[Phần 1] Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 118: BỊ BỎ RƠI

A lô? Trì Nguyệt?" Kiều Đông Dương ở đầu bên kia không nghe thấy Trì Nguyệt nói gì, lại gọi thêm mấy câu.

Trì Nguyệt mím môi: "Anh Kiều, làm phiền anh nói tiếng người!"

"Đây là thái độ của cô với ân nhân cứu mạng sao?"

"Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, cô thử nói xem cô đã nhận bao nhiêu giọt nước của tôi hả?"

Khóe môi Trì Nguyệt giật giật, cảm thấy đây không phải là Kiều Đông Dương mà cô từng quen biết.

"Anh có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi ngu chỗ nào hả?"

"Thế này đã là rất ngu rồi, tôi đã nói muốn cô báo đáp tôi, cô còn hỏi nữa? Không hiểu chuyện hả?"

Trì Nguyệt đang đứng ở đầu gió, giọng nói của Kiều Đông Dương không lớn, trầm thấp thản nhiên nửa đùa nửa thật, nghe hơi không rõ ràng, cô phải căng tai ra mới nghe được. Cô nghe xong nhưng vẫn không hiểu rõ mục đích thật sự của Kiều Đông Dương.

"Anh Kiều, anh gọi điện thoại đến chỉ để nói cho tôi biết điều này sao?"

"Tôi gọi để mắng cô!" Lần này anh nói chuyện rất thẳng thắn: "Bây giờ thời tiết trong sa mạc thế nào hả? Cô không biết tình trạng vết thương trên người cô như thế nào à? Vì sao cô không lên chuyến xe buýt đầu tiên về huyện Cát Khâu? Cô phơi nắng ở đó rất thoải mái đúng không? Cô có bị ngu không?"

Đúng là khó hiểu, anh ta gọi đến chỉ để nói điều này thôi sao?

"... Nhưng điều này liên quan gì đến anh?"

Trong điện thoại đột nhiên yên tĩnh, Kiều Đông Dương không nói câu nào nữa.

Trì Nguyệt suy nghĩ lại, cảm thấy mình không nên nói những lời này, dù sao đó cũng là "an nhân cứu mạng".

"Vừa nãy tôi còn chờ người khác, tôi sẽ về chuyến xe tiếp theo." Cô nói thêm.

Kiều Đông Dương hừ lạnh một tiếng, tâm trạng không hài lòng được thể hiện rõ ràng: "Cô thích về lúc nào thì về lúc đó! Tôi sợ vết thương của cô bị nhiễm trùng sẽ ảnh hưởng đến tổ chương trình, đến lúc đó tôi còn phải chịu trách nhiệm!"

"Vậy anh không cần lo lắng, tôi không chết được."

Trì Nguyệt cảm thấy người này rất buồn cười, nhưng nghe anh nói gần nói xa thể hiện sự quan tâm như vậy, giọng nói thờ ơ của anh đã xua tan cảm xúc tiêu cực khi phải đi bộ ba ngày trong sa mạc, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Không đợi Kiều Đông Dương oán trách nữa, Trì Nguyệt đã thở dài: "Để cảm ơn anh đã cứu mạng tôi, tôi mời anh ăn cơm."

Kiều Đông Dương vẫn cố làm dáng: "Thời gian, địa điểm?"

Trì Nguyệt cong môi: "Đương nhiên phải do ân nhân quyết định rồi."

Kiều Đông Dương hài lòng: "Tám giờ tối nay, cửa hàng cháo La thị?"

Trì Nguyệt không nhịn được bật cười: "Anh Kiều cũng biết tôi nghèo đến mức chỉ mời được cháo sao?"

Kiều Đông Dương: Tôi đang quan tâm cô là người bị thương, đừng không biết tốt xấu!"

Trì Nguyệt nhướn mày: "Buổi tối gặp."

Con đường về Cát Khâu hơi xa xôi.

Phần lớn các thí sinh đều không hoạt bát như lúc đến, bọn họ không selfie, không cười nói, đã mất đi sự hứng thú và nhiệt tình với sa mạc lúc ban đầu. Trên chiếc xe này, ngoại trừ bốn người nhóm Trì Nguyệt, những người còn lại đều là thí sinh bị loại. Bọn họ đã phải chịu rất nhiều vất vả, tâm trạng của bọn họ nặng nề nên chỉ lặng lẽ ngồi ở nơi đó, không một ai nói câu nào.

Trì Nguyệt có thể cảm nhận được một vài ánh mắt kỳ lạ, luôn có người nhìn trộm cô, cô từ từ nhắm hai mắt lại, kéo mũ xuống che mặt coi như đã ngủ thiếp đi.

Lúc quay về huyện Cát Khâu đã là năm giờ chiều.

Vương Tuyết Nha đã nhận được tin tức từ nơi cắm trại, đứng chờ sẵn ở cửa khách sạn như người nhà của các thí sinh khác.

Xe buýt vừa đến nơi, cô gái này đã chạy đến như bay, ôm chặt lấy Trì Nguyệt, cánh tay của cô siết chặt như gọng kìm, siết chặt lấy Trì Nguyệt không buông, đôi môi mím chặt lại không nói một câu nào.

"Này! Cô Vương Tuyết Nha!" Trong lòng Trì Nguyệt ấm áp, lại hơi buồn cười: "Bây giờ có ít nhất hơn mười cái camera đang quay chúng ta, cậu định biểu diễn một màn tình chị em hoa nhựa ở đây sao?"

"Đi chết đi!" Vương Tuyết Nha bị cô chọc cười, buông tay ra lườm cô.

Trì Nguyệt phát hiện vành mắt Tiểu Ô Nha thâm đen, trong mắt đầy tia máu.

Ở đây có rất nhiều người, bên cạnh toàn là thí sinh đang ôm ấp, trò chuyện với người nhà, các camera phát sóng trực tiếp vẫn đang ghi hình, có người đang khóc hu hu - ừ, đây là một hình ảnh cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ chịu nhiều vất vả mới được gặp lại người thân, còn phải nhìn vào ống kính nói về cảm nhận, kinh nghiệm và thành quả...

Trì Nguyệt không kiên nhẫn với những điều thế này, có thể đi nhanh được bao nhiêu thì đi nhanh bấy nhiêu.

Cô kéo vali, nhân lúc mọi người không chú ý, yên lặng biến mất khỏi đám đông với Vương Tuyết Nha.

Vừa quay về phòng khách sạn, Vương Tuyết Nha nhìn thấy mặt cô thì suýt đã òa khóc.

Sau khi mắng chửi những tên kia một trận, Vương Tuyết Nha như một người lắm lời, không ngừng lải nhải ở bên tai Trì Nguyệt, kể lại những chuyện đã xảy ra khi cô trở về tổ chương trình trong ba ngày Trì Nguyệt vắng mặt, kể về tình cảm của cô và Phạm Duy, kể về việc cô rất lo lắng khi xem phát sóng trực tiếp của Trì Nguyệt, kể đủ chuyện lặt vặt, nói đến mức không dừng lại được, cô dính người đến mức dù Trì Nguyệt đi tắm cũng không chịu buông tha.

Trì Nguyệt tắm ở bên trong, cô còn đứng dựa vào cửa ra vào tiếp tục kể lể.

"... Chờ Chiến binh đến từ bầu trời kết thúc, cậu sẽ được đến tổ chương trình Trời Sao. Đến lúc đó, hai chúng ta ở cạnh nhau chắc chắn sẽ rất vui... Dù sao có nhiều người không ưa cậu, cũng có nhiều người không ưa mình, hai chúng ta đi với nhau có thể khiến bọn họ thấy khó chịu gấp đôi, không, phải là khó chịu mũ hai! Ha ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy suиɠ sướиɠ!"

"Tiểu Ô Nha, cậu đang cười cái gì thế?"

Bên trong có tiếng nước chảy, Trì Nguyệt không thể nghe rõ.

"Mình nói sau này hai đứa mình có thể... lập tổ đội xấu xa!" Vương Tuyết Nha lớn tiếng nói.

Trì Nguyệt nghe thấy câu này, cô chỉ cong môi không trả lời.

Sau khi rời khỏi sa mạc về đến xã hội hiện thực, cô cũng khó tránh khỏi những tin đồn trên mạng. Vương Tuyết Nha đã được Kiều Đông Dương bày mưu tính kế, chờ cô trở về phải chiếm lấy toàn bộ không gian riêng tư của cô, không cho cô có thời gian và cơ hội đi tìm hiểu việc trên mạng trong ba ngày qua, nhưng điều này là không thể.

Trì Nguyệt là một người khôn khéo, có thể giấu có chuyện gì được chứ?

Vương Tuyết Nha đi kè kè bên cạnh, nói đủ chuyện thu hút sự chú ý, thậm chí còn ném điện thoại của cô đi, chỉ vì không để cô tìm kiếm tin tức của Chiến binh đến từ bầu trời. Thế nhưng những hành động nhỏ này không có tác dụng với Trì Nguyệt.

Trì Nguyệt không cần hỏi thẳng, chỉ cần nhanh chóng cướp lấy điện thoại là có thể hiểu rõ tất cả.

Mọi việc đều để lại dấu vết, dù các bài post trên mạng đã được dọn dẹp một đợt, nhưng chỉ cần tìm kiếm là có thể lật lại đầu đuôi sự việc, kết nối tin tức là có thể hiểu được rõ ràng.

"Chỉ vì cái này sao? Xem cậu lo lắng đến mức nào kìa." Trì Nguyệt ngồi lên giường, kéo chăn đắp lên người rồi ngồi tựa vào đầu giường: "Khi quyết định làm điều này, mình đã chuẩn bị sẵn sẽ bị mắng, việc này không hề bất ngờ."

Điều bất ngờ là, vì sao chỉ trong một ngày ngắn ngủi hướng gió đã đổi chiều?

Cô từ một thí sinh gà hoang bị người ta mắng chửi muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng, lại biến thành ngôi sao mới đầy triển vọng của ngành Hàng không vũ trụ với rất nhiều kỹ năng sống khiến ai cũng yêu thích, còn cùng Kiều Đông Dương tạo thành "CP Nhật Nguyệt" gì đó, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi.

"CP Nhật Nguyệt, còn có Nhật Nguyệt Thần Giáo nữa đấy."

Trì Nguyệt vén tóc lên nằm xuống, đặt điện thoại bên cạnh gối rồi lắc đầu.

"Tiểu Ô Nha, mình muốn ngủ một lát."

Cô quá mệt mỏi, quá buồn ngủ. Sau khi trò chuyện, cô đã không mở nổi mắt nữa.

Vương Tuyết Nha nhìn khuôn mặt cô: "Cậu không cần đến bệnh viện thật đấy à?"

Trì Nguyệt ngáp một cái, nhắm mắt lại: "Không cần đâu."

"Thế này có ảnh hưởng đến nhan sắc không?"

"Không phải càng tốt hơn sao? Khuôn mặt của mình bị xấu đi, cậu sẽ là nữ thần đẹp nhất."

"Không thể nào!" Vương Tuyết Nha cười mà như không cười: "Nếu cậu bị hủy hoại nhan sắc, mình sẽ không có tài liệu tham khảo để trở nên đẹp hơn nữa... Nếu vậy, tế bào nhan sắc của mình đâu thể phát triển được."

Trì Nguyệt không trả lời nữa.

Vương Tuyết Nha đến gần kiểm tra, thấy cô đã ngủ thiếp đi.

Tám giờ tối, cửa hàng cháo La thị đèn đuốc sáng trưng.

Kiều Đông Dương đã đến từ sớm, còn yêu cầu một căn phòng nhỏ.

Anh chờ từ tám rưỡi đến chín giờ mà vẫn không thấy Trì Nguyệt đâu.

Kiều Đông Dương đã không thể ngồi yên, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng đã đóng thành bằng.

Anh không phải là người kiên nhẫn, nhưng Thiên Cẩu lại rất kiên nhẫn.

"Kiều đại nhân, không phải chúng ta bị bỏ bom chứ?"