Phàm Tâm Đại Động

Chương 13

Vừa dứt lời, Diệp Thanh liền không nhịn được mà lấy tay che mặt, ha ha cười phá lên.

Trương Triệu Huyền hiếm khi thấy y vui vẻ như vậy, bất giác ngẩn ngơ, nét mặt chậm rãi đỏ lên hỏi, “Làm sao? Ngươi nghĩ ta ăn không nổi?”

Bả vai Diệp Thanh càng run hơn, thật vất vả mới ngừng cười được, đưa tay rẽ mái tóc rối bời của Trương Triệu Huyền uể oải nhìn hắn, nói “Ta sao dám?”

Đầu ngón tay y lạnh buốt, mơ hồ tản ra mùi hoa quế, nụ cười bên môi nhợt nhạt, thật hợp với đôi mắt ôn hòa như nước mùa thu, vô cùng động nhân.

Trương Triệu Huyền nhìn thấy, trong lòng lại càng hỗn loạn, như bị người khác cào một cái, ngứa ngáy, hận không thể nhào tới ôm Diệp Thanh rồi gặm thêm vài phát. Nhưng sợ chính mình không giữ nổi chừng mực, cắn một miếng liền ăn hết Diệp Thanh, cái được không bù nổi cái mất.

Diệp Thanh thấy hắn đờ ra, liền đưa ngón tay búng một cái trên trán hắn, “Chạy một ngày đường, ngươi không biết mệt sao? Lên giường nằm đi!”

Trương Triệu Huyền gật đầu, hai mắt chằm chằm nhìn thẳng y.

Diệp Thanh lại cười rộ lên, chậm rãi quay đầu đi, đôi môi mềm mại hôn lên khóe mắt Trương Triệu Huyền, nhưng chỉ nhẹ nhàng chạm vào, rồi lập tức lui ra, ôn nhu nói, “Muốn ta ngủ cùng ngươi?”

“Có thể sao?” Mắt Trương Triệu Huyền lập tức sáng lên.

“Đương nhiên.” Diệp Thanh nháy nháy mắt, cố ý kéo dài giọng, cười tủm tỉm nói, “Chỉ cần ngươi đừng nửa đêm gặm hết ngón tay của ta là được.”

“…”

Sự thực chứng minh, Trương Triệu Huyền quả nhiên luyến tiếc cắn tay Diệp Thanh, nhưng đêm khuya, đồng sàng cộng chẩm*, hắn càng mê luyến Diệp Thanh hơn. Từ sáng đến tối dính vào nhau, động một chút là ôm ôm hôn hôn, một chốc không ngửi thấy hương hoa quế nhàn nhạt, đã cảm thấy tâm phiền ý loạn.

*Đồng sàng cộng chẩm = cùng giường cùng gối.

Đây là cảm giác thích một người?

Trương Triệu Huyền cũng có lúc thấy kỳ quái, hắn vốn nên làm một thần tiên vô tâm vô tình, làm sao lại dính vào thất tình lục dục của phàm nhân? Đáng tiếc, còn chưa nghĩ ra, đã bị nụ cười ôn nhu của Diệp Thanh hấp dẫn, nhào qua hôn đến thiên hôn địa ám*, đến cả tên mình cũng quên mất.

*Thiên hôn địa ám = trời đất mù mịt.

Hắn vốn là người cẩu thả, cứ như vậy vài lần, cũng lười nghĩ lại, chỉ kéo Diệp Thanh theo, tiếp tục lên đường, ngoài miệng nói phải về tiên sơn tu hành, thực tế lại du sơn ngoạn thủy. Hơn nữa, ngắm hết quang cảnh phụ cận, rồi còn muốn đi Dương Châu chơi.

Diệp Thanh trước nay chuyện gì cũng theo hắn, duy chỉ việc đến chỗ này là không cam tâm tình nguyện, cau mày nói, “Thành Lâm An cảnh sơn thủy còn chưa đủ sao? Hà tất phải tốn công chạy tới chỗ đó?”

“Khó có được một lần đến nhân gian chơi, không đi rất đáng tiếc a.” Trương Triệu Huyền chuyển mắt, cười hắc hắc nói, “Hơn nữa, phong cảnh Dương Châu khác với Lâm An. Hai mươi tư cây cầu cùng Tây Hồ cũng chưa là gì, ta nhớ trước thành Dương Châu có một ngọn núi.”

Lời còn chưa nói hết, sắc mặt Diệp Thanh đã trầm xuống.

Trương Triệu Huyền trong thời gian này đã sớm hiểu được tính tình y, vội vã ngừng lại, thận trọng hỏi, “Diệp công tử, ngươi có thù với núi sao?”

Chỉ cần nhắc tới chữ “núi” liền cáu kỉnh.

“Không có.”

Ngô, xem ra, quả thật là có.

Trương Triệu Huyền gật đầu, cố ý tránh khỏi cái chữ “núi” kia, rồi nói tiếp, “Cảnh đêm Dương Châu cũng vô cùng nổi danh, nhớ lúc trước ta từng ở Dương Châu mấy năm…”

Tay Diệp Thanh đột nhiên run một cái.

Trương Triệu Huyền đang nắm tay y, tự nhiên cũng cảm thấy được, hơi nghi ngờ hỏi, “Diệp công tử?”

Diệp Thanh nhắm mắt lại, trong con ngươi như có ánh sáng kỳ lạ hiện lên, nhưng rất nhan đã trấn định lại, tự tiếu phi tiếp mà nói, “Không phải trí nhớ ngươi rất kém sao? Cái này lại nhớ rõ?”

“Ha ha, là chuyện xưa từ mấy trăm năm trước rồi, ta cũng chỉ nhớ đại khái mà thôi.” Trương Triệu Huyền giơ tay gõ trán mình, biểu tình vô tội, “Kể từ khi nhặt được cuốn sách kia, lại hồ đồ trở thành thần tiên, về sau hầu như chuyện gì cũng không nhớ được, thực sự là kỳ quái.”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Thanh lại biến đổi, chậm rãi rũ mắt xuống, thấp giọng thì thầm, “Ta biết.”

“Diệp công tử?”

“Không phải muốn đến Dương Châu sao? Đi nhìn một cái cũng tốt.”

“Di? Ngươi đồng ý?”

Diệp Thanh cười cười, cầm tay Trương Triệu Huyền, mắt vẫn rũ xuống, trong đáy mắt, bốn bề dậy sóng, không ai có thể hiểu nổi.

Hai người bọn họ chỉ một ngày đã quyết định xong, sau đó liền không đi dạo lung tung nữa, chẳng mấy ngày sau đã thuận lợi tới Dương Châu. Trương Triệu Huyền vừa vào thành đã rất hưng phấn, nhìn đông nhìn tây, vội vàng đi tìm điểm tâm ăn. Mà Diệp Thanh vẫn thờ ơ ở cạnh hắn, biểu tình trên mặt trước sao như một, ôn hòa dễ gần, nhìn không ra là cao hứng hay không.

Hai người nắm tay đi đã hơn nửa ngày, chơi đến mệt mỏi mới về gian phòng trong khách điếm để ngủ. Ai ngờ, vừa định tắt đèn, ngoài cửa sổ lại truyền đến khúc ca du dương êm tai.

U oán thê lương, buồn phiền triền miên.

Trương Triệu Huyền rùng mình, lập tức ngồi trên giường dậy, nói, “Là con miêu yêu kia!”

“Ân.” Diệp Thanh gật đầu, nhưng cũng không hề kinh ngạc, chỉ thong thả mặc lại xiêm y, thuận tay cầm lấy chiếc ô thanh sắc, nói, “Ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài xem một chút.”

Dứt lời, cũng không đợi Trương Triệu Huyền nói, liền sải bước đi ra khỏi cửa.

Trương Triệu Huyền lấy làm kinh hãi, liền vội vàng kêu lên, “Chờ một chút! Diệp công tử, yêu lực của ngươi bị phong bế, sao có thể là đối thủ của con mèo kia? Ta đi cùng ngươi.”

Sau đó là một hồi âm thanh bịch bịch kỳ quái, hiểu nhiên là người nào đó trong lúc xuống giường bị ngã trên mặt đất.

Diệp Thanh không khỏi cười rộ lên, nhưng cũng không quay đầu chờ hắn, chỉ thu lại tâm tình, từng bước đi ra khỏi khách điếm.

Ngoài khách điếm, sương mù tràn ngập, hầu như nhìn không rõ cảnh vật.

Nhưng Diệp Thanh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tiếp tục men theo âm thanh đi về phía trước, cuối cùng dừng bước trước một cây đại thụ, ngẩng đầu nhìn thiếu niên cẩm y ngồi trên nhánh cây, hỏi, “Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Lưu Ngọc chậm rãi lấy lá cây trên môi ra, cầm trong tay ngắm nghía một hồi, cười nói, “Không có gì, chỉ là tới nhìn ngươi một cái a.”

“Vậy cần gì phải bày kết giới bên ngoài khách điếm?”

“A, cái này cũng không phải là dùng để đối phó ngươi.” Lưu Ngọc híp mắt một cái, hơi cười, “Ta đã hiểu rõ, người đi cùng ngươi kia căn bản không phải đạo sĩ, mà là thần tiên lén tới nhân gian, đúng không?”

Diệp Thanh cong cong khóe miệng, chỉ mỉm cười.

“Họ Diệp kia, ngươi thực sự bản lĩnh quá lớn, ngay cả thần tiên cũng bị lừa gạt.” Lưu Ngọc nhẹ nhàng nhảy từ trên cẩy xuống, chạy quanh Diệp Thanh một vòng, nói, “Tướng mạo ngươi cũng chẳng đẹp đẽ lắm, rốt cuộc làm sao làm được? Không bằng cũng dạy ta một chút đi? Ân?”

Vừa nói vừa cười, giọng nói cùng dáng vẻ đều thật ám muội.

Diệp Thanh lại không chút tức giận, ngạo nghễ liếc hắn, nhàn nhạt hỏi ngược lại, “Chỉ bằng ngươi?”

Chỉ ba chữ đơn giản như vậy, liền lập tức chọc giận miêu yêu Lưu Ngọc, móng tay hắn bỗng dài ra, cắn răng nói, “Ngươi bất quá cũng chỉ là một yêu quái mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Thần tiên đần độn kia bị ngươi mê hoặc đến đầu óc choáng váng, sợ rằng cũng không biết ngươi đã sớm có tính toán đi? Càng không biết… ngươi chỉ mấy tháng nữa thôi là có thể thành ma, chỉ cần ăn tim hắn nữa thôi.”