[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 117: CP NHẬT NGUYỆT CÁC CÔ GÁI NHẬT NGUYỆT

Gần đến mười giờ, lại có mấy thí sinh 7 lần lượt chạy tới. Tổ một, tổ ba, tổ bốn, nhưng bọn họ đều không hoạt động theo tổ, đều bỏ lại đồng đội và một mình chạy đến điểm cuối đúng giờ.

Đến cuối cùng, tổ chương trình đã chọn ra sáu thí sinh ưu tú tiến vào vòng thứ hai, ngoại trừ bốn cô gái của tổ năm còn có Thẩm Lam tổ một, Hùng Linh tổ ba.

Trên sa mạc nóng bỏng này, tổ chương trình đang ăn mừng thắng lợi, các bình luận ở trên mạng cũng rất vui vẻ.

"Trì Nguyệt tuyệt vời (giơ tay chữ V thắng lợi)!"

"Tổ năm tuyệt vời!"

"Lúc này còn kịp chuyển thành fan không? (cảm động)"

"Cô Trì đúng là không biết xấu hổ, nhìn hình tượng người tốt mà cô ta tạo ra kìa. Chậc chậc chậc, một người phụ nữ lợi hại như vậy, e rằng lại đòi gả cho anh Kiều đây (đầu chó)."

"Tôi đã rút trường đạo dài bốn mươi mét ra rồi, người anh em nói phải gả cho anh Kiều đi ra đây đi, chúng ta tâm sự nào (đầu chó)."

"Không nghe, không nghe, tôi không nghe, ai cướp anh Kiều của tôi, tôi đánh nhau với người đó – ngoại trừ Trì Nguyệt, tôi không thể đi trong sa mạc, không thể ăn thịt rắn. Được rồi, tôi nên gả cho Trì Nguyệt thì hơn."

"Tạo fan CP thôi nào, các cô gái Trì Kiều chờ một lát, đừng đi!"

"Fan Trì Kiều là cái quỷ gì chứ? Rõ ràng là CP Nhật Nguyệt, các cô gái Nhật Nguyệt có được không hả?"

"Nhật Nguyệt? Tôi đồng ý hai tay, tôi sẽ tham gia vào đại quân Nhật Nguyệt!"

"... Các cô gái Nhật Nguyệt! Yeah!"

Đám dân mạng không cần mặt mũi nữa rồi!

Bọn họ trêu đùa ghép đôi khiến khu bình luận và các kênh truyền thông toàn là vẻ "tốt bụng", thỉnh thoảng xen lẫn mấy bình luận không hài hòa nhưng cũng nhanh chóng chìm nghỉm, bầu không khí tốt đến mức khiến rất nhiều cư dân mạng thích xem trẻ trâu chửi người khác đều tưởng mình đi vào nhầm kênh.

"Tôi đi nhầm kênh hả?"

"Đám trẻ trâu đều chết hết rồi à?"

"Nếu ngày nào thế giới cũng hài hòa thế này thì tốt biết bao!"

Thế nhưng, bọn họ không biết phía sau đường truyền mạng vẫn còn có một đám người như thế - lúc bọn họ muốn bình luận, hoặc là bị kéo vào danh sách đen, hoặc là bị cấm, hoặc là không thể gửi bình luận đi được.

Tình huống này là thế nào đây?

Không ai biết được, phần lớn mọi người đều có tâm lý số đông bảo sao hay vậy, CP Nhật Nguyệt lên hotsearch, các cô gái Nhật Nguyệt cũng được yêu thích.

Những người chịu "gói auto thanh minh" này đều khóc không ra nước mắt.

Thể là các kênh truyền thông lớn đều phải chịu tội thay, bị các anh trai kỹ thuật hỏi thăm tổ tông mười tám đời một lượt, đều khóc không ra nước mắt.

Trì Nguyệt không biết những điều này.

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, cô lấy được hành lý của mình, đồng thời cũng có thời gian hoạt động tự do.

Trong nơi cắm trại của tổ đạo diễn, mấy chiếc xe buýt đã sẵn sàng chờ đưa bọn họ về khách sạn Cát Khâu nghỉ ngơi, lúc này bọn họ còn đang kiểm kê số người, người được cử đi đón thí sinh cũng chưa về đến nơi cắm trại. Đương nhiên, trên xe buýt còn chuẩn bị sẵn đồ ăn nước uống, lúc này các thí sinh có thể tùy ý hưởng thụ những món ăn này.

Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân đều rưng rưng nước mắt ôm chai nước khoáng, dù ăn cái gì cũng không nỡ buông ra, dáng vẻ này cứ như đã tám đời không gặp nó vậy.

Lưu Nhược Nam thấy bọn họ thì cũng lắc đầu, cầm một chai nước và một túi bánh đi tìm Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt ngồi một mình ở phía sau nơi cắm trại, cô dựa vào tảng đá nhìn về phía ngọn núi, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lưu Nhược Nam đưa chai nước đến: "Cô uống một chút không?"

Trì Nguyệt ngẩng đầu lên nhận lấy chai nước: "Cảm ơn."

Lưu Nhược Nam đứng ở hướng gió thổi bên cạnh cô: "Trời nóng lắm, cô cởi khẩu trang và kính chắn gió xuống hít thở không khí, thuận tiện ăn chút bánh đi."

Trì Nguyệt không nói chuyện cũng không thấy bất ngờ.

Lưu Nhược Nam: "Ở đây không có ai đâu, tôi sẽ canh cho cô."

Trì Nguyệt mỉm cười, thoạt nhìn cô gái này cao lớn thô kệch, vẻ ngoài cũng hơi cẩu thả, ai ngờ lại có một trái tim tinh tế đến thế chứ?

Cô ta cẩn thận hơn Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân, tuy cô ta phát hiện Trì Nguyệt có điều khác lạ nhưng cũng không nói gì, Trì Nguyệt thấy rất biết ơn hành động bảo vệ nhỏ bé này.

Lưu Nhược Nam đưa chai nước đến: "Cô uống một chút không?"

Trì Nguyệt ngẩng đầu lên nhận lấy chai nước: "Cảm ơn."

Lưu Nhược Nam đứng ở hướng gió thổi bên cạnh cô: "Trời nóng lắm, cô cởi khẩu trang và kính chắn gió xuống hít thở không khí, thuận tiện ăn chút bánh đi."

Trì Nguyệt không nói chuyện cũng không thấy bất ngờ.

Lưu Nhược Nam: "Ở đây không có ai đâu, tôi sẽ canh cho cô."

Trì Nguyệt mỉm cười, thoạt nhìn cô gái này cao lớn thô kệch, vẻ ngoài cũng hơi cẩu thả, ai ngờ lại có một trái tim tinh tế đến thế chứ?

Cô ta cẩn thận hơn Mạnh Giai Nghi và Lưu Vân, tuy cô ta phát hiện Trì Nguyệt có điều khác lạ nhưng cũng không nói gì, Trì Nguyệt thấy rất biết ơn hành động bảo vệ nhỏ bé này.

"Ừm."

Ở một nơi nhiệt độ cao nóng hầm hập này, sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu khi kính chắn gió, khẩu trang và khăn quàng cổ dính trên mặt.

Trì Nguyệt không khách sáo với cô ta, cô tháo kính chắn gió và khẩu trang xuống ném sang một bên, quấn khăn quàng cổ lên đầu để che nắng, sau đó mới ngửa cổ uống một ngụm nước thật lớn, thở phào một hơi.

"Trì Nguyệt, mặt cô..." Lưu Nhược Nam hoảng sợ nhìn cô chằm chằm.

Trước đó cô ta lờ mờ nhìn thấy vết bầm tím ở trên khóe mắt của Trì Nguyệt, nhưng đó không phải là toàn bộ, phần lớn đều do cô ta tự suy đoán ra. Khi khuôn mặt Trì Nguyệt hoàn toàn lộ ra dưới ánh mặt trời chói chang, những vết bầm tím và sưng đỏ còn chưa tan hết kia khiến cô khó chấp nhận được.

"Là ai làm?"

Trì Nguyệt lắc đầu, thản nhiên nói: "Hôm đó gặp phải mấy tên ngu."

Hiển nhiên cô không muốn nói nhiều, Lưu Nhược Nam ở cùng cô mấy ngày cũng hiểu đôi chút về tính cách cô.

"Vết thương của cô cần được xử lý."

"Chỉ là việc nhỏ thôi, đợi đến khi hết sưng là được, sẽ không xấu đi đâu."

"Ôi!"

Vẻ lạnh lùng của Trì Nguyệt đã chặn lại tất cả sự quan tâm và nghi ngờ của Lưu Nhược Nam.

Cô ta còn muốn nói điều gì đó, tiếng kêu la của Mạnh Giai Nghi lại vang lên ở đằng xa: "Nhược Nam, cô ở đâu thế?"

Lưu Nhược Nam đứng: "Ở đây, có chuyện gì thế?"

"Điện thoại của cô có hai vạch pin rồi, tôi

muốn dùng cục sạc dự phòng một lát..."

Lưu Nhược Nam: "Được!"

Cô ta vừa mượn được cục sạc dự phòng từ một anh trai quay phim, đang đặt ở bên kia để sạc pin, lúc này mới nhớ ra còn phải gọi cho ba mẹ báo tin, sau khi nói một câu với Trì Nguyệt liền rời đi trước.

Trì Nguyệt kéo khăn quàng cổ che kín mặt rồi dựa lưng vào tảng đá nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới chậm rãi lấy điện thoại trong túi quần ra.

Điện thoại của cô vẫn còn pin, chỉ là luôn ở trạng thái tắt máy. Lời nói của Lưu Nhược Nam đã nhắc nhở cô, Trì Nguyệt vừa khởi động máy định gọi điện thoại cho mẹ thì một dãy số quen thuộc đã hiện ra trên màn hình.

Tiếng chuông điện thoại khiến Trì Nguyệt cau mày.

"A lô?"

Kiều Đông Dương ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của cô, dường như đã thở phào một hơi, còn xen lẫn chút vui mừng. Thế nhưng cũng có thể đây chỉ là ảo giác của cô, bởi vì Trì Nguyệt mới chỉ ngơ ngác được một giây, giọng nói lạnh lùng khó chịu của Kiều Đông Dương đã vang lên.

"Cô Trì, cô không phải là đồ ngu chứ?"

Cô đã làm gì anh ta hả?