Phá Trận Đồ

Chương 88: 88: Quy Khư

"Truyền thuyết trên đời vốn không có ba giới Thiên Địa Nhân, thế giới ban đầu vô hình tướng cho đến tận lúc các vị thần linh ra đời.

Hai vị thần khổng lồ chiều cao 69,000 trượng không muốn chịu hỗn độn áp chế.

Dương thần hai tay giơ lên nâng đỡ thanh khí, Âm thần hai chân hạ xuống đạp lên trùng trọc, mạnh mẽ đem hỗn độn tách ra, bắt đầu phân chia hai giới Thiên Địa.

Đến lúc bọn họ âm dương hòa hợp, trong thiên địa lại sinh ra Nhân giới, bên trên bốn mươi tám vị thần linh ra đời, cuối cùng tròn số năm mươi Thái Cực.

Từ đó lập ra Thiên đạo, bắt đầu luân hồi ..."

Thanh âm trầm thấp trong đầu như nỉ non từ từ trở nên mơ hồ không rõ, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy bên tai tiếng gió ù ù.

Y giống như là từ trên trời cao rơi xuống vực sâu vô tận bên dưới, ngoại trừ cảm giác không trọng lượng khiến người kinh sợ cùng cuồng phong càng ngày càng lạnh giá, không còn bất cứ điều gì khác.

Vô số tia sáng nhỏ vụn trắng lóa ngưng kết thành sương mù, theo gió từ dưới thân y cuốn lên.

Trong nháy mắt gặp thoáng qua, Mộ Tàn Thanh mơ hồ có thể nhìn thấy quang ảnh biến hóa trong đó như ảo ảnh.

Núi cao hóa thành biển rộng, cây cỏ sinh ra tinh linh, đến lúc sau dần dần có thêm nhân ảnh.

Nhưng đáng tiếc không đợi y nhìn rõ, những cái bóng này liền dạt ra thật xa thật nhanh, cho dù đưa tay cũng không bắt được nửa phần dấu vết.

"Sau đó trong 58,000 năm, vạn tượng hình thành, Nhân tộc sinh sôi.

Thiên mệnh của các vị thần đã hết, đem đại đạo quay về nguyên bản ban đầu bù đắp cho Thiên Địa, vì thế Sát thần mệnh tinh trỗi dậy..."

Trong màn sương hóa ra một thân ảnh nam nhân cao lớn.

Hắn hư vô mờ mịt như làn khói, trong ánh mắt lạnh lùng là hoàn toàn tĩnh mịch.

Đột nhiên hắn giơ thanh kiếm khổng lồ trong tay lên, hướng về phía Mộ Tàn Thanh dùng hết sức bổ xuống!

Mộ Tàn Thanh sợ hãi cả kinh.

Y theo bản năng mà giơ tay cùng cự kiếm đập vào nhau.

Lưỡi kiếm vừa mới chạm bàn tay liền tán loạn thành sương mù, che trời lấp đất ập xuống người y.

Rõ ràng là vật hư vô mờ mịt lại nặng như vạn sơn áp đỉnh.

Mộ Tàn Thanh nguyên bản đang lướt nhẹ trong gió trực tiếp ngã xuống, cảm thấy xương cốt cả người đều chấn động.

Y ngẩng đầu lên, ngơ ngác phát hiện mình lọt vào một rừng cây.

Những cây đại thụ trước đây chưa từng thấy cao vút trong mây, cành lá sum xuê như là vô số người xòe bàn tay ra che kín bầu trời, chỉ có điểm điểm huyết sắc lốm đốm từ trong kẽ hở còn sót lại, chiếu lên một thi hài cực lớn dưới tàng cây.

Mộ Tàn Thanh vừa vặn ngã trên xương đầu của thi hài.

Y hiện giờ đã là thanh niên thân hình cao lớn, rơi trên đầu lâu này lại bé nhỏ tựa như trùng kiến, thoáng nhìn còn tưởng rằng mình ngồi trên một vùng đất đá trắng xóa.

Y nhảy xuống khỏi đầu lâu, thả thần thức ra, phát hiện bộ thi hài này dài ước chừng trăm trượng, khung xương phía trên giống như nhân loại, chỉ là đỉnh đầu có hai sừng, từ phần eo trở xuống lại là xương ống như rồng rắn.

Trong cõi u minh tựa như có một nguồn sức mạnh vô hình thúc đẩy Mộ Tàn Thanh đi về phía trước.

Y như con rối bị giật dây, thẫn thờ tiến lên, tựa như chậm lại thực nhanh.

Không biết mình rốt cuộc đi bao xa, phong cảnh trong tầm nhìn lại như nhất thành bất biến, nhìn thấy trước sau vẫn chỉ có đại thụ cùng thi hài.

"Một, hai, ba, bốn...!bốn mươi bảy, bốn mươi tám..."

Xa xa mơ hồ truyền đến thanh âm người đang đếm.

Mộ Tàn Thanh đi đến cuối cánh rừng, nơi đó có một nam nhân hình dáng cao lớn như núi.

Hắn đưa lưng về phía y, cầm trong tay cự kiếm quỳ một chân xuống đất, trên lưỡi kiếm vẫn còn lưu lại một đường máu chậm rãi chảy xuôi, cơ hồ hội tụ thành một cái hồ máu trên mặt đất, thuận theo thế núi uốn lượn chảy xuống, vấy bẩn giày của Mộ Tàn Thanh.

Trên bầu trời từng quả cầu lửa mang theo lưu quang nóng rực bay qua.

Đó là sao băng.

Nam nhân nhìn năm mươi ngôi sao nguyên bản đang lấp lánh, theo thứ tự rơi xuống, trong miệng đếm từng ngôi từng ngôi một.

Cuối cùng hắn tại con số "bốn mươi tám" này dừng lại, giữa bầu trời cũng chỉ còn dư lại hai vì tinh tú.

"Còn hai cái...!Còn hai cái...!Còn hai cái đi nơi nào?"

Nam nhân đột nhiên như phát điên, một kiếm hướng về phía trước mạnh mẽ vung tới.

Xa xa một ngọn núi cao bị bổ ra từ giữa, một nửa rơi xuống đất hóa thành đồi, một nửa còn đứng sừng sững chỗ cũ biến thành vách đá thẳng như đao.

Tiếng nổ thật to khiến cho Mộ Tàn Thanh không nhịn được lui hai bước.

Động tĩnh nhỏ bé như kim rơi này lại bị nam nhân nghe được.

Hắn bỗng nhiên xoay người lại, cặp mắt kia vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là đã biến thành màu đỏ như máu khiến người ta sợ hãi.

"A, tìm được một cái..."

Hắn nhấc theo kiếm từng bước một đi tới.

Mộ Tàn Thanh theo bản năng muốn tránh né, thế nhưng dưới chân như mọc ra rễ, miệng không thể khống chế mở ra, nhàn nhạt nói: "Hư Dư, ngươi không thể giết ta!"

Thanh âm này thực sự xa lạ.

Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt, nhìn thấy tay phải mình tự phát nhấc lên, ống tay áo tựa như ngân sa hóa thành tro bụi, đưa cánh tay có chú văn màu vàng dày đặc như mạch máu ra trước mặt nam nhân.

Trong phút chốc, Mộ Tàn Thanh thế mới biết hiện giờ mình đang ở trong cơ thể một người khác, thông qua đôi mắt của đối phương nhìn hết thảy trước mặt.

Thậm chí tất cả những thứ này...!E rằng cũng chỉ là tàn ảnh trong ký ức của chủ nhân thân thể này.

Nam nhân cầm kiếm được gọi là "Hư Dư" nhếch lên khóe miệng cứng ngắc: "Ta chính là Sát thần, thuận mệnh trời đã giết sạch bốn mươi tám vị thần, chỉ thiếu ngươi là ta viên mãn thái cực."

Mộ Tàn Thanh nghe thấy "chính mình" mở miệng nói: "Số của Thái cực, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, lưu một đường sinh cơ chạy đi.

Số này không hoàn chỉnh mới là Thiên đạo."

Hư Dư cúi người.

Thời điểm thân thể cao to của hắn áp đến lại như ngọn núi nghiêng lệch, mang đến cho người cảm giác nghẹt thở ngột ngạt.

Mộ Tàn Thanh không tự chủ nhìn thẳng hắn, từ trong con ngươi đỏ như máu của hắn nhìn thấy phản chiếu thân ảnh của mình hiện giờ, sau đó y sững sờ đương trường.

Nam tử tóc đen áo trắng đứng trong rừng thi thể, dáng vẻ thiên thành, biểu tình lãnh đạm, dưới uy thế của Sát thần nhìn có vẻ yếu ớt như ngọc thụ trước cuồng phong.

Thế nhưng gió tanh như đao phần phật phất qua, ngọc thụ vẫn cứ đứng thẳng tắp ngạo nghễ.

Một lúc lâu sau, Hư Dư ngồi thẳng dậy, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười khàn đục: "Một đường sinh cơ...!Đạo Diễn, ngươi thắng!"

Hắn nói xong câu đó, giơ cự kiếm trong tay mình lên, nghiêng đầu nhìn qua dư huyết trên lưỡi kiếm, khóe miệng nhếch lên độ cong ôn nhu trước nay chưa từng có, nhẹ giọng nói: "Ngươi ứng một đường sinh cơ kia, ta còn phải chấp hành Thiên mệnh của ta...!Đợi sau khi ta chết, ngươi liền đem kiếm này dựng ở nơi chí cao bắc cực.

Ta muốn nó hóa thành cô nhai (*), nâng lên một chốn cực lạc."

[(*) cô nhai: đỉnh núi cao, cô độc]

Lời nói ra, lưỡi kiếm xoẹt qua cổ họng, thủ cấp bay lên cao, thân thể to lớn như núi sụp đổ.

Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên, nhìn thấy một ngọn lửa đỏ rực từ chân trời xẹt qua, trong màn đêm mênh mông chỉ còn lại một ngôi sao cô quạnh.

Trong lòng y đột nhiên nhảy một cái.

Tiếp theo đó, sau lưng truyền đến một lực cực lớn lôi kéo, thân hình bị mạnh mẽ rút ra khỏi bộ thân thể này, chỉ có thể nhìn thân ảnh người áo trắng kia càng ngày càng xa.

Màu đen vô hạn vô biên tầng tầng lớp lớp đè xuống, y lại trở về trong bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón.

"Tuy là chư thần trên trời, cũng sẽ "thân tử đạo tiêu".

Trời sinh vạn vật lại bất nhân với vạn vật, luân hồi vô độ, bể khổ vô biên.

Chính là dưới Thiên đạo, chúng sinh đều như giun dế."

Thanh âm nguyên bản mơ hồ giờ khắc này lại trở nên vô cùng rõ ràng, phảng phất chuông vàng chiêng bạc đập vào lòng Mộ Tàn Thanh.

Y mở choàng mắt, nhảy bật lên như cá chép ngồi dậy, lúc này mới phát hiện hình như mình nằm mộng.

Ẩm Tuyết vẫn còn đang tận chức trách mà duy trì bình phong hộ thể, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng, sau lưng một mảnh ẩm ướt dính nhớp.

Mộ Tàn Thanh tiện tay sờ một cái, dựa vào ánh sáng mờ nhạt nhìn thấy lòng bàn tay có máu, lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy đau, chậm rãi nhớ lại sự tình phát sinh trước đó: Y nhảy xuống vực sâu đi cứu Bạch Yêu, mắt thấy bọn họ sắp sửa chạy thoát, bên cạnh bia đá nơi vách núi đột nhiên xuất hiện hai người, dùng sức mạnh hung hãn khiến cả hai bị miễn cưỡng ép trở xuống.

Ở tình huống đó, trong lòng Mộ Tàn Thanh biết xông lên dĩ nhiên không đường, đơn giản quay Ẩm Tuyết lại, ôm Bạch Yêu đánh về phía đáy vực, mượn chưởng lực của đối phương xông qua đám quần ma đang chen chúc mà đến, miễn cưỡng từ dưới ngàn vạn nanh vuốt tránh được một kiếp.

Nhưng cứ như vậy cũng tạm thời đứt đoạn mất đường lui, chỉ hy vọng kiếm cốt kia có thể như mình mong muốn, kịp thời đi đến bên cạnh chủ nhân nguyên bản của nó.

Đàm cốc kinh biến liên tục, trong đám nước đục đó hé lộ một phần nhỏ của tảng băng chìm sâu không lường được.

Ở tình huống như vậy mà còn muốn khoe can đảm thực không phải người mạnh, mà là kẻ tự phụ.

Trong đầu y đem dòng suy nghĩ đứt quãng một lần nữa chắp vá lại, lúc này mới để ý tình huống hiện giờ.

Y nhìn quanh bốn phía không thấy Bạch Yêu, lông mày mạnh mẽ nhíu lại, trong lòng không khỏi thầm mắng tiểu nha đầu này chẳng lẽ là cá trạch đầu thai, buông tay một cái liền mất tăm mất tích.

Cũng may lần này Bạch Yêu không đi xa.

Mộ Tàn Thanh mới vừa nuốt đan dược mang theo bên người tạm thời bình phục nội tức, bên tai liền truyền đến một loạt tiếng bước chân nhỏ vụn.

Y mặt không đổi sắc mà bấm một cái lôi quyết, giương mắt chỉ thấy tiểu cô nương đầu bù tóc rối giống y như ăn mày kia chạy về, trong tay còn mang theo một con quái ngư vừa mới chết không lâu.

Quái ngư cả người không vảy, dài nhỏ tựa như rắn, lại mọc ra nửa tai cùng vây đuôi, nhìn liền rất không muốn ăn.

Trên tay Bạch Yêu còn có bùn đen, khóe miệng lưu lại điểm điểm máu cá, vừa nhìn thấy Mộ Tàn Thanh đã ngồi dậy, lập tức nhảy một cái lên cao ba thước, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực của y, dán cho y một gương mặt toàn mùi cá.

Mộ Tàn Thanh mặt mày xanh mét mà đem nàng ấn ngồi xuống đất, xé chéo áo có chút thô lỗ lau gương mặt đầy vết bẩn cho nàng, lúc này mới nhấc con cá kia lên hỏi: "Từ đâu tới?"

Nếu như y không đoán sai, nơi này chính là Quy Khư địa giới.

Khoảng thời gian bản thân mình mất đi ý thức, hai người không bị đám ma vật qua lại bất định xé nát nuốt chửng đã là vạn hạnh, tiểu nữ hài này lấy đâu ra bản lĩnh đi tìm thức ăn?

Bạch Yêu đầy mặt vô tội nhìn y, vung tay khoa chân múa máy lung tung.

Mộ Tàn Thanh suy nghĩ hồi lâu mới miễn cưỡng minh bạch ý của nàng: vừa nãy có hai quái vật nhào tới muốn ăn bọn họ, Bạch Yêu liền trực tiếp ăn một con, con này là chừa lại cho y, suýt chút nữa để cho đối phương chạy thoát.

Mộ Tàn Thanh: "..."

Y thiếu chút nữa đã quên mất, nha đầu này nhìn ngoan ngoãn đáng yêu, thực tế có loại hung tàn bẩm sinh, thích ăn vật còn sống có linh lực, đâu thèm quan tâm đến thứ đồ chơi đó đẹp hay xấu, xem như là "bụng đói ăn quàng".

Nhưng mà trước mắt địa thế còn mạnh hơn người, trong Quy Khư không có thanh chính linh khí, nếu muốn tận lực giảm bớt chân nguyên hao tổn, cần phải bổ sung thể lực cũng chỉ có thể dựa vào thức ăn.

Mộ Tàn Thanh sâu kín thở dài, không tiếp tục xoắn xuýt thứ đồ chơi trong tay này khi còn sống là bộ dáng gì, chập ngón tay lại như đao gọt xuống thịt hai bên lườn, cũng chỉ ăn mấy miếng liền dừng lại.

Đây dù sao cũng là ma vật, y lại không giống Bạch Yêu có thân bán ma, ăn nhiều hơn trái lại không tốt.

Thịt cá vào bụng liền hóa thành một cỗ khí lưu đưa về ngũ tạng, Mộ Tàn Thanh vận chuyển một lần nội tức không thấy cảm giác gì khác thường mới hơi yên tâm, lúc này liền nhìn quanh bốn phía, đánh giá vị trí hoàn cảnh hiện tại của bọn họ.

Theo lý mà nói, bọn họ là từ trên vực rơi xuống, đỉnh đầu phải là nơi đến.

Thế nhưng Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu nhìn lại, phía trên chỉ có mênh mông bát ngát tầng tầng hắc thủy, khó có thể chạm đến càng không thể dò xét phía sau.

Bốn phía là một vùng đất bao la, bùn đất trơn trợt giống như nước bùn nhiều năm dưới đáy hồ.

Nếu không phải Mộ Tàn Thanh duỗi tay không chạm được nước, y liền xem như mình rơi vào trong lòng sông.

Ấn đường Mộ Tàn Thanh hơi nhíu lại.

Dựa theo thời gian suy tính, đám người bọn họ rời Đàm cốc sơn thành ít nhất đã gần một ngày một đêm.

Cho dù bọn Tiêu Ngạo Sênh an toàn trở về hay không, sự tình mầm họa trong cốc Phượng Vân Ca cùng U Minh đều nên nhận ra được.

Hai người này đều là đại năng tiền bối thành danh đã lâu, một khi phát hiện không đúng chắc chắn sẽ thay đổi bố trí phòng thủ đối với sơn thành trong ngoài.

Dùng năng lực của bọn họ, Ma tộc muốn một lần hành động thu được Đàm cốc cũng không phải dễ dàng.

Chỉ cần có thể tranh được nhất thời nửa khắc, liền đại biểu khả năng chuyển biến tốt.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Mộ Tàn Thanh hơi nheo lại.

Hiện tại kẽ nứt Thôn Tà uyên đã hiện, Cầm Di Âm đã đoạt được Ma La Ưu Đàm hoa lại có quan hệ cũ với Phi Thiên Tôn, Ma tộc thế nhưng vẫn không khởi động Thôn Tà uyên.

Y không nghĩ là Phi Thiên Tôn ngông cuồng đến mức tặng cho đối phương đang ở tuyệt địa cơ hội phản kích.

Đáp án chỉ có thể là hắn đang chờ đợi vật gì cực kì trọng yếu.

Phi Thiên Tôn ẩn nhẫn đến nay, chứng tỏ vật này không ở trên người trong Đàm cốc, mà là ở ngoại giới.

Nhưng nếu là như vậy, Phi Thiên Tôn càng phải mong đợi tin tức dẫn ra ngoài hơn so với đám người lọt vào cạm bẫy bọn họ.

Việc tình huống Đàm cốc hiện giờ đoạn tuyệt truyền tin cũng có chút nói không thông, trừ phi...!những linh phù truyền tin đó không phải là bị ma khí ô nhiễm mất đi hiệu lực, mà là Trọng Huyền cung nơi vốn nên nhận được tin tức xảy ra vấn đề.

Khả năng cụ thể thế nào, Mộ Tàn Thanh không nghĩ sâu hơn.

Ánh mắt y hơi tối lại, đưa tay nắm chặt Ẩm Tuyết, cúi đầu đối Bạch Yêu nói: "Theo sát ta, chúng ta đi tìm lối ra."

Cặp mắt đen láy kia của Bạch Yêu xoay chuyển, duỗi tay nắm lấy góc áo y không rời.

Sau khi Mộ Tàn Thanh quay người, khóe miệng của nàng không hề có một tiếng động nhếch lên, ánh mắt ám trầm, lộ ra một nụ cười có chút đáng sợ.

Bùn đất này thật là quái dị, không chỉ trơn trượt lại giống như đầm lầy ẩn ẩn xu thế lún xuống.

Cũng may Mộ Tàn Thanh quanh năm tu hành võ đạo, người nhẹ như lông hồng, cho dù mang theo cái đuôi nhỏ cũng không cảm thấy trói buộc.

Dựa vào Ẩm Tuyết phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Mộ Tàn Thanh có thể nhìn thấy những con giun dài ở trong đất bùn xuyên động, vừa mới bò ra ngoài mặt đất liền hóa thành quái vật tứ chi chấm đất há mồm táp tới, chưa đến gần liền bị nhuệ khí của Ẩm Tuyết xé tan thành hắc thủy sền sệt dung nhập vào trong lòng đất.

Thấy cảnh này, bước chân Mộ Tàn Thanh hơi ngừng lại.

Dưới đám nước bùn giống như đại địa này dĩ nhiên đều là ma vật cấp thấp hóa thành.

Chúng không có lý trí cùng căn cốt, ngay cả nguyên thần đều chưa tu thành, phảng phất như dã thú trên nhân gian đi săn chém giết, sau đó lại tiêu vong, tan rã thành nước bùn bổ sung nơi đây, trở thành một cái vòng tuần hoàn cực ác của tự nhiên.

Không thể ở lâu!

Cái ý niệm này với vừa thoáng qua đầu, Mộ Tàn Thanh không nói hai lời đem Bạch Yêu ôm lên, chân đạp Ẩm Tuyết như mũi tên trượt ra ngoài.

Cơ hồ ngay tại thời điểm y rời đi, mảnh bùn đất kia liền đột nhiên lún xuống, lộ ra một cái cửa động tựa như cát lún, đồng thời hướng bốn phía nhanh chóng mở rộng, chỉ giây lát là phải truy cản đến phía sau Ẩm Tuyết.

Mộ Tàn Thanh tâm niệm vừa động, tốc độ Ẩm Tuyết trượt tăng nhanh.

Không ngờ vùng đất lớn nguyên bản bằng phẳng phía trước cũng lõm xuống, xuất hiện một cái động giống phía sau như đúc.

Y muốn phi thân lên, nhưng mảnh đất từ huyết nhục ma vật bồi bổ mà thành kia lại có sức hút vô hình, thân thể đứng phía trên còn chưa phát hiện ra, một khi cưỡi gió bay lên liền nặng hơn vạn cân, chỉ e bay không được bao xa sẽ bị cự lực vô hình mạnh mẽ đè xuống!

"A a a ...." Bạch Yêu đột nhiên nằm nhoài lên bả vai y kêu lên.

Mộ Tàn Thanh khóe mắt dư quang quét qua, thoáng nhìn bên trái lại có hai cái động xuất hiện, lập tức đổi hướng Ẩm Tuyết phóng về phía bên phải, nước bùn bị yêu lực gạt ra như sóng.

Y một đường thoát ra hơn trăm trượng, lúc này mới nhìn thấy một khối nham thạch to như núi, liền vươn mình nhảy lên.

Chân vừa đứng vững, Mộ Tàn Thanh quay đầu nhìn lại, thình lình chỉ thấy trên mảnh bùn đất như đầm lầy kia tổng cộng xuất hiện năm cái ao trũng xuống, ba lớn hai nhỏ, hình dáng như lỗ trống trên đầu lâu, khiến người nhìn sởn cả tóc gáy.

Rất nhanh, khối hình dáng cực lớn này liền từ dưới đất nhô lên toàn bộ, ướt át bẩn thỉu mà rút ra thân thể nguyên bản giấu ở dưới đất, vậy mà thật sự là một bộ xương khô.

Sau khi nó đứng dậy, trong mắt Mộ Tàn Thanh chỉ còn dư lại ba loại màu sắc: màu vàng sẫm của bùn bẩn hạ xuống như mưa, màu trắng nhợt của toàn bộ khung xương khô lâu, và màu đen của hắc ám vô biên bốn phía.

Mộ Tàn Thanh hiếm thấy nổi da gà.

Cũng không phải sợ hãi bộ xương khô khổng lồ này, mà vì y nhớ tới giấc mộng kỳ quái lạ lùng vừa nãy kia.

Trong lúc hoảng hốt, thân ảnh nọ thế nhưng cùng Sát thần tên "Hư Dư" trùng điệp với nhau.

Tuy nhiên trong mộng nam nhân đó đầu một nơi thân một nẻo, bộ xương khô trước mắt lại thập phần hoàn chỉnh, thoạt nhìn có chút tương tự, đến lúc y lấy lại bình tĩnh, liền phát hiện càng nhiều khác biệt.

Khô lâu cúi đầu nhìn y, xương cằm rung động vài lần, phát ra âm thanh sắc bén tựa như kim thạch va chạm: "Ngươi là người nào, cả gan dám xông vào Quy Khư cấm địa?"

...!Số mình thiệt là đen đủi! Mộ Tàn Thanh nghĩ..