Phàm Tâm Đại Động

Chương 3

Diệp Thanh ngẩn ra một lúc lâu, chỉ rũ mắt, nhìn Trương Triệu Huyền đang cầm tay áo mình, sau đó chậm rãi dời mắt đi, mỉm cười nói, “Trương tiên sinh thích ăn quế hoa cao như vậy, ngày khác ta dẫn ngươi vào thành dạo một vòng, thuận tiện mua một ít về nếm thử.”

“Được.” Trương Triệu Huyền tươi cười, ngay lập tức buông lỏng tay, khen, “Diệp công tử thật giỏi đoán ý người khác!”

“Quá khen.”

Ngô, lúc đầu hắn định hỏi gì kia mà? Thanh băng kiếm?

Quên đi, quế hoa cao vẫn quan trọng hơn!

Trương Triệu Huyền nghĩ thế, rồi theo Diệp Thanh đi về phía trước, hoàn toàn ném đồ đệ nhà mình ra sau đầu.

May mà Vân Phong ở ngay sát vách, rất nhanh đã theo kịp. Nhưng hắn tâm sự nặng nề, vẫn nhớ tới chuyện hồ yêu, căn bản không còn sức để tâm tới người hồ đồ nào đó.

Ngày thứ hai, sáng sớm ra cửa, chớp mắt đã không còn thấy đâu.

Trương Triệu Huyền buồn bực, la hét muốn đám đồ đệ hầu hạ, trong lòng chỉ muốn nhảy ra ngoài chơi như đứa trẻ con. Kết quả vừa đi qua vài ngã rẽ, còn chưa đến vườn, xa xa đã thấy một nam tử bạch y đang đứng dựa vào hành lang, con ngươi nửa mở nửa khép, khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, đang trầm mặc nhìn ra phong cảnh trong vườn.

Trương Triệu Huyền nhận ra hương thơm ngọt ngào từ người y, trong lòng khẽ động, bước nhanh về phía trước, cao giọng hô, “Diệp công tử!”

Diệp Thanh nhắm mắt một cái, quay đầu liếc hắn, trong con ngươi phảng phất một làn sương mù, như còn chưa tỉnh mộng. Hồi lâu sau mới từ từ trấn tĩnh lại, khẽ mỉm cười, “Trương tiên sinh, ngươi dậy thật sớm.”

“Mới sáng sớm, Diệp công tử đang nhìn cái gì?”

Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nhãn thần có vài phần hoảng hốt, thấp giọng phun ra mấy chữ, “Hết mưa rồi.”

“A, đúng vậy.” Trương Triệu Huyền duỗi người, cười nói, “Tốt, khí trời như vậy, rất thích hợp để ra ngoài dạo phố.”

Vừa nói, vừa nhìn về phía cửa.

Diệp Thanh nhìn đến thú vị, vô tình bật cười, tiện tay cầm chiếc ô thanh sắc bên chân, ôn nhu nói, “Vậy chúng ta đi.”

“A?”

“Hôm qua ta có nói, sẽ cùng Trương tiên sinh vào thành đi dạo, Trương tiên sinh không nhớ sao?”

“Đương nhiên… nhớ kỹ!” Trương Triệu Huyền vỗ vỗ tay, ngay lập tức theo Diệp Thanh ra cửa, dọc đường không quên liền mạng khen nhân phẩm y. Thật phong lưu tiêu sái, ôn văn nho nhã, tuấn mỹ vô song, nghĩ được cái gì đều đem hết ra tâng bốc Diệp Thanh.

Diệp Thanh bị ma âm xuyên não dằn vặt, cũng không nói nhiều, chỉ cười yếu ớt.

Hai người ra khỏi đại môn, theo con đường rải đá nhỏ chậm rãi đi dạo, đầu tiên đến Tây Hồ thưởng sen, sau đó lên phố, mua nhiều loại điểm tâm tinh xảo, Trương Triệu Huyền ăn đến mức suýt cắn phải ngón tay, vẫn lưu luyến không rời, miễn cưỡng quay về Diệp phủ.

Trên đường trở về, Trương Triệu Huyền vẫn tự độc thoại, một mình lầm bầm không ngừng. Sau cùng, ánh mắt vừa chuyển, lại nhìn vào chiếc ô của Diệp Thanh, hỏi, “Hôm nay cũng không mưa, Diệp công tử mang theo ô làm gì?”

“Phòng trước.” Ngón tay đẹp đẽ như ngọc của Diệp Thanh nhẹ nhàng xoay cán ô, cười nói, “Có lẽ một lát nữa, sẽ lại mưa.”

“A, ngươi có vẻ rất thích chiếc ô này?”

Trương Triệu Huyền chỉ thuận miệng nói một câu, Diệp Thanh lại lập tức nheo mắt, ánh mắt trở nên mềm mại, ngay cả ý cười bên môi cũng đậm hơn vài phần. Nhưng y hình như không thích đàm luận chuyện này, khóe miệng cong cong, bất động thanh sắc mà đổi trọng tâm câu chuyện, “Vân đạo trưởng hôm nay, trời chưa sáng đã ra vườn đi lại, nói là phải nghĩ biện pháp đối phó hồ yêu, Trương tiên sinh cũng không khỏi bận rộn chứ?”

“A…” Trương Triệu Huyền chớp chớp cặp mắt đào hoa, dường như lúc này mới nhớ tới chuyện bắt yêu, cười gượng nói, “Ha ha, ta đây là sư phụ anh minh sáng suốt, đương nhiên phải chờ tới thời khắc mấu chốt mới ra tay. Diệp công tử yên tâm, dù sao cũng chỉ là một hồ yêu nho nhỏ mà thôi, rất nhanh là giải quyết xong.”

Vừa nói chuyện vừa lấy cuốn sách rách nát trong ngực ra, lật nhìn.

“Hồ yêu, hồ yêu… Ngô, lần này không thể làm hỏng…”

Suốt chặng đường sau đó, Trương Triệu Huyền không dằn vặt lỗ tai Diệp Thanh nữa, chỉ cúi đầu, nghiên cứu pháp thuật. Về đến Diệp phủ, hắn đã đổi thành bộ dạng đầy trách nhiệm, xông thẳng đến gian phòng nơi hồ yêu chạy thoát hôm qua, thuận tay xé mấy tấm phù chú, thì thào đọc chú ngữ.

Cũng không lâu lắm, phù chú biến thành một quả cầu lửa, lung lay phiêu động gữa không trung.

Diệp Thanh đứng bên cạnh nhìn, hỏi, “Trương tiên sinh, đây là…”

“Pháp thuật đối phó hồ yêu.” Trương Triệu Huyền cười hì hì vuốt râu, vẻ rất đắc ý, “Hôm qua ta bị băng kiếm đuổi theo, cho nên hôm nay cố ý đổi trò khác.”

Thủy công không được thì dùng hỏa công!

Một lát sau, hỏa cầu kia đột nhiên ngừng lại giữa không trung, chợt nổ, tạo ra ánh sáng chói mắt.

“A!” Trương Triệu Hỏa kinh hô một tiếng, bừng tỉnh đại ngộ nói, “Thì ra hồ yêu hôm qua bị trọng thương, hiện tại chỉ có thể bám trên người người khác. Tốt, mau tìm ra cái người kia.”

Nói xong, đưa tay chỉ về hướng quả cầu vừa nổ.

Chớp mắt một cái, ánh sáng từ quả cầu quả nhiên lại bay đi.

Nhưng mà… lần này là hướng thẳng đến chỗ Trương Triệu Huyền.

Không thể nào?

Lại thất bại!?

Trước tình huống này, Trương Triệu Huyền cũng không mấy kinh ngạc, nhưng nhớ tới Diệp Thanh đứng bên cạnh còn chưa hiểu gì, liền khẩn trương cúi xuống. Vội vàng nhào qua ôm hông Diệp Thanh, không chút nghĩ ngợi, thuận thế ngã xuống, hai người cùng lăn tròn trên mặt đất.

“Diệp công tử, cẩn thận.”

“Trương tiên sinh,” Diệp Thanh nhíu nhíu mày, hơi kinh ngạc, nói, “Lửa…”

“Ta biết, quả cầu lửa kia đang đuổi theo chúng ta. Nhưng ngươi yên tâm, ta lập tức có thể giải quyết được nó! A, không đúng, ta phải xem lại sách mới dùng được pháp thuật… Ai, ngươi giúp ta một chút, tìm quyển sách kia cho ta được không?” Hôm qua thì bị băng kiếm truy sát, hôm này lại bị quả cầu lửa này đuổi, rốt cuộc hắn đã tạo nghiệt gì?

“Đương nhiên là có thể, nhưng mà… Râu ngươi bốc cháy rồi.”

“Di?”