Phàm Nhân : Tiểu Đạo Vĩnh Hằng

Chương 8: Thảm sát đẫm máu

Tại phòng giam Nhất Đức còn đang ân hận tội lỗi, liền có người vào hỏi thăm hắn.

- Thằng nhóc nhà ngươi vẫn còn rối não vì chút chuyện cỏn con như vậy sao ?

Đối diện cửa kính của phòng giam là giáo sư Khải Phong với khuôn mặt buồn rầu, khiến cho Nhất Đức tò mò hỏi :

- Có chuyện gì mà trông giáo sư còn sầu bi hơn cả tôi vậy.

Giáo sư thở một hơi dài, đáp :

- Nếu ta nói ra, cậu đừng trách móc ta cũng như mọi người, thực sự lúc đó hết cách rồi...

- Hết cách gì vậy ạ, giáo sư cứ nói.

Trong mắt Nhất Đức dường như không quan trọng hay quá tò mò, đơn giản chỉ là muốn biết thêm một chút trước khi bị đày khỏi tàu mà thôi. Giáo sư thấy thế cũng hết cách, cố nói ra từng lời thận trọng :

- Phàm nó trở thành người thực vật toàn diện rồi.

- !!!

Nhất Đức nghe câu này không khí bỗng trở nên u ám, ánh mắt của hắn mở to ra nhìn lấy giáo sư, như muốn nghĩ rằng điều đó không phải sự thật.

Khải Phong giáo sư thắc mắc trong ánh mắt ấy, rốt cuộc tại sao Nhất Đức lại lo cho đứa trẻ này tới như vậy, hỏi nhỏ một câu :

- Ngươi hi vọng gì ở đứa trẻ ấy.

Giáo sư hỏi như vậy khiến người ta không thể thẳng thắn nói ra, nhưng ngược lại đối với Nhất Đức, hắn nói :

- Nó là đứa con của em gái tôi, vì gia đình khốn khó lại thêm việc người chồng qua đời khiến cho khó khăn chồng chất khó khăn. Mấy tháng sau thằng bé bỗng bộc phát dị tật không rõ nguyên do nên em nó đã bán cho viện nghiên cứu để lấy tiền. Ngược lại năm sau nó lại hối hận cầm lấy đủ số tiền trước đây từng chuộc quay lại nhờ tôi tìm lại đứa trẻ, nhưng đã quá muộn khi mà tôi mới nghe tin thì đứa trẻ đã bị mang đi thiêu rồi.

Vị giáo sư kia nhăn mặt thấy rõ, chần chừ hỏi :

- Vậy...vậy...mẹ của nó thì sao ?

Nghe câu này, Nhất Đức không còn gì níu giữ lấy quá khứ, cứ thế nói ra :

- Chết rồi, nghe tin đứa trẻ bị hỏa thiêu thì nó không tin được, liền chết đứng, cho đến bây giờ, tôi tìm được đứa trẻ nhưng lại khiến nó càng trở nên tàn phế.

Khải Phong giáo sư chua xót cho bọn họ, cũng không muốn đào sâu vào quá khứ, liền đổi chủ đề nhanh chóng.

- Vậy 00.0 là đứa trẻ như thế nào ngươi rõ chứ.

Nhắc đến số 0, những kí ức không mấy vui vẻ lại hiện ra, Nhất Đức cay đắng bản thân không phải dị năng giả hay bất cứ thứ gì có sức mạnh, đối với một con tiểu quỷ bản thân chỉ như một con cờ bị thí ra thôi.

Bỗng lúc đó Nhất Đức nhớ ra lời con bé nói, chính là Đằng Hải làm mục tiêu ! Hắn bật dậy vội nói với giáo sư, khuôn mặt gấp rút.

- Giáo sư mau bảo vệ Đằng Hải, nó là mục tiêu của 00.0 !

Khải Phong nghe được giật mình, mau chóng mở cửa chạy tới. Nhất Đức thấy vậy cũng yên tâm phần nào, nhắm đôi mắt như đã hoàn thành cuộc đời.

"Xìu..."

Tiếng súng lên nòng ngay bên tai hắn, một người canh gác trên tay là khẩu lục quang chĩa thẳng vào đầu hắn, đôi mắt vô hồn chắc chắn đã bị điều khiển.

Nhất Đức mất công lại thở dài lần hai, ánh mắt như cầu xin bị bắn, nhìn thẳng vào nòng súng.

- 00.0 ngươi có vẻ không chỉ là một đứa trẻ thật rồi, cái sự cáo già này có lẽ đã luyện thành hơn ngàn năm rồi nhỉ.

Tên lính gác cười nhếch mép, các cơ khuôn mặt nhăn nhó như bị bóp bẹp lại, nói :

- Kế hoạch này ta mới lên kế sách có chưa đầy một năm, nói đúng ra là 7749 ngày soạn nên đấy, nói thế đủ rồi vĩnh biệt !

"Chíu !"

Ánh sáng đi qua trán của Nhất Đức làm một cái lỗ, khiến hắn chết không nhắm mắt, nhưng vẫn cười khổ mà ngã bịch xuống đất.

Kết thúc 00.0 điểm chút màu, tự đầu của tên lính canh nổ toác, mô não cùng máu tươi bắn tung tóe khắp phòng, cùng đôi nhãn cầu lăn long lóc dưới đất. Tiếp theo là cái xác lấy máu vẽ lên bức tường những dòng chữ đầy yêu đời, sau đó tự bạo thân thể từ trong, khiến căn phòng vương vãi nội tạng còn tươi sống.

Đối diện cảnh tượng đó tù nhân phòng bên há hốc mồm sợ hãi, bĩnh ra quần trong vô thức, mấy tên không trông thấy nhưng qua biểu cảm kia liền nhận ra bên cạnh phòng là một cảnh tượng kinh hoàng lắm, trước kia từng chém người mà giờ lại thảm hại đến vậy cũng không dám nghĩ đến.

Trong lúc đó thì Khải Phong chạy thẳng lên phòng bệnh, mở cửa ra thì vẫn thấy Đằng Hải nằm trên giường bệnh không có cái gì thay đổi cả, lão thở phù nhẹ nhõm.

Bỗng cảnh tượng trước mắt sụp đổ, xung quanh căn phòng máu chảy từ vách tường ra, trên giường 00.0 đã ngồi bên cạnh Phàm mà ve vỡn, lấy đầu của bác sĩ và y tá làm đèn treo trên giá, cháy rực lên trước mắt Khải Phong.

00.0 nhìn qua phía giáo sư như đang rất tận hưởng sự hỗn loạn này, liền chỉ lên trên bàn rồi nói :

- Đừng có nôn ra đây, mất vệ sinh lắm, làm miếng nước đi.

Lão Khải Phong vừa nhìn qua, đã ngã uỵch xuống đất, cơ thể nhũn ra không đứng nổi lên, trên bàn không phải là cốc nước, là tay của cả y tá và bác sĩ gắn vào để đựng "nước" hay đúng hơn là một cốc trà nhúng nhãn cầu.

- Ngươi ngươi....

00.0 giơ tay ra trước mặt chỉ thẳng vào Khải Phong.

- Phằng !

Lập tức nửa thân trên của lão biến thành vệt máu lớn dính đầy tường, từ trong đó thứ ánh sáng ma mị bay ra, tới chỗ của 00.0 thì bị hấp thu.

- Miếng mồi ngon luôn phải để sau cùng....