trọng đạo, ta liền tới giảng cho ngươi!"

Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, thân ảnh của nàng đã thoáng hiện đến phía sau Bắc Đẩu.

Dù cho người sau nhanh chóng lùi lại, cũng đã bị nàng bóp lấy xương cổ.

Chỉ thấy ngón tay Cơ U vặn khẽ, một đoạn xương gáy liền đâm thủng da thịt lộ ra.

Không đợi nàng phát lực đem toàn bộ xương sống của hắn rút ra, đoạn xương kia liền ở trong tay nàng hóa thành một cái cốt tiên (*), xoắn ngược vào cánh tay Cơ U.

Cùng lúc đó, tay phải Bắc Đẩu dùng một góc độ khó có thể tin xoay đảo ngược, ở trên ngực Cơ U phất một cái, hai người đồng thời lui về phía sau.

[(*) cốt tiên: cái roi bằng đốt xương]

Đoạn xương kia lại chìm vào da thịt, Bắc Đẩu xoay xoay cổ, nhìn thấy khóe miệng Cơ U có tơ máu ứa ra: vừa nãy một chưởng kia của hắn dùng «Thác» quyết trong Linh Khôi thuật, khiến cho xương sườn trong ngực Cơ U đâm vào nội tạng, gân mạch trong bụng cũng như dây leo ở dưới da xoắn xuýt quấn quanh, dù cho nàng có thể rất nhanh đem chúng trở về vị trí cũ, kinh mạch bị đột nhiên thác loạn dẫn đến linh lực phản phệ, hậu quả cũng đã không thể cứu vãn.

Nhưng mà Bắc Đẩu hiện tại cũng không dễ chịu.

Mới vừa rồi Cơ U đem một cái châm nhỏ như cái đinh đâm vào trong cốt cách hắn, vừa vào lập tức mọc rễ, dù cho hắn dùng "Ly" quyết cũng không cách nào tách ra.

Một luồng linh lực âm hàn từ xương cổ lan tràn, như tơ nhện dính mật, hướng tứ chi bách hài của hắn bao phủ.

Hắn nhìn thấy nụ cười của Cơ U, hơi nhướng mày: "Chú Hồn đinh!"

Trọng Huyền cung mặc dù thuộc về danh môn chính đạo, thái độ đối với tà thuật ác chú thế nhưng cũng không mù quáng cấm cản.

Cung chủ Tịnh Tư cho là "Pháp thuật như đao kiếm, sử dụng thế nào là do chủ nhân".

Bởi vậy dù cho môn hạ đệ tử nghiên cứu phát minh bàng môn tà đạo cũng coi như khoan dung, chỉ cần kịp thời đi Tàng Kinh các bẩm báo ghi chép lại, không dùng đạo này làm xằng làm bậy cũng xem như không vi phạm cấm lệnh.

Thế nhưng một khi đối phương dùng biện pháp này hại người vô tội, liền sẽ gặp phải Trọng Huyền cung tru diệt không hề lưu tình.

Cơ U sau thời kỳ Phá Ma chiến gia nhập Trọng Huyền cung, ở Thiên Cơ các tu hành gần năm trăm năm.

Nàng không thích cơ quan đạo pháp, lại yêu thích Linh Khôi thuật trình độ khá cao.

Bởi vậy năm đó U Minh dù cho không hòa thuận với nàng, trái lại cũng không đến mức độ như hiện giờ.

Mãi đến tận 500 năm trước truy ra việc Chú hồn đinh giáng thế, U Minh mới chính thức chán ghét nàng.

Chú Hồn đinh thoát thai từ Linh Khôi thuật, trọn bộ tà pháp có ba đạo ác chú, đều dùng đinh làm môi giới thi hành.

Một trong số đó dùng cho người sống loạn tình ý, chế tạo nguyên thần thành khôi lỗi, thứ hai dùng cho người chết sưu hồn khóa phách trở thành quỷ nô, thứ ba dùng cho mẫu thai luyện chế oán linh mạnh mẽ.

Cho dù loại nào cũng đều là biện pháp thập phần thương thiên hại lý.

Cũng may là quá trình luyện chế Chú Hồn đinh phức tạp gian nan, Cơ U sau khi bẩm báo liền đem phong tồn.

Nhưng mà nàng mặc dù không cần, lại đem tà pháp này giao cho hậu nhân đồng tộc của mình.

Lúc đó con cháu Cơ thị đương ở Trung Thiên cảnh chém giết hỗn chiến, sau khi được Chú Hồn đinh như nhặt được chí bảo, lợi dụng nó luyện chế ra một nhánh quỷ nô kì binh, còn ở trong trận doanh phe địch xếp vào không ít khôi lỗi sống, dùng trong ứng ngoài hợp, cuối cùng Cơ thị đoạt được thiên hạ, Chú Hồn đinh cũng có một công.

Sau đó, Cơ thị hướng Cơ U dâng lễ trọng cảm tạ trợ lực.

Nhưng nàng cự tuyệt lễ vật hướng Tịnh Tư cùng tiền nhiệm Các chủ quỳ xuống xưng tội, nói đại khái "Tuy không phải ta tự mình động thủ, đến cùng không thể thoái thác tội nghiệt".

Vì lý do này, nàng rời khỏi Trọng Huyền cung, quay sang đáp ứng lời mời, làm Đại Tế ty của Cơ thị hoàng triều sơ đại, nhất thời tôn vinh vô song.

U Minh không ngại chân tiểu nhân, lại ghét ngụy quân tử.

Bắc Đẩu nghĩ như vậy, toàn thân cũng đã cứng đờ, từ Chú Hồn đinh tản ra linh lực âm hàn hóa thành tấm lưới dày đặc bọc lại thân thể hắn, chỉ có đầu óc được hắn dùng Khiên Hồn ti bao phủ còn có thể duy trì suy nghĩ.

Hắn nhìn mình không thể khống chế đi về hướng Cơ U, ở trước mặt nàng dùng tư thế thấp kém quỳ xuống, như một kẻ nô bộc ti tiện.

Thế nhưng hắn không cảm thấy tức giận, trái lại cười lên một tiếng.

Mũi giày Cơ U câu mặt hắn lên, lạnh lùng nói: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta cười sư thúc tổ dường như rất yêu thích cảm giác nhìn xuống người khác.

Nhưng mà sư phụ nói, người đứng lâu ở chỗ cao cũng sẽ không cảm thấy đây có cái gì đặc biệt, trừ phi..." Bắc Đẩu khóe miệng hơi nhếch lên "...!từng ở dưới đất quỳ quá lâu, mới có thể mỗi giờ mỗi khắc khát vọng đứng ở trên cao."

Lời vừa nói ra được phân nửa, nội tạng trong bụng bỗng nhiên xoắn lại.

Nhưng hắn chỉ dừng một chút, lại vẫn cười đem nửa câu sau nói hoàn chỉnh.

Cơ U phảng phất bị hắn đâm trúng chỗ đau, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nói: "Ta vốn tưởng rằng ngươi thông minh, không ngờ lại là kẻ thích chết đến thế."

Đương khi nói chuyện, ống tay áo nàng giật giật, một bãi máu sền sệt thuận theo vải đỏ chảy ra ngoài, rơi xuống đất ngưng tụ thành một đứa bé.

Đây chính là ma thai kia, so với tối hôm qua Mộ Tàn Thanh nhìn thấy, nó đã lớn lên không ít, ngoại trừ tay chân còn có chút dị dạng, da thịt cũng đỏ đậm ngưng huyết, những chỗ khác đã có nhân hình tương đối như người thường.

Sau khi nó xuất hiện, Bắc Đẩu đã đoán được dự định của Cơ U: nàng muốn cho ma thai này ăn mình, trợ giúp nó sinh trưởng.

Ma thai chưa sinh đã chết, chưa hoàn chỉnh ý thức bản thân, dựa cả vào Khiên Hồn ti của Cơ U thao túng hành động, hiện tại đang từng bước chập chững ngả nghiêng mà hướng Bắc Đẩu đi tới, tựa như con rối bị giật dây.

"Chờ đã!" Hắn mở miệng nói "Sư thúc tổ, vừa nãy đáp án ngươi vẫn chưa nói.

Nhìn một hồi đồng môn, cũng không đến nỗi để ta làm con quỷ hồ đồ đi?"

"Ngươi muốn kéo dài thời gian." Cơ U hiểu rõ "Không cần hy vọng xa vời.

Đàm cốc bị Ma La Ưu Đàm hoa khống chế, mà ta là chủ nhân hiện tại của nó.

Không có ta cho phép, hai người kia đều không về được! Chờ thu thập ngươi xong, ta liền đi nhặt xác cho bọn chúng."

Bắc Đẩu rũ mắt xuống: "Không ngờ sư thúc tổ lòng dạ ngoan độc như vậy, thế mà lại còn tin tưởng đồng minh."

Cơ U cười lạnh một tiếng: "Đó chính là cô nhi huyết mạch của hoàng triều Cơ thị ta, há có thể đánh đồng với bọn ngươi?"

"Nhân tộc bẩm sinh có hạn chế, thể phách không cường tráng bằng Yêu tộc, thần thức không thể so với Linh tộc, thiên phú không bằng Quái tộc.

Vào thời viễn cổ trong tam tộc bị xem là kẻ yếu." Trong mắt Bắc Đẩu loé ra vẻ khác lạ "Mãi đến tận năm đó Cơ thị đột nhiên xuất hiện truyền nhân tu đạo, nhất thống Trung Thiên cảnh, sáng lập Nhân tộc thực quyền hoàng triều đầu tiên, quả thật là cao quý vô song."

Cơ U biểu tình hơi giảm bớt tức giận, lại nghe Bắc Đẩu chuyển đề tài: "Đáng tiếc Cơ thị công cao như vậy, vốn nên phải thịnh thế thiên thu, không biết làm sao nhân đạo vài kiếp, thống ngự giang sơn mới 200 năm đã từ thịnh chuyển suy, cuối cùng lại bị Ngự thị xuất thân thảo khấu, địa vị thấp hèn phá huỷ quốc tộ, quả nhiên là trời không có mắt!"

Nói đến chỗ này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt Cơ U nổi lên phẫn hận cùng không cam lòng, cười khẽ: "Đây chính là nguyên nhân ngươi trở thành ma tu, đúng không?"

Ánh mắt Cơ U hơi rũ xuống, dừng lại hành động của ma thai.

Nàng cúi người câu cằm Bắc Đẩu lên: "Cũng không phải chuyện cho hậu sinh như ngươi tán nhảm."

"Ta nói, chỉ là không muốn làm quỷ hồ đồ." Nụ cười trên mặt Bắc Đẩu biến mất "Cơ thị diệt vong, huyết thống gần như đoạn tuyệt.

Sư thúc tổ làm tiền bối đại năng lòng mang oán giận, chúng ta là ngoại nhân không cách nào xen vào.

Nhưng mà ngươi đều có thể chỉ thiên mắng chửi, dấn thân vào ma đạo, hà tất phải như rùa rụt cổ ở trong vùng núi thẳm này cùng một đám phàm phu tục tử so đo? Sát sinh huyết tế, không tiếc ngay cả mẫu thai cũng hạ độc thủ.

Ngươi làm nhiều việc như vậy cũng không phải chỉ là để giẫm đạp lên thanh danh «vùng đất thần giáng», còn là vì cái gì?"

Cơ U cười nhạo: "Ngươi cho là câu «thần linh bỏ rơi» vừa nãy chính là đang cố ý đạp lên Đàm cốc cùng thần linh?"

"Không phải sao?" Bắc Đẩu rũ mắt xuống, thuận lời này hỏi "Đàm cốc chính là vùng đất ngàn năm trước Đạo Diễn thần quân giáng lâm, bao năm qua nơi đây mưa thuận gió hòa, sinh linh an cư lạc nghiệp, ngay cả giới tu hành cũng không hề có người phản đối.

Chỉ dựa vào một câu nói hàm hồ, một bức tượng thần lệch lạc như vậy, ngươi liền muốn ta dao động tín ngưỡng đối với thần linh cùng thiên đạo, chuyện này không khỏi quá coi thường tu sĩ chúng ta sao.

Huống hồ, ngươi có Ma La Ưu Đàm hoa làm trợ lực, nơi này hết thảy đều thật giả khó phân, ta làm sao biết ngươi không phải đang cố ý loạn đạo tâm ta?"

"Ngươi nói đúng..." Cơ U buông tay ra, nhìn về phía hoa quỳnh trên thần đài cao kia.

Chỉ trong chốc lát này, lại có hai, ba đóa hoa nở rộ.

Cũng không giống loài hoa phàm tục sau khi nở liền héo tàn, Ma La Ưu Đàm hoa một khi nở ra, chỉ cần chủ nhân nguyện ý, nó có thể vĩnh viễn không tàn.

Ánh nến ở trong điện lập lòe, bên ngoài tất cả quang ảnh và thanh âm đều đọng lại trong chớp mắt.

Nếu như Bắc Đẩu có thể rời khỏi nơi này, liền sẽ thấy đầu đường cuối ngõ người qua lại thậm chí chó mèo đều bất động, phảng phất như dung nhập vào một bức tranh cực lớn, ngay cả hơi nóng chén nước trà cũng bảo trì khoảng khắc lượn lờ bay lên, chỉ dư lại thần điện này là còn có tiếng người.

"Bức tượng thần nhắm mắt này được tạo ra từ ngàn năm trước.

Khi đó Tân thị tiền nhân tự đúc điêu khắc, mục đích của bọn họ cũng không phải kính thần, mà là dùng vật ấy làm mắt trận phong ấn Ma La Ưu Đàm hoa.

Bởi vì hoa có thể thông qua ngũ giác xây dựng ảo cảnh, cần phải phong bế mắt miệng mũi tượng thần để tránh tiết lộ ma lực." Thanh âm Cơ U chậm rãi vang lên "Đàm cốc từ ngày đó đổi tên, bây giờ đã không còn người nào nhớ nó đã từng được gọi là Phù Mộng cốc, càng không có ai nhớ tới...!nó là vùng đất bị thần linh chán ghét vứt bỏ."

Bắc Đẩu cau mày: "Thần linh ơn trạch thiên hạ, chúng sinh ở trong mắt ngài luôn được đối xử bình đẳng, làm sao lại chỉ vứt bỏ nơi này?"

"Tiểu tử ngốc! Thần cao thượng nhờ tín ngưỡng, tôn quý nhờ tín đồ.

Cho nên thần cùng chúng sinh tuy khác nhau một trời một vực, nhưng lại liên kết cùng nhau." Cơ U khẽ cười một tiếng "Năm đó Phù Mộng cốc ruồng bỏ thần linh trước, vì vậy nơi này không có tư cách được thần linh che chở."

Không chờ Bắc Đẩu mở miệng, nàng hỏi: "Thế nhân đều nói chúng sinh trong Đàm cốc an cư lạc nghiệp, nhưng ngươi nhìn thấy cái gì? Đám người trong sáu Sinh thành sống trong giả dối thống khổ mà không tự biết vì tin tưởng vào điều đó.

Đám tử linh trong sáu Vong thành lại quên mất sinh tử, ở đây trường sinh bất lão, chỉ bởi vì thứ bọn họ tín ngưỡng không giống nhau...!Người sống bị thần thoại lừa dối, liền vĩnh viễn không có cách nào nhìn rõ chân thực.

Người chết dâng lòng trung thành với Ma La Ưu Đàm hoa, cho nên hồn phách bọn họ trường lưu.

Hậu sinh, ngươi có thể thoát khỏi Ưu Đàm ảo cảnh, như vậy cũng nên tự mình xác định, những điều ngươi tận mắt nhìn thấy là giả hay không."

Bắc Đẩu lặng lẽ chốc lát, âm thanh trở nên trầm thấp: "Năm đó, người trong Phù Mộng cốc đã làm gì? Cơ thị cùng Tân thị lại có quan hệ gì với nơi này?"

Cơ U hỏi ngược lại: "Phá Ma chiến tác động Huyền La ngũ cảnh, ngươi hẳn phải biết tầm quan trọng của Thôn Tà uyên.

Như vậy ngươi có biết Thôn Tà uyên của Bắc Cực cảnh mở ở đâu không?"

Bắc Đẩu sững sờ.

Năm đó thời điểm Phá Ma chiến phát sinh, hắn còn không biết ở nơi nào chờ đầu thai, đối với đoạn lịch sử khốc liệt này cũng chỉ có thể từ ghi chép cùng truyền khẩu mà tưởng tượng.

Trong đó Thôn Tà uyên là thông đạo tất yếu để Ma tộc ra vào Huyền La, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.

Thiên Chú bí cảnh trong Hàn Phách thành chính là di độc lưu chứng.

Nhưng mà ghi chép liên quan đến Thôn Tà uyên trong Bắc Cực cảnh lại chỉ có đôi câu vài lời, mơ hồ đến mức muốn phỏng đoán cũng không có chỗ xuống tay.

Nghe vậy, trong lòng hắn dâng lên một ý nghĩ đáng sợ, đột nhiên nhìn về phía Cơ U: "Chẳng lẽ là..."

"Không sai.

Nó chính là ở trong Phù Mộng cốc, dưới thần đài này!" Cơ U cười ha hả "Vùng đất thần giáng cái quỷ gì chứ, nơi này rõ ràng là cánh cửa ra vào của Ma tộc.

Năm đó một đám Ma tộc từ Quy Khư địa giới bò lên trên nhân gian sớm nhất, chính là từ nơi này đi ra! Toàn bộ những gia tộc cổ trong dãy núi 800 dặm này, đều từng thành kính trung tâm đối với Ma tộc.

Cơ thị chúng ta chính là người lúc đầu thống ngự nơi đây, chịu ân Ưu Đàm Tôn truyền Hương Hỏa đạo, mới có thể lấy thân Nhân tộc bước lên con đường tu hành.

Ân này như trời cao biển sâu không dám quên, nhưng mà lúc Tân thị di dân đến đây..."

Đồng tử Bắc Đẩu đột nhiên co lại, liền nghe tiếng cười Cơ U chợt im bặt, thanh âm trở nên vô cùng băng lãnh: "Bọn họ tham lam vô độ, đoạt Cơ thị đại quyền, nương nhờ vào thứ gọi là thần linh, phản bội Ưu Đàm Tôn!".