Phải Cầu Hôn Với Bảy Nam Nhân, Làm Sao Bây Giờ?

Chương 63: Người thừa kế

Nửa đêm lúc Thẩm Thủy Yên ra khỏi phòng, Sở Mộ Vân liền đi theo.

Ban ngày đã xảy ra chuyện như vậy, hắn bên ngoài giả vờ không biết, nhưng thật sự làm sao lại không thèm để ý?

Chiếm hữu của Tham lam mạnh mẽ thế nào, Sở Mộ Vân là tác giả chẳng lẽ lại không rõ?

Mà tất cả cũng đều chính xác như là hắn dự liệu.

Linh: "Ta sẽ không bao giờ vì tuổi nhỏ mà coi thường ai."

Sở Mộ Vân: "Bệnh kiều* thu nhỏ cũng chỉ là ' tiểu bệnh kiều '."

*hiểu đơn giản thì là bệnh độc chiếm

Linh: "Quả nhiên quỷ súc đều là tinh hoa......" Tiểu bệnh kiều so bệnh kiều còn đáng sợ hơn thì làm sao bây giờ QAQ!

Sau khi sắp đặt xong, Sở Mộ Vân che giấu hơi thở đến tẩm điện Thẩm Thủy Yên.

Dù sao cuối cùng cũng làm xong chuyện muốn làm, tiểu Tham lam liền ngủ thiếp đi. Sở Mộ Vân nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lặng yên không tiếng động mà đi đến.

Ánh trăng như nước, phủ lên người thiếu niên làm nổi bật lên làn da trắng của y, đẹp đến mức tim người ta đập thình thịch.

Sở Mộ Vân lẳng lặng nhìn y. Chỗ hắn đứng ngược với hướng ánh sáng cho nên khó có thể nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này.

Đột nhiên giống như đang mơ thấy gì, Thẩm Thủy Yên hơi giật mình, ngón tay trắng nõn lập tức nắm chặt thứ đồ màu bạc kia. Cả người y cũng nằm nghiêng, hai chân đưa về phía trước co lại, thân thể cong thành nửa hình tròn.

Sở Mộ Vân nhíu mày, đi lại gần hơn. Sau đó hắn thấy được thứ mà tiểu Tham lam đang ôm trong lồng ngực.

Đó là một kiện áo ngoài màu xanh chàm, kiểu dáng cổ xưa thanh lịch, chất liệu tuy không thể nói là mềm mại, nhưng vẫn rất tinh xảo.

Tuy nhiên tất cả đều không quan trọng, quan trọng là...... Đây là y phục của Sở Mộ Vân.

Hắn không nhớ mình để nó ở đây, thậm chí cũng không phải là để nhầm mà là do Thẩm Thủy Yên cố tình giữ lại.

Quả nhiên...... Không có cảm giác an toàn.

Nhưng lại khác với cảm giác không an toàn của Yến Trầm.

Đố kỵ là vì không chiếm được thứ mình muốn, đồng thời do không ngừng ghen ghét người khác có được thứ tốt đẹp nên y chỉ muốn phá hủy tất cả; mà Tham lam thì cho dù có hay không thì y cũng đều muốn có, cho dù có là thứ bị phá hủy, cho dù đó không phải là thứ y muốn, cho dù đó có là thứ bị độc chiếm đáng sợ của y hủy hoại, y cũng đều phải có được. Tham lam cố gắng chiếm hữu tất cả những thứ mà y yêu thích.

Thật ra Tham lam không hiểu gì về tình cảm.

Tuy những gì Thẩm Thủy Yên trả giá đều là tâm ý thật sự, nhưng lại không hề liên quan đến tình cảm.

Giống như hiện tại, trong lòng y chỉ có Thẩm Vân, tính chiếm hữu của y cũng mạnh mẽ đến mức đáng sợ.

Nhưng...... góc trên đầu y lại không sáng một cái nào.

Ở đó đầy xám xịt, chứng minh Thẩm Thủy Yên không phải tâm lạnh lẽo, mà do y căn bản không có tâm.

Thân xác xinh đẹp này chỉ là ngụy trang cho một ác ma đang bất an, lấy độc chiếm làm nguồn gốc cho tất cả những ham muốn của Tham lam.

Sở Mộ Vân rũ mắt, che khuất cảm xúc lạnh băng nơi đáy mắt, khóe miệng nở nụ cười nhạt. Hắn vươn tay, mái tóc dài của Thẩm Thủy Yên chảy qua đầu ngón tay. Lúc tóc đen rơi xuống, Sở Mộ Vân nhẹ nhàng hôn đuôi tóc kia, thấp giọng nói: "...... Cho ngươi 5 năm nữa."

Chuyện Tô Sương rơi xuống hồ ' ngoài ý muốn ' không gợi lên một chút bọt nước nào ở Thiên Lâm Cung.

Sở Mộ Vân nghe xong cũng chỉ an bài cho người xử lý, ngoài ra cũng không có chút đau lòng hay khổ sở nào.

Thẩm Thủy Yên vẫn luôn đi theo bên hắn, cho nên nhìn thấy rất rõ ràng. Tuy y đã cố gắng khống chế cảm xúc của chính mình, nhưng đôi mắt sáng ngời kia vẫn bán đứng tâm tư của y.

Thật vui, A Vân của y không thuộc về ai khác, A Vân của y cũng không bị những thứ rác rưởi kia làm bẩn.

Sở Mộ Vân trước sau như một vẫn sủng Thẩm Thủy Yên, không chỉ không giới hạn chi phí ăn mặc của y, mà còn bắt đầu mang y theo để dạy bảo.

Nếu Thẩm Thủy Yên đã gọi hắn một tiếng phụ thân thì hắn cũng nên có trách nhiệm của một người phụ thân.

Mới đầu ở hội nghị xuất hiện một thiếu niên xinh đẹp khiến không ít người tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng Sở Mộ Vân chỉ dùng một câu đã gạt bỏ ý kiến của bọn họ: "Sau này Thủy Yên sẽ kế thừa tôn vị của ta, cũng nên đến đây để học hỏi."

Lời này nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lại khiến tất cả mọi người chấn động.

Chưa gì tôn giả quyết định định người thừa kế!

Mà người thừa kế này thậm chí còn không phải là con ruột của hắn!

Nếu lúc trước còn không ít người coi khinh Thẩm Thủy Yên, thì hiện tại tuyệt đối không ai dám bỏ qua.

Từ khi ranh giới bị phá hủy, Nhân giới bắt đầu đại loạn, thế lực Sở Mộ Vân nhanh chóng bành trướng. Chỉ trong 6 năm ngắn ngủi, hắn dùng sức mạnh của mình dễ như trở bàn tay vượt qua ba ngàn năm khiến Nhân tộc thành cây cột chống đỡ khe nứt xuất hiện sau thủy triều yêu thú.

Tuy Thẩm Thủy Yên không có ký ức, nhưng y trời sinh thông minh, chỉ một chút chỉ dẫn cũng có thể thấu hiểu rõ ràng.

Ba năm trước, Sở Mộ Vân bắt đầu mang y theo tiếp xúc với mọi chuyện. Ba năm sau, tiểu Tham lam mười ba tuổi năm ấy đã có thể giúp đỡ phụ thân phúc đáp lại thư tín xin chỉ thị của bên dưới đưa lên.

Sở Mộ Vân muốn tìm việc cho y làm, cho nên dứt khoát ủy quyền luôn cho y.

Cũng trong khoảng thời gian này, Thẩm Thủy Yên tiếp xúc không ngừng với các loại vấn đề cũng nhanh chóng trưởng thành. Từ một đứa bé không giấu được cảm xúc của mình biến thành thiếu cung chủ dung mạo khuynh thành, khí độ tuyệt trần luôn mỉm cười.

Đồng thời y cũng bồi dưỡng người của mình, những tâm phúc chỉ nghe lệnh của y.

Tất cả Sở Mộ Vân đều nhìn thấy, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn mặc kệ. Tựa như hoàn toàn tin tưởng Thẩm Thủy Yên, cho dù y làm gì hắn cũng đều dung túng sủng nịch.

Bởi vì phải xử lý chính vụ, cho nên Thẩm Thủy Yên dọn tới điện Sở Mộ Vân. Có đôi lúc về khuya sẽ ở luôn thư phòng nghỉ ngơi.

Sở Mộ Vân không cho y thức đêm. Khi trời không còn sớm sẽ đến gọi y đi nghỉ ngơi.

Giống như đêm nay, trăng cũng đã sắp lặn nhưng Thẩm Thủy Yên khoác áo ngoài màu ngân bạch vẫn còn cầm một phong thư thiếp vàng.

Sở Mộ Vân đi vào: "Ngày mai hãy xem, nghỉ ngơi đi."

Thẩm Thủy Yên thấy hắn vào liền lập tức ngẩng đầu, ngũ quan tinh xảo nở nụ cười động lòng người: "Phụ thân."

Sở Mộ Vân lên tiếng: "Có chuyện khó xử?" Hắn thấy Thẩm Thủy Yên đang nhìn chằm chằm bức thư này.

Thẩm Thủy Yên hơi ngừng lại.

Sở Mộ Vân đi tới, nhìn thoáng qua nội dung của phong thư.

"Đừng để ý làm gì, ta sẽ không cưới vợ."

Thẩm Thủy Yên nắm chặt trang giấy trong tay: "Phụ thân......"

Sở Mộ Vân nhìn về phía y: "Sao?"

Thẩm Thủy Yên rũ mắt, lông mi y rất dài, khi run nhè nhẹ giống như cánh bướm khẽ vỗ: "Người không cưới vợ là vì con sao?"

Sở Mộ Vân hơi ngẩn ra một chút.

Thẩm Thủy Yên ngẩng đầu nhìn hắn: "Là sợ con bị người ngoài đồn thổi, cho nên......"

Sở Mộ Vân mỉm cười: "Đừng nghĩ nhiều, tạm thời ta không có tâm tư này."

Thẩm Thủy Yên trầm mặc trong chốc lát, sau đó y ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp không nháy mắt nhìn chằm chằm nam nhân tuấn lãng trước mặt.

"Phụ thân có người mình thích sao?"