[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 114: THIÊN CẨU ĐÃ QUAY VỀ

Lời nói của Trịnh Tây Nguyên không hề thái quá, môi trường mạng ngày nay không tốt, lòng người nóng nảy, có quá nhiều tên trẻ trâu còn dễ bị người ta dắt mũi.

Nhưng suy nghĩ của Kiều Đông Dương khác với Trịnh Tây Nguyên, anh không thích nói "không được" với những chuyện còn chưa làm.

Suy nghĩ một lát, anh hơi hếch cằm lên: "Bên cảnh sát đã nói rõ ràng chưa?"

Trịnh Tây Nguyên gật đầu: "Nhưng không có tác dụng với việc lan truyền tin đồn..."

Kiều Đông Dương im lặng.

Đêm qua, cảnh sát đã bắt được ba kẻ chưa kịp chạy trốn trong vịnh Mãnh Quỷ, trong số đó có một tên bị thương nặng, bị đâm một nhát dao vào bụng, lúc này vẫn đang cấp cứu trong bệnh viện còn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Một tên khác bị sưng tấy ở bao tinh hoàn, tinh hoàn bị vỡ rất nghiêm trọng, cũng đang nằm điều trị trong bệnh viện. Nhìn từ tình hình trong lời khai của bọn chúng, lời nói của Trì Nguyệt cũng đúng tám chín phần mười, bọn chúng đánh Trì Nguyệt và cũng phải chịu tổn thất nặng nề.

Về phần tại sao lại bắt cóc La Thiền ở sa mạc, bọn chúng không thừa nhận mình hành động có tổ chức và tính toán từ trước, chỉ nói trùng hợp gặp được, lúc đầu chỉ muốn cướp tiền, sau đó thấy cô ta khá xinh đẹp, thế là nghĩ đến việc bỉ ổi. Trong lúc bọn chúng đang thực hiện tội ác thì bị Trì Nguyệt bắt gặp. Cô nàng này quá khỏe, không chỉ giúp La Thiền chạy trốn trong lúc hỗn loạn mà còn dụ bọn chúng chạy vào vịnh Mãnh Quỷ, suýt nữa thì mất mạng.

Lúc bọn chúng khai nhận còn khóc lóc, chỉ thiếu nói mình thành người bị hại.

Kiều Đông Dương: "Tối hôm qua, tôi đã dặn dò không cho phép bất kỳ ai tiết lộ tin tức ra ngoài. Cảnh sát còn đang điều tra, sẽ không chủ động tiết lộ, vậy tại sao chuyện này lại lan truyền trên mạng?"

Trịnh Tây Nguyên: "Điều này... Em thật sự không biết."

Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng: "Người trong tổ chương trình của chúng ta không quản được cái miệng sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của anh có sức sát thương cực mạnh, như một con dao đang xẻo thịt, khiến lông tơ trên người Trịnh Tây Nguyên dựng đứng, vội vàng xin tha: "A Kiều, anh đừng nhìn em như vậy được không? Đâu phải em lan truyền ra ngoài.

Kiều Đông Dương không cho anh ta sắc mặt tốt: "Không phải cậu thì cũng là người của Hạo Quang."

Hạo Quang là một công ty truyền thông, chỉ đi theo con đường truyền thông, những người kiếm cơm bằng nghề này có độ nhạy bén với tin tức mạnh hơn những người khác.

Trịnh Tây Nguyên ho khan, sờ mũi: "A Kiều, thật ra chuyện thế này, dù không phải người này nói thì cũng có người kia nói, không thể tránh được."

Sự lan truyền của tin tức giải trí là một trong những kỳ tích do nhân loại sáng tạo ra, một tin tức có thể lan truyền khắp thế giới trong một khoảng thời gian ngắn, nhất là những việc trong đũng quần thế này, chỉ cần có một người biết sẽ có vô số người biết.

Giữ miệng kín như bưng sao? Điều này không hề tồn tại.

Trịnh Tây Nguyên là người làm truyền thông, anh ta hiểu rất rõ lý lẽ này.

"Không có bức tường nào không lọt gió, thứ khó quản lý nhất là miệng lưỡi con người. Thay vì truy cứu ai là người ngầm phát tán tin tức, không bằng nghĩ xem nên xử lý ý kiến và thái độ của công chúng như thế nào."

Kiều Đông Dương cười lạnh: "Đăng một thông báo chính thức, còn ai dám bôi nhọ nữa, đoàn luật sư Kiều thị sẽ mời bọn họ đi uống trà!"

Đoàn luật sư? Trịnh Tây Nguyên nghe vậy thì hơi ngơ ngác, ngạc nhiên nhìn anh: "Anh Kiều của em ơi, anh định... làm thật sao?"

Đoàn luật sư Kiều thị rất lợi hại, nghe nói đến nay vẫn chưa từng thua kiện. Thế nhưng, sao bọn họ có thể tốn nhiều sức lực như vậy cho một thí sinh bình thường trong một chương trình tài năng bình thường chứ? Dù Kiều Đông Dương muốn làm, ông cụ Kiều cũng không đồng ý.

"Anh không sợ bị dượng họ lột một lớp da sao?"

Kiều Đông Dương nhìn anh ta với ánh mắt phức tạp, suy nghĩ một lúc, đột nhiên cong môi cười, chậm rãi đặt đũa xuống: "Cũng đúng, đi theo con đường pháp luật làm gì chứ? Lấy cái ác trừng phạt cái ác mới là con đường đúng đắn trên đời!"

Trịnh Tây Nguyên: "Anh muốn làm gì?"

"Hừ!" Kiều Đông Dương mặc kệ ánh mắt chờ mong của anh ta, cầm điện thoại lên bấm số của trợ lý Hầu.

"Hầu Tử, đưa Thiên Cẩu đến đây!"

Trợ lý Hầu hơi ngạc nhiên: "Ông chủ, không phải anh định giam cầm Thiên Cẩu sao?"

Kiều Đông Dương không trả lời thẳng: "Hệ thống của Thiên Cẩu đã nâng cấp xong chưa?"

Trợ lý Hầu không kìm nén được sự vui vẻ! "Xong rồi, xong rồi, đã xong từ lâu rồi, vậy được, ngày mai tôi sẽ để người ta đưa đến."

Kiều Đông Dương: "Không! Ngay lập tức, tôi chờ."

"Ấy!" Vội vã như vậy sao?

Trợ lý Hầu không hề do dự: "Được, vậy tôi sẽ lên đường ngay, không, tôi sẽ xuất phát đi đón Thiên Cẩu."

Kiều Đông Dương yên lặng cúp điện thoại.

Nồi lẩu sôi trào phát ra từng tiếng ùng ục rất giống với sức tưởng tượng đang sục sôi của Trịnh Tây Nguyên. Trong lúc Kiều Đông Dương khó chịu gọi điện thoại, anh ta đã tự tưởng tượng ra vô số nội dung phim thần tượng Mary Sue "Nổi giận vì người đẹp". Đột nhiên thấy đôi mắt lạnh lùng Kiều Đông Dương lia qua, Trịnh Tây Nguyên suýt nữa bị sặc.

"Khụ khụ khụ!"

Trịnh Tây Nguyên uống một ngụm nước to mới ngăn cản được cảm giác cay nóng trong cổ họng.

"A Kiều, anh gọi Thiên Cẩu đến làm gì?"

Kiều Đông Dương cười lạnh, chỉ vào bát

mình: "Mắt không biết nhìn à?"

Trịnh Tây Nguyên: "..." Anh ta vội vàng gắp đồ ăn nóng vào bát của Kiều Đông Dương, lại khẽ hỏi: "Không phải anh muốn để Thiên Cẩu giúp anh dạy dỗ người khác chứ?"

Kiều Đông Dương lạnh lùng nhìn anh ta, coi như ngầm chấp nhận.

Trịnh Tây Nguyên hít sâu một hơi: "CMN! A Kiều, chỉ vì một người phụ nữ, anh thật sự đủ liều đấy."

"Ai nói tôi vì cô ta?" Ánh mắt lạnh lùng của Kiều Đông Dương đầy vẻ không quan tâm, một lúc lâu sau giọng điệu lại trở nên ôn hòa hơn: "Đúng lúc kiểm tra xem... năng lực hacker của bản nâng cấp trí tuệ nhân tạo như thế nào."

Trịnh Tây Nguyên thật sự không thể tin vào tai mình. A Kiều muốn dùng trí tuệ nhân tạo đi chống lại đám anti sao?

Lúc Thiên Cẩu đến khách sạn của Kiều Đông Dương, anh đang cầm iPad xem phát sóng trực tiếp của "Chiến binh đến từ bầu trời".

Khu bình luận vẫn ồn ào như trước, qua hai ngày phát sóng trực tiếp của chương trình, Trì Nguyệt thu hoạch được rất nhiều chó nhan sắc và fan tài năng, nhưng cũng thu hút một đám anti không não. Trên màn hình tràn ngập đủ loại bình luận, Kiều Đông Dương vừa buồn cười vừa tức giận, thấy đồng cảm với chỉ số IQ của những người này, lại thấy tức giận thay cho Trì Nguyệt, thậm chí còn thầm nghĩ sau này phải dặn Vương Tuyết Nha, nhất định không cho Trì Nguyệt xem lại phát sóng trực tiếp.

Chẳng may chọc cô tức chết, chẳng phải anh sẽ mất một thí sinh ưu tú sao?

Trợ lý Hầu nhẹ nhàng mở cửa thò đầu vào, thấy Kiều Đông Dương có vẻ không vui lại yên lặng rụt đầu về, sau đó âm thầm đặt Thiên Cẩu ở dưới đất, để nó đi vào "giẫm mìn" trước.

Xoạt xoạt xoạt!

Tiếng động cơ máy móc thi Thiên Cẩu đi trên sàn nhà đã thu hút sự chú ý của Kiều Đông Dương, anh không nói câu nào chỉ ngước mắt nhìn nó.

Thiên Cẩu quét sắc mặt anh rồi giơ hai tay lên trước ngực, nghiêm túc cúi đầu: "Chúc mừng Kiều đại nhân, thú cưng AI vạn năng Thiên Cẩu đã quay về bên cạnh ngài. Phiên bản thử nghiệm nội bộ 3.0 sẽ khiến Thiên Cẩu trở nên mạnh mẽ hơn, xin anh hãy dặn dò tôi đi."

Kiều Đông Dương thấy Thiên Cẩu đặc biệt lễ phép như vậy, vẫn không nói câu nào.

Thiên Cẩu lắc lư cái đầu to: "Kiều đại nhân, nếu anh không có việc gì cần dặn dò, vậy tôi múa cột cho anh xem trước nhé?"

Nói xong, cái tên này liền vặn vẹo cơ thể cồng kềnh của mình, nhưng đây là kiểu múa cột gì chứ?

Kiều Đông Dương chỉ vào nó: "Mày đứng ngay ngắn cho tao!"

Thiên Cẩu đứng vững: "Vâng, Kiều đại nhân."

Kiều Đông Dương híp mắt nhìn nó một lúc: "Đã nâng cấp xong rồi sao?"

Thiên Cẩu: "Đúng vậy, Kiều đại nhân."

Kiều Đông Dương: "Nói cho tao biết, Trì Nguyệt là ai?"

Các chương trình của Thiên Cẩu vận hành nhanh chóng, trả lời cũng nhanh: "Đó là một người phụ nữ, thí sinh Chiến binh đến từ bầu trời thuộc tổ chương trình Người Đi Dưới Trời Sao, năm nay 20 tuổi, là sinh viên năm ba Học viện Hàng Không..."

Từng câu nói rõ ràng báo cáo sơ yếu lý lịch của Trì Nguyệt, Kiều Đông Dương thấy rất hài lòng với dáng vẻ nghiêm túc của người máy Thiên Cẩu. Thế nhưng không đợi nụ cười trên mặt anh tắt hẳn, Thiên Cẩu đột nhiên bổ sung thêm một câu.

"Chị gái nhỏ Trì Nguyệt cũng là người bạn gái mà tôi yêu thương nhất."